Ngay lúc mà bọn họ đang đứng ngồi không yên, người đàn ông ria mép kia đã quay trở lại, mặt cũng không có chút biểu cảm gì.
“Vào đi, cậu Liễu đang ở phòng phía Nam chờ mấy người.”
Liễu Quốc Đào đang chờ chúng tôi?
Hà Dĩnh nghi ngờ không thôi, trên mặt vẫn giữ nụ cười nói: “Cảm ơn, vậy chúng tôi vào trước.”
“Chờ đã!” Phó Minh đang định nổ máy xe lái vào, người đàn ông ria mép kia lại bỗng nói: “Hà Dĩnh, có phải là cô đã quên hết quy tắc của sơn trại nhà họ Liễu của chúng tôi rồi không?”
Hà Dĩnh ngạc nhiên nói: “Anh hai, có quy tắc gì sao?”
Trước đây cô ta đều là ngồi xe của Liễu Quốc Đào đi vào, trên cơ bản là hiên ngang mà vào, thật sự chưa từng nghe nói tới cái gì gọi là quy tắc cả.
Người đàn ông ria mép kia nói: “Xe taxi này là xe ở bên ngoài, hơn nữa bọn họ đều là người lạ. Chiếu theo quy tắc ở đây thì phải nộp lại toàn bộ điện thoại, lúc ra ngoài thì sẽ lấy lại.”
Phương Dạ nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, sau đó lấy điện thoại đưa tới. Phạm Nam và Phó Minh cũng chỉ có thể răm rắp làm theo.
Sau khi lấy hết toàn bộ điện thoại, người đàn ông ria mép kia mới phất tay nói: “Được rồi, mấy người có thể lái vào.”
Xe taxi chậm rãi lái vào trong cổng sơn trại, phía bên trong là một tòa nhà được xây dựa vào núi, chất liệu chính là được làm từ tre trúc, lại có một căn nhà lầu nhỏ xây bằng xi măng cũng được thiết kế vô cùng xinh đẹp. Phía ngoài cửa đậu rất nhiều xe, trong số đó không thiếu vài chiếc xe BMW.
Bây giờ vẫn là ban ngày, ngoại trừ phía bên ngoài đang có mấy người già ngồi tắm nắng kéo thuốc lào ra, phía bên trong hầu như không thấy được người trẻ tuổi nào. Nhưng nhờ mắt quan sát của Phương Dạ nhạy bén, cho nên anh có thể nhận thấy ở mấy chỗ khuất có rất nhiều trạm gác ngầm, thậm chí còn nhìn thấy trên người bọn họ còn mang theo súng thổ.
Trước đây ở huyện Lê, mấy khẩu súng thổ này là chuyện rất bình thường, đó là tiêu chuẩn thấp nhất của người dân miền núi dùng lúc đi săn. Mặc dù tầm ngắm và tốc độ bắn có hơi củ chuối, nhưng mà uy lực và độ chính xác khá là tốt. Lợn rừng hơn trăm ký cũng có thể bắn hạ, nếu mang ra sử dụng với người thì không còn gì phải nói nữa. Về sau thì huyện Lê nghiêm ngặt thu lại loại hình súng này, bây giờ về cơ bản mới không còn thấy nữa.
Chạy về phía trước tầm một trăm mét lại nhìn thấy một ngã tư đầu tiên, Phó Minh quay đầu lại hỏi: “Bây giờ lái đường nào?”
Phạm Nam bắt đầu thể hiện chỉ số thông minh: “Còn phải hỏi nữa sao, phòng phía Nam thì ở phía Nam, dĩ nhiên là phải rẽ phải rồi!”
“Đừng rẽ phải, tiếp tục lái thẳng về trước.” Hà Dĩnh thấp giọng nói: “Cố gắng lái chậm một chút, đừng khiến người ta chú ý quá.”
Phạm Nam ngạc nhiên nói: “Dĩnh, không phải khi nãy người đó có nói Liễu Quốc Đào ở phòng phía Nam đợi chúng ta sao?”
Hà Dĩnh giải thích: “Chúng ta tới tìm ông Liễu, tới phòng phía Nam làm gì, dĩ nhiên là phải tới phòng phía Đông rồi.”
“Cũng đúng.” Phạm Nam đột nhiên nhớ ra được gì đó: “Đúng rồi nhóc Dạ, con vừa nói có chứng cứ, không phải tất cả đều nằm trong điện thoại đó chứ?”
“Yên tâm đi, dĩ nhiên là không.” Phương Dạ cười hì hì: “Con lưu lại trong đầu rồi.”
“Vậy thì tốt… Ủa gì? Con… Con lưu lại trong đầu hả? Không bằng không chứng, nói suông thôi thì người ta chịu đàm phán với con mới lạ đó!” Phạm Nam suýt chút đã nhảy cẫng lên.
“Cậu, cậu yên tâm đi, chuyện này bọn họ không biết, nhất định sẽ đàm phán với chúng ta.” Phương Dạ an ủi.
“Cũng đúng, bây giờ cũng đã xông vào hang hùm rồi, chuyện kế tiếp chỉ có thể nghe theo ý trời thôi.” Sắc mặt Phạm Nam tái nhợt, chỉ đành nói.
Xe chỉ vừa mới đi tới trước vài mét đã thấy mấy người mặc áo đen xông ra ở ven đường.
“Cô Hà, cậu chủ Quốc Đào đã đợi ở phòng phía Nam đã lâu rồi, mấy người đang muốn đi đâu vậy?”
Hà Dĩnh ấp úng nói: “Chúng tôi… Chúng tôi muốn… Đi chào hỏi ông cụ Liễu trước!”
Người mặc áo đen mặt cười nhưng lòng không cười: “Ông cụ Liễu đang bận, bây giờ không thể gặp mấy người, mấy người nên đi tới phòng phía Nam đi.”
“Vậy… Vậy được thôi.”
Phó Minh bất đắc dĩ đành phải quay đầu xe, lần nữa quay về hướng Nam.
Mấy chiếc xe tải chở người cũng đi theo sau, rõ ràng là đang ép họ chạy đi.
Xe taxi dừng lại trong sân sau của phòng phía Nam, người mặc áo đen kia trực tiếp đóng cửa viện lại, còn nhìn đến mức khiến Phạm Nam cảm thấy kinh hãi trong lòng, sau đó cả bốn người đều đi theo người áo đen kia lên thẳng tới lầu hai.
Bên hông cửa thang gác có vài tên vệ sĩ tiến tới lục soát toàn thân, xác nhận không mang bất cứ vũ khí gì mới cho bọn họ đi vào.
Đây là một căn phòng được thiết kế theo phong cách cổ trang, đồ đạc bên trong phòng đều được làm từ trúc. Hai người đàn ông đang ngồi uống trà ở bên bàn, cạnh bên còn có một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám đang quỳ ngồi ở đó, cẩn thận thực hiện kỹ năng pha trà của mình.
Người đàn ông bên trái mặc Âu phục mang giày da, tóc được chải vuốt gel ra sau đầu chính là Liễu Quốc Đào, người đã ngoại tình với vợ của Phạm Nam trong buổi hôn lễ. Còn người bị bó bột ở tay kia chính là người tối qua bị đánh no đòn một trận, ông chủ xưởng sửa xe hơi Phì Trùng.
Ở phía sau hai người còn có bảy, tám người đàn ông đeo kiếm đang đứng đó, vẻ mặt của ai cũng đều u ám. Ngón tay của những người đó dài nhỏ, ở trên những khớp ngón tay đều có vết chai hằn, rõ ràng đều là cao thủ sử dụng kiếm.
Tây Nam vốn dĩ là một nơi có dân tình dũng mãnh, ở trong rất nhiều thôn trại thời xưa vẫn lưu truyền lại những đao pháp truyền thống. Những loại tuyệt kỹ đó không phải là mấy trò mèo cào hay biểu diễn trên sân khấu, mà là những tuyệt kỹ chân chính có thể thực sự làm tổn hại người khác.
Nhìn thấy đối phương bày vẻ hùng hồn như thế, Phương Dạ vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, ngược lại Phó Minh thì vừa căng thẳng vừa hưng phấn, còn Phạm Nam và Hà Dĩnh chỉ đơn thuần là thấy sợ.
Đây rõ ràng là một buổi Hồng Môn yến nha.
“Mẹ kiếp, tụi bây thật sự vẫn dám tới à?” Phì Trùng bị quấn như xác ướp, lúc nhìn thấy hai người kia lại lập tức nổi giận, chỉ vào Phó Minh mà không ngừng mắng nhiếc: “Nếu hôm nay mà tụi bây có thể hiên ngang bước ra ngoài được, ông đây sẽ lấy họ của tụi bây!”
“Phì Trùng, nhà họ Liễu chúng ta rất coi trọng chuyện tiếp đãi khách khứa. Nếu đã tới rồi thì cũng nên đối xử phải phép với người ta một chút chứ!” Liễu Quốc Đào khẽ mỉm cười: “Ba người là lần đầu tiên tới đây, mời ngồi xuống uống miếng trà trước, sau đó chúng ta sẽ từ từ tính toán nợ nần!”
“Cảm ơn, vừa hay chúng tôi cũng có nợ muốn tính toán với anh.” Phương Dạ hào phóng ngồi xuống, Phó Minh hừ lạnh cũng ngồi đối diện Phì Trùng, cả hai trợn mắt nhìn nhau chằm chằm. Phạm Nam thì nơm nớp lo sợ, ngồi xuống bên cạnh Phương Dạ.
Sơn trại nhà họ Liễu trọng nam khinh nữ, Hà Dĩnh là phụ nữ nên không thể ngồi trên ghế, chỉ có thể giống với cô gái mặc sườn xám mà ngồi quỳ trên đất.
Cô gái mặc sườn xám kia đầu tiên là đưa ba chén trà được làm từ trúc qua, sau đó mới cúi người châm trà. Trên mặt cô ta vẫn mang theo nụ cười niềm nở, động tác lại tao nhã, rõ ràng là dân được đào tạo chuyên nghiệp.
Trà cũng châm xong, Phương Dạ lại không đụng vào, Phó Minh và Phạm Nam bây giờ cũng như là thiên lôi sai đâu đánh đó, dĩ nhiên cũng không dám đụng vào.
Nhìn thấy bọn họ không nhúc nhích, Liễu Quốc Đào khẽ lóe lên một tia khinh bỉ trong ánh mắt, sau đó lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, chúng tôi sống trên núi chủ yếu là ngay thẳng phân minh, trước giờ chưa từng chơi những thủ đoạn nham hiểm như bỏ độc vào trà gì đó đâu, yên tâm uống đi!”
Phương Dạ vẫn không chút do dự mà nói: “Không dám uống!”
Câu nói này dường như Liễu Quốc Đào có hơi tức giận: “Đã nói với anh là không có độc rồi, vì sao còn không dám uống?”
Phương Dạ chậm rãi nói: “Anh chớ có nghĩ quá nhiều, tôi không dám uống không phải là sợ trong đó có độc.”
Liễu Quốc Đào tối sầm mặt, nói: “Vậy là vì cái gì?”
Phương Dạ mặt dày lại bỗng có hơi đỏ lên.
“Tôi sợ bỏng.”