Anh Lang nặng nề vỗ vai Tề Tử Du: “Sau này có vụ làm ăn thế này cứ trực tiếp tìm đến tôi, chả phải khóa lác trâu bò gì, nhưng cả cái Hoa Hải này chẳng còn người nào chuyên nghiệp như tôi nữa đâu, cái loại chẳng ra gì như Mã Tuấn Kiệt tìm anh ta chỉ tổ tốn thời gian mà thôi!”
Tề Tử Du cười khổ: “Tiếc là giá cả hơi cao một chút.”
“Khụ, đắt có đạo lý của đắt, chỉ cần có tiền đúng chỗ thì hiệu suất làm việc của tôi chắc chắn sẽ là hàng đầu!” Anh Lang cười nói: “Đừng nói đến những chuyện này nữa, chúng ta đi xuống trước đã, đấu trường lang do tầng ba Hàn Lâm Uyển phụ trách, đúng mười hai giờ là mở màn rồi!”
Diệp Vũ Tâm vào Hàn Lâm Uyển chưa được bao lâu thì mí mắt Lam Dịch Thư ở lại trên xe đã bắt đầu giật không thôi.
“Mắt trái giật là phát tài, mắt phải giật là gặp họa, nếu như cả hai mí mắt đều giật… Vậy chẳng lẽ là xảy ra chuyện lớn rồi?”
Cô ta ở trong xe không yên lòng, càng nghĩ càng thấy không ổn, thấy đã gần đến sáng, mà Diệp Vũ Tâm chẳng những không hề đi ra, mà cửa của Hàn Lâm Uyển cũng đã đóng lại, còn hai nhân viên bảo vệ cũng chẳng thấy bóng dáng đâu!
“Không ổn, Vũ Tâm chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi!”
Lam Dịch Thư không chần chờ nữa mà lập tức gọi điện thoại cho Phương Dạ.
Lúc này Phương Dạ đang đi xe ba bánh quay lại chỗ vịnh thì thấy một cuộc gọi lạ, anh còn tưởng là cuộc gọi lừa đảo gì đó nên trực tiếp cúp máy.
Nghe được âm thanh của tổng đài xong Lam Dịch Thư tức đến chửi đổng lên trong lòng, lập tức gọi lại lần nữa.
“Hừ, tên lừa đảo này cũng nghị lúc phết nhở?” Phương Dạ chỉ đành nhận điện thoại: “Này, nếu muốn lừa tiền thì có thể đợi đến mai rồi gọi không, giờ là mấy giờ rồi, không thể để người ta yên tĩnh một chút được à?”
Lam Dịch Thư dở khóc dở cười, thì ra bên kia tưởng mình là gọi điện lừa đảo.
“Phương Dạ, Vũ Tâm cậu ấy xảy ra chuyện rồi!”
Phương Dạ sững sờ: “Vũ Tâm? Vũ Tâm nào cơ?”
Lam Dịch Thư tức đến không xong rồi, đáp: “Diệp Vũ Tâm ấy, đêm nay anh mới đưa năm trăm vạn qua mà đã quên nhanh vậy rồi à?”
“À à à! Thì ra là cô ấy!” Phương Dạ xấu hổ gãi đầu: “Cô là bạn của cô ấy, cô vừa nói gì cơ?”
“Vũ Tâm cậu ấy xảy ra chuyện rồi!”
“Xảy ra chuyện gì?” Phương Dạ có hơi buồn bực, hôm nay xảy ra nhiều chuyện thật đấy?
Lam Dịch Thư sốt ruột nói: “Cậu ấy và Tề Tử Du lẻn vào club tư nhân đến giờ vẫn chưa thấy ra, tôi lo cậu ấy có chuyện nguy hiểm đến tính mạng!”
“Nghiêm trọng vậy sao? Club tư nhân nào?”
“Hàn Lâm Uyển trên đường Thượng Minh!”
“Cô đợi tôi một lát, tôi đến ngay đây!”
Phương Dạ vừa quay đầu xe, chiếc xe ba bánh lập tức tung ra cú drift đẹp mắt trên đường, sau đó chuyển sang chế độ đua, rồi bay thẳng lên trời …
Ầm ầm ầm!
Tại một ngã tư vào lúc nửa đêm, hai đầu Motorcycles bá đạo đứng cạnh nhau, người cầm lái liên tục nhấn ga, gầm lên một tiếng làm hai cô gái ngồi ở hàng ghế sau phấn khích.
Đèn đỏ bắt đầu đếm ngược đến giây thứ chín, một tay đua ra dấu tay cold ngầu, tay đua còn lại cũng giơ tay cái lên, cả hai gạt mũi bảo hiểm xuống, tựa như kỵ binh vận sức chờ phát động thời cổ đại!
Sau khi đèn đỏ chuyển sang xanh, hai chiếc xe đua khởi động rồi lao về phía trước như những mũi tên bắn khỏi cung, tiếng gió rít gào làm hai cô gái cao giọng thét lên không thôi, bởi vì bọn họ thích cái cảm giác như bay này.
Bốn nam nữ này là băng nhóm đua xe khó chịu nhất ở Hoa Hải, bọn họ luôn nẹp bô trên đường phố vào đêm khuya, nhưng vì tốc độ quá nhanh thân xe linh hoạt, nên không đuổi kịp cũng không cản được, cho dù là cảnh sát đi tuần cũng phải đau đầu không thôi.
Lúc hai tay đua còn đang truy đuổi nhau kịch liệt thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gầm vang dội, hơn nữa còn là tiếp cận với tốc độ cao!
Hai người lấy làm lạ, bọn họ đã phi với tốc độ 200 km/h rồi, sao còn có xe đuổi được ở phía sau, tốc độ của chiếc xe đó khoa trương đến cơ nào cơ chứ?
Lúc bọn họ chuẩn bị quan sát qua kính chiếu hậu, một chiếc xe ba bánh màu đen đột nhiên xẹt qua, trong nháy mắt, xe đua bị bỏ xa ở phía sau.
“Mẹ nó, xe… xe ba bánh???”
Hai tay đua trợn mắt líu lưỡi, xém chút thì va vào nhau, dọa hai cô em phía sau từ hét lên vì phấn khích thành hét vì sợ hãi…
Bọn họ vội dừng xe lại bên đường, vẻ mặt còn sợ hãi.
Một tay đua lắp ba lắp bắp nói: “Vừa … xe vừa vượt qua chúng ta không phải là xe ba bánh đó chứ?”
“Hình …hình như vậy!”
“Tốc độ nhanh quá tôi chỉ nhìn thấy tàn ảnh thôi, cơ mà hình dạng thực sự là giống với xe ba bánh.”
“Con mẹ nó xe ba bánh này sao lại chạy nhanh đến vậy? Vừa rồi hẳn là đến ba bốn trăm kilomet đi, không tan cả khung ra mới lạ đấy!”
Một cô em nơm nớp lo sợ nói: “Không… không phải là hồn ma đấy chứ?”
Ực…
Bốn người đều sởn tóc gáy, không tự chủ được nuốt nước miếng.
Trong lòng bọn họ đều nhớ đến một câu, đi đêm lắm có ngày gặp ma!
Một tay đua vội nói: “Không chơi nữa, tôi muốn về nhà!”
Tay đua kia cũng nói: “Tôi cũng về, sau này đéo dám phóng và nửa đêm nữa đâu, hồn xe vừa rồi không chừng là do chúng ta nẹp bô ra!”
Cô em sợ hãi nói: “Các anh nói xem có khi nào nó thành âm hồn bất tán theo chúng ta mãi không?”
“Ngậm cái miệng quạ của em lại!”
“Ăn nói lung tung!”
Hai xe đua cũng chẳng dám ở lại, vội vội vàng tách ra…
Phương Dạ hoàn toàn không biết vừa rồi mình nhất thời phóng xe điên cuồng lại dạy cho nhóm bốn người đua xe kia một bài học.
Anh chỉ mất chưa đầy năm phút đồng hồ đã chạy đến bên ngoài Hàn Lâm Uyển, làn khói dày đặc bốc lên lúc thắng gấp xém chút dọa luôn cả Lam Dịch Thư bên đường.
“Anh… Cái này của anh là xa ba bánh hay là máy bay vậy, thế nhưng còn có cả tàn ảnh?”
“Đương nhiên là xa ba bánh, cô thấy máy bay có chuôi nắm bao giờ chưa?”
Phương Dạ cười hì hì, anh cũng biết với cái tốc độ này thì bản thân lắp thêm cái cánh là có thể bay được luôn rồi…
“Cô là bạn của Diệp Vũ Tâm à?”
“Ừ, tôi là Lam Dịch Thư.” Lam Dịch Thư vội nói: “Chúng ta mau vào cứu người đi, muộn nữa e là muộn mất!”
“Báo cảnh sát chưa?”
Lam Dịch Thư cười khổ nói: “Chưa, chúng tôi làm trong tối, căn bản không muốn dính dáng gì đến cảnh sát.”
Phương Dạ gật gật đầu tỏ vẻ hiểu: “Không sao cả, Tề Tử Du cũng ở trong đấy à?”
“Phải, con xe 911 là của anh ta.”
“Ế, sao Hàn Lâm Uyển đóng cửa rồi?”
“Tôi cũng không rõ nữa, tôi đoán chừng là để giấu diếm gì đó, vừa rồi nhiều người vào lắm, nhưng lại không thấy ai đi ra cả.”
“Giấu gà trộm chó, có khuất tất nha!” Phương Dạ xắn tay áo lên cười lạnh, rồi nhặt một viên gạch bên đường lên.
Lam Dịch Thư hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Đập xe.”
“Đập xe ai?”
“Đương nhiên là của tên khốn Tề Tử Du, chẳng lẽ lại đập của tôi?” Phương Dạ đảo mắt, sau đó bước tới đập một viên gạch lên kính chắn gió phía trước của chiếc Porsche.
Choang!
Anh dùng sức rất khéo, cục gạch không hề hấn gì, mà kính xe nứt ra một mạng nhện lớn, tiếng còi của Porsche lập tức vang vọng khắp bầu trời đêm…