Thằng nhỏ bất đắc dĩ cười nói: “Đại ca à, lúc nãy tôi cũng kiêu ngạo y như anh bây giờ vậy, kết quả thế nào thì anh cũng thấy rồi đấy…”
“Kiêu ngạo? Không không không, tôi chưa bao giờ kiêu ngạo, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.” Phương Dạ giơ tay túm tóc: “Nhớ năm đó tôi đã khiến cho bao nhiêu ông chủ của các quán vỉa hè phải than khóc, cho nên sau đó bọn họ mở quán đều phải mang theo kính viễn vọng.”
Từ Lệ ngạc nhiên hỏi: “Mang theo kính viễn vọng làm gì?”
Phương Dạ cười gian xảo: “Mang theo kính viễn vọng để bọn họ có thể phát hiện ra tôi từ xa, sau đó nhanh chóng dọn quán trốn nhanh chứ sao, chẳng lẽ chờ đến khi không còn quần để mặc mới chạy sao?”
Ha ha ha!
Cô bé và Từ Lệ đều ôm bụng cười cười nắc nẻ, thằng nhóc cũng buồn cười không thôi.
Bởi vì trước mặt mấy cô gái nên ông chủ vẫn rất cứng miệng quả quyết, cười lạnh nói: “Cậu cứ yên tâm đi, quầy hàng của tôi là cố định, nhất định sẽ không dọn quán!”
“Được, vậy tôi có thể tới sao?”
“Mau chóng đến đây đi!”
Phương Dạ đứng đằng sau lan can, anh cũng không thêm cúi người lại gần mục tiêu, vẫn cứ đứng thẳng người tiện tay ném chiếc vòng.
Nhìn anh bày ra tư thế “Người ngoài nghề” như vậy thì Từ Lệ cảm thấy cô ta đã nắm chắc thắng lợi, thằng nhóc cũng âm thầm lắc đầu trong lòng, tên này thực sự quá khoác lác, nhưng kỹ thuật ném vòng này thật sự quá kém rồi.
Lão bản cũng nở nụ cười vui sướng khi thấy người gặp họa, nhưng nụ cười này đã nhanh chóng cứng đờ trên mặt rồi.
Tuy tư thế đứng ném chẳng ra làm sao nhưng chiếc vòng lại vững vàng trúng đích, giống như là có một bàn tay vô hình cầm chiếc vòng đặt vào ngay mục tiêu vậy.
Chiếc vòng ném trúng ngay chiếc mô hình giá trị nhất ở đây, hơn nữa rơi xuống rồi cũng không bị bắn ngược ra ngoài như trong dự đoán mà chỉ xoay tròn trên mặt đất một lát rồi ngừng lại.
Mới…mới ném lần đầu mà đã trúng rồi!
Lão bản giơ tay dụi mắt một hồi, sau đó đau đớn phát hiện ra bản thân không hề nhìn lầm, mô hình Ayanami Rei đắt nhất thật sự bị ném trúng rồi!
Từ Lệ và người yêu bé nhỏ cũng là trợn mắt há mồm, chẳng lẽ Phương Dạ hắn thật sự không hề khoác lác, anh ta thật sự là bậc thầy trong trò ném vòng này sao?
Ngay lúc bầu không khí im phăng phắc, thì anh lại ném tiếp chiếc vòng thứ hai, lại ném chính xác vào mô hình Gundam, chiếc vòng cũng không hề bị bắn ngược ra, kỹ thuật vững vàng khiến người nhìn sướng mê!
Ông chủ nhìn cảnh này thiếu chút đã ngừng thở, ông ta đột nhiên thấy đau đớn trong tim…
Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi, chiếc vòng thứ ba rồi thứ tư lại tiếp tục trúng đích, lại ném trúng hai mô hình khác.
Sau khi quan sát cẩn thận vài lần thì cuối cùng Từ Lệ cũng phát hiện ra một chút manh mối, thì ra ngay khi chiếc vòng rời khỏi tay thì lập tức xoay tròn với tốc độ cực nhanh, tốc độ này sẽ khiến chiếc vòng không đi lệch hướng, hơn nữa sau khi rơi xuống đất cũng sẽ không bị bắn ngược lại, thảo nào ném phát nào chuẩn phát ấy!
Thoạt nhìn tuy rằng đơn giản nhưng đến khi thao tác thực tế mới nhận ra cách này phức tạp đến mức nào, lực cổ tay, ánh mắt, năng lực ước lượng đều phải có đủ, còn phải trải qua thời gian luyện tập rất dài, mới có khả năng bách phát bách trúng như vậy!
Tên Phương Dạ này xem ra thật sự không hề khoác lác chút nào, thảo nào người ta còn phải mang theo cả kính viễn vọng để canh chừng hắn, nếu cô là ông chủ cô ta cũng chạy mất dép, chơi như vậy chẳng phải sẽ lỗ vốn sao…
Ném xong bốn chiếc vòng, Phương Dạ dừng tay nhìn về phía ông chủ.
“Ông chủ, tôi ném trúng hết mô hình rồi, ông lấy thêm ra đi?”
Ông chủ như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mộng, nơm nớp lo sợ nói: “Không… Thật ngại quá, vừa rồi đã quên nói với cậu, mấy mô hình khác tôi đều để ở nhà rồi, không đem theo cái nào cả!”
Đùa gì chứ, tên này ném vòng còn chính xác hơn cả máy tính, lấy thêm mô hình ra thì có khi cũng rơi vào kết cục giống vậy, ông mới không ngu như vậy!
“Là vậy sao?” Phương Dạ bất đắc dĩ, đành phải tùy tiện nhắm vài con thú nhồi bông khá đáng yêu, tất nhiên là đều trúng phóc.
“Hình như là tôi thắng.” Phương Dạ vô cùng đắc ý nói: “Tổng cộng mười tám món, hì hì.”
“Đừng đắc ý, chúng ta đến gian hàng khác!” Từ Lệ vẫn chưa từ bỏ ý định, cô lôi kéo Phương Dạ rời đi, ông chủ lập tức thở phào một hơi.
“Chờ một chút!” Phương Dạ đột nhiên ngừng lại, trái tim vừa bình tĩnh lại của ông chủ lập tức đập thình thịch.
“Cậu… Mấy cô cậu còn muốn sao nữa?”
Nếu tên Phương Dạ này không chịu rời đi thì ông ta cũng thật sự định dọn quán về nhà đây.
Loại cao thủ này không thể trêu vào, chỉ có thể trốn!
Phương Dạ cũng không phải muốn tiếp tục ném vòng, mà quay sang hỏi cô bé: “Em gái nhỏ, em thích mô hình phải không?”
Cô bé vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì: “Vâng… Đúng vậy.”
Phương Dạ mỉm cười nói: “Trong bốn cái mô hình này em chọn một cái đi, anh tặng em.”
“Thật sao?” Cô bé lập tức vui mừng khôn xiết, được lấy một cái trong bốn mô hình này chết cũng không hối tiếc mà.
“Thật mà, chọn đi.”
“Em lấy người khổng lồ xanh!” Cô bé vui vẻ ôm mô hình vào trong lòng, cô bé còn nhỏ giọng hỏi lại một câu: “Anh ơi, anh tặng mô hình cho em như vậy, bạn gái của anh có tức giận không?”
Phương Dạ cười nói: “Không đâu, chẳng phải ba cái còn lại đều là của cô ấy sao, bạn gái của anh sẽ không nhỏ mọn như vậy đâu, sau này em cũng phải bắt chước cô ấy, đừng suốt ngày trách móc bạn trai của mình, có biết không?”
Thằng nhóc nhìn Phương Dạ bằng ánh mắt cảm kích, bạn gái của cậu chỗ nào cũng tốt, chỉ là đôi khi tính tình đỏng đảnh nổi lên khiến người ta phát mệt mà thôi.
“Vâng!” Cô bé gật đầu thật mạnh, sau đó rời đi cùng bạn trai.
Từ Lệ nói bằng giọng hơi ghen tị: “Cho người đẹp mô hình hơn một ngàn tệ, anh cũng thật là hào phóng đấy.”
“Dù sao người ta cũng tốn mất mấy trăm tệ, cũng không thể cứ vậy mà ra về chứ?” Phương Dạ hơi mỉm cười: “Còn nhiều quán khác đằng sau nữa, chúng ta tiếp tục chứ?”
Từ Lệ đã nhất quyết phải thắng cho bằng được, nói: “Được, tiếp tục, tôi không tin chơi cả ngày mà không thắng được anh lần nào!”
Tuy rằng cô ta tự tin tràn đầy nhưng mà sự thật thì lại luôn tàn khốc vô tình.
Ở những trò chơi kế tiếp, cho dù Từ Lệ đã dùng hết tất cả thủ đoạn nhưng vẫn không thể thắng Phương Dạ nổi một ván, còn quà tặng thì đã chất thành đống lớn, hai người đều sắp ôm không nổi nữa rồi.
Từ Lệ bất đắc dĩ đành phải chọn ra vài món ưa thích trong đống đó, còn những món còn lại thì phát cho người qua đường, khiến cho rất nhiều bạn nhỏ không thắng được phần thưởng nào cực kỳ vui sướng.
Nhìn bọn nhỏ tươi cười đáng yêu thuần khiết như vậy, Từ Lệ đột nhiên cảm thấy trải nghiệm hôm nay thực sự vẫn rất phong phú, tuy rằng không thể thắng Phương Dạ nổi một lần, nhưng cũng không phải bản thân không đủ nỗ lực mà do đối thủ thực sự quá biến thái…
Thời gian cũng không còn sớm nữa nên hai người vừa nói vừa cười rời khỏi Happy Valley, đang định ngồi lên chiếc xe Dartz Kombat mạ vàng của Phương Dạ đang đậu ven đường thì gần đó đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai vô cùng thê lương!
Xuất phát từ sự nhạy cảm nghề nghiệp, Từ Lệ biết chắc đã xảy ra chuyện gì đó rồi, cô ta lập tức mở cửa xe chạy về phía phát ra tiếng thét, Phương Dạ không rõ nguyên nhân nhưng cũng đành phải khóa xe rồi chạy theo sau.
Cách đó mười mấy mét có một đám người đang vây quanh một cái thùng rác ở bên đường, có một bà lão đang mất hồn mất vía chỉ vào một chiếc túi nilon đen, miệng túi đã hé ra một khe nhỏ, nửa ngón tay trắng bệch rơi ra khỏi miệng túi…