Thành thật mà nói, Phương Dạ khá phản đối việc xem mắt, anh cảm thấy chuyện cổ hủ này thuộc về thế kỉ trước, hơn nữa rất dễ liên tưởng tới những chương trình tình yêu hôn nhân không thời hạn.
Vốn dĩ anh muốn đi xe điện nhỏ thẳng tới đó, nhưng tiếc là không còn nhiều điện, vì vậy anh bỏ nó ở cửa hàng sạc điện, rồi ra đường bắt xe đi.
Bời vì đang trong giờ cao điểm tan làm nên mặc dù rất nhanh đã gọi được xe, nhưng tốc độ lái xe quả thật là một lời khó mà nói hết, suốt dọc đường cứ dừng rồi lại đi, chẳng có lần nào suôn sẻ, chớp mắt cái đã sắp tới tám giờ, nhưng anh còn cách nhà hàng sushi đó vài kilomet nữa…
Asashima là một nhà hàng ăn cao cấp của Nhật, nguyên liệu mỗi ngày được chuyển đến bằng đường hàng không nên vẫn giữ nguyên được sự tươi ngon, giá cả cũng rất đắt đỏ, được giới thượng lưu ở Hoa Hải vô cùng ưa chuộng.
Ở một gian ngăn cách trong đại sảnh, hai người đàn ông trẻ tuổi mặc vest, đi giày da vừa nói chuyện vừa uống rượu.
Cố Vũ Phàm cười nói: “Anh Lưu, dạo gần đây có tán tỉnh được em gái xinh đẹp nào không?”
“Giờ tôi làm gì có tâm trạng mà tán gái chứ.” Lưu Vũ cười khổ nói: “Từ sau khi nhận vụ của anh họ, tôi lo lắng tới mức sắp rụng hết cả tóc.”
Cố Vũ Phàm ngạc nhiên nói: “Công việc nào của công ty các anh mà khó khăn như vậy, có cần em giúp một tay không?”
Lưu Vũ nói: “Cậu cũng không phải không biết khả năng của tôi, anh họ sao có thể để tôi làm mấy việc phải chạy ngược chạy xuôi chứ.”
“Vậy đó là việc gì?”
Lưu Vũ hạ thấp giọng nói: “Cho một người họ Phương bị cắm sừng.”
Nghe vậy Cố Vũ Phàm sững sờ: “Bị cắm sừng? Anh họ của anh cũng có sở thích… xấu xa quá đấy nhỉ?”
“Cậu không hiểu, người họ Phương này không những cướp người phụ nữ của anh họ tôi, mà hình như còn có lần sỉ nhục anh ấy, vì vậy anh họ tôi vô cùng tức giận, quyết định dùng cách xấu xa nhất để trả thù!”
“Chuyện đó… cho bị cắm sừng đúng là thâm độc.” Cố Vũ Phàm gật đầu: “Vậy tiến độ bây giờ của anh thế nào, quyến rũ được cô ta chưa?”
Lưu Vũ chua xót nói: “Đừng nhắc nữa, tôi vẫn chưa thể tiếp cận được cô ta, còn chưa nói chuyện được câu nào thì nói gì đến chuyện quyến rũ người ta?”
Cố Vũ Phàm có chút không dám tin: “Không phải chứ, với trình độ của anh, vậy mà vẫn có cô gái không tán tỉnh được?”
“Tôi cũng thấy chuyện này rất khó hiểu, dù là vóc dáng hay khuôn mặt, tôi có chỗ nào không hơn cái người họ Phương đó chứ!” Lưu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Cùng lắm là không nhiều tiền bằng anh ta mà thôi, nhưng người phụ nữ đó không phải là kiểu thiếu tiền, sao có thể giống với mấy người phụ nữ ham tiền nịnh nọt kia chứ…”
“Xin chào quý khách!”
Đang nói chuyện, một người phụ nữ cao gầy đẩy cửa bước vào, người phục vụ vội vàng cúi đầu chào.
Mặc dù Lưu Vũ và Cố Vũ Phàm đã hẹn hò với rất nhiều phụ nữ, nhưng khi người này bước vào họ nhìn tới nỗi không chớp mắt.
Không chỉ có bọn họ, mà những người đàn ông khác trong quán cũng đổ dồn ánh mắt về phía đó, nguyên nhân chính là vì người phụ nữ này rất quyến rũ!
Váy hở lưng bó sát, giày cao gót lụa đen, mái tóc gợn sóng suôn mượt, khuôn mặt xinh đẹp cùng với cặp kính không gọng tinh xảo, đây chính là sự quyến rũ từ trên xuống dưới của một người phụ nữ hoàn hảo.
Nếu như nhất định phải tìm một khuyết điểm không hẳn là khuyết điểm, đó chính là vẻ mặt của cô ta quá lạnh nhạt, toát lên dáng vẻ lạnh lùng xa cách.
“Anh Lưu, đây đúng là hàng tốt.” Cố Vũ Phàm nhỏ giọng nói.
“Đương nhiên là hàng tốt rồi, dựa vào kinh nghiệm của tôi, kiểu phụ nữ bên ngoài càng lạnh lùng bao nhiêu thì bên trong càng cuồng nhiệt bấy nhiêu. Nếu thực sự có được, chắc chắn sẽ khiến cậu sảng khoái tận trời!” Lưu Vũ tấm tắc khen ngợi: “Đáng tiếc là rất khó chinh phục, dễ bị từ chối!”
Cố Vũ Phàm cười hi hi nói: “Anh Lưu, nếu anh không để bụng thì em tấn công trước nhé?”
“Cậu?” Lưu Vũ liếc nhìn anh ta một cái: “Cậu Cố, không phải anh Lưu đây xem thường cậu, nếu cậu thực sự muốn đến bắt chuyện thì tỉ lệ thành công không quá hai mươi phần trăm!”
Trong lòng Cố Vũ Phàm có chút không phục, dù sao cũng là một người đàn ông đẹp trai phóng khoáng, hơn nữa còn là giám đốc điều hành của một công ty, có chỗ nào không xứng với cô ta, dựa vào cái gì mà chỉ có hai mươi phần trăm thành công?
Lưu Vũ nhìn ra suy nghĩ của anh ta, lạnh nhạt nói: “Cậu không tin đúng không, không tin thì đi thử xem.”
Cố Vũ Phàm cười ha ha nói: “Vậy em cung kính không bằng tuân lệnh.”
Mấy người thành công rục rịch xung quanh không chỉ có mình anh ta, nhưng mọi người đều khá cẩn trọng, hơn nữa cũng nhìn ra người đẹp này không mấy thân thiện, không cần thiết phải tự chuốc họa vào thân.
Theo sự hướng dẫn của người phục vụ, người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng đã nhanh chóng đến một vị trí ở gần cửa sổ, vừa ngồi xuống đã đưa tay lên xem đồng hồ, vừa xem vừa nhíu mày.
“Sắp tám giờ rồi, vậy mà người này vẫn còn chưa đến, thật quá đáng…”
Lúc Lâm Doãn Nhi đang tự lẩm bẩm một mình, Cố Vũ Phàm nhàn nhã đi tới, nở một nụ cười sáng lạn, lịch sự hỏi: “Người đẹp, xin hỏi cô ngồi một mình sao, có phiền nếu tôi ngồi phía đối diện cô không?”
“Tôi thấy rất phiền!”
Giọng nói rất dễ nghe, nhưng giống như băng lạnh ở vùng Siberia lan tới, lạnh đến thấu xương.
Sau khi nghe câu trả lời của cô ta, nụ cười trên mặt Cố Vũ Phàm lập tức khựng lại, trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc.
Sau khi nói xong bốn chữ, Lâm Doãn Nhi tựa vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, dường như hoàn toàn không muốn nói chuyện với anh ta, câu nói vừa nãy đã là ban ơn lắm rồi.
Sau khi do dự vài giây, Cố Vũ Phàm chỉ đành sa sầm mặt mũi trở về, trên đường đi, anh ta nghe rõ ràng có mấy người đàn ông đang thì thầm cười nhạo mình…
Lưu Vũ cười ha ha nói: “Cậu Cố, cậu đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, còn lao đầu vào chỗ khó?”
“Mé nó, người phụ nữ này chắc không phải mới từ phòng ướp lạnh ra đấy chứ, nói chuyện thật khiến cho người trước mặt chết cóng!” Cố Vũ Phàm tức giận nói: “Anh Lưu, nếu là anh thì tỉ lệ thành công là bao nhiêu?”
Lưu Vũ thản nhiên mỉm cười: “Không cao, cùng lắm là bảy mươi phần trăm.”
“Bảy mươi phần trăm?” Cố Vũ Phàm rõ ràng là không tin, đều có hai tay với ba chân, dựa vào cái gì mà tỉ lệ thành công của anh lại cao gấp hai, ba lần tôi?
“Anh Lưu, anh đừng chỉ nói miệng mà không làm, nếu tỉ lệ thành công đã cao như vậy, để anh em mở mang tầm mắt chút đi?”
Lưu Vũ sửa sang lại quần áo đứng lên: “Vậy được, để tôi cho cậu mở mang kiến thức, cao thủ tán gái đích thực là như thế nào!”
Sau khi lấy một chai nước hoa nhãn Eau de cologne xịt lên người vài cái, anh ta đi thẳng đến chỗ Lâm Doãn Nhi.
“Người đẹp…”
“Cút!”
Suýt nữa Lưu Vũ tưởng mình nghe nhầm.
Chuyện gì vậy, còn chưa nói xong đã bị người ta mắng cút đi?”
“Còn đứng đó làm gì, chẳng lẽ còn muốn tôi nói cút lần nữa sao?”
Lúc anh ta đang hoài nghi cuộc đời, thì Lâm Doãn Nhi lại công kích lần thứ hai.
Lưu Vũ không biết làm thế nào, chỉ đành chán ngán quay về chỗ ngồi trước ánh mắt chăm chú của mọi người, cả quá trình thất bại còn chưa tới mười giây, còn nhanh hơn cả Cố Vũ Phàm…
Cố Vũ Phàm thấy vậy thì trong lòng vô cùng vui sướng, bởi vì không dám đắc tội với anh ta nên chỉ có thể nhịn cười.
“Mẹ nó, hôm nay đúng là ra ngoài không xem ngày, lại trúng vào xác suất ba mươi phần trăm còn lại.” Lưu vũ mặt dày nói.
Cố Lâm làm giả vờ ra vẻ tiếc nuối: “Đúng là quá đáng tiếc, ngay cả anh Lưu cũng gặp đen đủi, đoán chừng không có ai trong nhà hàng này có thể thu phục được cô ta.”
Lưu Vũ tức giận nói: “Đúng vậy, đừng nói là trong nhà hàng này, tôi dám khẳng định cả Hoa Hải không có ai có thể tán được cô ta, người phụ nữ này tám chín phần là bách hợp, căn bản không thích đàn ông.”
Lúc hai người bọn họ đang tức giận, Phương Dạ mệt nhọc đẩy cửa bước vào.
“Xin chào quý khách!”