Đợi lúc Phương Dạ đánh ngã tất cả người đàn ông mặc áo khoác xuống đất, Mạnh Tiểu Phát rốt cuộc hấp thu xong thuốc thiên sứ, bây giờ vẻ ngoài của cậu ta không khác gì rắn mối vượn, nhưng hình thể lại lớn gấp hai lần, nhìn qua trông khá giống phiên bản mẫu ở nhà trẻ!
Người thằn lằn cảm nhận sức mạnh vượt trội chưa từng có trên người mình, ngay lập tức lòng tự tin như bùng nổ.
Với thực lực bây giờ, nó cảm thấy mình giết chết Phương Dạ có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Đuôi dài của Mạnh Tiểu Phát dùng sức hất lên, bụi cát trên biển lập tức phất lên, ngay lập tức bị cày ra một rãnh sâu khổng lồ!
"Ka ka ka ka, Phương Dạ, hôm nay là ngày chết của anh!" Cậu ta dẫm một bước, móng vuốt màu xanh đậm duỗi ra chộp tới trên mặt Phương Dạ.
Nhìn thấy người kia biến thân hai lần, trong lòng Phương Dạ cũng hơi ngứa ngáy khó nhịn, muốn thử cứng đối cứng với thể chất cường hóa cao cấp của đối phương.
Xưa nay, anh không phải là một người quả quyết, muốn làm gì thì làm, lúc này cánh tay phủ lên một tầng thuật hộ thể Giác Khải, sau đó dùng một tay đỡ lấy vuốt lớn của đối phương...
Lúc này, mười mấy chiếc xe cảnh sát đã dựng lại ngoài cửa quán bar, Từ Lệ và Phùng Khang dẫn theo cấp dưới nhanh chóng chạy tới trên bờ biển, mà trong đội ngũ còn có hai người không giống thành viên bình thường lắm, một người ngoại hình béo như quả bóng, một người khác là người đẹp tóc đỏ rực như lửa, bọn họ chính là Diệp Bất Viên và Hồng Diệp.
Cách thật xa nhưng mọi người có thể nhìn thấy quái vật thằn lằn cao lớn trên bờ biển.
Sau hai lần biến dị, hình thể Mạnh Tiểu Phát đã vượt qua ba mét, đầu to lớn vô cùng dữ tợn, trở thành một con quái vật hàng thật giá thật!
Chỉ là càng khiến người ta mở rộng tầm mắt chính là, Phương Dạ thấp hơn một khoảng lớn lại đang ra sức chiến đấu với con quái vật kia, có vẻ như còn mạnh hơn nhỉ?
Hồng Diệp ngạc nhiên, chau mày nói: "Chú Viên, nhìn tình hình này, ít nhất cũng là sự việc cấp E, người bình thường không thích hợp để tham gia lắm, để bọn họ lui hết đi."
Diệp Bất Viên gật đầu, nói với Từ Lệ: "Phó trung đoàn trưởng Từ, trước hết hãy giao vụ án này cho hội Phi Điều chúng tôi đi, các người chỉ cần ở xung quanh đây xây dựng vòng bảo hộ là được rồi."
Từ Lệ do dự nói: "Nhưng vụ án này vẫn luôn do chúng tôi phụ trách, mà quái vật này lại hung tàn, thích giết chóc, nếu lỡ nó chạy thoát thì thật là phiền phức!"
"Yên tâm, có chúng tôi ở đây, nó chạy không thoát đâu." Diệp Bất Viên hờ hững nói: "Tôi biết cô khó xử, bên trung đoàn trưởng tôi sẽ đi nói rõ, cứ như vậy đi."
Mặc dù không cam lòng, nhưng Từ Lệ cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, mặc dù trên danh nghĩa hội Phi Điều là một tổ chức bên ngoài nhưng thật ra lại có bối cảnh rất lớn, ngay cả trung đội trưởng cũng nhượng bộ Diệp Bất Viên ba phần.
Trong lúc nhóm cảnh sát lập ra một vòng bảo hộ, Diệp Bất Viên và Hồng Diệp đi tới vùng đất nhỏ gần đó, thả vali màu bạc trong tay xuống, sau khi mở ra, thì ra bên trong chỉ trưng bày hai món vũ khí.
Món thứ nhất là một cái nỏ màu đen tinh xảo, bên cạnh còn bày một loạt những cây tên với những đuôi màu khác nhau, nhìn chất liệu thì đều làm bằng gỗ, mà món còn lại đúng là súng lục màu vàng với nòng súng thật dài, dáng vẻ vô cùng cổ xưa, trên thân súng còn khắc hoa văn mạ vàng, nhìn qua không khác gì thứ mấy người tây cao bồi trong phim, bên cạnh còn bày một loạt băng đạn dài màu vàng.
Hồng Diệp do dự một lúc, lập tức cầm cái nỏ màu đen kia lên, bắn về sau, cánh nỏ cũng chỉ dài chừng hai mét, cảm thấy tầm bắn hẳn là đi không xa nổi, tương đối thích hợp đánh cận chiến.
Ngay lúc cô ta lựa tên, trận đấu trong sân rốt cuộc cũng phân ra thắng thua.
Sau khi Phương Dạ thử thăm dò thực lực thật sự của đối phương xong thì tách ra, thế mà bẻ thẳng hai ngón tay quái vật xuống, một màn này khiến Kelly vốn tràn ngập tự tin phải trợn tròn mắt!
