Ngồi ở trên xe thể thao đang chạy nhanh như chớp, trong lòng Phương Dạ vô cùng vui sướng, bởi vì trước khi anh ta lên xe thì nghe được âm thanh tuyệt vời của hệ thống vang lên.
“Đinh! Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần giao hàng đặc biệt, thưởng một căn biệt thự hướng biển Royal Bay!”
Giúp người đẹp một chuyện nhỏ mà thôi, chẳng những có thể chiếm được chút tiện nghi mà còn có được một bộ biệt thự hướng biển, việc mua bán này tuyệt đối có lời.
Sau khi về, Phương Dạ trực tiếp đỗ xe ở trước cửa tiệm cà phê, ngay lập hấp dẫn một đám người chỉ trỏ.
Với những ánh mắt hâm mộ, ghen tị hay oán hận này anh sớm đã tập mãi thành quen, trực tiếp đẩy cửa kính ra rồi đi vào trong tiệm.
“Phương Dạ, chiếc xe bên ngoài kia là của cậu?” Vẻ mặt Hạ Vi khiếp sợ nói.
Phương Dạ đã sớm nghĩ ra lý do phủ nhận: “Là của họ hàng tôi, tôi chỉ mượn để đi chơi mà thôi.”
“Xe thể thao này đáng giá mấy ngàn vạn thế mà cậu dám mượn đi chơi?” Hạ Vi bị dọa nói: “Lỡ như có va quệt chút xíu gì, cậu đem bán cả tiệm cà phê này cũng không bồi thường nổi!”
“Kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt, hơn nữa không phải còn có bảo hiểm sao, lo lắng cái gì nữa?” Phương Dạ từ chối cho ý kiến: “Xe không phải dùng để đi sao, chẳng nhẽ đưa đến nhà bảo tàng mà triển lãm à?”
“Vậy tốt xấu gì cậu cũng có thể mượn chiếc khác rẻ hơn mà…”
“Không có việc gì hết, đắt tiền cũng có cái tốt của nó, ít nhất cũng giúp tiệm làm ăn tốt hơn nhiều !”
Phương Dạ nói không sai, vì phong cách không gì sánh được của chiếc xe mà khách của tiệm tăng cũng lên, thế nên cửa hàng cũng hưởng được không ít lợi lộc.
Sau vài phút nghỉ ngơi Phương Dạ lại tiếp tục xuất phát, lần này khách hàng là người đang ở trong công viên Kính Hồ, bởi vì không có vị trí chính xác nên Phương Dạ đã mất không ít thời gian mới tìm được người.
Là một thanh niên nhìn khoảng hơn hai mươi tuổi với vẻ mặt lo lắng, trong tay còn đang cầm một bó hoa tươi.
“Đây là đồ ăn của anh, chúc anh ăn cơm ngon miệng, hẹn gặp lại!” Phương Dạ đang muốn rời đi đối phương lại kêu anh lại.
“Người anh em, anh có thể giúp tôi chuyện gấp này được không?”
Trong lòng Phương Dạ khẽ động, chẳng lẽ lần này lại có một đơn giao đồ ăn đặc biệt?
“Tất nhiên là được!”
“Tôi muốn nhờ anh giúp tôi đưa bó hoa và ly cà phê cho cô ấy.” Nam thanh niên mở một bức ảnh trên điện thoại.
Là một cô gái đang cười ngọt ngào, tóc dài phủ trên áo khoác, dáng người thon thả, nhìn sơ còn rất nhỏ và mềm mại, dù không có gương mặt xinh đẹp như trong lời đồn nhưng ít nhất cũng được đánh giá 70 điểm.
“Đây là bạn gái của anh?” Phương Dạ mỉm cười nói.
“Hiện tại còn chưa phải.” Nam thanh niên cười khổ nói: “Thật ra cô ấy là bạn cùng học trung học với tôi, tôi thầm mến cô ấy đã rất nhiều năm rồi thế nhưng vẫn chưa có dũng khí tỏ tình với cô ấy, cô ấy vừa mới chia tay bạn trai cho nên tôi mới nghĩ…”
Nhân lúc người ta buồn bã mà tiến tới, tôi hiểu!
Phương Dạ vỗ vai đối phương nói: “Thì ra là một kẻ si tình, chuyện này nhất định tôi sẽ giúp. Hiện tại cô ấy ở đâu?”
Nam thanh niên nói: “Cô ấy đang ở trên gác Lục Vọng bên hồ Gương, tôi lén lút theo cô ấy đến đây.”
“Được rồi, xem tôi đây.”
Phương Dạ đầy hào hứng đi đến gác Lục Vọng, bởi vì hôm nay không phải ngày nghỉ cho nên người trong công viên rất ít, không có bao nhiêu người, bên hồ lại càng không thấy được bóng dáng người nào.
Gác Lục Vọng có ba tầng, đứng ở trên đó có thể ngắm nhìn cảnh sắc của cả mặt hồ. Từ xa, Phương Dạ lập tức có thể thấy được một bóng người mảnh khảnh đang đứng ở tầng trên cùng của gác.
Phương Dạ quay đầu lại làm một dấu tay ok với nam thanh niên ở phía sau rồi bắt đầu leo cầu thang lên gác. Khi anh vừa mới đến lầu ba thì nhìn thấy có người nhảy xuống hồ!
