Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điểm không ổn duy nhất chính là Tần Lâm Tần trưởng quan mà Uy Linh Pháp Vương sợ tới cực điểm, chẳng những không có ở Nam Kinh mà còn ngẫu nhiên cũng ở kinh sư, hơn nữa đã làm tới địa vị cao Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, chưởng Bắc Trấn Phủ Ty, giám sát chiếu ngục.

Đột nhiên nghe thấy tin tức này, Uy Linh Pháp Vương thiếu chút nữa hồn phi phách tán, nghĩ không thể bị Tần Lâm vạch trần, bèn ra sức sàm ngôn dèm pha Tần Lâm trước mặt Lý Thái hậu.

Không ngờ rằng lão vừa mới nói xấu Tần Lâm xong, ra khỏi cung thình lình gặp phải Bạch Liên giáo ồ ạt kéo tới tập kích. Đám Lạt Ma lớp chết lớp bị thương, khiến cho Uy Linh Pháp Vương bị dọa sợ đến mất hồn mất vía.

Như vậy cũng không nói, lại thêm Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử vừa sợ phạm tội khi quân, vừa sợ Bạch Liên Ma giáo tìm tới cửa, còn bị một đám Lạt Ma thứ thiệt vây vào giữa, cả ngày không ai nói chuyện khiến cho hai tên nhiều chuyện này nhịn đến phát khổ.

Vừa đúng thừa dịp Bạch Liên giáo tập kích hỗn loạn, hai tên này từ phía sau đánh ngất xỉu hai tên Lạt Ma phụ trách giám thị bọn họ, sau đó bỏ chạy một mạch, cuối cùng bị Tần Lâm bắt được, làm hỏng chuyện tốt của Uy Linh Pháp Vương.

Uy Linh Pháp Vương nói xong cũng khóc không ra nước mắt, luôn miệng oán trách:

- Tần trưởng quan, ngươi cứ việc nói thẳng đi, nhất định Bạch Liên giáo chủ cũng là nhân tình của ngươi phải không?! Nếu không vì sao lão đạo mới vừa nói xấu ngươi ở trước mặt Thái hậu, nàng đã lập tức dẫn theo thật nhiều cao thủ tới báo thù như vậy?

Không Thanh Tử đấm ngực giậm chân:

- Sư phụ, con đã sớm nói qua không chọc được Tần trưởng quan, lần này chúng ta làm sao bây giờ?

Vân Hoa Tử òa khóc lớn:

- Ôi chao má ơi, ta không muốn chết, Tần trưởng quan tha mạng...

- Câm miệng!

Uy Linh Pháp Vương cho hai đồ đệ mỗi tên một bạt tai, sau đó đáng thương hết sức nhìn Tần Lâm, ánh mắt toát ra vẻ cầu xin tha thứ.

Tần Lâm không nói một lời, ngoài cười mà trong không cười nhìn chằm chằm bọn họ, cho đến khi ba thầy trò tim đập thình thịch như đánh trống mới cười lạnh nói:

- Lão mũi trâu, lão nói sợ ta phá hư chuyện tốt của lão, cho nên nói lời sàm ngôn khiến cho Thái hậu cách xa ta, như vậy cũng không nói. Thế nhưng vì sao lão còn qua lại cấu kết với Hoàng Đài Cát, nhiều lần đối nghịch với lão tử như vậy?

- Trưởng quan minh giám, chuyện này không liên quan với lão đạo, đều là Ngạch Triều Ni Mã giở trò quỷ!

Uy Linh Pháp Vương kêu khổ liên hồi.

Từ sau khi Thổ Phồn vương triều bị diệt, quần hùng cát cứ địa khu Tây Tạng, các Thổ Ty các giáo phái mạnh ai nấy làm theo ý mình, hoàn toàn tản mát rời rạc, lực lượng quân sự suy sụp tới cực điểm.