Chẳng lẽ lúc ra cửa tôi cầm nhầm, vừa rồi thứ cho cậu ta không phải là thuốc thiên sứ?
Ngay lúc Kelly vẫn còn đang vô cùng nghi ngờ cuộc đời, Mạnh Tiểu Phát ngửa mặt gào lên, lảo đảo lùi về sau mấy bước, vừa vặn đụng ngã cô ta.
Chờ lúc Mạnh Tiểu Phát kịp phản ứng lại, một cái vuốt to lớn đã không thể thu lại được, sau khi nghe một tiếng hét thảm, Kelly đang thương đã bị giẫm lún vào trong bãi cát, khiến Phương Dạ cũng thấy choáng váng...
Mạnh Tiểu Phát gấp gáp nâng chân lên, chỉ thấy thân thể Kelly trong cát bày ra một tư thế vô cùng quái dị, đã hít thở dồn dập, có thể thấy khó mà sống được.
Cậu ta hít vào một ngụm khí lạnh, ngay lập tức trong đầu tràn ngập hai chữ tuyệt vọng, một cước vừa rồi có thể xóa bỏ hoàn toàn đường lui của chính mình!
Sau khi ngây ngốc vài giây, Mạnh Tiểu Phát giận dữ nhìn về phía người nào đó: "Phương Dạ, tên khốn kiếp nhà anh, thế mà hại chết cô ta!"
Phương Dạ dĩ nhiên không muốn oan ức cõng cái nồi này, lập tức ngắt lời cậu ta: "Ôi ôi ôi, đừng mở mắt nói lời bịa đặt có được không? Rõ ràng cô nàng này bị chính anh giẫm chết, đừng nghĩ đổ trên đầu tôi!"
Mạnh Tiểu Phát điên cuồng gầm lên: "Không phải anh bẻ gãy tay tôi, tôi sau có thể giẫm chết cô ta hả?"
Phương Dạ nhếch miệng khinh thường: "Xem lời anh nói kìa, đúng là tôi bẻ gãy ngón tay anh, nhưng anh cũng không nhất định phải lùi lại, đi sang trái cũng được mà, bên phải cũng được luôn, hoặc hơi lui nghiêng một xíu cũng rất ok mà, chẳng phải sẽ không giẫm trúng cô ta sao?"
Mạnh Tiểu Phát nổi cáu, rống lên: "Anh là đang già mồm át lẽ phải!"
"Nói nhảm, rõ ràng lời này của tôi rất chí lý, dù bất kể như thế này, cô ta cũng bị anh giẫm một cước chết nha." Phương Dạ không buông tha mà nói tiếp: "Tôi thấy chắc chắn anh bất mãn với cô nàng này, cho nên mới tìm cơ hội diệt trừ cô ta, đúng không?"
"Bất mãn em gái anh đấy, tôi liều mạng với anh!" Mạnh Tiểu Phát hoàn toàn phát điên, giang hai cánh tay đánh tới chỗ Phương Dạ, hiển nhiên ôm ý nghĩ chết trùm.
Ngay lúc thân thể cậu ta bay lên giữa không trung, từ đằng xa đột nhiên truyền tới tiếng xé gió, một cây tên đuôi vàng vạch trời đêm mà đến, lao cực nhanh tới!
Tốc độ của mũi tên lông vũ nhanh như sét đánh, mục tiêu chính là đầu lớn của Mạnh Tiểu Phát, cậu ta biết bây giờ không thể nào trốn tránh, chỉ có thể cố gắng dùng cánh tay che đầu.
Phịch!
Sau một tiếng giòn tan vang lên, mũi tên bằng gỗ này thế mà xuyên qua luôn cánh tay cứng cáp của Mạnh Tiểu Phát, vảy giáp thật dày vốn không hề có chút tác dụng phòng ngự nào cả!
Sau khi khí thế giảm xuống, mũi tên vẫn nghiêng nghiêng đâm vào trên mặt cậu ta, cho đến chỗ không có lông, đau đớn khó nhịn khiến cậu ta rốt cuộc không đứng vững thân người nữa, té nhào xuống trước mặt Phương Dạ, muốn có bao nhiêu thảm thì có bấy nhiêu thảm.
Mũi tên lông vũ này dĩ nhiên là kiệt tác của Hồng Diệp, dựa vào cung nỏ đặc chế cô ta có thể ngắm chuẩn mục tiêu ngoài trăm mét, khiến Diệp Bất Viên tán thưởng không thôi: "Không hổ danh là nhân viên cốt lõi của hội Phi Điều chúng ta, quả nhiên bắn cung rất tốt."
Hồng Diệp trợn trắng mắt, không nói gì chỉ cất kỹ cung nỏ rồi đi thẳng về phía trước, Diệp Bất Viên hấp tấp theo đằng sau, từ xa nhìn lại thật giống như quả bóng da đang lăn qua.
Tên lông vũ tuy nhỏ nhưng tổn thương tạo ra tuyệt đối không thể khinh thường, Mạnh Tiểu Phát ngã trên mặt đất vừa kêu thảm vừa giãy giụa, đúng là không thể đứng dậy nổi ngay được, khiến Phương Dạ ở bên cạnh nhìn mà líu lưỡi không thôi...