Mục lục
Siêu Cấp Shipper - Phương Dạ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa lúc Vu Lộ đang gọi điện thoại, người gác cổng cuối cùng đã lấy thiết bị ra tới. Phương Dạ lấy thẻ căn cước ra quét hình, phía bên trên lập tức hiện ra thông tin xác nhận.

Phương Dạ, căn hộ số 008.

“Chào… Chào mừng chủ căn hộ về nhà!”

Người gác cổng đứng nghiêm lại chào một tiếng.

Hoàng Lộ Minh trợn mắt há hốc mồm, á đệt, người thanh niên này thật sự là ở đây, lại còn là chủ của căn biệt thự lớn nhất nữa!

Bản thân mình sở hữu cả một căn hộ cho thuê, lái taxi online bằng xe Audi Q5 cũng đã đủ ra vẻ lắm rồi, không ngờ lại chả là cái thá gì so với người ta cả.

Đây mới thật sự là đại gia nha!

Nếu như để anh ta biết được Phương Dạ còn sở hữu cả một nhánh khu thương mại, hơn nữa còn có ba mươi phần trăm cổ phần của nền tảng Vưu Ngư thì chỉ e là sẽ té xỉu ngay lập tức.

“Chúng tôi có thể đi được chưa?” Phương Dạ mỉm cười hỏi.

Người gác cổng cung kính đáp: “Xin chờ một chút, tôi lập tức chuyển thông tin cá nhân của ngài vào trong hệ thống, sau này có thể thông qua mà không cần nhận diện bằng khuôn mặt.”

Sau khi làm xong mọi thứ, chiếc Audi Q5 lái vào cổng lớn của vịnh Ngự Hải.

“Nè, tên khốn kiếp kia lại chạy rồi sao?” Vu Lộ tức giận giậm chân, cô ta chất vấn người gác cổng: “Mấy người ăn không ngồi rồi thôi đấy à, sao lại để bọn họ vào?”

Lúc nãy gọi điện thoại, cô ta cũng không nhìn thấy màn cúi chào của người gác cổng.

Người gác cổng không thể làm gì khác ngoài việc giải thích: “Cô Vu à, người ta là chủ căn hộ số 008, dĩ nhiên phải cho vào rồi.”

“008 chứ gì, được, bây giờ tôi tới tìm anh ta tính sổ!” Vu Lộ thở hồng hộc trở vào trong xe, đạp chân ga đuổi theo.

Xe Audi Q5 chậm rãi lái vào cổng lớn của căn biệt thự số 008, cả một căn biệt thự đều có lắp đặt hệ thống trí tuệ nhân tạo, trước đó có thể nhận diện được chủ nhân về tới.

“Má ơi, vườn hoa lớn thật đó!” Hoàng Lộ Minh há hốc mồm nhìn vườn hoa to lớn nói.

Khắp cả căn biệt thự đều có đầy đủ những công trình. Trừ sân tennis, hồ bơi và suối nước nóng ngoài trời ra, thậm chí còn xây thêm bãi đáp dành cho trực thăng cùng với sân bóng rổ đạt mức tiêu chuẩn, quả thực là giàu có tới mức khiến người ta ganh tỵ phát khóc lên được!

“Vừa nãy xe của anh bị hư hại, tôi bồi thường cho anh vậy.” Phương Dạ cười nói, sau đó móc điện thoại ra.

“Không cần không cần, đây chỉ là chút tiền lẻ mà thôi, có thể nhờ vào phúc của cậu mà được mở mang tầm mắt nhìn thấy được biệt thự số 008 này, tôi cũng đã mãn nguyện rồi.” Hoàng Lộ Minh vội vàng xua xua tay đáp.

“Vậy thôi được, tạm biệt.” Phương Dạ lấy xe điện nhỏ xuống, lái vào trong căn biệt thự. Biết làm sao được, chỗ này còn cách biệt thự một đoạn nữa mới tới.

Cứ hễ là nơi anh vừa đi tới, đèn đường gần đó cũng sẽ tự động bật sáng lên, cửa lớn ở tầng một cũng từ từ mở ra.

Sau khi vào trong biệt thự, Phương Dạ mới cảm nhận được cái gì gọi là xa hoa thật sự. Chùm đèn treo bằng thủy tinh cao tầm mười mét rủ xuống, sàn nhà được lót bằng đá cẩm thạch màu đen sáng loáng như mặt gương, toàn bộ đồ dùng nội thất đều là hàng nhập khẩu từ Ý, đến cả vòi nước trong phòng vệ sinh đều được mạ vàng. Từ trong ra ngoài, mỗi giờ mỗi phút đều không ngừng để lộ ra vẻ giàu có đến mức phát hờn!

Bởi vì diện tích quá lớn, khắp tầng một được điều phối bởi năm người máy AI, chúng nó có thể hoàn thành những việc nhà đơn giản, giúp chủ nhân của nó xử lý một vài việc vặt vãnh.

Nằm trên giường ngủ lớn có thể nhìn thấy được cả bầu trời, Phương Dạ đã nhanh chóng đi sâu vào trong giấc ngủ.

Mà lúc này đây ở trong căn biệt thự của mình, Vu Lộ đang bị cha mình dạy dỗ cho một trận.

“Vu Lộ à, Vu Lộ, con càng ngày càng lớn gan rồi, đến cả chủ căn hộ 008 cũng dám đụng tới?” Vu Binh nổi trận lôi đình mắng tới: “Nếu không phải cha tới kịp lúc, con đã gây họa lớn rồi!”

“Chủ căn hộ 008 thì có gì đặc biệt chứ, ông mắng con nó làm gì?” Vợ của Vu Binh là Từ Yến Hà không vui nói: “Nhà họ Vu của chúng ta cũng là người có tiếng nói ở Hoa Hải, chẳng lẽ còn sợ người khác hay sao?”

“Đúng vậy, cha, con thấy tên đó ăn mặc tồi tàn, nhìn kiểu gì cũng không giống như người có thể sống được ở biệt thự.” Vu Lộ bày ra vẻ mặt uất ức nói: “Hơn nữa anh ta còn mắng con là chó, hỏi con làm sao nhịn được chứ?”

“Con còn không biết xấu hổ mà nói à, tại sao người ta lại mắng con, cũng đều là do cái tính khó chịu của con đó, cha còn không biết sao?” Vu Binh tức giận nói tiếp: “Hai người có biết căn biệt thự đó hôm nay bán bao nhiêu tiền không? Những hai tỷ tám trăm triệu, còn là trả một lần! Người có thể chi trả một lúc nhiều tiền như vậy, con cảm thấy nhà họ Vu chúng ta có thể đụng tới sao?”

“Hai tỷ tám trăm triệu?” Từ Yến Hà và con gái đều bị ngây ngốc cả rồi.

“Hôm nào đó bớt chút thời gian, con cùng với cha qua đó xin lỗi người ta!” Vu Binh ra lệnh.

Vu Lộ phản đối: “Cha, vậy… Vậy thì mất mặt lắm, con không đi!”

“Không đi đúng không? Được, vậy sau này tiền tiêu vặt mỗi tháng giảm xuống một nửa, tự cha đi xin lỗi.”

“Con đi, con đi là được chứ gì.”

Lần này, Vu Lộ thật là hết cách rồi. Cô ta là kiểu xài tiền như nước, tiền tiêu vặt mỗi tháng là mấy trăm ngàn vốn còn không đủ xài, nếu như thật sự bị cắt ngang, vậy không phải là hít không khí mà sống rồi sao?

Sau khi tỉnh giấc, Phương Dạ chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, nhưng mà nhìn căn phòng lớn như thế luôn có cảm giác có gì đó không đúng.

“Hình như không đủ hơi người nhỉ, dựa vào mấy con người máy AI này cũng cô quạnh quá, có lẽ nên tuyển vài người giúp việc gì đó.”

Sau khi ra quyết định, Phương Dạ gọi điện thoại cho Tiêu Dương, nói với người kia về chuyện muốn tuyển người giúp việc.

“Ông chủ, cụ thể là ngài muốn tuyển bao nhiêu người đến dọn dẹp biệt thự, hay là cần nhân viên chuyên nghiệp tới đánh giá thử? Thư ký Dương Lâm của tôi khá là rành về chuyện này, hay là bây giờ tôi lập tức bảo cô ấy qua đó?”

“Được.”

Phương Dạ lưu bảng số xe của Dương Lâm vào trong hệ thống trí tuệ nhân tạo, hơn nửa tiếng sau đã thấy một chiếc xe Highlander màu đen lái vào trong biệt thự.

Sau khi xuống xe, Dương Lâm trong bộ đồ công sở bị cảnh tượng đồ sộ bên trong biệt thự làm giật mình.

Từ chỗ sân thượng có thể nhìn thấy cảnh biển, cô ta quay sang đề nghị với Phương Dạ đang dùng bữa sáng.

“Ông chủ, xét với diện tích to lớn của căn biệt thự này, tôi cảm thấy ít nhất phải tuyển một quản gia chuyên nghiệp và hai mươi người giúp việc. Ngoài ra còn có người làm vườn, đầu bếp, vân vân…”

“OK, vậy chuyện này giao hết cho cô xử lý, nếu không đủ người thì cứ tuyển thêm.” Phương Dạ gật đầu: “Không còn sớm nữa, tôi phải đi làm rồi.”

“Có cần tôi đưa anh đi không?”

“Không cần, tôi lái xe điện là được rồi, cô bận gì thì làm đi.”

Nhìn thấy Phương Dạ lái chiếc xe điện nhỏ từ căn biệt thự số 008 ra ngoài, một người phụ nữ xinh đẹp đang chạy bộ trên vỉa hè suýt chút đã té cắm đầu trên bờ cát.

“Chuyện… Chuyện gì thế này, có chủ hộ nào lại đi lái xe điện ư?”

Bên trong vịnh Ngự Hải, lái xe Audi Q5 đã bị người khác xem thường rồi, cô ta thật sự không ngờ Phương Dạ vậy mà lại lái xe điện ra ngoài.

Còn phía cổng lớn, đám người gác cổng cũng đều bị Phương Dạ làm cho giật mình. Cả bọn ngẩng đầu ưỡn ngực, cúi chào về phía chiếc xe điện nhỏ đó khiến người qua đường đều trêu đùa không ngớt.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK