Mục lục
Siêu Cấp Shipper - Phương Dạ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy đối thủ phản ứng nhanh như vậy, trong lòng Diêm Hổ cũng có chút hoảng hốt, gần như vặn cổ theo phản xạ có điều kiện, khó khăn tránh được lưỡi dao của Diệp Vũ Tâm khỏi chỗ hiểm.

Một vệt màu đỏ tươi đột nhiên phun ra, tuy rằng hầu kết đã tránh được, nhưng làn da bên trên vẫn bị xoẹt rách một miếng thật dài!

Sau khi bị đau, Diêm Hổ giận tím mặt, bất thình lình vung quyền phải.

Quyền phong lạnh thấu xương chỉ chạm tới một sợi tóc, Diệp Vũ Tâm cúi đầu tránh được, đồng thời một cái đuôi bò cạp trên chân trái cô ta đập vào giữa trán kẻ địch.

Bụp!

Sau một tiếng vang khó chịu qua đi, Diêm Hổ mặt đầy hoa thình thịch lui về phía sau vài bước.

Thừa dịp anh ta bệnh muốn lấy mạng anh ta, Diệp Vũ Tâm nhảy lên đấm thật mạnh vào ngực đối phương, sau đó lại quất một roi vào đầu!

Liên tiếp bị thương nặng, dù là Diêm Hổ cũng không chịu nổi, chỉ có thể ngã ầm xuống đất, rồi không còn tiếng động, mà sau trận đấu Lam Dịch Thư cũng thở dài nhẹ nhõm.

Từ khi tiếng thanh la bắt đầu kêu, đến lúc Diệp Vũ Tâm lưu loát đánh bại Diêm Hổ, cũng chỉ mất chưa đến mười giây đồng hồ, sau khi toàn bộ khán đài trải qua một khoảng lặng ngắn ngủi, đột nhiên phát ra tiếng vỗ tay vang dội cùng với âm thanh reo hò!

Mặc dù có không ít người thua tiền, nhưng có thể nhìn thấy trận đấu xuất sắc như vậy, bọn họ cũng thấy đáng giá.

Nhìn thấy tuyển thủ dũng mãnh như vậy cũng bị Diệp Vũ Tâm đánh bại, Tề Tử Du không nhịn được xoa mồ hôi lạnh trên trán, nếu bản thân chung sống một nhà với mỹ nữ này, vậy hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng…

Mỹ nữ Thanh Lương cũng có chút bất ngờ nói: “Chúc mừng lôi chủ thủ lôi thành công lần đầu tiên, thời gian của trận đấu vừa rồi tuy hơi ngắn, nhưng độ quyết liệt lại không hề kém, điều này làm cho chúng ta càng mong chờ biểu hiện của người khiêu chiến thứ hai, sau đây chúng tôi xin mời Thiết Bối lên sân khấu!”

Hai người bảo vệ khiêng Diêm Hổ đang thoi thóp đi khỏi, người khiêu chiến thứ hai đã nhanh chóng xuất hiện, đây là một gã đàn ông vạm vỡ lưng hùm vai gấu, ước chừng cao hơn hai cái đầu so với Diệp Vũ Tâm, cánh tay còn to hơn đùi cô ta, sau khi nắm chặt hai đấm, quả thật chính là hai cái nồi đất.

“Tuyển thủ Thiết Bối là khách quen của đấu trường lang, anh cao một mét chín mươi hai, cân nặng hơn bảy mươi kí, năng lực đánh trả cực kỳ mạnh mẽ, có chiến tích ấn tượng thắng 14 thua 1 ở đấu trường lang, tinh thông quyền anh và đấu vật Mông Cổ, chỉ cần bị anh tiếp cận, đối thủ dù có lợi hại cũng chỉ có thể bó tay không còn cách nào khác!”

Khi Thiết Bối đứng trước Diệp Vũ Tâm, quả thật giống như một quả núi lớn, Lam Dịch Thư nhìn thấy mà vô cùng lo sợ.

Sau khi tiếng la thất thanh kêu lên, Thiết Bối nhếch miệng cười, mở bàn tay như quạt hương bồ ra bắt lấy đối phương.

Bàn tay dài đầy vết chai thật dày, Diệp Vũ Tâm nào dám để anh ta bắt được, cúi đầu nhích người về phía sau Thiết Bối, sau đó bắt đầu tấn công như mưa to gió dữ.

Đổi lại là người khác nếu trúng quyền cước này, không chừng đã sớm nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự đáng tiếc đối phương là Thiết Bối, lúc phòng ngự đương nhiên vô cùng đặc biệt, không có gì đáng lo với những đòn tấn công này.

“Sức lực không tồi, mạnh hơn nhiều so với đám đàn bà trong vườn thú này, đánh thật thoải mái.” Thiết Bối cười ha hả, đột nhiên xoay người mở rộng hai cánh tay lao tới!

Diệp Vũ Tâm biết bản thân không thể phá được phòng ngự của đối phương, chỉ né tránh không ngừng, sau đó thử tấn công vào một số điểm yếu, đáng tiếc Thiết Bối cứ như từng khổ luyện công phu giống Kim Chung Tráo, những đòn tấn công đánh lên người anh ta như mưa lất phất, hoàn toàn không có tác dụng.

Hai người đi vòng tròn trong lồng sắt như mèo vờn chuột, diện tích ở đây vốn không lớn, Thiết Bối nhanh chóng dồn đối thủ vào trong góc.

“Con cừu nhỏ, cô trốn không thoát đâu, ngoan ngoãn ở đó chờ tôi cưng chiều đi, anh đây nhất định sẽ yêu thương cô, ha ha!”

Bàn tay to của Thiết Bối chụp tới, Diệp Vũ Tâm dường như không tránh kịp, bỗng chốc cổ tay đã bị bắt được!

“Ha ha, cô chết chắc rồi!”

Lúc Thiết Bối đang muốn tiếp tục động tác tiếp theo, Diệp Vũ Tâm đột nhiên mượn lực nhảy lên, sau đó đá một cú thật mạnh về phía đầu anh ta.

Sau khi thái dương chịu một đòn nặng nề, Thiết Bối chỉ cảm thấy đầu ong ong, cả người giống như say rượu ngã trái ngã phải, bàn tay bắt lấy đối phương cũng lỏng rồi buông ra.

Khi mỹ nữ Thanh Lương tuyên bố người thắng, Diệp Vũ Tâm ngồi xổm trên mặt đất há mồm thở dốc, trận chiến vừa rồi cơ bản đã làm cho thể lực của cô ta cạn kiệt, hơn nữa, hơn nữa trên cổ tay phải hiện một mảng tím đen, hiển nhiên vừa rồi đã bị Thiết Bối đả thương không nhẹ!

Lam Dịch Thư khóc nức nở cầu xin nói: “Anh Lang, cầu xin anh buông tha cho cô ấy, cô ấy không thể đánh nữa, sẽ chết mất!”

“Chết người thì tính là gì, đấu trường lang năm đó mười người tám người không chết được, ngạc nhiên lắm sao?” Anh Lang cười nói: “Bây giờ chỉ còn một người khiêu chiến cuối cùng, nói không chừng bạn cô có thể đánh lại ở bước đường cùng, thắng lợi cuối cùng cũng không xác định được sao?”

“Anh đang đùa gì vậy, trạng thái bây giờ của cô ấy tệ như vậy, sao có thể thắng một trận nữa!”

Anh Lang không nghi ngờ gì nói: “Cô đừng nói nữa, lôi chủ đánh ba trận là luật lệ của đấu trường lang đã định ra vào ngày thành lập, không ai có thể phá vỡ, nếu không uy tín của anh Lang tôi ở đâu?”

“Xin hỏi có thể đánh thay không?”

Bên cạnh đột nhiên phát ra một âm thanh lười biếng.

Sau khi nghe thấy âm thanh đó, vẻ mặt Lam Dịch Thư đột nhiên cứng đờ, sau đó trong mắt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, trong tay nghịch một viên gạch màu xám, trên mặt còn không ít vết máu.

Anh Lang nghi hoặc hỏi: “Người này là ai?”

Đội trưởng bảo vệ nhất thời vẻ mặt lúng túng, anh ta nhỏ giọng nói: “Anh Lang, anh ta tới cùng với mỹ nữ này, nhưng mà vừa rồi sống dở chết dở, em đã gọi người quăng anh ta đi.”

Anh Lang hung hăng trừng mắt với anh ta: “Cậu có thể làm việc bài bản một chút được không? Sống dở chết dở như vậy cứ cho anh ta chết hẳn đi, cứ luôn để những thứ râu ria này lại cho đàn em xử lý, nếu cậu không phải là em vợ tôi thì sớm đã bị thả xuống biển cho cá ăn rồi!”

Đội trưởng đầu đầy mồ hôi nói: “Anh rể yên tâm, bây giờ em sẽ xử lý cậu ta ngay lập tức!”

Anh ta vung tay lên, mấy bảo vệ đứng bên đều rút cây gậy cao su ra đi đến bao vây!”

Phương Dạ cười khà khà, rồi một viên gạch lao tới, lập tức giữa sân không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Không đến năm giây,  bảy tên bảo vệ tính cả đội trưởng đã nằm trên mặt đất, trên mặt mỗi người đều có một dấu gạch trông rất kinh người!

Mỹ nữ Thanh Lương không biết phòng VIP xảy ra chuyện, vẫn lưu loát giới thiệu tên người khiêu chiến thứ ba.

“Xin mời tuyển thủ cuối cùng là Mèo Rừng lên sân, anh ta là vua mới của đấu trường lang năm nay, tinh thông Thái quyền, vật tự do và Karate, thắng liên tục chín trận, trận thất bại duy nhất của Thiết Bối trước đó cũng là kiệt tác của anh ta, xin hãy nhiệt liệt chào mừng anh ta!”

Diệp Vũ Tâm nghe thấy mặt xám như tro, trong lòng cô ta biết lần này bản thân nhất định là chạy trời không khỏi nắng!

Có lẽ là nguyên nhân xuất hiện cuối cùng, đãi ngộ khi lên đài của Mèo Rừng giống hệt như của Diệp Vũ Tâm.

Trong tiếng hoan hô nhiệt liệt của khán giả, toàn bộ đèn trong đấu trường lang lại tắt đi, khi sáu tia sáng ngưng tụ trên sân khấu đang từ từ nâng lên, đột nhiên có một cái ly thủy tinh xoay tròn bay ra với tốc độ cao trong bóng đêm, đập bịch một tiếng về hướng khán giả đang giơ tay tung hô lên đầu Mèo Rừng.

Ùm!

Trước mắt bao người, vị vua mới vẫn đang trong quá trình tỏa sáng lên đài đã trực tiếp bổ nhào xuống đường…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK