Thấy sắc mặt của đối phương không ổn, giọng điệu của Lương Duyệt Tư dịu hơn: “Bình thường đi làm theo thời gian của công ty, nhưng lúc lái xe ra ngoài thì hơi đặc biệt, tối nay thì chắc sáu giờ là được rồi.”
“Vậy còn được.” Phương Dạ thở phào một hơi, nếu thật sự không có thời gian tan ca, cả ngày hai mươi bốn tiếng đều phải theo bên cạnh Lương Duyệt Tư, vậy anh không làm công việc tài xế này đâu.
Kỹ thuật lái xe của anh đương nhiên là không cần phải nói, lái X7 vừa nhanh vừa vững, rất nhanh đã đến bên ngoài phố ăn lẩu.
Lúc này đang là giờ ăn tối, bên trong phố ăn lẩu không còn chỗ trống, cảnh tượng ồn ào náo nhiệt khiến Lương Duyệt Tư bỗng chốc nhíu mày lại.
“Chú Tào, tại sao Tổng giám đốc Giang lại hẹn gặp ở nơi thế này vậy?”
Tào Hoa cười nói: “Có thể nói là anh ta xuất thân từ bụi cỏ, nên thích vừa ăn lẩu vừa bàn chuyện, đã quen rồi, chúng ta vào thôi.”
Lương Duyệt Tư vốn định bảo Phương Dạ một mình đợi trên xe, nhưng trước khi vào phố ăn lẩu, ma xui quỷ khiến thế nào cô ta mà lại gọi anh theo.
Dù sao cũng là đòi nợ, nhiều người để thêm chút khí thế cũng tốt.
So với đại sảnh sôi động, tầng hai của phố ăn lẩu rõ ràng yên tĩnh hơn nhiều, chỉ có ba bốn bàn ăn đặt sát cửa sổ, Phương Dạ lạnh mặt quan sát, hành động của những người khách ở trong đây lộ ra hơi thở giang hồ, rõ ràng không phải là người bình thường.
Trên chiếc bàn lớn nhất đặt đầy món ăn, nhưng lại chỉ có hai người trung niên đang ngồi, vẻ ngoài của bọn họ tương tự nhau, nhưng một người mặc áo thun đeo dây chuyền vàng, trên cánh tay đầy hình xăm, người còn lại thì mặc tây trang thắt cà vạt, trông trang trọng hơn nhiều.
Tào Hoa thấp giọng nói: “Người mặc tây trang chính là Tổng giám đốc Giang, còn người bên cạnh hình như là em trai của ông ta, tên là Giang Long, nghe nói là người lăn lộn trong giới giang hồ.”
Nghe thấy mấy chữ cuối cùng, sắc mặt của Lương Duyệt Tư rõ ràng hơi thay đổi.
Nhưng nếu đã đến đây, dù có thế nào cũng phải lấy lại hai ngàn vạn về, cô ta không thể lo được nhiều như vậy nữa.
Phát hiện có người đến gần, khách khứa ngồi trên mấy bàn này đều liếc nhìn qua, khi nhìn thấy Lương Duyệt Tư và cô thư ký nữ của Tào Hoa, đáy mắt của đa số người đều loé lên tia dục vọng.
Sau khi đi đến gần, Tào Hoa mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Giang, để tôi giới thiệu một chút, đây là Chủ tịch Lương của Tập đoàn Tư Vũ chúng tôi!”
Giang Đạt mỉm cười: “Chủ tịch Lương quả nhiên là sắc nước hương trời, danh bất hư truyền, mời ngồi, ăn chút đồ ăn trước nhé.”
Lương Duyệt Tư không nhúc nhích, bình tĩnh nói: “Tổng giám đốc Giang, ăn thì thôi đi, tôi nghĩ ông cũng hiểu rõ chúng tôi đến đây vì mục đích gì, chúng ta vẫn là nên nói chuyện chính trước đi.”
Giang Đạt cười ha ha: “Tổng giám đốc Lương, không phải chì là hai ngàn vạn thôi sao, cô yên tâm, tôi đã chuẩn bị tiền rồi, cô ngồi xuống trước đi, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Lương Duyệt Tư vẫn không nhúc nhích, lại nói: “Ông Giang, công ty tôi đang gấp dùng số tiền đó, có thể…”
Một chàng trai cao to ở bên cạnh đột nhiên đập bàn đứng dậy: “Nhóc con, cô nghe không hiểu lời của Tổng giám đốc Giang sao? Bảo cô ngồi thì ngồi đi, bớt mẹ nó nói nhảm!”
Lương Duyệt Tư chưa từng thấy qua cảnh tượng thế này, đột nhiên bị đối phương doạ cho một cái, Tào Hoa vội đánh mắt, ra hiệu cô ta mau chóng ngồi xuống, đừng làm ngược với ý của Tổng giám đốc Giang nữa.
Người duy nhất bình tĩnh như không chỉ có mình Phương Dạ, khóe môi anh khẽ cong, trong lòng có hơi cười trên nỗi đau của người khác.
Giang Đạt giả vờ nói: “Thằng nhóc cậu sao lại nói chuyện như vậy, lỡ dọa phải Tổng giám đốc Lương thì sao đây? Mau xin lỗi người ta!”
“Xin lỗi anh Giang, là tôi đã mạo phạm đến người đẹp rồi.” Anh chàng cao to nháy mắt nói: “Chủ tịch Lương, lúc nãy tôi nói chuyện thô lỗ quá, mong cô rộng lượng bỏ qua cho, đừng để trong lòng, cứ xem như tôi vừa thả rắm đi!”
Ha ha ha ha ha!
Khách khứa xung quanh bỗng chốc bật cười thành tiếng.
Lương Duyệt Tư cũng xem như hiểu ra, thì ra bọn họ là cùng một đám.
Không hay rồi, xem ra lần này là Hồng Môn Yến rồi!
Giang Long đặt một chân lên trên ghế khác, đôi mắt như rắn độc quét qua lại trên người bọn họ, khiến Lương Duyệt Tư và cô thư ký nữ kia đều sợ hãi, đến Tào Hoa cũng hơi thấp thỏm.
Giang Đạt giả bộ nói: “Tổng giám đốc Lương, đàn em của em tôi đã xin lỗi rồi, không phải là chỉ ăn bữa lẩu thôi sao, chắc cô sẽ không đến mức không nể mặt tôi chứ?”
Lương Duyệt Tư chần chừ nói: “Vậy sau khi ăn xong lẩu, hai ngàn vạn đó…”
Giang Đạt sảng khoái nói: “Cô yên tâm, sau khi ăn xong tôi sẽ lập tức chuyển khoản, không làm lỡ việc lớn của cô đâu!”
“Một lời đã định!”
“Không thành vấn đề.”
Thấy đối phương đảm bảo sẽ trả tiền, Lương Duyệt Tư không có gì để nghi ngờ nữa, cùng Tào Hoa ngồi xuống, còn Phương Dạ và cô thư ký thì đứng ở sau lưng hai người.
Giang Đạt cười với cô nàng thư ký: “Người đẹp, cô cũng ngồi xuống đi, ở đây có rất nhiều chỗ.”
Cô nàng thư ký nhìn Tào Hoa một cái, thấy ông ta gật đầu mới dám ngồi xuống.
Giang Đạt gọi: “Phục vụ, mang thêm ba bộ chén đũa đến đây!”
Phương Dạ hoàn toàn bị phớt lời cảm thấy không vui: “Này, còn tôi thì sao?”
Dù sao cũng không thể để bọn họ thì ngồi xuống ăn ăn uống uống, còn lại một mình anh nhìn chằm chằm bọn họ, chuyện này thật mẹ nó ngượng ngùng!
Giang Long cười lạnh nói: “Nhóc con, mày mẹ nó là cái thá gì, ở đây không có chỗ của mày, cút xuống lầu chờ đi!”
Phương Dạ đang định nói, Lương Duyệt Tư đã căn dặn: “Anh vẫn là quay về xe chờ đi.”
Phương Dạ thấp giọng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Lương, có vẻ bọn họ không có ý tốt với cô, vẫn là để tôi ở lại đây thì tốt hơn.”
“Không cần đâu, đây là nơi công cộng, bọn họ không dám làm bậy đâu, anh đi xuống đi.” Vì để lấy lại hai ngàn vạn, Lương Duyệt Tư vẫn quyết định thuận theo ý của đối phương.
“Biết rồi Tổng giám đốc Lương.”
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của cấp trên, Phương Dạ bất lực, chỉ đành bực bội đi xuống lầu.
Giang Long ra hiệu, mấy tên đàn em lập tức di chuyển vị trí, đứng chặn ở đầu cầu thang.
Giang Đạt nhiệt tình tiếp đãi, nói: “Nào nào nào, mọi người đừng khách sáo, cứ xem như người một nhà, ăn cho thoải mái nhé!”
Ông ta nhìn về phía Lương Duyệt Tư: “Tổng giám đốc Lương, ăn lẩu đương nhiên phải uống chút rượu mới vui, không biết cô thích uống rượu trắng hay rượu đỏ?”
Lương Duyệt Tư từ chối khéo: “Thật ngại quá Tổng giám đốc Giang, tôi không thích uống rượu.”
Giang Đạt cười nói: “Tổng giám đốc Lương là người làm ăn, bây giờ làm gì có người làm ăn nào không uống rượu chứ?”
Giang Long u ám nói: “Anh, Tổng giám đốc Lương người ta xem thường chúng ta đấy.”
Tào Hoa vừa thấy tình hình không ổn, vội vàng giảng hoà: “Tổng giám đốc Giang, bình thường Tổng giám đốc Lương đúng là không đụng vào rượu, hay là như vậy, để tôi thay cô ấy uống nhé?”
Giang Long cười lạnh nói: “Uống thay cũng được, theo nguyên tắc trên bàn rượu của chúng tôi, thay một phạt ba, anh tôi kính Tổng giám đốc Lương một ly, anh phải uống ba ly!”
“Còn… còn có nguyên tắc này sao…” Tào Hoa rõ ràng là bị dọa sợ.
Mặc dù tửu lượng của ông ta không tệ, nhưng cũng không chịu nổi kiểu uống rượu thế này!
“Chú Tào, vẫn là để cháu uống đi.” Lương Duyệt Tư lên tiếng: “Tổng giám đốc Giang, tôi có thể uống rượu, nhưng chuyện tiền bạc, hy vọng ông không nuốt lời!”
Giang Đạt đặt hai bình rượu lên bàn: “Cô yên tâm, chỉ cần uống xong hai bình rượu này, tôi sẽ lập tức chuyển tiền, tuyệt đối không nuốt lời!”
“Được.”
Lương Duyệt Tư đáp không chút do dự, cô ta thấy cũng chỉ có hai bình rượu thôi mà, nếu nhiều người chia ra uống, chắc cô ta cũng không cần uống bao nhiêu.
Nhưng Tào Hoa là người biết phân biệt hàng, vừa nhìn thấy hai bình rượu kia, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi…