Phương Dạ hừ lạnh nói: “Ngoại trừ xin lỗi ra thì bà cũng phải đứng đây nói rõ với tất cả mọi người, rốt cuộc là ai phái bà tới đây?”
Tôn Quyên do dự một lúc, vẫn là trịnh trọng nói: “Là cửa hàng trưởng Lý Mộc Vân của trà sữa Loan Loan rỉ tai tôi tới đây, cô ta hứa là chỉ cần có thể phá hủy được danh tiếng của Hạ Vi thì sẽ thưởng cho tôi năm mươi vạn, nếu có thể có được phương pháp chế biến trà sữa nữa thì sẽ là hai triệu…”
Vừa nói tới đây, cả đám người lập tức xôn xao bàn tán rầm rộ.
“Đậu xanh, hóa ra là bà cô này mới chính là kẻ không biết xấu hổ à, lại có thể vì tiền mà tùy tiện đi bêu xấu người ta.”
“Chả trách sao con trai của bà ta bị nhiễm bệnh, thật sự đúng là có mang dòng máu của mẹ cậu ta mà, cả hai mẹ con họ nói không chừng cũng không phai loại tốt lành gì.”
“Tôi có nghe nói có vài du học sinh có đời sống rất thác loạn, bệnh đó hẳn là bị nhiễm lúc ở nước ngoài rồi.”
“Nhiễm bệnh thì thôi đi, lúc trở về lại còn đi đổ thừa vu oan cho bạn gái, thật sự là quá đáng.”
“Khi nãy còn nghe nói cô chủ quán còn giúp đỡ cậu ta chuyện học phí nữa chứ, thứ đồ vong ân phụ nghĩa như này chết cũng không có gì đáng tiếc.”
“Đúng đó, chết xuống âm phủ nói không chừng còn phải bị đày xuống tầng 18 nữa kia…”
Hạ Vi quả thực là giận đến chịu không nổi, người này là vì tiền, thật đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra được.
Phương Dạ giễu cợt: “Bà thật sự là rất dễ bị dao động nha, mấy lời như thế mà cũng có thể đồng ý được.”
Tôn Quyên ngượng ngùng nói xin lỗi: “Đều do tôi nhất thời mờ mắt vì tiền, cho nên mới tin mấy chuyện ma quỷ mà cô ta nói. Hạ Vi à, dì có lỗi với con, xin con tha thứ…”
Trâu Lệ Lệ hừ lạnh: “Bà không phải là mờ mắt vì tiền, rõ ràng chính là tham lam tiền bạc đến mê muội tâm can.”
Phương Dạ phất tay áo một cái: “Được rồi được rồi, nếu đã nói xin lỗi, chân tướng cũng được làm rõ rồi thì cũng sẽ không truy cứu tội danh phỉ báng của bà nữa, bà đi đi!”
“Cảm ơn, cảm ơn!” Tôn Quyên cúi gập người rời khỏi cửa tiệm trà sữa, bỏ chạy trối chết cùng với đám đàn ông to cao bò lên từ trên đất, đám người đứng vây xem không ngừng cười cợt, chế giễu.
“Có chuyện gì vậy?”
Nhìn thấy đám người Tôn Quyên dạt đám người qua đường mà bỏ chạy, Tề Tử Du đứng ở phía đối diện lại trưng vẻ mặt ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Lý Mộc Vân cũng có hơi ngơ ngác: “Không biết nữa, lẽ bọn họ bại trận sớm vậy chứ?”
Tề Tử Du tối sầm mặt lại: “Không phải cô nói Tôn Quyên nổi danh là người đàn bà đanh đá sao, chẳng lẽ lại không đối phó nổi mấy đứa con gái bên kia à?”
Lý Mộc Vân gật đầu nói: “Thì đúng là vậy, trước đó tôi có đi thăm dò thử, bà ta nức danh là cao thủ chửi lộn, một mình có thể đứng cãi tay đôi với ba người, năm người mà. Bà ta còn có biệt danh là Tôn Miệng Rộng đó!”