Các Thổ Ty các giáo phái tranh quyền đoạt lợi, lục tục kéo theo các thế lực khác tham gia. Đương nhiên trung ương thiên triều ủng hộ mạnh mẽ nhất, Vương gia thảo nguyên có thiết kỵ hùng binh quét ngang Tái Ngoại cũng là lực lượng không thể coi thường.

Sau khi Yêm Đáp Hãn khống chế Thanh Hải liền tiếp xúc với Trát Luận Kim Đỉnh tự, Uy Linh Pháp Vương gặp Yêm Đáp Hãn ở ven Thanh Hải hồ, tặng danh hiệu cho nhau. Yêm Đáp Hãn lợi dụng tôn giáo tín ngưỡng Pháp Vương khống chế các bộ thảo nguyên, Trát Luận Kim Đỉnh tự cũng lợi dụng võ lực hùng mạnh của Yêm Đáp Hãn chấn nhiếp hệ phái Tây Tạng nội bộ phản đối, có thể nói cả hai bên đều đạt được thứ mình cần, đôi bên cùng có lợi.

Yêm Đáp Hãn có bệnh lâu năm, các phe triều đình, Mông Cổ, Tây Tạng đều biết tháng ngày còn lại của lão không còn nhiều nữa, đương nhiên cũng hết sức chú ý tới người thừa kế lão. Trong đó con trưởng của Yêm Đáp Hãn là Hoàng Đài Cát có thực lực mạnh nhất, được các phe nhất trí coi trọng.

Ngạch Triều Ni Mã Đại Lạt Ma nói cho Uy Linh Pháp Vương biết, lần này là Hoàng Đài Cát dẫn dắt quý tộc các bộ thảo nguyên tới kinh sư triều hội, không thể nghi ngờ là tỏ vẻ y đã đạt được thắng lợi trong việc cạnh tranh thừa kế Hãn vị. Cho nên phải giữ mối quan hệ tốt với y, thậm chí ở một trình độ nào đó không tiếc đắc tội triều đình. Dù sao không có khả năng lớn lắm triều đình sẽ xuất binh từ Tứ Xuyên qua biên giới Tây Tạng, Thổ Mặc Đặc bộ lại có thể từ Thanh Hải hồ thúc ngựa uy hiếp tới thủ phủ Tây Tạng.

Tần Lâm đảo mắt mấy vòng, thờ ơ nói:

- Nói như vậy, phối hợp Hoàng Đài Cát cũng không phải là bản tâm lão, mà là bị Ngạch Triều Ni Mã thao túng ư?

- Phải phải…

Uy Linh Pháp Vương dang rộng hai tay:

- Hoàng Đài Cát cũng không có cho ta hậu lễ, y cũng không phải con ruột ta, nếu không phải là Ngạch Triều Ni Mã làm trung gian, ta cũng sẽ không giúp y…

Tần Lâm đột nhiên hét lớn một tiếng:

- Hồ đồ, còn dám nói không có thu lễ, y đưa cho lão Ô Nhĩ Ôn Dã Lực thì sao?!

- Cái… cái gì…

Uy Linh Pháp Vương bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, sắp sửa bật khóc:

- Trưởng quan muốn nói là hòn đá đen sì kia sao? Ta... Ta thấy nó không có giá trị gì bèn tiện tay đặt ở dưới đầu nằm, nếu ngài không nói ta cũng đã quên khuấy…

- Vật kia là của ta, lát nữa lấy trả cho ta…

Tần Lâm không hề khách sáo, vừa cười vừa sờ sờ đầu Uy Linh Pháp Vương:

- Cái đầu của lão đẹp lắm, cũng không biết tương lai bị người nào chém đi?

Trước đó Uy Linh Pháp Vương vẫn thầm cảm thấy may mắn trong lòng, Hoàng Đài Cát đưa cho lão ba trăm lượng vàng, mười viên đại bảo thạch, tất cả đều cất trong rương. Không ngờ rằng Tần Lâm không hề hỏi tới, chỉ đòi hòn đá đen kia, quả thật là vô cùng may mắn.

