Khương Nhan tức muốn hộc máu: “Tên khốn này, ai muốn liếm ngón chân anh chứ?”
Phương Dạ nghiêm túc nói: “Tôi cũng chỉ là so sánh mà thôi, mặc dù trông cô cũng xinh đấy, nhưng mà tục ngữ đã nói rồi, tri nhân tri diện bất tri tâm, ai mà biết nội tâm của cô rốt cuộc muộn tao đến bao nhiêu. Nói không chừng so với liếm ngón chân còn muốn hơn nữa kìa…”
“Tôi phải bắn chết cái tên quỷ dơ bẩn này!” Khương Nhan lớn thế này rồi nhưng từ trước đến nay chưa từng bị một tên đàn ông chọc điên đến vậy, lập tức nổi trận lôi đình, giơ súng lục lên muốn động thủ nhưng rất mau đã bị em gái kéo lại.
Khương Họa cầu xin: “Chị ơi, Phương Dạ là bạn của em, mặc dù có chút không biết ăn nói nhưng cũng không đến mức phải đánh chết người ta mà đúng không?”
Khương Nhan giận dữ nói: “Miệng lưỡi như này mà nói là không biết ăn nói à, quả thực chính là thất đức, dơ bẩn, khốn kiếp, khiến người khác tức đến hộc máu đấy!”
Phương Dạ hừ lạnh: “Vậy cô sai một mình tôi mang vác nhiều hành lý như thế chẳng lẽ là không thất đức sao, chẳng phải tôi cũng chỉ bị em gái của cô cưỡng hôn một chút thôi à, có cần khăng khăng nhắm vào như thế không? Nếu sau này cô ấy gả chồng thì cô sẽ không đánh tan xác chú rể ở đêm động phòng đấy chứ?”
“Nói tóm lại là, sau này không được đụng vào em gái của tôi nữa, nếu không thì tôi nhất định sẽ đánh anh thành cái tổ ong vò vẽ mới thôi!”
“Vậy nếu cô ấy chạm vào tôi thì sao?”
“Hậu quả cũng như nhau!”
“Cái đệt, cô cũng quá ngang ngược vô lý rồi đấy?”
“Tôi cứ ngang ngược vô lý đấy thì sao?” Khương Nhan cười lạnh nói: “Mau xách túi lên đi, bây giờ sẽ lên thuyền xuất phát, nếu không thì anh cứ một mình qua đêm ở chỗ này nhé, đây là mệnh lệnh!”
“Coi như cô giỏi.” Phương Dạ hậm hực cầm lấy túi du lịch. Đối với anh mà nói thì trọng lượng mấy chục ký này không tính là gì, chỉ là trong lòng có chút khó chịu mà thôi.
Cái đồ cuồng em gái chết tiệt, cứ chờ đó đi, có lợi hại đến mấy thì sớm hay muộn cũng rơi vào tay tôi!
Phương Dạ lên thuyền không lâu thì chú Đạt đi tìm Kim Độ báo cáo cũng đã trở lại, sau khi nhìn thấy Khương Nhan đang thở phì phì ở trên thuyền hơi, ông ấy có chút hoang mang không hiểu.
“Cô Khương, chẳng phải cô nên cùng Pete một đội mới đúng chứ?”
“Ngài Lục à, tôi không yên tâm về em gái.” Sau khi nhìn thấy chú Đạt, Khương Nhan cũng khôi phục lại dáng vẻ đoan trang của mình.
“À, vậy thì cùng nhau đi luôn đi.” Chú Đạt không để bụng, ông ấy bước lên xuồng kayak, cùng với Phương Dạ ngồi ở vị trí đầu và cuối, còn chị em nhà họ Khương thì ngồi ở giữa.
Rất nhanh, đội tàu đã xuất phát, bởi vì xuôi dòng nên không cần chèo hay gì cả chú Đạt phụ trách cầm lái ở đuôi thuyền, dẫn dắt chiếc xuồng kayak luôn ở hàng đầu trong đội ngũ.
Lúc này, Phương Dạ cuối cùng cũng gặp được Kim Độ, ông chủ của ốc đảo, ông ta là một ông lão tóc bạc đầy sức sống, trên mặt có rất ít nếp nhăn, hiển nhiên đã được bảo dưỡng cực kỳ tốt. Pete và một ông chú cao to lưng hùm vai gấu mặc đồ đen phụ trách bảo vệ cho ông ta, trên chiếc xuồng kayak của bọn họ đặt một cái rương kim loại màu bạc, nhìn qua vuông vức, trông hơi giống tủ lạnh.
Lúc này mây đen đã tan hết, trên mặt sông gió êm sóng lặng, không khí cũng có chút oi bức, mặc dù tính thoáng khí của bộ đồ tác chiến rất tốt nhưng rất nhanh Phương Dạ đã mồ hôi đầm đìa.
Anh vốn dĩ định cởi áo trên để mát mẻ một chút, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của người đẹp Khương thì vẫn lựa chọn bỏ đi thì hơn.
Khương Họa hơi mỉm cười, lấy một bình xịt nhỏ từ trong túi ra rồi đưa cho anh.
“Phương Dạ, đây là bình xịt giải nhiệt nè, rất có hiệu quả đấy, anh thử một lần xem?”
“Cảm ơn người đẹp!” Phương Dạ nhận lấy chiếc bình, còn lén lút liếc mắt nhìn Khương Nhan ở bên cạnh một cái, bờ vai ngọc ngà của đối phương hơi cứng lại, hiển nhiên là đang cố gắng chịu đựng.
