Đèn trong quán bar lung linh chói mắt, gái đẹp cứ lượn lờ khắp nơi, Phương Dạ thấy mà hoa cả mắt, đương lúc anh đang nhìn ngang ngó dọc xung quanh thì đột nhiên phía trước có cô gái kêu “Á” một tiếng rồi ngã nhào xuống đất, hoá ra là do gót giày của cô ta vướng phải thứ gì đó nên mới mất thăng bằng mà ngã xuống.
“Cẩn thận!”
Thấy gái xinh sắp ngã đến nơi, Phương Dạ theo bản năng lao đến ôm lấy cô ta.
Mặt mũi xinh đẹp tuyệt vời, môi đỏ răng trắng.
Quả là một em gái ngon nghẻ!
Nhìn thấy gương mặt cô gái, Phương Dạ bèn khen thầm trong bụng.
So về độ xinh đẹp thì cô ta tuyệt đối không thua kém Tần Yên Nhiên.
“Cảm ơn! Cảm ơn anh!” Lúc này Tô Diệu Anh còn chưa hoàn hồn đang vỗ vỗ ngực, vừa nãy cô ta thực sự bị hù cho sợ chết khiếp.
“Không có gì.” Ôm gái đẹp trong lòng, thế nhưng Phương Dạ lại không hề có ý định nhân cơ hội lợi dụng, anh nhanh chóng buông cô ta ra.
“Ánh sáng trong này không tốt, cô lại đi giày cao gót như vậy, dù đẹp nhưng đi đứng phải chú ý một chút.” Phương Dạ có lòng tốt nhắc nhở Tô Diệu Anh.
“Cảm ơn, tôi sẽ cẩn thận hơn.” Tô Diệu Anh nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Phương Dạ, cô ta không biết nghĩ gì mà hỏi anh một câu: “Xin hỏi anh là…đi một mình sao?”
“Không, tôi đến cùng bạn học.” Phương Dạ mỉm cười: “Đúng rồi, xin hỏi cô có biết ghế số tám ở đâu không?”
“Anh đi thẳng từ đây ra chỗ sàn nhảy rồi sau đó rẽ trái là tới.” Tô Diệu Anh lại hỏi: “Thì ra anh vẫn là sinh viên, học trường nào vậy?”
“Đại học Hoa Hải.” Phương Dạ đáp: “Bạn tôi còn đang đợi, tôi đi trước nhé!”
Thấy Phương Dạ vội vã rời đi, chẳng có lấy một chút lưu luyến, Tô Diệu Anh cảm thấy hơi bực mình.
Dù sao mình cũng là một cô gái xinh đẹp, chẳng lẽ anh không thể tán gẫu thêm vài câu nữa à?
Sau khi tìm đến ghế số tám, Phương Dạ thấy bọn họ đang chơi xúc xắc, ngoại trừ Lương Mộ Linh ngồi một bên nghịch điện thoại thì những người còn lại đều chơi rất sôi nổi, thậm chí Hồ Phi gần như sắp ôm lấy người Viên Lâm rồi.
Phương Dạ vui mừng gật gật đầu, xem ra cuối cùng đại ca cũng có thể thoát ế trước khi tốt nghiệp.
“Nhóc Dạ, sao giờ mới đến, phạt chú uống ba chén rượu theo luật cũ!” Mạnh Hổ ôm vai bá cổ Phương Dạ, sau đó nói nhỏ: “Hoa khôi Lương hình như không được vui, chú đến phát huy chút năng lực dỗ dành cô ta đi, nếu cô ta thật sự đổ chú thì anh em cũng lấy làm vinh dự lắm đó!”
Tôi làm gì có kỹ năng dỗ dành đâu?
Phương Dạ đen mặt nhưng vẫn miễn cưỡng đáp lại: “Để anh thử xem.”
“Hey!”
“Chào cô.”
Hai người chào hỏi xã giao xong lại tiếp tục cúi xuống nghịch điện thoại, thấy thế ba người Mạnh Tử cũng không nói gì.
Viên Lâm nhìn cũng biết Phương Dạ không hề giả vờ tỏ ra lạnh nhạt, chỉ là anh thật sự không thích Lương Mộ Linh mà thôi.
Bởi vì chuyện chiếc xe điện khi nãy, Lương Mộ Linh cũng không có cảm tình tốt với Phương Dạ, cô ta cứ liên tục gửi tin nhắn cho Hồng Dịch.
“Bọn anh đến chưa vậy, Phương Dạ đang ngồi cạnh tôi rồi này, tôi rất sợ anh ta sẽ làm gì đó với tôi!”
“Yên tâm, sắp đến rồi!”
Hồng Dịch vừa lái xe vừa nhắn tin, suýt nữa thì tông vào đuôi xe tải đang dừng đợi đèn đỏ đằng trước.
Nhiếp Kiệt ngồi ở ghế lái phụ thấy thế thì sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu: “Đại…đại ca, hay để em lái cho?”
“Không cần, rẽ một đoạn nữa là đến rồi…”
Nhận được tin nhắn của Hồng Dịch, Lương Mộ Linh mới yên tâm được một chút, cô ta đang định bỏ điện thoại xuống thì bỗng nhiên có một gã miệng nồng nặc mùi rượu sán lại gần.
“Người đẹp, anh để ý em lâu lắm rồi, chơi có một mình rất chán, hay là em qua chỗ anh uống mấy chén đi?”
“Không đi.” Lương Mộ Linh lập tức từ chối.
“Ấy đừng vội từ chối thế chứ, đều là ra ngoài chơi mà, chỉ cần đêm nay cô em đi cùng thì anh đây sẽ trả hai vạn, thế nào?”
“Anh, anh coi tôi là loại người gì đấy?” Lương Mộ Linh tức giận đến run cả người.
Người đàn ông cười đểu: “Đừng giả vờ nữa, câu lạc bộ đêm mà còn có người tử tế á? Cô em chê ít thì anh có thể trả thêm tiền.”
Ba người bọn Mạnh Hổ không hé răng nửa lời, bọn họ muốn thưởng thức màn anh hùng cứu mỹ nhân của Phương Dạ.
Mặc dù Phương Dạ không thích Lương Mộ Linh nhưng anh cũng không đành lòng nhìn cô ta bị người khác bắt nạt, đang định đứng dậy nói chuyện thì đột nhiên có ai đó vỗ hai cái vào bả vai của người đàn ông kia.
“Anh bạn, cảm phiền nhường một chút!”
Người đàn ông quay lại nhìn, ngay lập tức bị đám người cao to lực lưỡng Hồng Dịch doạ cho hết cả hồn, mặt mũi Triệu Hùng dữ tợn nhìn chằm chằm anh ta.
Cánh tay người ta còn to hơn cả bắp đùi của mình, người đàn ông thấy thế lập tức biết thân phận: “Tôi xin lỗi, thật ngại quá, mấy lời tôi nói lúc nãy chỉ là trêu đùa mà thôi!”
Thấy người đàn ông tiu nghỉu bỏ đi, Hồng Dịch bấy giờ mới ngồi xuống bên cạnh Lương Mộ Linh.
“Thật trùng hợp quá, bọn anh có thể ngồi cùng được không?”
Dù sao cũng là bạn học, hơn nữa bọn họ còn ra tay đuổi tên quấy nhiễu kia đi, đám người Mạnh Hổ cũng không tiện từ chối.
“Đang chơi xúc xắc à, bọn anh cũng muốn tham gia!” Nhiếp Kiệt ngồi xuống cạnh Viên Lâm, vốn dĩ ghế đang rộng rãi thì giờ có hơi chật chội.
“Sao chỉ gọi có chút xíu đồ thế này, có uống bia không? Các chú cũng keo kiệt quá đê?” Hồng Dịch nhìn hoa quả và mấy thứ đồ ăn vặt rẻ tiền trên bàn trà bèn cố ý móc mỉa.
Những thứ này đều là đồ khuyến mãi lúc đặt chỗ, đương nhiên không phải đồ tốt rồi.
“Không đủ thì gọi thêm là được rồi.” Mặc dù Hồ Phi cũng xót cái ví tiền của mình lắm nhưng lúc này chỉ có thể làm như vậy.
Hồng Dịch lập tức gọi nhân viên phục vụ tới, không những gọi rất nhiều đồ ăn đắt tiền mà còn kêu mang đến bốn chai rượu Royal Salute, Hồ Phi thấy vậy thì toát mồ hôi hột trong lòng.
Mình mang có tí tiền đi thế này hình như không đủ trả đâu nha…
“Không phải lo, nếu các chú không đủ tiền thì để anh trả cho.” Hồng Dịch mỉm cười nói.
Mấy lời hào phóng của anh ta càng ghi điểm hơn trước mặt các chị em phụ nữ, Lương Mộ Linh cảm thấy vô cùng vừa ý.
Khoe mình có tiền trước mặt Phương Dạ hình như không tốt lắm đúng không?
Chu Kỳ há mồm định nói gì đó nhưng cuối cùng đành nhịn xuống, không dám phá hỏng sự tự tin của đại ca.
Phương Dạ không quá thích không khí ồn ào náo nhiệt ở quán bar, anh nhấp một ngụm bia rồi ngồi tựa vào thành ghế nhìn mấy em gái đang nhảy nhót trên sàn.
Hướng mặt sang một bên, vóc dáng mấy em gái vũ công này thật không tệ chút nào, nhìn cũng thấy tâm trạng vui vui.
Ở một cái ghế khác, Vương Cường đang ngồi hút xì gà và nghe đàn em Lý Long báo cáo, ngồi bên cạnh chính là Lý Viên và bạn trai cô ta, Âu Dương Hoa.
“Cậu chủ, tôi đã điều tra ra thằng nhóc tên Phương Dạ kia là sinh viên đại học Hoa Hải, đang làm shipper giao đồ ăn cho một quán cà phê.”
“Cậu ta là shipper?” Vương Cường suýt nữa thì bị sặc khói thuốc: “Khụ khụ, cậu không điều tra sai đấy chứ, một thằng sinh viên quèn mà có xe Poison?”
“Cậu chủ, thông tin này chính xác mà, cậu ta đích thực là shipper, bà chủ quán cà phê kia tên Hạ Vi, đang kinh doanh ở khu thương mại Kim Đỉnh.”
“Xe Poison? Anh Vương, vừa nãy ở ngoài kia em cũng thấy có một chiếc, anh xem có phải là nó không.” Âu Dương Hoa rút điện thoại ra, mở tấm ảnh mình vừa chụp lúc ở ngoài cửa quán cho Vương Cường xem.