Không ngờ lúc này thình lình Tần Lâm đổi giọng, đòi đầu rơi xuống đất, sắc mặt lão hồ ly quen lừa gạt lập tức đại biến:

- Trưởng quan, Tần trưởng quan của ta ôi, ngài cũng đừng làm ta sợ, người già rồi không chịu đựng được hù dọa như vậy đâu…

- Ta thấy lão thật lớn gan!

Tần Lâm cười lạnh, đưa đầu ngón tay ra tính:

- Hiện tại lão đã bị ta biết được, còn muốn tiếp tục giả danh lừa bịp là không được, chỉ cần lộ ra ngoài, làm sao lão tránh được tội khi quân? Bên Bạch Liên giáo cũng không cần biết lão có phải là lừa gạt hay không, có thể tới một lần là có thể tới lần thứ hai, trong giáo bọn họ cao thủ như mây, cổ của lão có thể cứng tới mức nào? Còn có Uy Đức Pháp Vương và Hoàng Đài Cát, lão không hoàn thành tâm nguyện của bọn họ, chẳng lẽ bọn họ chịu bỏ qua sao?

Mồ hôi trên trán Uy Linh Pháp Vương chảy xuống từng giọt lớn, vốn tưởng rằng có thể vẹn toàn ở giữa mấy thế lực lớn, qua lại tự nhiên, lừa gạt thoải mái, hiện tại đã bị Tần Lâm biết được mặt thật, thua một nước coi như thua cả bàn. Cho dù là Tần Lâm không vạch trần với mọi người, cũng sẽ không để cho lão tiếp tục lừa gạt triều đình nữa. Như vậy Uy Đức Pháp Vương cùng Hoàng Đài Cát không đạt thành mục đích, nhất định sẽ mang lão ra khai đao, còn có Bạch Liên giáo cũng sẽ không bỏ qua cho lão.

- Trưởng quan, trưởng quan cứu mạng lão đạo!

Uy Linh Pháp Vương lập tức mềm nhũn xụi lơ trên đất, ôm lấy đùi Tần Lâm kêu khóc van xin.

- Cứu mạng, cứu mạng!

Không Thanh Tử cùng Vân Hoa Tử cũng tới tham gia náo nhiệt.

Tần Lâm úp mở một hồi mới không nhanh không chậm nói cho bọn họ biết muốn sống thì phải nghe Tần trưởng quan ta. Hiện tại ngoại trừ Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ ta, còn có ai có thể giữ được đầu của các ngươi?

Thầy trò ba người lập tức chỉ thiên chỉ địa phát lời thề độc:

- Thái Thượng Lão Quân, Như Lai Phật tổ, chư thiên Bồ Tát ở trên cao, đời này kiếp này chúng ta sẽ không dám chống lại Tần trưởng quan, nếu làm trái lời thề này xin cho chúng ta tan xương nát thịt, chết không có chỗ chôn!

Lời thề này thốt ra không khỏi thuận miệng quá mức.

Tần Lâm cười thầm không dứt, cũng không thật sự tin tưởng, sắc mặt hơi hòa hoãn lại, đỡ bọn họ dậy:

- Ra sức cho Uy Đức Pháp Vương không bằng ra sức cho bản quan, lão xem thử kể từ khi từ biệt ở Kỳ Châu, hiện tại bản quan đã làm tới vị trí nào rồi. Uy Linh lão nhi, có bản quan ủng hộ, chớ nói Pháp Vương, cho dù là Phật gia lão cũng có thể làm được. Còn hai vị cao túc, Uy Đức Pháp Vương có thể cho các ngươi cái gì chứ, chỗ bản quan lại có vinh hoa phú quý.

- Thành giao!

Uy Linh Pháp Vương vỗ hai tay một cái, vô cùng lão luyện giang hồ:

- Từ nay về sau coi như bán cho trưởng quan trăm cân thịt này.

Không Thanh Tử lập tức ba hoa khoác lác:

- Uy Đức Pháp Vương là cái thá gì, xách giày cho Tần trưởng quan cũng không xứng, chúng ta đi theo trưởng quan làm việc chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực, cũng phải ăn cơm nhiều hơn trước…

Vân Hoa Tử cũng nói:

- Chúng ta làm như vậy rõ ràng là bỏ chỗ sáng mà sang chỗ tối…

- Là bỏ chỗ tối sang chỗ sáng!