“Không ổn, cô gái này muốn tự sát!”
Phương Dạ không kịp nghĩ nhiều gộp ba bước thành hai bước lập tức vọt tới lan can nhìn xuống, chỉ thấy nước trong hồ nổi lên bọt nước lăn tăn còn người hoàn toàn không nhìn thấy.
Phương Dạ ném hết đồ trên tay rồi không do dự nhảy xuống, chưa đến thời gian uống một chén trà thì đã kéo cô gái đang hấp hối bơi vào bờ.
“Tôi có học cấp cứu, để tôi!” Nam thanh niên chạy nhanh đến ôm lấy cô gái đang hôn mê sau đó cúi xuống bắt đầu sơ cứu.
“Người anh em, tôi chỉ có thể giúp được đến đây thôi, đợi khi nào cô ấy tỉnh lại thì anh hãy nói là anh cứu cô ấy, còn sau này anh phải tự dựa vào chính mình rồi.” Phương Dạ mỉm cười nói.
“Cám ơn, thật sự rất cảm ơn anh!” Nam thanh niên nói lời cảm ơn xuất phát từ đáy lòng.
“Đinh! Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành một lần giao hàng đặc biệt, thưởng Thể thao toàn năng!”
Sau khi nhận được phần thưởng Phương Dạ lập tức vẫy tay xoay người rời đi, còn chưa đi được mười mét phía sau đột nhiên có âm thanh vang lên, người con gái kịch liệt ho khan khiến anh lập tức nhanh chân chạy trốn vào sau vườn hoa.
“A Đức, vì sao anh lại cứu tôi?”
“Tiểu Phù, chỉ là chia tay mà thôi, em cần gì phải tìm đến cái chết?” Nam thanh niên thâm tình nói: “Anh thích em lâu rồi, em đồng ý để cho anh chăm sóc em đi!”
“Tôi mang thai đứa nhỏ của thằng đàn ông cặn bã kia rồi, không đi chết thì còn có thể làm gì nữa?” Cô gái khóc sướt mướt nói.
“Em cứ sinh ra, anh sẽ xem đứa bé như con đẻ của mình!” Nam thanh niên vô cùng kiên định nói.
Cô gái không chút do dự lắc đầu: “Không được, đứa bé này là của anh ta, anh không xứng!”
Núp ở sau khóm hoa, Phương Dạ thiếu chút nữa là ngã lăn ra đất.
“Vậy bỏ đi!”
“Không được. Đứa nhỏ vô tội, sau này con theo họ tôi là được.”
“Được, tất cả đều nghe em!”
“Anh sẽ không ghét bỏ tôi đúng không?”
“Tất nhiên là không rồi, anh yêu em còn không kịp nữa…”
Nhìn hai người thân mật anh một câu em một câu, dưới trời ánh mặt trời, bóng hai người đổ dài trên đất khiến khóe miệng Phương Dạ run rẩy một trận.
Nam thanh niên này yêu cũng quá hèn mọn rồi, cả mười phần đều là lụy tình mà…
Thôi quên đi, mỗi người một tính, anh cũng nên đi thôi.
Sau khi tan làm, Phương Dạ nhận được điện thoại của Mạnh Hổ.
“Phương Dạ, đang làm gì đó?”
“Đang còn trên phố thương mại, có chuyện gì thế, muốn lên internet hả?” Phương Dạ nghĩ Mạnh Hổlại đào hố cho mình.
“Cái lông ấy, nhanh chạy về đây, đến sân bóng rổ hò hét cổ vũ cho bọn anh!”
“Gì?”
“Chú hai đang tranh giành bạn gái với người khác, hai bên giao hẹn ai chơi bóng thua thì phải lập tức rút lui, không trông mong chú có thể lên sân giúp nhưng ít nhất cũng đến đây hò hét ủng hộ chứ?”
Vốn dĩ thể chất Phương Dạ không tốt lắm, từ trước đến giờ thi đấu bóng đá, bóng rổ hay bóng chuyền thì anh chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn. Ba người Mạnh Hổ đều là thành viên của đội bóng, cũng xem như chơi không tồi.
“Rồi, anh đến ngay đây!”
Chờ Phương Dạ chạy đến trường học thì trời đã tối đen. Trên sân bóng rổ được đèn chiếu sáng rực rỡ rất náo nhiệt, ba người bạn kí túc của anh đang đứng chuẩn bị ở một góc.
“Chú tư đến đây đi!” Hồ Phi mặt mày hớn hở vỗ vai Phương Dạ.
“May mà trận đấu còn chưa bắt đầu.” Phương Dạ cười nói: “Chú hai, chú có bạn gái khi nào đấy, cô ấy ở đâu?”
“Ở trên khán đài kìa, thấy không? Là người mang kính ấy.” Hồ Phi lén chỉ cho anh xem.
Phương Dạ liếc mắt một cái thì ngay lập tức thấy một cô gái có mái tóc đen thẳng dài mang kính đen, tư thế nhã nhặn lịch sự, có thể cho bảy mươi lăm điểm, ở đại học Hoa Hải cũng được coi là điểm trên trung bình.