Anh mở nắp ra rồi xịt lên người vài cái, một làn sương chứa mùi bạc hà thơm mát lập tức giúp tinh thần phấn chấn lên, nhiệt độ trên người quả nhiên giảm xuống rất nhiều.
“Oa, thoải mái tươi mát thật đấy, đỉnh vãi!” Phương Dạ thốt lên vài câu khoa trương, sau đó làm mặt quỷ với Khương Nhan như đang muốn thị uy, dáng vẻ kiêu ngạo đến cực điểm.
Khương Nhan hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, thật sự muốn cầm lấy mái chèo quất văng anh xuống sông.
“Suỵt, đừng lên tiếng!” Chú Đạt đột nhiên giơ tay trái lên, ra hiệu cho phía sau giữ im lặng.
Phương Dạ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía trước xuất hiện một cái vịnh, một vài mảnh gỗ mục nát nổi trên mặt nước gần đó đang bất động không nhúc nhích.
Vì đã từng xem không ít phim tài liệu nên anh nghĩ ngay tới cá sấu, nhưng mà sau khi chờ một lúc thì mới phát hiện có lẽ những thứ này thật sự chỉ là gỗ mục, bởi vì phía trên đã mọc nấm rất dài.
Không nhiều không ít mà đúng tám cây, cũng rất tốt lành đấy!
Nhưng mà vẻ mặt của chú Đạt vẫn rất thận trọng vô cùng, hơn nữa ánh mắt vẫn luôn đặt ở trên đống gỗ mục kia, điều này khiến Phương Dạ có chút khó hiểu, chẳng lẽ những mảnh gỗ đã mục nát hư hại kia còn có cái gì huyền bí nữa sao?
Từng chiếc xuồng kayak lần lượt chạy qua con vịnh, ngay khi chú Đạt chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm thì toàn bộ mớ gỗ kia đột nhiên chìm xuống đáy!
“Không ổn rồi, nó đã phát hiện ra chúng ta, chú ý dòng nước!” Chú Đạt rắc một tiếng bật chốt súng lên, mặc dù Phương Dạ không rõ nguyên do nhưng vẫn cầm súng đứng dậy.
Một con sóng thật lớn lướt qua trên mặt nước, lập tức đuổi theo con xuồng kayak cuối cùng, tốc độ của nó cực kỳ mau lẹ, dường như là trong chớp mắt đã đến gần rồi.
Tuy rằng không nhìn được bộ mặt thật của thứ phía dòng nước nhưng các thành viên trên xuồng kayak vẫn nổ súng, đạn bắn đến mức văng bọt nước ra khắp nơi, Phương Dạ tinh mắt thậm chí còn nhìn thấy được một vệt đỏ rực, hiển nhiên là đã đả thương sinh vật bí ẩn ở dưới nước rồi.
“Chú Đạt, rốt cuộc mấy miếng gỗ mục lúc nãy là cái quỷ gì thế?”
“Cái gì mà gỗ mục chứ, đó là chân của loài của sát thủ!” Chú Đạt lên tiếng giải thích: “Bọn này thường hoạt động ở khắp các rãnh biển sâu ở phía Đông đảo Thiên Đường, vậy mà không nghĩ tới lại có một con đột nhiên chạy tới đây!”
Đang nói chuyện thì một chiếc càng cua siêu dài bất ngờ lao lên từ dưới nước như một tia chớp, đúng lúc quắp lấy một thành viên trong đội!
Anh ta vừa mới phát ra một tiếng hét thảm thiết thì đã bị càng cua kéo cả người kéo vào trong nước, một luồng máu tươi ngay tức phun trào lên, nhuộm đỏ toàn bộ mặt nước!
Cảnh tượng kinh người này khiến cho những người khác ở trên tường kinh hãi đến tột độ, vào lúc bọn họ còn đang choáng váng chưa biết nên làm sao thì toàn bộ xuồng kayak đột nhiên bị lật ngửa ra, cả ba người đều rơi xuống nước.
Trong nước tất nhiên là địa bàn thuộc về cua sát thủ, lúc một thành viên trong đội còn đang giãy giụa thì đột nhiên cơ thể ngã quỵ trên mặt nước, hóa ra anh ta đã bị chiếc càng cua siêu lớn chắn ngang người bấm gãy, nội tạng rơi rụng tán loạn ở khắp nơi, chưa kịp rên một tiếng đã đi nhận cơm hộp rồi!
“Châm lửa lên, châm lửa vào trong nước!”
Pete không hề chần chờ, ra lệnh cho mọi người đồng loạt nổ súng xạ kích hướng đến chỗ thi thể phía dưới, trong lúc đó, hai thành viên khác sẽ dốc toàn lực bơi đến chiếc xuồng kayak gần nhất.
Đang gắng sức bơi, bỗng nhiên một người trong đó ào một tiếng bị kéo xuống, trên mặt nước lập tức nổi lên bong bóng máu tươi, thậm chí ở trong
còn có cả lông tóc da đầu, chắc hẳn là bị tước từ trên đỉnh đầu xuống!
Người sống sót cuối cùng sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng vứt khẩu súng trường tự động ở trên người xuống, tay chân điên cuồng khoát nước, cuối cùng cũng bám được tới bên mép một chiếc xuồng kayak.
Hai thành viên trên nhanh chóng vươn tay trợ giúp, ngay vào khoảnh khắc anh ta nghĩ rằng mình đã có thể sống rồi thì một đoạn càng cua bén nhọn đâm ra từ trong nước, sau khi vẽ một đường cong giữa không trung thì hai tay của người sống sót đã bị đứt lìa, trơ mắt nhìn chính mình bất lực bị kéo ngã về giữa lòng sông…