“Đúng vậy, chúng ta mới gặp nhau tháng trước.” Người phụ nữ tóc tím cười đáp.
Sau khi nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, cuối cùng Phùng Khang cũng tò mò ngẩng đầu lên, suýt chút nữa thì bị đôi chân trắng nõn kia làm hoa mắt, anh ta nghi ngờ hỏi: “Người đẹp này, cô không phải là người nước ngoài đấy chứ?”
Người phụ nữ tóc tím cười nói: “Thực ra thì tôi là con lai, trong người tôi có một phần tư huyết thống là của người Trung Quốc.”
Không phải chứ, con hàng độc thân nhiều năm như Tiểu Hứa thế mà lại tìm được một cô bạn gái là con lai, quá khiến người ta ganh tị rồi!
Phùng Khang và cấp dưới nhìn nhau, trong đáy mắt có chút chua xót.
Đúng lúc này, người phụ nữ tóc tím bất ngờ tấn công, một tay cầm dao đập vào gáy tên cấp dưới khiến người kia chưa kịp nói lời nào đã hôn mê bất tỉnh.
“Cô đang làm gì đấy?” Phùng Khang sửng sốt, đang định vươn tay rút súng trong vô thức thì nào biết động tác của đối phương còn nhanh hơn, trực tiếp rút súng của cấp dưới nhắm vào chính mình.
“Rốt cuộc cô là ai?” Đối mặt với họng súng đen ngòm, Phùng Khang không chút kinh hoảng mà bình tĩnh hỏi.
Nơi này là đồn cảnh sát, bên cạnh còn có rất nhiều đồng nghiệp đang làm thêm giờ, cho nên anh cũng không ở trong tình huống quá xấu.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cái này.” Người phụ nữ tóc tím ngẩng đầu nở nụ cười, sau đó diễn lại trò cũ, tháo mắt kính xuống lần hai.
Hai giây sau, ánh mắt Phùng Khang vô hồn, vẻ mặt cũng trở nên đờ đẫn.
“Được rồi, nói cho tôi biết đám người Berrant đang ở đâu, còn cả con thằn lằn to xác đáng yêu kia nữa.”
Phùng Khang chậm rãi nói, nói rõ từng vị trí một…
Sau khi có câu trả lời thỏa đáng, người phụ nữ tóc tím để anh ta đi trước dẫn đường, mở cửa bước ra ngoài, mục tiêu là phòng giam ở tầng một.
Dưới sự giúp đỡ của Phùng Khang, người phụ nữ tóc tím dễ dàng mở ra cánh cửa sắt của phòng giam, tiếng mở cửa cũng đánh thức Berrant và Harris đang ngủ say.
Cả tay và chân của hai người đều bị còng chặt lại bằng xích sắt thô to, trên người Harris còn quấn kha khá băng vải.
Sau khi nhìn rõ người tới là ai, họ không khỏi rùng mình.
“Kelly? Sao tổ chức lại phái cô đến Hoa Hải? Thế này... liệu có vẻ quá chuyện bé xé ra to không?” Vẻ nho nhã thường ngày trên khuôn mặt Berrant đã có chút không bình tĩnh.
Người phụ nữ tóc tím cười nhẹ: "Bởi vì cấp trên rất thất vọng với hành động lần này của anh, thân là người đi săn mà lại bị một đám người thường bắt được, thật đúng là làm trò cười cho thiên hạ!”
Mặt già của Berrant đỏ ửng lên: “Việc này là do tôi bất cẩn, nhưng cô cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ tìm cách khắc phục!”
“Không cần nữa, sự bất cẩn của anh mang đến rất nhiều rắc rối cho tổ chức, cho nên, đành mời anh xuống địa ngục để sám hối vậy.” Đôi mắt của người phụ nữ tóc tím chợt lóe lên tia sáng, Berrant đang đứng sau song sắt lập tức trúng chiêu.
Harris nghe mà sởn tóc gáy, nhưng anh ta không nghĩ ra được bất cứ cách nào, bây giờ tay trói gà không chặt, lại còn bị còng chặt như vậy, vốn đã là cá nằm trên thớt!
“Giết anh ta, sau đó tự sát đi.” Kelly ném lại vài lời rồi rời đi cùng Phùng Khang, mà lúc này hai mắt Berrant đã trở nên vô thần, vung xích sắt nhào về phía bạn mình...
Kelly rất tự tin về thuật thôi miên của mình, dù là gián điệp đã trải qua đặc huấn, có tâm chí kiên định cũng không thể ngăn cản được, chỉ cần trúng thuật thì sẽ chấp hành mệnh lệnh một cách vô điều kiện, dù có tự chặt đầu mình cũng không nhíu mày lấy một cái. Bởi lẽ đó nên trong lòng cô ta, Berrant và Harris đã là hai người chết.
Những chuyện còn lại rất đơn giản, tổ chức đã sắp xếp xong đường lui, bây giờ chỉ cần đưa con rắn mối vượn xui xẻo kia ra ngoài là được.
Khi đi qua hành lang, một tên cảnh sát đột nhiên gọi Phùng Khang lại.
“Đội trưởng Phùng, anh đi đâu đấy?”
Phong Khang nhìn thẳng về phía trước, bước chân không hề dừng lại.
Cảnh sát kia bối rối: “Đội trưởng Phùng, anh bị sao vậy?”
“Nhìn bên này!” Kelly vừa nói vừa tháo kính râm xuống, rất dễ dàng đã mê hoặc được anh ta...
Khi cô ta đang tiến quân thần tốc, thì ở trong một phòng giam đặc biệt tại sân sau, Từ Lệ đang thẩm vấn Mạnh Tiểu Phát và Giang Long, mà bên cạnh chính là phòng giam lỏng Tiêu Ân.
Mạnh Tiểu Phát hiện đã khôi phục được 90% hình tượng nhân loại, cái đuôi to phía sau đã co nhỏ lại nhiều, mà điều khiến người ta khó tin nhất chính là, cơ thể vốn tàn tạ của cậu ta đã tự phục hồi gần hết.
Chỗ cụt tay lại mọc lên chi trước dài hơn một mét, ngay cả hốc mắt vừa mới bị móng vuốt của Lãnh Cương đâm nát cũng mọc ra tinh thể mới. Nhìn tiến độ này, chỉ sợ sau một, hai ngày là có thể hoàn hảo lại như ban đầu!
Ngày mai sẽ phải giao cậu ta cho cơ quan cấp trên, vì vậy Từ Lệ quyết định xét xử vụ án ngay trong đêm thật rõ ràng, đưa Giang Long ra trước công lý càng sớm càng tốt.
Cuộc thẩm vấn diễn ra không suôn sẻ. Tên già đời Giang Long này luôn mang dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi, từ chối khai báo bất cứ vấn đề gì. Mà Mạnh Tiểu Phát cái rắm gì cũng không nói, ngồi trên chiếc ghế thép đặc chế không nhúc nhích, lại còn nhắm mắt lại, không biết cậu ta đang nghĩ cái gì.
Đương nhiên, cậu ta có bộ dạng ốm yếu này là vì vẫn còn thuốc trong người.
Đại đội trưởng sợ con quái vật này có thể thoát khỏi lồng giam, cho nên vì lý do an toàn đã sắp xếp người cứ cách một khoảng thời gian sẽ tiêm một mũi gây mê cực mạnh.
Qua một lúc lâu vẫn không có tiến triển gì khiến Từ Lệ hơi bực bội, cô ta đột nhiên đập bàn quát lớn: “Giang Long, đừng tưởng rằng tôi không thể cạy được miệng ông ra, nếu ông không thành thật khai báo, vậy đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn!”
Giang Long hừ lạnh một tiếng: “Làm sao, chẳng lẽ muốn dùng tư hình với tôi à?”
Từ Lệ không chút yếu thế, nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm chuyện vi phạm kỷ luật, đối phó ông, tôi đương nhiên có cách của tôi.”
Giang Long cười: “Ồ, vậy tôi mỏi mắt chờ xem Phó đội trưởng Từ có thể làm gì tôi đây?”
“Hừ, để tôi xem ông có thể cười được bao lâu.” Từ Lệ cười lạnh nói: “Ông Sa, đêm nay kết thúc thẩm vấn ở đây thôi, đưa Giang Long và Mạnh Tiểu Phát về phòng giam.”
“Vâng thưa đội phó Từ.” Một người cảnh sát trả lời.
“Không phải chứ người đẹp, mới vậy đã kết thúc rồi à?” Giang Long ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Tôi còn đang chờ thủ đoạn của cô đây, đừng để tôi thất vọng vậy chứ, sao không tiếp tục đi?”
“Đừng có gấp, tôi đã nói xong đâu.” Từ Lệ mỉm cười: “Ông Sa, nhớ nhốt ngài Giang đây và Mạnh Tiểu Phát vào cùng một phòng.”
Vừa dứt lời, sắc mặt của Giang Long lập tức thay đổi: “Cô muốn làm gì, tuyệt đối đừng làm xằng bậy, sẽ xảy ra án mạng đấy!”
Tên cảnh sát do dự nói: “Đội phó Từ, làm như vậy quá nguy hiểm. Nhỡ đâu tác dụng thuốc trong người Mạnh Tiểu Phát hết sớm, cậu ta rất có thể sẽ nổi điên lên rồi gây thương tích cho người khác!”
Giang Long điên cuồng gật đầu: “Đúng, đúng. Rất nguy hiểm!”
“Đúng rồi, cậu không nhắc tới thì tôi cũng quên mất.” Từ Lệ nở một nụ cười bỡn cợt: “Vừa nãy Đội trưởng có nói, bởi vì lãnh đạo cấp trên sợ tàn dư của thuốc gây mê ảnh hưởng đến thể trạng của Mạnh Tiểu Phát nên đêm nay sẽ tạm thời dừng tiêm, hiểu chưa?”
Tên cảnh sát còn chưa kịp nói thì Giang Long đã lớn tiếng kháng nghị: “Từ Lệ, đây chính là chuyện lớn liên quan đến mạng người, rõ ràng cô đang có âm mưu giết người, tôi muốn gửi đơn khiếu nại lên đội kiểm tra kỷ luật!”
“Được nha.” Từ Lệ khẽ mỉm cười: “Nhưng bây giờ đội kỷ luật đã nghỉ làm rồi, ngày mai rồi vội.”
Vẻ mặt Giang Long lập tức cứng đờ.
Đến ngày mai thì phỏng chừng mình cũng chẳng còn lại miếng xương vụn nào, sắp biến thành vật bài tiết cả rồi, còn khiếu nại cái rắm...