Chú Đạt đưa Phương Dạ đến một chiếc xe bọc thép khác, bên trong ngoại trừ đầy ắp vật dụng ra thì bên cạnh còn có vài người đàn ông đang ngồi, một trong số những người đó hóa ra lại là ‘người quen’.
Sau khi nhìn thấy khẩu hình chữ O của Khương Họa, Phượng Dạ đột nhiên cảm thấy ngại ngùng, nguyên nhân chính là hiểu nhầm ban nãy, nguyên nhân khác chính là bộ dạng hiện tại của bản thân không hợp với bàn tiệc…
“Phương Dạ, không phải anh lên thuyền Gloria đầu tiên sao, sao lại xuất hiện ở đây?”
Phương Dạ lắc đầu: “Đứa trẻ không mẹ, nói đến rất dài, tôi có thể thay quần áo rồi nói chuyện tiếp với cô không?”
Nhìn thấy quần áo anh toàn lỗ hổng cùng vết thương, Khương Họa nhất thời cảm thấy vui mừng khôn xiết, không nhịn được chế nhạo: “Phương Dạ, không nghĩ rằng anh cũng nhiều tiền thật đấy…”
Phương Dạ nhìn thấy những người khác đều đã quay đầu đi, anh cũng phải đè nén lại gương mặt vẫn đang đỏ ửng của mình, sau đó cùng với chú Đạt đi vào trong.
Sau khi thay sang quân phục chiến đấu mới xong, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lúc đó thân xe đột nhiên chấn động, hiển nhiên là quân đội đã phát động.
“Ăn gì trước đã.” Chú Đạt vứt sang hai hộp, một cái là thịt bò, một cái là hoa quả.
Tuy rằng không phải quá đói, nhưng Phương Dạ cũng không khách khí, mở ra liền bắt đầu ăn, vừa ăn vừa hỏi: “Chú Đạt, rốt cuộc đảo Thiên Đường là nơi nào, thân thủ của chú lợi hại như vậy, có phải trước kia chú là lính đánh thuê quốc tế không?”
Chú Đạt khẽ cười: “Trước khi trả lời câu hỏi của cháu, trước tiên hãy nghe câu chuyện của chú đã.”
“Được thôi, cháu thích nhất là nghe chuyện.”
“Hơn hai mươi năm trước, có một cặp anh em ruột bởi vì gia đình quá nghèo, muốn cùng người khác lén vượt biên ra ngoài làm việc, không ngờ thuyền lại bị hải tặc uy hiếp, hai người trăn trở không thôi, cuối cùng bị bán đến một hòn đảo nhỏ vô danh đào mỏ, bởi vì hai người khá là thông minh lanh lợi, hơn nữa lúc nhỏ từng luyện võ, vì thế không lâu sau đó đã bị chủ mỏ khen ngợi cho làm người giám sát, không những hoàn toàn tháo bỏ thân phận nô lệ, mà mỗi tháng còn lĩnh được một khoảng tiền lương không tồi.”
“Nhiều năm sau đó, chủ mỏ lại phát hiện ra một hòn đảo ở phía xa Thái Bình Dương, hai anh em được phái ra đảo đào mỏ, kết quả phát hiện ra một vết nứt khổng lồ nằm ở phần trung tâm, giống như thông với cửa địa ngục sâu thẳm vậy, điều kỳ lạ nhất là, cho dù là thiết bị máy móc điện tử nào thì chỉ cần tiến vào bên trong vết nứt đều sẽ mất hiệu lực, vì để hoàn thành nhiệm vụ ông chủ giao, và để xác định mọi nguy cơ tiềm ẩn trên đảo, hai anh em đã dẫn hơn hai mươi thành viên tiến vào vết nứt.”
“Sau đó thì sao?”
Phương Dạ say sưa lắng nghe, bất giác đã ăn hết sạch hai hộp đựng đồ ăn.
Chú Đạt vứt một chai nước tinh khiết sang, sau đó tiếp tục nói: “Bọn họ tạo ra một chiếc dây thừng, sau đó thả từng người thành viên xuống, khiến người khác không nói lên lời chính là sợi dây thừng dài trên một nghìn mét còn chưa chạm đến đáy, các thành viên chỉ có thể dựa vào dây thừng tiếp tục trèo xuống, cuối cùng đến một nơi giống như tổ ong, ở đây có hàng trăm hang động lớn nhỏ, hơn nữa mỗi một hàng động đều mở rộng theo mọi hướng, không biết kéo dài đến nơi nào, điều khiến cho người khác sởi gai ốc nhất chính là bên trong một vài hàng động còn tồn tại không ít xương người, từ hiện đại cho tới thời cổ đại đều có, họ chết trong trạng thái rất đáng sợ, về cơ bản cơ thể đều bị phân mảnh, giống như đã bị dã thú nào đó ăn qua.”
“Hai người anh em vừa phái người thông báo cho chủ mỏ, vừa ở lại tổ ong tiếp tục thăm dò, thời gian trôi đi, bọn họ phát hiện ra rất nhiều của cải của người chết, cũng dần dần quen với địa hình nơi đây, từ đó mà thăm dò sâu vào bên trong hơn, thậm chí còn phát hiện ra một thành phố cổ có tuổi đời cao.”
“Sau khi chủ mỏ dẫn nhiều thành viên tới đây, cảm thấy vô cùng hứng thú với thế giới rực rỡ lạ thường dưới lòng đất này, ông ta đã đặt tên cho nó là đảo Thiên Đường, trong tiềm thức có nghĩa là nơi gần nhất với địa ngục, mọi người rất nhanh đã xây dựng lên tiền đồn trước vết nứt, thậm chí còn dựng trại đóng quân tạm thời ở tổ ong, sau đó tiếp tục phái người đi thăm dò khai thác,cùng với thời gian trôi qua, bọn họ phát hiện không chỉ có một thành phố cổ ở dưới lòng đất, đồng thời bắt đầu có nhân viên thám hiểm biến mất, hai anh em họ đoán, có lẽ là thứ tồn tại nào đó ở thế giới dưới lòng đất này đã bị kích động.”
“Những vụ mất tích bắt đầu xảy ra thường xuyên, có lúc thậm chí là cả một đoàn người biến mất không tăm tích, hai anh em có chút lo lắng, bọn họ cảm thấy bản thân đã kiếm đủ tiền, không phải sống kiểu thắt lưng buộc bụng nữa nên quyết định gặp chủ mỏ xin từ chức trở về nước.”
“Bọn họ là người dẫn đường dày dặn kinh nghiệm nhất trong thế giới dưới lòng đất, chủ mỏ đương nhiên không muốn thả ngưởi đi, đúng lúc này lại có người phát hiện ra một thành phố cổ to nhất từ trước đến nay, hơn nữa ở giữa thành phố cổ còn có một kim tự tháp kiểu Nam Mỹ, vì thế đã phái bọn họ nghiên cứu một chuyến, đồng thời còn hứa rằng sau việc này sẽ thả bọn họ đi, tuyệt đối không nuốt lời.”
“Với mong muốn trở về nước nên hai anh em đã đồng ý điều kiện này, sau khi bọn họ đến được thành phố cổ, tình cờ lại phát hiện ra vết tích của các hoạt động sinh hoạt quy mô lớn, hơn nữa lại còn oan gia ngõ hẹp, hai anh em bọn họ hao binh tổn tướng, cuối cùng cũng giải quyết xong bọn chúng, còn mang thi thể của bọn chúng quay về tiền đồn.”
Phương Dạ lắc đầu: “Chú Đạt, những sinh vật này không phải là thằn lằn đấy chứ?”
“Thật ra thằn lằn chỉ là loại cư dân sống dưới lòng đất phổ biến nhất, bọn chúng có rất nhiều chủng loại, dựa vào môi trường sống mà bọn chúng chia thành thằn lằn cỏ, thằn lằn nước, thằn lằn đá và thằn lằn lửa. Hai anh em họ chạm trán với thằn lằn lửa, trong máu của bọn chúng có chất kịch độc, nhưng sau khi trải qua gia công đưa vào cơ thể người, không những có thể chữa được bệnh nan y mà còn khiến cho con người có sức mạnh khác thường, và di chứng là cơ thể sẽ từ từ bài trừ máu của thằn lằn lửa, nếu như không có máu tươi tiêm vào trong cơ thể người trong một thời gian dài thì da sẽ từ từ thối rữa và bốc mùi, cuối cùng biến thành một cái xác không hồn biết đi thật sự!”
Nói như vậy, bạn trai cũ của Lương Duyệt Tư đã từng tiêm máu của thằn lằn lửa, đó là lý do tại sao anh ta lại có sức mạnh bất thường như vậy!
Thật đáng tiếc, chuyện cái gì mà lấy tọa độ của đảo Thiên Thành thì có thể trở thành vua của thế giới chín chín phần trăm chính là bị người ta lừa…
“Chú Đạt, chú chính là một trong hai anh em đó phải không?” Phương Dạ hỏi: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao những con thằn lằn kia lại bò lên trên mặt đất?”
“Còn không phải là vì lòng tham không đáy của con người sao.” Chú Đạt cười khổ: “Sau khi chủ mỏ nghiên cứu ra được tác dụng của máu thằn lằn lửa, liền phái người đến thành phố cổ bắt thằn lằn lửa, ai ngờ hành động này đã hoàn toàn chọc giận cư dân dưới lòng đất, bọn chúng phát động tấn công trong một buổi tối, người của chủ mỏ bị tổn thất nặng nề, chú đã dốc hết sức mình mới có thể cứu được chủ mỏ mang về tiền đồn.”
“Sau đó những cư dân dưới lòng đất kia bị chọc giận không định tha cho bọn chú, bọn chúng đã nhanh chóng chiếm được tiền đồn, sau khi tổn thất hơn chín mươi phần trăm nhân lực người, chú mà chủ mỏ cuối cùng cũng thoát khỏi hòn đảo đó, trải qua chuyện khiến cho chủ mỏ mất trắng tay, còn nợ nần chồng chất, còn chú không lâu sau đó đã trở về nước, đáng tiếc là phần lớn các của cải dành dụm trước đó không mang về được…”