Nếu đổi lại là Phương Dạ của trước đây, dù cho có nói gì đi chăng nữa anh cũng sẽ không bao giờ nhận tấm chi phiếu này, nhưng bây giờ tầm nhìn của anh đã khác, anh biết ông già tóc bạc thật sự không muốn mắc nợ ân tình của mình, vì vậy anh mới dứt khoát nhận lấy.
Mặc dù rất tò mò bên trong bình rốt cuộc là thuốc gì, nhưng Phương Dạ vẫn im bặt, không hề đề cập tới, sau khi chào hỏi thì anh cũng rời đi, Tiêu Ân đang chống một cây gậy ba toong màu đen và nhìn anh đi xa dần, đôi đồng tử màu hổ phách dường như có chút đăm chiêu…
Hôm nay ba lần giao hàng thì đã phát phần thưởng bốn lần, còn tự dưng kiếm được một triệu Hoa tệ, trong lòng Phương Dạ sướng khủng khiếp, tâm trạng buồn bực về việc bằng lái xe bị trừ ba điểm đã sớm bị anh ném đến một nơi xa xôi, quên mất chuyện này rồi.
Nhưng trên đường đi cũng vì vậy mà mất thêm một chút thời gian, khi anh quay trở lại quán trà sữa Vi Miêu Bất Lý, Phùng Khang đã đợi anh đến mức có chút bực mình.
“Anh Phương, ông nội Phương, tổ tiên Phương, sao giờ anh mới quay về vậy, tôi sắp bị đội phó Từ treo cổ rồi này!”
Phương Dạ giang hai tay nói: “Tôi là đối tượng trọng điểm của đồn cảnh sát các anh, ngay cả tăng tốc cũng không dám, giờ này có thể quay về xem như không tệ rồi, anh còn trách tôi sao?”
“Đương nhiên phải trách anh rồi, ai bảo anh chọc đội phó Từ tức giận lên chứ?” Trên khuôn mặt Phùng Khang đột nhiên nở một nụ cười kỳ quái: “Phương Dạ à, không phải đã nói với anh, phụ nữ là sinh vật cần phải dỗ dành, anh đừng thấy đội phó Từ bình thường đều tùy tiện cẩu thả, theo quan sát nhiều năm qua của tôi, cô ấy chắc chắn là một người phụ nữ rất nghiêm túc…”
“Anh Phùng, nếu anh thật sự muốn truyền đạt kinh nghiệm, vậy có thể lên xe rồi nói tiếp được không?” Phương Dạ chỉ chỉ vào cổ tay, ý bảo là thời gian đã không còn sớm nữa rồi.
“Được được, suýt chút nữa tôi đã chuyện quan trọng này rồi!” Phùng Khang vỗ đầu.
Phương Dạ cười: “Nếu như anh thật sự vội, vậy có thể để tôi lái xe.”
“Thôi dẹp đi, tôi không muốn đi trên đường phải nôn, hơn nữa đây là một chiếc xe mới, tuyệt đối không thể bị anh làm hư một lần nữa!” Phùng Khang vừa nghe thấy thì cả mặt đều tái xanh, anh ta cả đời cũng khó quên được bài học kinh nghiệm đầy đau thương lần trước, Phương Dạ không khác gì một kẻ điên khi đua xe, vì lo nghĩ cho tính mạng của bản thân mình và chiếc xe tuần tra mới, vẫn nên chậm lại một chút.
Khuôn mặt Phương Dạ đầy tiếc nuối, anh nói: “Vậy được rồi, ôi trời, anh lại bỏ lỡ một cơ hội tốt để thưởng thức kỹ năng lái xe của tôi rồi.”
“Cơ hội này tôi sẽ không thèm đâu, mau lên xe đi nào!”
…
Khi hai người lái xe đến hồ chứa nước Liên Tâm thì trời đã tối rồi, tiếng người trên đập nước rất ầm ĩ, khắp nơi đều là đèn cảnh sát nhấp nháy.
Tòa nhà nhỏ của bác Đặng đã khuất trở thành trung tâm chỉ huy tạm thời, đại đội trưởng ở Hoa Hải chỉ huy điều khiển từ xa, Từ Lệ đảm nhận chức vụ tổng chỉ huy hành động.
Lần này đồn cảnh sát điều động hơn một trăm cảnh sát, hơn nữa còn mời không ít chuyên gia săn bắt giỏi đến hiện trường, Phương Dạ được sắp xếp vị trí cố vấn, thực chất là một đả thủ chuyên trách của Từ Lệ.
Trong phòng họp trên lầu hai có tiếng ồn ào, vài người thợ săn trung niên đang thảo luận về phương án săn bắt, Từ Lệ ở một bên chăm chú lắng nghe, còn Phương Dạ thì đang dùng máy tính bảng để kiểm tra và xem video về quái vật.
Đoạn video là do camera quay lại cảnh người cảnh sát bị thương, mặc dù hơi mờ, nhưng đại khái cũng có thể nhìn ra được nguyên dạng của con quái vật.
Đây là một con quái vật thằn lằn có thể đi đứng, không giống như loài thằn lằn đen ở đảo Thiên Đường, nó có vẻ gần giống với hình dạng của loài người hơn, vảy trên cơ thể của nó cũng không quá rõ ràng, trông nó giống như da vậy.
Tốc độ của quái vật vô cùng nhanh, từ khi xuất hiện trên màn hình đến lúc hoàn thành công kích chỉ có tốn hai giây ngắn ngủi, vì vậy về cơ bản chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen.
Phương Dạ chăm chú nhìn cả buổi, càng nhìn càng cảm thấy nó có hình dạng bên ngoài giống với quái vật lao ở Thành Hoàng Kim, chẳng lẽ cái con này cũng là thổ dân của Liệt Uyên, vậy rốt cuộc nó đến từ đâu?
Một người thợ săn mang kính râm lớn giọng nói: “Tôi cảm thấy dùng bẫy thuốc nổ vẫn an toàn hơn, cái con này cực kỳ hung ác tàn bạo, không phải là một dã thú bình thường, đương nhiên cách tốt nhất là nên làm cho nó nổ chết!”
Một người thợ săn đầu trọc khác tỏ vẻ không đồng tình: “Dùng thuốc nổ thì chuyện bé xé ra to quá rồi, theo phỏng đoán của tôi, đây thực chất cũng chỉ là một con rắn bốn chân mà thôi, nhiều lắm thì cũng lớn hơn thằn lằn rồng Komodo một chút, đối phó với nó chỉ cần dùng một tấm lưới kim loại, như vậy là đủ rồi.”
Người thợ săn mang kính râm cười khẩy nói: “Con rắn bốn chân này có sức lực vô hạn, hơn nữa răng của nó cũng cực kỳ sắc bén, tấm lưới kim loại của ông thật sự không thể chế ngự được nó.”
Ông ta nhìn Từ Lệ: “Đội phó Từ, cô cảm thấy dùng phương án nào sẽ tốt hơn?”
Từ Lệ do dự một lúc, nhưng cô ấy vẫn nghiêng về phương án của ông ta hơn: “Tính nguy hiểm của mục tiêu quá cao, cấp dưới của tôi bây giờ còn đang cấp cứu trong bệnh viện, để tránh xảy ra trường hợp thương vong mới, vẫn nên dùng bẫy thuốc nổ.”
“Đợt một lát, tôi không đồng ý với phương án này!”
Đột nhiên ngoài cửa có một ông già tóc hoa râm bước vào, mặc dù ông ấy lưng còng, nhưng bước đi vẫn khá vững vàng, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đó có một vết sẹo đáng sợ, kéo dài từ mắt trái sang đến má phải, hiển nhiên lúc đó đã bị thương rất nặng, nếu vết thương sâu hơn một chút, chỉ e rằng ngay cả tròng mắt cũng bị móc ra ngoài!
Phương Dạ nhìn thấy thì da đầu có chút ngứa ngáy, thậm chí anh không cần đoán, chỉ dựa vào hào quang của ông ấy thì đã biết rằng ông già này chắc chắn là một cao thủ đi săn, hơn nữa còn là một người rắn rỏi kiên cường.
“Sư phụ, cuối cùng thì thầy cũng đã đến rồi!” Người thợ săn đầu trọc lộ ra vẻ vui mừng như điên.
Từ Lệ đứng lên hỏi: “Ông cụ, xin hỏi ông là…”
“Cô chính là đội phó Từ à, quả nhiên còn rất trẻ.” Ông già cười sảng khoái, rồi nói: “Tôi tên Long Cửu, là đại đội trưởng các cô đưa tôi đến đây.”
“Ông chính là chú Cửu sao?” Từ Lệ bỗng nhiên nhận ra: “Đại đội trưởng nói anh ấy đã mời được một cao thủ, xem ra anh ấy thật sự không có lừa tôi!”
Dám nói đại đội trưởng như vậy, trong cả đội cảnh sát đoán chừng chỉ có duy nhất một mình cô ấy thôi.
“Cao thủ thì tôi không dám làm, thực ra tôi cũng đã giết qua mấy con súc sinh nhiều hơn những người khác mà thôi.” Long Cửu cười nhẹ: “Đội trưởng Từ, trên đường đến đây tôi đã xem qua báo cáo của cô rồi, nếu như con dã thú này đã không sợ đạn, đồng nghĩa với việc độ dày da của nó đương nhiên rất phi thường, chẳng lẽ cô nghĩ rằng chỉ dựa vào thuốc nổ mà có thể làm nó bị thương sao?”
Khuôn mặt của Từ Lệ nhất thời lộ ra vẻ xấu hổ, người thợ săn mang kính râm cũng có chút xấu hổ, nhưng dù sao cũng có kính râm che lại, cho nên căn bản là không thể nhìn ra.
Long Cửu tiếp tục nói: “Đương nhiên, chỉ dựa vào lưới kim loại để bắt nó cũng giống như vậy, đó chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi, tôi cảm thấy, cách tốt nhất là chúng ta nên sử dụng nhiều bẫy ghép lại, hơn nữa cũng phải chuẩn bị đầu đạn xuyên giáp 12mm trở lên để đề phòng nhỡ đâu nếu như không bẫy được nó thì lập tức bắn chết ngay tại chỗ!”
Phương Dạ thầm gật đầu, quả nhiên cao thủ chính là cao thủ, suy xét quá toàn diện, hoàn toàn không cho đối thủ cơ hội.
“Có lý!” Từ Lệ nghe vậy thì mừng rỡ: “Vậy hành động tiếp theo xin nhờ chú Cửu.”
Long Cửu xua xua tay: “Tôi chỉ là một thợ săn mà thôi, việc chỉ huy đương nhiên vẫn phải cần cô ra tay, như vậy nhé, chúng ta nghiên cứu ba địa điểm mà dã thú thích lui tới nhất, bây giờ đã có đủ người rồi, các bẫy ghép lại có thể hoàn thành trong vòng một tiếng, nếu như may mắn, buổi sáng ngày mai chúng ta có thể quay về Hoa Hải rồi…”