Chung quỳ một giẫm lên A, và pháp sư xui xẻo lại phải về nhà ngâm mình trong suối nước nóng ở tế đàn, đúng lúc này, đội trưởng thích khách vội đến đỏ cả mắt và hỗ trợ Nhục thuẫn chạy đến với vẻ mặt đầy sát khí.
Tuy nhiên, với lượng máu và trang bị hiện tại của Phương Dạ thì bọn họ căn bản không phải là đối thủ, ba người họ bắt đầu một trận đại chiến ở giữa, đội trưởng thích khách cảm thấy có hơi yếu thế rồi.
Sau khi thêm hai lớp trang bị và hiệu ứng choáng của Chung quỳ được nhân lên bốn lần, thực tế là quá khoẻ, hai người bọn họ căn bản là không động đậy nổi!
Không có cách nào, Phương Dạ lấy được bốn mạng và hai trụ, tiền cứ phải gọi là ngập răng.
"Tản ra, chờ đội trưởng hồi sinh!"
Đã đánh không lại, còn tiếp tục kéo dài thì sẽ không có kết quả tốt, dù sao Chung quỳ cũng tổn hại không hề ít, nếu còn ném hai mạng hai ở đây, vậy thì không cần chơi ván này, cứ đầu hàng là được rồi.
“Muốn đi?”
Khóe miệng Phương Dạ khẽ nhếch lên, vẫn không thèm để ý đến hỗ trợ Nhục thuẫn còn đang ở bên cạnh dùng chiêu , mà ngoan cố chạy theo sau thích khách, chiếc móc sắt to sáng bóng vẫn đang ẩn nấp, khiến đội trưởng team địch cảm thấy ớn lạnh.
Ngay khi Thích khách chuẩn bị trốn lên cao, Chung quỳ cuối cùng cũng tạo xong phép thuật, Thích khách vẫn luôn tập trung truy sát lập tức chạy ngược lại, nhưng điều anh ta không ngờ tới là đối thủ không hề ném cái móc, mà là sử dụng một kỹ năng để khiến cho hỗ trợ Nhục thuẫn ở phía sau mình bị giảm tốc độ.
Mặt đất sau khi bị rung chuyển xong, chiếc móc câu được ném về hướng thích khách đang chạy, đánh chính xác vào cơ thể anh ta.
Lại thêm một chiêu nữa làm rung chuyển mặt đất, lần này không chỉ có là đội trưởng thích khách, mà ngay cả hỗ trợ Nhục thuẫn cũng không thoát khỏi...
"Đừng đánh nữa... chúng tôi nhận thua!"
Đúng lúc Thẩm Điềm vừa ăn xong bạo quân , định từ trong núi đi ra, không ngờ rằng đối phương đã trực tiếp đầu hàng, kết quả ngoài ý muốn này thiếu chút nữa làm cho cô tức tới mức suýt phụt ra máu.
Con mẹ nó, thích khách vừa mới lên cấp của tôi thậm chí còn không có được một cái mạng, trò chơi cứ thế mà kết thúc, đùa tôi sao?
Diệp Tô và hai em gái khác thì vui vẻ nhảy nhót không ngừng, mặc dù cuộc thi này chỉ là cùng học với hoàng tử, nhưng mà hai vạn nhân dân tệ thực sự đáng giá!
Đối phương cũng rất dứt khoát, trực tiếp hỏi tài khoản của Thẩm Điềm, sau đó lập tức chuyển mười vạn, thuận tiện giải tán chiến đội.
Anh ta vốn muốn hỏi Phương Dạ là thần thánh phương nào, nhưng đáng tiếc anh đã rời khỏi phòng sớm nên đành phải từ bỏ.
Sau khi nhận được hoa hồng, một em gái không chút do dự tâng bốc: "Không ngờ chỉ sử dụng một Chung Quỳ mà đã có thể đánh bại đối thủ, Phương Dạ, anh thật là đỉnh, sự ngưỡng mộ của em dành cho anh như một dòng sông, liên miên bất tận..."
Phương Dạ trơ trẽn nói: "Hài, chỉ là cơ bản mà thôi, chúng ta cũng nên đứng lên nói chuyện đi, mặt đất lạnh quá."
Diệp Tô hừ nhẹ một tiếng: "Hừ, anh tưởng rằng chúng tôi sẽ bái phục sát đất sao, thật ra nhé, loại cao thủ giả heo ăn thịt hổ như anh tôi đã gặp nhiều rồi, có gì mà ghê gớm.”
Thẩm Điềm xoa dịu mọi chuyện , nói: "Tiểu Tô, dù thế nào đi nữa, Phương Dạ cũng là người có công lớn trong hai trận đấu hôm nay, em đừng có mãi ngắm vào anh ta như thế.”
Lúc nói câu này, khuôn mặt của cô ta hơi đỏ lên.
Vốn dĩ nói sẽ đưa người ta phi thăng, nhưng lại bị người khác kéo người ta xuống, thật sự là xấu hổ.
"Không thành vấn đề, các cô vui vẻ là được rồi." Phương Dạ liếc nhìn điện thoại của mìn, thì nó đã sắp hết pin rồi, vì thế anh liền thoát khỏi game.