Không Thanh Tử lập tức phản bác, hai người nhất thời cãi nhau ỏm tỏi.

Tần Lâm lắc đầu, xem ra hai người này ở Tây Tạng quả thật đã kìm nén đến không chịu đựng được nữa.

Kế tiếp Tần Lâm dẫn dắt cẩm y quan giáo phụng bồi Uy Linh Pháp Vương trở về Long Phúc tự lấy Ô Nhĩ Ôn Dã Lực, Ngạch Triều Ni Mã thấy vậy liền biết được đại sự không ổn. Thế nhưng chúng Lạt Ma bị Bạch Liên giáo đánh cho tơi bời hoa lá, chính y cũng trọng thương chưa lành, sư thúc trên danh nghĩa Uy Linh Pháp Vương lại trở thành đồng bọn của Tần Lâm, cả ngoài sáng lẫn trong tối Ngạch Triều Ni Mã đều rơi xuống hạ phong, muốn cản cũng không được.

Không ngờ rằng Tần Lâm không tìm được Ô Nhĩ Ôn Dã Lực trong phòng ngủ Uy Linh Pháp Vương, chỉ phát hiện một mảnh giấy trên bàn.

Chữ viết thanh tú, lực đạo thấu qua lưng giấy, vết mực còn hơi ẩm ướt: ‘Bản giáo chủ đã lấy đi bảo vật của Tần tướng quân, đa tạ quà tặng.’

Vẻ mặt Uy Linh Pháp Vương như đưa đám:

- Ta để hòn đá tròn như quả trứng kia ở dưới gối, vì sao lại…

Tần Lâm vô cùng tức giận, quên mất tên của Ô Nhĩ Ôn Dã Lực, thuận miệng mắng theo Uy Linh Pháp Vương:

- Tặc bà nương ghê tởm, dám trộm trứng của ta đi…

Trứng của Tần trưởng quan… biểu lộ của bọn Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực trở nên vô cùng phong phú.

Cùng lúc đó, A Sa đang ngồi xích đu cười trộm trong vườn hoa Tần Lâm, lộ ra hai cái răng khểnh khóe miệng, nó vỗ vỗ đầu Đại Hoàng:

- Đại Hoàng ơi Đại Hoàng, thông báo cho sư phó trộm đi Hỗn Độn Chi Cầu, nhất định Tần đại thúc rất tức giận. Bất quá hắn giữ vật này trong tay cũng không có tác dụng gì, dù sao cho sư phó vẫn hay hơn!

-----------

Bên ngoài kinh sư hơn ba mươi dặm về phía Đông Nam, đã tiến vào địa giới huyện Quách. Mặt trời chói chang nhô lên cao, sông Quách lẳng lặng chảy xuôi, ruộng mọc đầy cao lương, màu xanh mơn mởn nhìn qua giống như đại dương mênh mông vô tận.

Nơi này cách đoạn sông Thông Châu thuộc Kinh Hàng Đại Vận Hà phồn hoa chỉ có mười dặm, cách kinh sư cũng gần trong gang tấc, nhưng hoàn toàn bất đồng với Đại Vận Hà thuyền xuôi thuyền ngược, kinh sư tấp nập người qua lại, nông phu nơi vùng quê này có lẽ trọn đời cũng không hề nhìn thấy thế giới bên ngoài ruộng nương xanh um của mình, mặt trời mọc dậy làm, mặt trời lặn ngơi nghỉ.

Cho dù là đám khách nhân mới tới trong trang Thôi đại thiện nhân kia, cũng khiến cho đám nông phu đang phơi ngũ cốc bàn tán một hồi.

Trương Lão Thực đập đập đế giày dính đầy bùn đất, luôn miệng nói:

- Này, mọi người có biết không, ngày hôm qua Vương Tiểu Nhị về nhà liền mất hồn mất vía, nói dọc đường có một nữ khách hỏi thăm đường đi tới nhà Thôi lão gia. Giọng của nữ khách kia còn dễ nghe hơn cả Tiểu Thúy Hỷ của Hải Hồng ban, thân hình giống như tiên nữ, chỉ là không nhìn rõ dung mạo, bởi vì nàng đeo mặt nạ.

- Ha ha, cái gì tiên nữ, chẳng lẽ là Vương Tiểu Nhị gặp phải hồ tiên rồi sao?

Có người kêu to.

Trương Lão Thực nóng nảy nói:

- Bà nương ta cũng nhìn thấy nàng vào Thôi gia, đáng tiếc chỉ thấy bóng lưng, trở về nói rằng còn đẹp hơn cả Tiểu Thúy Hỷ.

Tiểu Thúy Hỷ là nữ diễn viên nổi danh nhất trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh, mọi người nhắc tới nàng cũng giống như tiên nữ. Nhưng thân hình nữ khách kia còn đẹp hơn cả Tiểu Thúy Hỷ, vậy thì thật sự không biết dung mạo của nàng còn xinh đẹp tới mức nào.

- Hơn phân nửa là bạn thân của Thôi lão gia ở trong thành tìm tới chơi!

Có người nói như vậy.

Vì vậy diễm phúc của Thôi đại thiện nhân lại khiến cho đám nông phu hâm mộ.

Tiếng bàn tán ngoài sân phơi cũng không truyền xa, cho dù là có hơi văng vẳng cũng bị tiếng ruộng lúa xanh biếc rì rào nuốt chửng.

Đám nông phu tuyệt đối không ngờ rằng Thôi đại thiện nhân chỉ cần giậm chân một cái xa gần cũng phải rung lên vài lượt lại không có cả tư cách nói chuyện với vị nữ khách kia. Hiện tại phòng khách lão đã bị các khách nhân chiếm cứ, mà chính lão chỉ có thể một mực cung kính đứng ở bên ngoài cửa sảnh đang đóng, không dám thở mạnh chút nào.

Ứng Kiếp Tả Sứ Ngả Khổ Thiền, Tam Dương Đường chủ Thanh Bạch Hồng, năm tên trưởng lão, hơn mười tên Đà chủ Hương chủ đang ngồi. Trưởng lão trở xuống không ít người thân thể mang theo thương tích, nhưng giờ phút này trên mặt ai nấy vui mừng hớn hở, ánh mắt sáng ngời, tràn đầy mong đợi.

Sau khi bọn họ tập kích Uy Linh Pháp Vương bèn phân tán ra bỏ chạy khỏi thành, đến trang viện này tập hợp. Mà Bạch Liên giáo chủ là người tài cao gan lớn, gặp mặt A Sa được tin tức lập tức quay ngược trở lại, thừa dịp chúng Lạt Ma trọng thương chưa lành, một người một ngựa chạy tới Long Phúc tự đánh cắp Hỗn Độn Chi Cầu.

Mặt nạ bạc, quần lụa trắng, Bạch Liên giáo chủ ngồi trên chủ vị, chậm rãi mở hộp vàng ra, vô cùng cẩn thận lấy ra Hỗn Độn Chi Cầu, năm ngón tay bắt ấn hình hoa sen, nâng nó trong lòng bàn tay.

Quả cầu đá đen kịt này chính là thánh vật ngàn năm truyền từ Ba Tư tới, bàn tay trắng như ngọc của Bạch Liên giáo chủ có uy lực chém tướng đoạt cờ. Một đen một trắng sinh ra mỹ cảm yêu dị nào đó, cho dù là Ngả Khổ Thiền, Tam Dương Đường chủ uy chấn giang hồ cũng không tự chủ được phải nín thở.

- Hỗn Độn Chi Cầu thất lạc mấy trăm năm sau trở về bản giáo, Thánh giáo đã có hy vọng trung hưng, sẽ có ngày ngụy triều bị diệt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK