Sau khi chứng kiến những động tác lợi hại của Phương Dạ khi đối đầu với hàng chục kẻ thù, trong lòng Hồng Diệp vừa kinh ngạc vừa thích thú, cô ta nhanh chóng giương phá ma nỏ trong tay lên, lấy cái người đang vội vàng chạy trốn Hồ San San đó làm mục tiêu, bởi vì dáng người của đối phương khá to, cho nên bắn trúng cũng khá dễ dàng.
Vào lúc cô ta chuẩn bị bắn mũi tên lông vũ ra, đột nhiên con mèo có bộ lông vàng to lớn tăng tốc rồi nhảy lên cao, lao thẳng về phía Phương Dạ!
“Chịu chết đi!”
Hồ San San lộ ra một nụ cười hung ác, cô ta vung mạnh móng vuốt sắc nhọn của mình lên, năm đường ánh sáng xoẹt qua rất nhanh trên mặt Phương Dạ như những ngôi sao băng!
Thật ra Phương Dạ sớm đã quan sát mọi hành động của đối phương, so với mấy con mèo mặt người nhỏ xíu hỉ mũi chưa sạch này, thì sự đe dọa của con mèo mẹ đương nhiên sẽ lớn hơn gấp mười lần.
Đối mặt với sức mạnh khủng khiếp của con mèo to lớn, Phương Dạ vẫn dùng chiêu cũ, vung cái xẻng sắt lên tát thẳng vào khuôn mặt to lớn này.
Thế nhưng khi mới vung được một nửa, năm đường ánh sáng va chạm với cái xẻng sắt, sau đó trong nháy mắt chiếc xẻng sắt gần như bị cắt thành một đống sắt vụn!
Trên khuôn mặt to lớn của Hồ San San lộ ra nụ cười hung ác, móng vuốt to lớn đó nhân cơ hội bổ thẳng xuống đầu đối phương.
Phập!
Vào lúc cô ta nghĩ rằng cú đánh này nhất định sẽ thành công, thì phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng xé gió sắc bén, thì ra là Hồng Diệp đã khóa mục tiêu lại lần nữa, đồng thời bắn ra mũi tên lông vũ!
Có lẽ là do Tạ Bảo Thiên đã nếm trải qua mùi vị bị bắn rồi, nên Hồ San San cực kỳ sợ hãi mũi tên này, nhưng với vóc dáng to lớn của mình, muốn né cũng không kịp nữa rồi, nên ngay lập tức cô ta dùng chiếc đuôi vừa thô vừa to của mình cuộn lại tạo thành một con mèo mặt người nhỏ đứng chắn phía sau mình.
Sau một tiếng hét thảm thương, cơ thể của con mèo mặt người nhỏ trực tiếp bị xuyên thủng, nhưng tốc độ của mũi tên lông vũ cũng theo đó mà giảm xuống, Hồ San San lăn mấy vòng trên mặt đất để né mũi tên lông vũ giống như một con lừa nhếch nhác thảm hại.
Sau khi con mèo to lớn tránh được đòn tấn công đó, mục tiêu của mũi tên lông vũ đương nhiên sẽ biến thành Phương Dạ, anh không né không tránh, mà đưa tay phải lên trực tiếp nắm lấy phần thân của mũi tên đang lao đến với tốc độ tia chớp sau đó tiện tay ném ra chỗ khác, cú ném trúng ngay mục tiêu cắm vào mông con mèo to lớn đang lăn vòng vòng kia.
Á!
Hồ San San nằm mơ cũng không ngờ tới được Phương Dạ lại có thể lợi hại như vậy, sức mạnh công phá cực lớn do mũi tên làm bằng cây thông một trăm tuổi tạo ra sau khi cắm vào cơ thể khiến cô ta đau đớn tới mức kêu lên tiếng chó.
Con mèo to lớn lăn lê bò lết trên mặt đất giống như con lân đang múa chúc mừng năm mới vậy, vài con mèo mặt người xui xẻo trực tiếp bị mẹ của chúng đè nát.
Trong lúc Hồng Diệp thấy cảnh này mà cứng họng, đột nhiên một con mèo mặt người trưởng thành mình đầy vết thương nhảy lên bục, anh ta chính là Tạ Bảo Thiên đã trốn thoát khỏi biệt thự của nhà họ Hồ lúc trước!
Tuy là mũi tên lông vũ khiến anh ta cực kỳ đau đớn, nhưng khả năng hồi phục cơ thể của con mèo mặt người rất nhanh, xem ra hiện giờ căn bản là không có vấn đề gì nghiêm trọng nữa rồi.
Có lẽ vì tác dụng phụ của thuốc thử nghiệm, nên Tạ Bảo Thiên không thể nói được tiếng người nữa, anh ta chỉ có thể nhe răng trợn mắt hung dữ nhìn Hồng Diệp, bộ dạng tràn đầy sát khí.
Với cái khoảng cách này thì không còn thời gian để nạp mũi tên lông vũ nữa rồi, Hồng Diệp nhanh chóng cất phá ma nỏ vào trong, sau đó dùng tay rút ra một con dao găm màu đen, hạ thấp người tạo tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Trên khuôn mặt quái dị của Tạ Bảo Thiên lộ ra vẻ khinh thường, chỉ dựa vào con dao găm bé xíu đó mà dám đấu với mình, đây chẳng phải là kẻ ngốc không biết lượng sức mình sao?
Phương Dạ quan sát xung quanh, cũng đã phát hiện ra tình hình ở trên bục, khi anh đang muốn nghĩ cách để viện trợ cho Hồng Diệp, thì một đám mèo mặt người lại xông lên một cách điên cuồng giống như thủy triều vậy!
Hiện giờ trong tay anh lại không có món vũ khí nào, nên chỉ có thể ngưng tụ ra hai cái lưỡi dao sắc bén trên tay, sau đó xông vào đám quái vật chém giết không ngừng.
Mặc dù áo giáp sừng yếu hơn sắt thép, cũng không tồn tại được lâu, nhưng nguồn sức mạnh của nó rất lớn, với sức khỏe hiện tại của Phương Dạ thì việc kiên trì trong một đến hai tiếng đồng hồ là hoàn toàn không thành vấn đề, đám mèo mặt người tí hon này bị giết tới mức hoảng sợ chạy tán loạn, không hề có một chút dũng mãnh nào.
Vào lúc Phương Dạ sắp dọn sạch sẽ mấy chướng ngại vật này, thì đột nhiên phía sau truyền tới một tiếng gầm rú rung trời lở đất, thì ra Hồ San San đã hạ quyết tâm rút cái mũi tên bằng cây thông kia ra khỏi người mình!
Nhìn cái mũi tên đẫm máu trên mông con mèo được rút ra, Phương Dạ cũng khá kinh ngạc, xem ra cô gái này là một người rất tàn nhẫn đây!
Hình như anh đã quên mất, mũi tên này là do mình cắm vào mông cô ta...
Rắc!
Hồ San San bẻ mũi tên lông vũ ra làm hai, sau đó điên cuồng gầm rú lao về phía Phương Dạ, ngoài sự đau đớn tột cùng ra, thì trong lòng cô ta còn tràn đầy sự căm hận quyết tâm trả thù cho những đứa con của mình, không nghiền nát Phương Dạ thành tro thì cô ta không làm mèo!
Bất đắc dĩ, Phương Dạ chỉ đành phải quay người lại đối mặt với kẻ thù, vào lúc trận đại chiến giữa một người một mèo sắp nổ ra, Tạ Bảo Thiên đứng trên bục cũng hành động.
Anh ta vốn đã tích đủ năng lượng nên lập tức vươn người nhảy lên cao, há to miệng hướng về cái đầu của Hồng Diệp!
Hai bên chỉ cách nhau có mấy mét, cú nhảy này trong tích tắc đã được rút ngắn khoảng cách, khi mèo mặt người đang ở trên không trung, thì đột nhiên Hồng Diệp lại bỏ con dao găm xuống, đưa bàn tay trái mà nãy giờ cô ta luôn giấu phía sau lưng ra, mà trong tay đã cầm sẵn một khẩu súng lục màu vàng!
Mặc dù trong lòng anh ta đang rất sợ hãi, nhưng hiện giờ muốn đổi hướng cũng không kịp nữa rồi, Tạ Bảo Thiên chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh lửa sáng lên, sau đó là một viên đạn nhắm chuẩn đi thẳng vào bụng của mình…
Pằng!
Đột nhiên một ngọn lửa bùng cháy lên, Hồng Diệp nhanh chân chạy ra khỏi phạm vi mà ngọn lửa có thể lan tới trước.
Ngọn lửa này rất khác thường, mèo mặt người hung tợn đó còn chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bị ngọn lửa nuốt chửng, nhìn bằng mắt thường có thể thấy cơ thể anh ta đang tan biến với tốc độ rất nhanh...
Quả nhiên đội trưởng vẫn có biện pháp dự phòng, khẩu súng này lợi hại quá đi mất!
Khi Phương Dạ sắp chảy nước miếng đến nơi thì móng vuốt mèo của Hồ San San đã gần chạm tới mặt anh rồi.
“Chịu chết đi!”
Hồ San San bây giờ đang hận Phương Dạ đến tận xương tủy, lúc ra tay đương nhiên sẽ không nương tay, móng vuốt này đừng nói là cơ thể của người bình thường, ngay cả sắt thép cũng có thể túm lấy cả đám.
Vào lúc cô ta nghĩ rằng đòn tấn công này nhất định sẽ trúng, thì đột nhiên một cú đấm xuất hiện trong tầm mắt, mà cú đấm này đang bay tới với tốc độ rất nhanh!
Rầm!
Sau một tiếng ầm lớn, mèo mặt người gầm rú thảm thiết lùi lại mấy bước, thì ra Phương Dạ đã lường trước được sự việc nên đã ra tay trước, đấm vào viền mắt bên phải của cô ta.
Dù cơ thể của quái vật có cường tráng đến đâu đi chăng nữa thì đôi mắt vẫn là nơi dễ bị tổn thương nhất, Hồ San San bị cú đấm này khiến cho đầu óc choáng váng, buồn cười nhất là mắt phải đã sưng phồng lên, hoàn toàn biến thành một nửa của bảo vật quốc gia...
“Dù cô có to lớn đến cỡ nào, thì trong mắt tôi cô cũng chỉ là một con mèo con mà thôi, dám giơ móng vuốt ra là phải bị đánh!” Phương Dạ cười haha, đưa nắm đấm lên thể hiện sức mạnh của bản thân: “Có nghe qua Võ Tòng đả hổ chưa, mặc dù tôi không đánh phụ nữ, nhưng hổ mẹ thì không tính.”
“Tôi liều mạng với anh!” Một người có bản tính kiêu ngạo hung ác như Hồ San San thì sao có thể chịu nổi sự sỉ nhục này, cô ta lập tức đưa cái đuôi mèo vừa to vừa thô đập về phía Phương Dạ, chỉ thấy trên không trung một cơn cuồng phong nổi lên, sức mạnh không thua kém gì một dây roi thép thật!
Đáng tiếc kiểu tấn công này Phương Dạ sớm đã được mở mang tầm mắt bởi Mạnh Tiểu Phát rồi, đương nhiên sẽ dễ dàng tránh được, sau đó lại là một cú đấm cực mạnh hướng về mắt bên trái của đối phương.
Hai bên mắt cuối cùng cũng đối xứng nên Hồ San San bật khóc trong đau đớn, cô ta vừa lùi lại vừa chửi thầm trong lòng không thôi.
Thằng nhóc này ra tay ác thế không biết, làm gì có…