“Miệng lưỡi cay độc thì đã làm sao, còn không phải là bị người ta đuổi ra ngoài rồi đó à?” Tề Tử Du căm phẫn nói: “Cô nhìn thử đi, mấy người khách vốn dĩ lúc nãy chạy ra khỏi quán giờ lại quay trở vào dùng tiếp rồi, hơn nữa dòng người xếp hàng lại còn tăng lên rất nhiều, thực sự là tức chết tôi mà.”
Lý Mộc Vân do dự nói: “Chi bằng tôi gọi đám Tôn Quyên đó lại hỏi thăm tình hình một chút, nghĩ bước hành động kế tiếp?”
Cô ta vẫn còn đang lo cho cái ghế phó cửa hàng trưởng này…
“Không cần, thứ vô dụng đó cút thì cho cút đi, gọi lại cũng không có giá trị nào nữa.” Tề Tử Du lạnh lùng nói: “Chuyện này em cũng không cần quan tâm tới nữa, tôi sẽ đi tìm người trong ngành tới đối phó bọn họ.”
“Vâng…”
Bên trong một chiếc xe van cắm trại màu đen đang đỗ ở bên đường, Diệp Vũ Tâm và Lam Dịch Thư đang lười nhác nằm trên ghế sô pha nghe lén cuộc trò chuyện của hai người kia.
Diệp Vũ Tâm vừa ngáp vừa nói: “Thật đúng là một nhiệm vụ nhàm chán, cái tên đó rốt cuộc có phải là con ông cháu cha không nhỉ, cớ sao mà từ sáng tới tối đều ở trong cửa tiệm trà sữa thế, có thể nào làm chút chuyện xấu gì đó được không?”
Lam Dịch Thư khẽ mỉm cười đáp: “Hiện tại mới là ngày đầu tiên mà, cậu gấp làm cái gì chứ.”
Diệp Vũ Tâm bĩu môi: “Chả có chút kịch tính gì cả, tớ sắp ngủ mất rồi đây.”
“Tớ thấy cậu là nôn nóng muốn thu thập được thông tin để nhanh chóng đi lập công với Phương Dạ chứ gì?” Lam Dịch Thư đẩy gọng mắt kính đen, nói: “Thành thật khai báo đi, có phải là cậu thích anh ta rồi không?”
“Tớ thích anh ta? Đùa gì vậy chứ!” Diệp Vũ Tâm thoáng bật dậy: “Cậu cũng không phải không biết, gu của tớ là hình mẫu trai xã hội đen mặc âu phục lịch lãm kìa, Phương Dạ đó có chỗ nào giống vậy không?”
“Sao lại không giống đi?” Đánh đấm giỏi, kỹ thuật lái xe giỏi, kỹ thuật bắn súng cũng không tệ, cũng sành về hacker. Quan trọng là tuổi trẻ lại tiề nhiều, gương mặt nhìn cũng có chút đẹp trai. Một người đàn ông hoàn mỹ như thế, cậu không lên vậy tớ lên đó nha.”
Diệp Vũ Tâm tức giận nói: “Cậu coi người ta như cầu thang vậy hả, muốn lên là lên chắc? Anh ta có bạn gái rồi, là cô cả nhà họ Tần giàu số một của Hoa Hải này đó, cậu cảm thấy mình có thể sánh được với người ta sao?”
Lam Dịch Thư không chút kém cạnh, cười nói: “Không làm nổi chính thất thì làm tình nhân cũng được mà, tớ không tin sẽ không ra ngoài ăn vụng.”
Diệp Vũ Tâm tức đến muốn hộc máu: “Lam Dịch Thư, từ lúc nào mà cậu lại không có tiền đồ như thế vậy hả, người thứ ba mà cậu cũng muốn làm?”
Lam Dịch Thư cười khanh khách: “Ha ha ha ha, tớ chỉ là muốn thăm dò cậu thử một chút mà thôi, không ngờ cậu lại khẩn trương vì Phương Dạ tới vậy đó nha, còn dám nói mình không thích thầm người ta hả?”
“Tớ… Tớ đi mua trà sữa đây.” Diệp Vũ Tâm bị bạn thân nhìn thấu, da mặt mỏng nên chỉ có thể lựa cách tốt nhất là tẩu thoát.
“Chờ chút đã.”
“Sao nữa?”
Lam Dịch Thư lười nhác nói: “Tớ không muốn uống trà sữa Loan Loan đâu, cậu đi mua của Vi Miêu ngó lơ đi. À đúng rồi, cho tớ thêm một phần khoai lang và bánh sữa bò chiên nha.”
“Biết rồi, từ sáng tới tối cứ ăn ăn ăn, ăn nhiều vậy cũng không sợ béo chết à.”
Diệp Vũ Tâm mở cửa xe, vừa đi vừa lẩm bẩm nói.
Tiệm trà sữa Vi Miêu ngó lơ lần nữa khôi phục lại được vẻ bận bịu thường ngày. Phương Dạ nhanh chóng nhận được đơn đặt hàng online, đang lúc mở ra xem địa chỉ nhận hàng thì Diệp Vũ Tâm mặc quần ngắn hở rốn cũng vừa đúng lúc đi vào.
Ăn mặc mát mẻ như này dĩ nhiên thu hút rất nhiều ánh mắt của đàn ông nhìn tới, kể cả Phương Dạ cũng không ngoại lệ.
Anh nhỏ giọng hỏi: “Sao cô lại tới đây?”
Diệp Vũ Tâm khẽ mỉm cười: “Tôi tới mua trà sữa mèo ngó lơ, sao hả, không hoan nghênh đúng không?”
“Hoan nghênh hoan nghênh, cô cứ từ từ mà mua ha, tôi đi làm việc đây.”
“Làm việc?” Diệp Vũ Tâm lúc này mới nhận ra đối phương hiện đang mặc một bộ quần áo màu vàng nhìn có hơi chói mắt, lắp bắp hỏi: “Anh… Không phải làm shipper đó chứ?”
“Chứ không thì sao?” Phương Dạ nghịch ngợm khẽ chớp mắt đáp.
Cái quái gì thế này?
Một người đàn ông có siêu xe đua trị giá hơn trăm triệu, dễ dàng mà thắng được hơn một tỷ lại làm công việc giao hàng cho một cửa tiệm trà sữa không có danh tiếng?
Diệp Vũ Tâm bắt đầu cảm thấy nhân sinh quan của mình có dấu hiệu sụp đổ.
Nhưng mà lúc nhìn thấy bên trong cửa hàng đều là nhân viên nữ xinh đẹp, cô ta lại như thể phát giác ra được gì đó.
“Tôi hiểu rồi, nhất định là anh cố ý chạy tới đây để tán gái chứ gì, có cần phải có thú vui tiêu khiển độc địa vậy không?”
Phương Dạ miệt thị nói: “Đùa gì vậy, từ trước tới giờ chỉ có con gái theo đuổi tôi thôi, làm gì có chuyện tôi chủ động đi cua gái chứ?”
Diệp Vũ Tâm cười híp mắt, nói: “Hóa ra là anh thích bị động hả, rất có tiền đồ làm một tiểu thụ đó nha.”
“Bậy bạ, cô mới là thụ, cả nhà cô đều là thụ!”
“Ha ha ha, bị tôi nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận rồi à.”
Cả hai đứng đây nói chuyện phiếm một lúc lâu, Hạ Vi ở đây nhìn đến cảm thấy có chút khó chịu, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà nói: “Phương Dạ, đơn đó rất gấp, cậu còn đứng đó làm gì nữa?”
Phương Dạ cuối cùng cũng khôi phục lại tinh thần: “Biết rồi, tôi lập tức đi ngay đây.”
“Không đứng đây đôi co với cô nữa, tạm biệt!”
“Chờ đã!” Diệp Vũ Tâm dặn dò thêm: “Tên Tề Tử Du đó nói sẽ còn tìm cao thủ tới để đối phó với anh đó, anh cẩn thận!”
Phương Dạ không chút nao núng đáp: “Cho là anh ta có tìm tới cao thủ như nào, tôi dùng lông chân cũng có thể quật ngã bọn họ.”
“Anh cũng khoác lác quá mức rồi đó, anh có ngon thì dùng lông chân quật thử một cái tôi xem xem?”
“Tôi không phải chỉ là đang ví dụ thôi sao.”
“Phương Dạ, tại sao cậu vẫn còn chưa chịu đi hả?” Ngay sau đó lại truyền tới tiếng gầm gừ của Hạ Vi.
“Ồ ồ ồ, tôi lập tức đi ngay đây.”