Thẩm Tô oán trách lườm anh: "Sao anh phải vội thoát game thế làm gì, tôi còn chưa chuyển tiền cho anh, hơn nữa chúng ta còn có thể tiếp tục cùng team?”
"Xin lỗi nhé, bây giờ điện thoại sắp sập nguồn rồi, các cô chơi tiếp đi.”Nói xong, anh ta giơ điện thoại lên lắc lắc, quả nhiên trên điện thoại xuất hiện màn hình tắt máy: “Về phần tiền, tôi không cần, thứ đó tôi không thiếu.”
Thẩm Tô nghi ngờ nói: "Đây là hai vạn nhân nhân tệ đó, nói không cần là không cần, không lẽ anh là đại phú gia?”
“Đại phú gia thì không tới, nhiều nhất cũng chỉ là tiểu phú gia thôi.” Phương Dạ cười khúc khích: “Mà này, cô có sạc dự phòng không?”
“Có.” Thẩm Tô lấy ra một cục pin dự phòng nhỏ từ trong chiếc túi nhỏ của mình: “Vẫn còn nửa pin, anh dùng tạm đi.”
“Cám ơn…”
Chuyến tàu cao tốc đến thành phố Hoa Hải ,vài cô lớn tuổi lên tàu đang chơi bài và trò chuyện quanh chiếc bàn nhỏ, một trong số họ là mẹ của Phương Dạ, Phạm Ngọc Lan, và các cô khác đều là bạn học thân thiết của bà ấy.
Thành thật mà nói, nếu là Phạm Ngọc Lan trước đây, bà ấy sẽ không bao giờ tham dự buổi họp lớp cho dù thế nào đi chăng nữa, bởi vì hầu hết những người bạn cùng lớp này đều xuất thân từ những gia đình khá giả hơn bà ấy rất nhiều, năm nay bà ấy bất chợt cảm thấy hứng thú nên mới chủ động xin tham ra, nhưng không ngờ bản thân lại uống say rồi…
Trong số ít người đó có một bà cô ăn mặc thời thượng nhất, hơn nữa trên người đeo vàng, đeo ngọc bội, thậm chí túi đeo còn là túi LV, những người khác nhìn cũng kém hơn thế là bao. Để mà so sánh, thì Phạm Ngọc Lan là người mặc nhà quê và giản dị nhất.
Mặc dù bây giờ không thiếu tiền, có gần cả gần mười vạn tiền trong ngân hàng nhưng bà ấy vẫn luôn sống giản dị và đã quen với điều đó, bà ấy không vì vậy mà tiêu sài phung phí, vì thế lúc họp lớp hết lời khen ngợi con trai, bà bị coi là bốc phét, nên mới có chuyến đi tới thành phố Hoa Hải lần này.
Đang chơi đùa, người cô sành điệu Trương Xuân Kiều đột nhiên hỏi: "Ngọc Lan, chuyến tàu này sắp đến Hoa Hải rồi, bà nói con trai bà sẽ cử xe đến đón bà, rốt cuộc có phải là thật không?”
Phạm Ngọc Lan vỗ ngực đáp: “Bà yên tâm, tuy rằng đứa con trai đó của tôi không lớn lắm, nhưng làm việc là đáng tin cậy nhất, nó nói đến đón là nhất định sẽ tới đón, không thể sai được!”
Bà cô Tiết Kim Liên cười nói: "Được rồi, Lan Ngọc, cả đoạn đường này bà đã mở miệng con trai, không mở miệng cũng con trai, sắp thổi nó lên tận trời luôn rồi, chúng tôi tin còn chưa được sao?”
Trương Xuân Kiều lại nói: “Tôi chỉ muốn hỏi để xác nhận lại mà thôi, nói không chừng con trai bà ấy vì lý do gì nào đó không thể đến, nếu lỡ ra khỏi trạm không có ai đón, chẳng phải mọi người đều xấu hổ sao?"
Thành thật mà nói, bà ta không tin lời của Phạm Ngọc Lan chút nào, cho rằng bên kia chỉ cưỡng chế giả bộ mà thôi
"Điều này cũng đúng, vậy thì tôi sẽ gọi cho con trai để xác nhận." Phạm Ngọc Lan nghĩ rằng nói có lý, vì vậy bà ấy đặt tú lơ khơ của mình xuống và gọi cho Phương Dạ.
Vài giây sau, một giọng nữ ngọt ngào phát ra từ điện thoại: "Xin lỗi, số bạn gọi đã bị tắt, vui lòng gọi lại sau..."
"Này, sao thằng nhóc này lại tắt máy?”
Chậc chậc, nếu không liên lạc được với Phương Dạ, vậy thì ai biết nó có cử xe đến đón không?
Sau khi ấn gọi lại lần nữa, giọng nói nhắc đầu dây bên kia vẫn báo tắt máy.
Thôi xong rồi, thằng ranh con này đào hố chôn sống mẹ nó rồi…
Phạm Ngọc Lan tái mặt và dựa lưng vào ghế, điều mà bà không biết là thằng nhóc Phương Dạ đã quên sạch sành sanh chuyện của mẹ cậu ta rồi. Hiện tại đang ngồi trên xe khách chơi game, trò chuyện vui vẻ cũng với các người đẹp rồi…