Có thể nói, quái vật đứng đầu chuỗi thức ăn trong khu vực hồ chứa nước, thời gian qua chúng luôn hoành hành ngang ngược, làm sao chúng có thể chịu đựng được sự chế giễu như thế này?
Nó ngay lập tức đứng dậy, cũng không quan tâm tới Từ Lệ đang ở trên đỉnh đầu, gào khóc lao về phía Phương Dạ, tốc độ vô cùng nhanh!
Thay vì nói nó là một con quái vật thằn lằn, chi bằng nói nó là người thằn lằn, càng chính xác hơn, dù sao cái động tác, bộ dạng đó cũng không kém mấy loài người rồi.
Phương Dạ quay đầu bỏ chạy, nhắm ngay vào hướng cái bẫy.
Sau khi nhìn thấy những hành động như vậy, Long Cửu ngay lập tức đoán ra được ý nghĩ của anh, vội vàng dùng máy truyền tin nói cho mọi người biết đừng có manh động, nhất định phải đợi chỉ thì của anh mới hành động.
Tốc độ chạy của người thằn lằn nhanh hơn so với người thường, nhưng so với sự khác thường của Phương Dạ thì tất nhiên không thể so sánh, người phía sau chỉ có thể vừa chạy vừa dừng, nhân tiện còn tranh thủ chế nhạo đối phương.
Người thằn lằn nổi giận đùng đùng, tốc độ cũng nhanh thêm ba phần, Phương Dạ canh chuẩn thời cơ, nhẹ nhàng nhảy một cái, cả người đã phóng qua cái bẫy, còn thuận tay ôm con cừu trong lòng.
Sau khi nhìn hành động điên cuồng của anh, tất cả mọi người hồi hộp đến ngừng cả thở, trong lòng âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần cho quái vật đừng phát hiện cái bẫy dưới đất, trong lòng bàn tay của Từ Lệ đều ướt đẫm mồ hôi, súng gần như cầm không chắc rồi.
Thật ra bọn họ cũng lo lắng quá rồi, hiện giờ người thằn lằn đã bị Phương Dạ làm tức đến muốn chết đi sống lại, hận không thể lập tức băm anh thành ngàn mảnh để giải tỏa cơn giận, làm sao còn có đủ thời gian nhìn dưới chân có bẫy hay không, vì thế rất nhanh bi kịch đã xảy ra.
Một giây sau, thân hình cao hơn hai mét rưỡi của người thằn lằn đã rơi vào bẫy một cái đùng, từng đám bụi lớn bay lên ngay sau đó.
“Tốt, nổ cho tôi!” Long Cửu vỗ vỗ đùi, tên đàn em đầu trọc lập tức ấn vào công tắc cầm trong tay.
Ầm ầm!
Sau một tiếng to rung cả trời, đám lửa trong cái bẫy bốc lên, một đám khói đen từ từ bay lên, như một cây nấm khổng lồ.
Kẻ thợ săn đầu trọc phấn khởi nói: “Sư phụ, lần này nó chắc chắn chết rồi đúng không?”
“Cái này thì không chắc, dù sao tôi cũng chưa thấy thứ này bao giờ, uy lực của thuốc nổ cũng có hạn, không chắc có thể giết được nó…”
Lời còn chưa dứt, từng tiếng rống giận dữ dưới hố lớn truyền đến, một bóng đen bay lên bầu trời trong làn khói dày đặc!
Lúc kẻ thợ săn đầu trọc kinh sợ đến mức chết lặng người, một tấm lưới khổng lồ bằng kim loại từ trên trời rơi xuống, trói chặt mình đầy thương tích của người thằn lằn.
Tuy là bị quấn như cái bánh tét, nhưng con quái vật vô cùng hung ác này cũng không khoanh tay chịu trói, mà điên cuồng cắn xé cái lưới, răng với móng vuốt của nó vô cùng sắc bén, cái lưới khổng lồ cũng không thể giữ nổi được nữa!
May mắn thay, Long Cửu đã sớm có chuẩn bị, chỉ cần nghe lệnh của anh ta, bọn người tuần tra cùng với thợ săn lập tức bắn súng lưới trong tay, nhanh chóng bắn ra mười mấy tấm lưới tổng hợp trúng vào người thằn lằn, bọc nó thành một quả cầu tròn to lớn.
Lần này người thằn lằn hoàn toàn chịu thua rồi, một hai tấm hợp lại nó còn có thể miễn cưỡng đối phó, lần này tới hơn mười lớp, có là thần tiên cũng chẳng làm được gì.
Long Cửu nhảy khỏi cành cây, chỉ huy mọi người dùng xiên thép cố định chặt nó lại, sau đó đâm một cây tiêm gây mê cỡ lớn qua hậu môn nó, Phương Dạ căng thẳng nhìn, sau đó cả vùng trời hòn đảo vang vọng tiếng kêu thảm thiết của người thằn lằn.
Sức sống của người thằn lằn vô cùng ngoan cường, vùng vẫy hơn mười phút sau mới hôn mê hoàn toàn, khiến Long Cửu thầm bội phục.
