Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai vị Sư Gia lại bất đồng, bọn họ chỉ mới đến mạc phủ Tần Lâm, hơn nữa lần này đi theo thay vì nói ra mưu đồ sách thay Tần Lâm, không bằng nói học tập chiếm phần nhiều hơn.

- Quả nhiên Tần Đốc Soái có lực quyết sách quả quyết, rất có phong phạm danh thần.

Từ Quang Khải chậc chậc than thở, lại có vẻ không hiểu:

- Hiện tại có hành động như vậy, sau này Lý tiên sinh không khỏi bị đồng liêu xa rời, vả lại đông ông làm như vậy ắt sẽ bị miệng chúng gièm pha.

Tôn Thừa Tông cười lạnh:

- Chẳng lẽ Đốc Soái không đề cập tới chuyện đề bạt Lý tiên sinh, quan trường Vân Nam biết y là nhạc trượng Đốc Soái, còn có thể đối đãi với tâm bình thường sao? Về phần miệng chúng gièm pha, chỉ cần lần này Đốc Soái có thể thu hoạch toàn thắng, thậm chí dâng thủ cấp bọn Mãng Ứng Lý, Nhạc Phượng trước kinh sư, bất kể đạn hặc gì cũng không đáng một đồng!

Điều này cũng đúng, Từ Quang Khải gật đầu một cái, võ tướng triều Đại Minh thường có tiền lệ đánh thắng trận còn xui xẻo, báo lên số lượng thủ cấp ít đi, khai chi quân phí kê khống. Dù rằng đám Ngự Sử ngôn quan chuyên vạch lá tìm sâu, nhưng Tần Lâm là nhân vật bậc nào, hắn vốn chính là Khâm Sai đốc sư, sau khi trở về vẫn đảm nhiệm Đốc Chủ Đông Xưởng, đem tội danh hù chết võ tướng tầm thường đặt lên người lão nhân gia chẳng qua là gãi ngứa.

Quan lớn, da thịt dày, ba trăm đình trượng cũng đánh không chết Tần Đốc Chủ, hôm nay trong quan trường Đại Minh, cấp bậc hắn cũng đã khổng lồ chẳng khác nào Cảm Trụ.

Đám hào cường quan thân Vĩnh Xương phủ thấy được uy phong Tần Lâm, thảy đều sợ hãi suýt chút nữa vãi ra quần. Ai nấy vội vàng chạy về thu gom lương thảo, chinh điều dân phu, không dám có chút phản kháng hay miễn cưỡng.

Ngoài ra, sứ giả trong quân Lưu Đĩnh và Đặng Tử Long phái tới cũng có mặt tại trường, cũng bị dọa sợ tới mức thè lưỡi thật dài. Tri Phủ tứ phẩm nói bãi chức là bãi chức, còn tiến cử người bên trong không kể thân, công khai cất nhắc nhạc phụ mình. Vị Đốc Soái này quả thật là ngang tàng bá đạo, e rằng chủ tướng của mình không dễ làm hài lòng lão nhân gia.

Muốn chỉnh trị võ chức Tham Tướng, Du Kích còn dễ dàng hơn cách chức quan văn Tri Phủ rất nhiều.

Tin Tần Lâm bãi chức Tri Phủ được sứ giả lặng lẽ truyền về các đạo quân. May là Lưu Đĩnh và Đặng Tử Long là danh tướng đương thời cũng bị hù dọa không ít, e sợ Tần Đốc Soái chờ lâu, tốc độ hành quân lập tức lại tăng lên không ít. Một lãnh binh Bắc thượng, một từ Đông sang Tây vội vã chạy tới, hai quân ngẫu nhiên đồng thời tới Bồ Man quan vào xế trưa.

-----------

Quân của Lưu Đĩnh và Đặng Tử Long gặp nhau trên đại lộ sau Bồ Man quan.

Đặng Tử Long mặc một chiếc chiến bào vải bông màu đỏ sẫm, thân hình cao lớn uy vũ, sắc mặt tím sẫm như được tạc bằng dao, mái tóc bạc trắng như nhiễm sương tuyết tung bay theo gió. Ngù tua màu đỏ trên Lạn Ngân khôi phất phơ trông như ngọn lửa đang nhảy múa, lão sử một thanh Lạn Ngân thương, Đặng Thần Thương thành danh đã lâu.

Vóc người Lưu Đĩnh không cao lắm, chỉ phát triển bề ngang, hai vai rất rộng. Lúc này y đang ở vào độ tuổi cường tráng sung sức, vóc người dày chắc như bức tường, cánh tay to như đùi trâu, có lực bạt sơn cử đỉnh. Y sử một thanh đại đao nặng một trăm hai mươi cân, ở trên lưng ngựa múa liên tục như bay, trong quân xưng là Lưu Đại Đao.

Hai vị tướng quân này dẫn dắt rất nhiều Đô Ty, Bả Tổng, Thủ Bị, Sáo Quan… dưới quyền đang chạy vội vàng. Vừa vượt qua đỉnh núi chạm mặt nhau, sau khi nhận ra nhau từ rất xa đã ôm quyền kêu gọi, gặp gỡ hàn huyên vài câu.

- Lão phu đánh bại Mạc Hãn ở Thuận Ninh, quân Miến Điện ôm đầu trốn chui như chuột, bất quá cánh quân y chỉ là yểm hộ, không đáng kể gì. Sau khi nhận được lệnh điều động của Tần Đốc Soái, lão phu liền vội vã lãnh binh tới Vĩnh Xương.

Đặng Tử Long dứt lời chợt lộ vẻ ưu tư, thấp giọng hỏi thăm:

- Lưu thế huynh, nghe nói vị Tần Đốc Chủ này hoành hành ngang ngược, khó lòng hầu hạ phải không? Con bà nó, Tri Phủ tứ phẩm nói bãi là bãi, chúng ta chỉ hầu hạ không chu toàn có lẽ sẽ bị chém đầu.

Đặng Tử Long dứt lời, cười gãi gãi mái đầu bạc trắng như sương tuyết.

Lưu Đĩnh lắc đầu một cái:

- Đốc Soái cấp tốc cứu viện Bồ Man quan, chỉ đồng hành cùng đại quân hai ngày đã tranh thủ chạy trước, cũng không biết tính tình hắn thế nào. Bất quá theo tiểu điệt thấy, e rằng ngay cả Kiềm Quốc Công cũng phải sợ hắn mấy phần.

Đặng Tử Long thở dài thật dài, nhìn cờ Khâm Sai tung bay ngoài xa, trong lòng đang suy nghĩ miên man. Nhớ năm xưa lão dẫn binh dẹp loạn đi ngang qua Kỳ Châu, lúc ấy Tần Lâm chỉ là một Tổng Kỳ hay Tiểu Kỳ gì đó… Không ngờ rằng chỉ sau mấy năm hắn có thể một bước lên mây, làm tới nhất phẩm võ chức, Thiếu Bảo, Đề Đốc Đông Xưởng, thật là thế sự khó lường.

- Thật ra thì năm đó lão Đặng ta và Tần Đốc Soái cũng từng có duyên gặp mặt một lần…

Đặng Tử Long kể lại chuyện năm xưa, hết sức khen ngợi Tần Lâm trí dũng.

Lưu Đĩnh cười hắc hắc vui vẻ:

- Tính ra tiểu điệt và Đốc Soái cũng có chút giao tình xa, lão tướng quân qua Kỳ Châu, không biết gia tỷ gả ở đó sao? Chỉ Huy Sứ Vương Tiến Hiền chính là tỷ phu tiểu điệt.

Đặng Tử Long suy nghĩ một chút, lúc này mới chợt hiểu ra:

- A, ngươi nói là cô nương Lưu gia kia ư, ta nhớ ra rồi!

Lưu Đĩnh họ Lưu, vì sao Đặng Tử Long cố ý nói cô nương Lưu gia kia?

Thì ra hai phụ tử dũng tướng Lưu Hiển Lưu Đĩnh trước đây vốn họ Cung, năm đó Cung Hiển sa sút trôi dạt, một vị Chỉ Huy Sứ Tứ Xuyên gọi Lưu Dân có ơn tri ngộ với y, Cung Hiển liền lạy làm nghĩa phụ, từ đó đổi họ Lưu, sinh con trai cũng tiếp tục cho theo họ Lưu, chính là Lưu Đĩnh.

Chuyện này có rất nhiều người biết, Đặng Tử Long cũng là một trong số đó.

Vệ sở quan quân là thế tập, cưới gả cũng là thế giao lui tới. Lão bà Lưu thị của Chỉ Huy Sứ Kỳ Châu Vệ Vương Tiến Hiền chính là cháu gái Lưu Dân, là nghĩa tỷ của Lưu Đĩnh.

Vốn Lưu Đĩnh muốn nói chuyện này cảm tạ Tần Lâm, nhân tiện lôi kéo quan hệ, nhưng Tần Lâm gấp gáp chạy tới Bồ Man quan, y lại phải dẫn dắt đại quân đi về phía trước, nên chưa tìm được cơ hội thích hợp.

Hai vị tướng quân Lưu, Đặng vừa tán gẫu vừa dẫn dắt quan quân dưới quyền giục ngựa chạy về phía Bồ Man quan, tâm trạng có hơi căng thẳng. Sở dĩ bọn họ muốn lôi kéo quan hệ với Tần Lâm cũng vì trong lòng không nắm chắc.

Thấy tiết kỳ Khâm Sai còn cách xa chừng hai dặm, hai vị tướng quân cũng không dám cỡi ngựa nữa, xuống đi bộ tới. Đi tới trước hành dinh, Lưu Đĩnh hơi quen thuộc hơn một chút, ôm quyền thi lễ Lục Viễn Chí đang đứng đó, tươi cười nhờ y thông truyền, sau đó đưa ra một thỏi bạc nặng năm lượng.

- Ha ha, cái này thì không cần, Đốc Chủ nhà ta biết các ngươi khổ cực, từ trước tới nay chúng ta không lấy!

Lục mập cất tiếng cười ha hả, xoay người đi vào.

Đặng Tử Long rất là kinh ngạc:

- Không nhìn ra y mập như vậy lại hết sức thanh liêm.

Tên mập còn chưa đi xa, nghe thấy nhất thời suýt chút nữa rơi lệ: chưa chắc mập đã là tham quan…

Hai vị tướng quân chờ bên ngoài, tự nghĩ Khâm Sai Đốc Chủ quyền cao chức trọng, ít nhất sau hai tuần trà mới có thể gặp được. Hai người bọn họ khom người cung kính, mắt nhìn xuống chân, đám quan quân sau lưng cũng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không dám thở mạnh, chờ đợi rất cung kính.

Không nghĩ tới Lục Viễn Chí vừa đi vào, Tần Lâm đã sải bước tiến ra, cười ha hả nói:

- Đặng lão tướng quân, Lưu tướng quân, hai vị tới nhanh thật!

- Thuộc hạ Tham Tướng Vĩnh Xương Đô Đốc Thiêm Sự Đặng Tử Long, Kim Đằng Du Kích Đô Đốc Thiêm Sự Lưu Đĩnh, ra mắt Khâm Sai Đốc Soái Tần Đại lão gia!

Đặng Tử Long, Lưu Đĩnh báo ra lý lịch, dẫn người quỳ xuống đình tham, lập tức chúng tướng đồng loạt lạy phục xuống.

Không phải là võ tướng sinh ra đầu gối đã mềm, đến năm Vạn Lịch, tuy là đại soái biên trấn đến Binh bộ cũng phải khấu đầu hành lễ, huống chi Tần Lâm là Khâm Sai đốc sư, thân kiêm Đốc Chủ Đông Xưởng, lợi hại hơn văn thần tầm thường đốc sư nhiều.

- Ôi, hai vị muốn giết chết Tần mỗ sao?! Đứng lên, tất cả đứng lên!

Tần Lâm vội vàng đưa tay ra đỡ hai vị tướng quân, lớn tiếng nói:

- Đặng lão tướng quân kháng Oa anh dũng, năm đó ta còn chưa ra đời, lão tướng quân đã lập được chiến công hiển hách. Lưu tướng quân cũng là hào kiệt trong quân, phụ tử hai đời tận trung đền nợ nước, xin đừng khách sáo như vậy!

Dù sao Đặng Tử Long cũng già dặn hơn, hai đầu gối mới vừa chạm mặt đất bèn thừa dịp Tần Lâm giơ tay đỡ nhanh chóng đứng dậy, lúng túng cười nói:

- Cũng không đáng kể gì, ân cứu mạng của Đốc Soái ở Kỳ Châu, mạt tướng thời thời khắc khắc ghi nhớ trong lòng, lần này Đốc Soái phụng chỉ đốc sư, mạt tướng sao dám không vâng mệnh. Chỉ có da ngựa bọc thây mới có thể đáp đền ân Đốc Soái trong muôn một.

Lưu Đĩnh lại khác, cha y Lưu Hiển lăn lộn quan trường, cũng là nhân vật chìm nổi liên tục. Sau khi tránh thoát được vụ án Hồ Tông Hiến còn gặp xui xẻo nhiều lần, cho nên ân cần dạy bảo con mình, bảo sau này trong quan trường không thể khinh thường chút nào. Cho nên Lưu Đĩnh quỳ dập đầu ba cái thật mạnh, lúc này mới đứng lên.

Khí lực Tần Đốc Soái thật lớn... Lưu Đĩnh âm thầm lẩm bẩm, y có sức lực ngàn cân, nhưng mới vừa rồi quỳ xuống, Tần Lâm đưa tay đỡ, y phải dùng tới sáu bảy thành lực mới dập đầu ba cái được.

Thật ra bất kể là Đặng Tử Long hay là Lưu Đĩnh, kinh nghiệm quan trường cũng vô cùng phong phú, hai người bọn họ quyết định dù thế nào cũng tuyệt không thể cãi lại Tần Lâm, hơn nữa phải một mực cung kính.

Mọi người đi vào trong hành dinh, tiểu viện này chật hẹp, không thể làm gì khác hơn là dùng sảnh chính của viện thứ nhất làm đại đường, đặt mấy cái bàn bát tiên nối lại, trên trải một tấm bản đồ rất lớn.

Tần Lâm cũng không ngồi xuống uống trà, trực tiếp chỉ bản đồ giải thích thế cục trước mặt, hỏi thăm cái nhìn của hai vị danh tướng.

Ai có chuyên môn nấy, Tần Lâm tự hiểu mình rõ ràng, trên phương diện hành quân đánh giặc hai vị tướng quân là danh soái Đại tướng chân chính, mình còn kém bọn họ rất xa. Nên hắn bảo bọn họ nói thoải mái, mình chỉ cần tiếp thu đề nghị là được.

Nhìn hồi lâu, Đặng Tử Long lên tiếng nói:

- Miến Điện chỉ là tiểu bang lại dám giở trò, thật sự đáng ghét tới cực điểm. Hy vọng Đốc Soái chỉ huy tùy cơ hành động, chúng ta nguyện làm tay chân cho ngài, nhất cử tiêu diệt quân địch!

Lưu Đĩnh cũng tỏ ra căm phẫn vô cùng:

- Nghe trong quân có lời đồn đãi đã lâu, Du Long Thích Hổ, Đông Lý Tây Ma, Đặng Thần Thương Lưu Đại Đao thảy không bằng Tần Soái Tần Nhất Thương. Có Đốc Soái lãnh binh diệt giặc, chúng ta nguyện ra sức tiên phong, lo gì không thể san bằng quân Miến Điện!

Từ Quang Khải và Tôn Thừa Tông cũng ở bên cạnh tham gia bàn bạc, hai người theo Tần Lâm căn dặn lấy giấy bút ghi chép, chuẩn bị ghi lại ý kiến và đề nghị của hai vị danh tướng, tương lai có thể biên soạn lại thành sách, đưa đến tác dụng cực lớn.

Thế nhưng Đặng Tử Long và Lưu Đĩnh nói vô cùng sôi nổi, nhưng rốt cục không nói ra chút gì hữu dụng. Hai vị Sư Gia nghe được một hồi trợn mắt há mồm, hoàn toàn không hiểu vì sao: chẳng lẽ hai vị danh tướng này chỉ có hư danh, hoàn toàn không có bản lãnh chân thật?

Dĩ nhiên không phải!

Người khác không rõ ràng lắm, Tần Lâm lại biết hai vị này đều là danh tướng danh chấn sử xanh, quyết không thể nào mê muội hồ đồ như vậy.

- Hai vị, vấn đề trước mắt bản Đốc Soái là rốt cục nên cấp tốc tiến binh, dùng nhuệ khí đè ép quân Miến Điện, hay là chờ đại quân tụ tập, lúc ấy mới chậm rãi đánh tới?

Tần Lâm hỏi thẳng vào vấn đề.

Đặng Tử Long quan sát thần sắc Tần Lâm, lại cố gắng tìm tòi dấu hiệu từ trên mặt của hai vị Sư Gia, phát hiện không tìm được gì, lão trầm ngâm hồi lâu mới cân nhắc từng chữ nói:

- Đốc Soái cao minh! Có câu binh quý thần tốc, cấp tốc tiến binh là nhuệ khí cực thịnh, quân Miến Điện đang lúc mỏi mệt suy bại, nhất định sẽ gặt hái kết quả tốt. Thế nhưng chúng ta là đại quốc đánh tiểu bang, lấy toàn cục địch một góc, dường như chờ các đường đại quân tới đông đủ, sau đó mới chia đường đánh tới tạo thành thế Thái Sơn Áp Đỉnh, cũng là sách lược vẹn toàn.

Lưu Đĩnh cũng nói:

- Hai biện pháp này có lợi có hại, chúng ta chỉ là vũ phu thật sự không biết nên theo biện pháp này. Kính xin Đốc Soái tự quyết định, chỉ điểm bến mê cho chúng ta.

Đây rõ ràng là ba phải, cả hai vị danh tướng đều lải nhải một hồi, nói thế nào cũng có lý, rốt cục chỉ là nói nhảm.

Tôn Thừa Tông cau mày, đây chính là danh tướng sao, vì sao lại nói hươu nói vượn như vậy?!

Từ Quang Khải cũng lắc đầu một cái, coi thường Đặng Tử Long và Lưu Đĩnh hơn trước.

Tần Lâm dở khóc dở cười, thấy hai vị tướng quân sợ đắc tội mình nên không dám nói, rốt cục hắn vỗ bàn một cái:

Như vậy, bản Khâm Sai quyết định ngày mai sẽ xuất binh, dùng khí thế hùng mạnh tấn công, quyết chiến với Mãng Ứng Lý!

- Hay, Đốc Soái quả nhiên dũng mãnh vô địch, giống như Hoắc Khứ Bệnh năm xưa!

Đặng Tử Long chĩa ngón tay cái chậc chậc khen ngợi.

Lưu Đĩnh lắc đầu quầy quậy:

- Không phải vậy, mặc dù Hoắc Khứ Bệnh thiếu niên anh hùng, nhưng đáng tiếc chết quá sớm. Tần Đốc Soái giống như Lý Vệ Công, cả đời đánh đâu thắng đó, vả lại phúc thọ song toàn.

Trời ơi… Từ Quang Khải và Tôn Thừa Tông sắp sửa bật khóc, đây là Lưu Đại Đao trong truyền thuyết múa đại quan đao một trăm hai mươi cân chém người, là Đặng Thần Thương gừng càng già càng cay sao? Thần tượng của họ tan biến trong nháy mắt, vỡ tan thành bụi đất.

Tần Lâm cười thầm, hai người các ngươi còn trẻ tuổi, nếu là thấy Thích đại soái quỳ gối trong tướng phủ năm xưa, miệng xưng môn hạ tiểu mộc ân, lúc ấy còn kinh ngạc không biết tới mức nào nữa.

Đây là vấn đề của thời đại, cũng không phải nói thay đổi là có thể thay đổi.

Tần Lâm thầm hạ quyết tâm, ít nhất trước khi hoàn toàn quen thuộc, hiểu rõ lòng dạ lẫn nhau, mình sẽ không để cho các tướng quân nói ra ý kiến của họ. Mình cứ quyết định mọi chuyện, tin rằng bọn họ sẽ thi hành rất tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK