Răng rắc răng rắc…
Lâm Doãn Nhi dường như nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó đang sụp đổ.
Hình tượng băng lãnh mình tận lực gìn giữ, hoàn toàn tan chảy trước mặt người đàn ông có gương mặt vô tội này…
Nhìn thấy Lâm Doãn Nhi trước mặt sắp nổi giận, Phương Dạ muốn cười nhưng không dám cười, vất vả kìm nén.
Bốn câu hỏi vừa rồi là tiết mục ngắn anh học được từ chú ba Đàm Dập Minh, không ngờ ngự tỷ cao lãnh lại trúng chiêu, hơn nữa còn làm vô cùng dứt khoát gọn gàng, không chút trở ngại.
Nhưng mà lời nói vừa nói ra, có thể nhìn thấy người đẹp băng lãnh đẳng cấp nữ thần trước mặt mình đang dần dần tan chảy, anh cảm thấy rất có thành tựu…
Rào rào!
Lúc Phương Dạ đang thầm vui vẻ trong lòng thì một chén trà hất thẳng vào mặt anh.
Với thực lực của Phương Dạ, đừng nói là nước trà cho dù là ám khí cũng có thể miễn cưỡng tránh thoát được, nhưng đáng tiếc là anh quá đắc ý vênh váo…
“Hạ lưu, biến thái, anh là một tên khốn!”
Anh vô cùng ngạc nhiên còn chưa kịp nói chuyện, gương mặt Lâm Doãn Nhi đỏ bừng đứng dậy, lắc vòng eo gợi cảm không thèm quay đầu lại mà rời đi luôn.
Mẹ nó, rõ ràng là cô quá ngốc không thể vượt qua khảo nghiệm, vậy mà còn mắng tôi biến thái? Còn hắt nước trà vào mặt mình nữa chứ? Đúng là khinh người quá đáng mà?
Trong lòng Phương Dạ cảm thấy vô cùng ủy khuất, cảm thấy mình còn oan hơn cả Đậu Nga nữa.
Thôi bỏ đi, bỏ đi, đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, còn nói bản thân băng thanh ngọc khiết, vô cùng hoàn mỹ, không thể ngờ ngay cả quả dứa cũng không buông tha, tôi nhổ vào!
Anh hậm hực dùng khăn tay lau nước trà, khuôn mặt đột nhiên đanh lại.
Mẹ nó, chén trà vừa rồi hình như đã được uống rồi!
Cố Vũ Phàm và Lưu Vũ cách đó không xa nhìn thấy anh bị ăn quả đắng, trong lòng thoải mái như được ăn dưa hấu lạnh vào thời tiết nắng nóng, hai người vô cùng vui vẻ…
Lúc Phương Dạ có hơi xoắn xuýt thì chuông điện thoại vang lên, anh cầm điện thoại lên vừa xem thì thấy là mẹ mình gọi điện tới.
Không phải chứ, Lâm Doãn Nhi nhanh như vậy đã đi cáo trạng rồi sao, hiệu suất có phải là quá cao rồi không?
Quả dứa chết tiệt, lần sau đừng để tôi gặp lại cô, tôi phỉ nhổ vào!
Anh đen mặt nhận điện thoại, sau đó lập tức thay đổi biểu cảm: “Alo, mẹ thân yêu, mẹ tìm con có chuyện gì vậy?”
“Thằng nhóc thối, tôi không phải là mẹ anh, tôi là cha anh!” Phương Vân nôn nóng gào lên.
Phương Dạ xấu hổ nói: “Cha, cha cầm điện thoại của mẹ làm gì vậy?”
“Đừng cợt nhả nữa, nói cho con một tin xấu, mẹ con bị người ta đánh rồi!”
“Mẹ bị người ta đánh sao? Lúc nào chứ?” Sắc mặt Phương Dạ thay đổi, vội vàng đứng lên.
“Vừa mới đây, bà ấy đang ở nhà thì bị người đòi nợ đẩy ngã, thắt lưng bị đụng trúng, bây giờ đang ngồi 120 đến bệnh viện!” Phương Vân nói: “Bây giờ cha đang ở trong đơn vị, bận tối mắt tối mũi, lãnh đạo chỉ cho nghỉ nửa ngày thôi, con nhanh chóng bắt tàu trở về chăm sóc mẹ mấy ngày đi!”
“Vâng, con lập tức trở về ngay!”
Phương Dạ không kịp hỏi người đòi nợ là ai, vừa gọi điện thoại cho Dương Lâm vừa vội vàng chạy đi.
Đợi đến lúc anh trở về biệt thự thì máy bay trực thăng H225 đã chuẩn bị xong, tiếp viên hàng không vẫn là Dương Du Hân, mấy ngày không gặp cô ta đã thay một bộ đồng phục tiếp viên hàng không màu tím nhạt, trông rất xinh đẹp.
Đáng tiếc bây giờ Phương Dạ không có tâm trạng thưởng thức người đẹp, đợi đến lúc máy bay bay ổn định rồi mới gọi cho Phương Vân.
“Bố, hai người đến bệnh viện chưa?”
“Cha vừa tới, mẹ con đang cấp cứu trong phòng cấp cứu, thắt lưng mẹ con đau đến mức không nói được gì cả, bác sĩ nói có thể là thận có vấn đề rồi!”
Phương Dạ ngẩn người: “Tình hình thế nào, đụng một cái mà có thể đụng đến mức thận bị tổn thương luôn sao?”
“Đương nhiên là không được rồi, chắc hẳn là bệnh cũ năm đó lúc sinh con ra đấy, bây giờ tuổi lớn mới bắt đầu hiện rõ ra, trước kia từng xuất hiện triệu chứng, cha đã nói rất nhiều lần rồi nhưng mẹ con không chịu đến bệnh viện kiểm tra, haizzz…”
“Cha đừng nôn nóng, đợi bác sĩ kiểm tra xong mới có thể biết được rốt cuộc là bệnh cũ gì.” Phương Dạ lại nói: “Đúng rồi, vừa rồi con quên hỏi, là người nào đòi nợ mà đẩy mẹ ngã vậy, chúng ta có nợ tiền người ta sao?”
“Đương nhiên là không có rồi, còn không phải là chuyện phiền toái do người cậu xui xẻo của con gây ra sao!” Phương Vân căm hận nói: “Vừa nhắc đến chuyện này là cha lại tức giận, hôm qua sau khi cậu con ly hôn, Hà Dĩnh kia đến lấy sạch tiền mặt trong công ty, các vị khách hàng sau khi nhận được tin bà chủ cuỗm hết tiền bỏ chạy, hôm nay như ong vỡ tổ vọt đến công ty, không chỉ khiêng hết đồ đạc mà con hung hăng đánh cậu con một trận, tuyên bố trong vòng ba ngày không thấy tiền thì cậu ta phải trả bằng máu, mẹ con bởi vì ngăn cản bọn họ đánh người cho nên thắt lưng mới bị đụng trúng!”
Phương Dạ nghe xong tức giận mà không có chỗ phát tiết: “Lẽ nào lại như vậy, đòi nợ thì đòi nợ đi, tại sao lại phải đánh người chứ? Đánh cậu thì cũng thôi đi, tại sao còn muốn tổn thương mẹ con chứ!”
Phương Vân thương xót thở dài nói: “Thực ra, suy cho cùng thì cũng là do mẹ con tự tạo nghiệp chướng, Phạm Nam vốn dĩ là bùn nhão không trét tường được, lặp đi lặp lại giúp đỡ nó rất nhiều làm mà có lợi ích gì đâu, cố hết sức cũng không thu được kết quả gì tốt cả, ngược lại còn khiến bản thân thua thiệt, nói thêm cho con biết một tin xấu nữa, chiếc Audi chúng ta mua, vô lăng cha còn chưa được sờ nóng thì đã bị mẹ con mang đi trả nợ rồi…”
Xe mất rồi thì thôi, Phương Dạ cũng không để ý lắm: “Cha, công ty của cậu rốt cuộc thiếu người ta bao nhiêu tiền vậy?”
“Cụ thể bao nhiêu cha cũng không biết nữa, dù sao nghe cậu con nói cho dù bán các bộ phận của mười người nó cũng không đền nổi, đoán chừng chắc cũng mấy trăm vạn đấy…”
Hai cha con đang nói chuyện, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, nữ y tá đỡ Phạm Ngọc Lan đi ra, phía sau còn có bác sĩ đi theo.
Phương Vân nhìn thấy sắc mặt của vợ mình có chiều hướng tốt hơn một chút, nhanh chóng tiến lên, tiện tay đặt điện thoại trên ghế.
“Bác sĩ, vết thương của vợ tôi thế nào rồi?”
Bởi vì chưa cúp điện thoại nên Phương Dạ ở đầu bên kia điện thoại cũng đang vểnh tai nghe.
“Tạm thời không có vấn đề gì cả, nhưng mà tôi nghi ngờ bệnh thận của bà ấy khá nghiêm trọng, cụ thể thế nào còn phải đợi báo cáo kiểm tra mới có thể biết được, ông đi nộp tiền làm thủ tục nhập viện trước đi, bệnh tình không thể khinh thường được đâu, nhất định phải ở lại bệnh viện ở quan sát!”
“Bác sĩ, tiền viện phí khoảng bao nhiêu vậy?”
“Ít nhất cũng phải hai ba vạn.”
“Bác sĩ vất vả rồi, cảm ơn!”
Phương Vân đang muốn quay người đi nộp tiền, Phạm Ngọc Lan đột nhiên vùng vẫy kéo ông ấy lại.
“Chồng à, tôi… tôi không có chuyện gì đây, không cần phải nhập viện đâu, quá lãng phí tiền rồi, chúng ta về thôi!”
Phương Vân nào biết suy nghĩ của bà ấy, xụ mặt nói: “Bà đừng ồn ào nữa, bác sĩ nói phải nằm viện, em trai bà có quan trọng thì cũng không quan trọng bằng thân thể của bà đâu!”
Trong lời nói của Phạm Ngọc Lan mang theo tiếng khóc nức nở: “Nhưng mà… nhưng mà chúng ta hết tiền rồi, tiền trong thẻ ngân hàng của ông đã bị Tiểu Nam lấy đi trả nợ rồi…”
“Cái gì?” Phương Vân tức giận thiếu chút nữa ngất xỉu, ông ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Phạm Ngọc Lan à Phạm Ngọc Lan, bà mang xe mới mua đi trừ nợ tôi cũng đã nhịn rồi, tại sao còn muốn lấy tiền trong thẻ ngân hàng của tôi cho nó chứ? Bà có biết đó là tiền cứu mạng bà không?”
Phạm Ngọc Lan gào khóc nói: “Tôi… tôi không có cách nào khác, những chủ nợ kia nếu không thấy tiền, nói không chừng sẽ đánh chết Tiểu Nam ngay tại chỗ, tôi chỉ có một đứa em trai, lẽ nào lại nhẫn tâm nhìn nó chết đi sao, hu hu hu hu…”
“Bà bà đấy, đời này thể nào cũng bị em trai bà hại chết, sớm biết thế này tôi đã không thể bà đi ra ngoài!”
Phương Vân nói xong, nhìn thấy dáng vẻ khóc sướt mướt của vợ lại không nhẫn tâm, dù sao cũng là vợ chồng hơn hai mươi năm, ông ấy chỉ có thể ăn nói khép nép cầu xin nói: “Bác sĩ, có thể sắp xếp cho vợ tôi nằm viện trước được không, bây giờ tôi lập tức đi mượn tiền ngay!”
Bác sĩ lắc lắc đầu: “Thật ngại quá, đóng tiền trước nhập viện sau là quy định của bệnh viện chúng tôi, tôi không giúp ông được đâu, ông nhanh chóng đi mượn tiền đi, trong thời gian ngắn vợ ông sẽ không xảy ra chuyện gì đây, tôi giúp ông chăm sóc bà ấy trước.”
Phương Vân thấy cũng đúng, sau khi dặn dò Phạm Ngọc Lan vài câu thì vội vàng rời khỏi bệnh viện, bởi vì tâm sự nặng nề cho nên ngay cả điện thoại rơi xuống cũng không biết…