Thợ săn đầu trọc không nói nên lời: “Sư phụ, người không phải nói là thuốc gây mê này cả voi trưởng thành cũng chỉ vài giây là lật sao, cái tên này lợi hại thế sao?”
Long Cửu vuốt cằm nói: “Trong máu của nó hẳn là có chứa kháng thể, vì thế mới có thể chống lại sức mạnh của thuốc mê, đúng rồi, để chắc chắn, cứ tăng liều lượng lên gấp đôi cho an toàn!”
Hai người nói xong, lại lấy ra một cây tiêm lớn, lần này đến Từ Lệ cũng không xem nổi nữa, vẫn ôm lấy con cừu của Phương Dạ mà quay sang một bên…
Xác nhận không có sai xót xong, mọi người tháo bỏ tấm lưới, buộc chặt người thằn lằn bằng dây xích thép dày bằng cánh tay, sau đó dùng ca nô rời khỏi hòn đảo.
Trước khi rời đi, Long Cửu đặc biệt nói với Phương Dạ: “Tiểu huynh đệ, thân thủ cậu không tệ, tính tình táo bạo mà thận trọng, đúng là anh hùng xuất thiếu niên!”
Phương Dạ ngượng ngùng cười: “Chú Cửu, tôi năm nay cũng tốt nghiệp đại học rồi, từ thiếu niên không thích hợp lắm?”
Cũng hơn hai mươi rồi, tôi nên gọi là là thanh niên có triển vọng thì tốt hơn!
“Tại sao không thích hợp, ít nhất so với đàn em không ra gì của tôi trẻ hơn nhiều rồi, tối nay nếu không có cậu trong nguy cấp chợt nghĩ ra cách đối phó, chỉ sợ bọn tôi sẽ không bắt được con rắn bốn chân này.”
Long Cửu vừa nói vừa liếc nhìn thợ săn đầu trọc, anh ta xấu hổ cúi đầu…
“Nếu đã hoàn thành việc đội trưởng giao phó, vậy tối nay tôi nên quay về rồi, tiểu huynh đệ, đây là danh thiếp của tôi, nếu sau này cậu có cơ hội đến thành Lệ Giang thì nhớ gọi cho tôi, để tôi tiếp đãi cậu tận tình!” Long Cửu hai tay đưa cầm danh thiếp đưa cho Phương Dạ, “Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên của cậu nữa?”
Phương Dạ cười nói: “Chú Cửu, tôi tên Phương Dạ, sau này chú gọi tôi tiểu Phương là được.”
“Được, được, sau này có ngày gặp lại!” Long Cửu là người dứt khoát, nhanh nhẹn, nói xong liền xoay người rời đi.
Phương Dạ nhìn bóng lưng hơi cong của ông ấy, cảm khái nói: “Cao nhân đúng là cao nhân, một câu vô nghĩa cũng không có!”
Từ Lệ cười nói: “Tất nhiên rồi, không như ai đó, thích nói tào lao, cả ngày nói nhảm không ngừng.”
Phương Dạ không phục: “Cho dù như vậy, tôi cũng là bậc thầy về những lời nói nhảm, cô không nghe chú Cửu nói sao, lúc nãy nếu không có tôi, tối nay bọn cô đều phí công vô ích rồi!”
Từ Lệ không phủ nhận công lao của anh: “Đúng đúng đúng, anh là tuyệt thế cao thủ, nhưng mà cái này cũng không chứng minh rằng mắt của tôi là sai, nếu như không xem trọng thực lực anh, làm sao tôi lại vất vả mời anh đến như vậy?”
“Thôi dẹp đi, lúc trước là ai không chịu phát vũ khí cho tôi, còn để tôi đứng ngoài cuộc nhìn?” Phương Dạ bĩu môi khinh thường.
Hiện giờ Từ Lệ đã bỏ cục đá trong lòng xuống, tâm tình tự nhiên cũng tốt hơn nhiều, đối với đối phương cũng vừa dỗ dành vừa lừa gạt: “Anh tay không giải quyết được quái vật, không phải là càng thể hiện rõ phong thái của tuyệt thế cao thủ sao, không tin thì anh đi hỏi Phùng Khang, trong lòng có nghĩ như vậy không?”
Phương Dạ chỉ có thể hậm hực bỏ qua cho cô: “Hỏi cái tên này làm gì, tôi không có hứng thú với việc được đàn ông sùng bái…”
Sau khi trở lại đập nước, những người tuần tra đem người thằn lằn bỏ vào trong xe tải, sau đó cử một chiếc tuần tra hộ tống về Hoa Hải, trong khi đó Từ Lệ dẫn đôi đi kết thúc một số việc.
Phương Dạ vốn định tự rời đi, nhưng mà Từ Lệ nói một lát nhất định sẽ mời anh ăn khuya, nên đành ở lại.
Nửa tiếng sau, xe tải đang trên đường đến quận, tài xế nhân lúc tuần tra mệt mỏi muốn ngủ, bí mật lấy điện thoại anh ta gửi tin nhắn.
“Hàng đã đến trạm, có thể nhận!”