Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt mỹ nhân đang say ngủ đột nhiên bừng mở, nhìn chằm chằm Tần Lâm, sau đó thình lình òa khóc lớn lên. Trong khoảnh khắc vui buồn lẫn lộn, có ba phân buồn, bảy phần vui, trút sạch mọi oan ức của mình trong quá khứ.

Tần Lâm đỡ Vĩnh Ninh dậy ôm vào lòng, vỗ nhẹ lưng nàng:

- Được rồi được rồi, hết thảy đều đã qua, từ nay về sau muội không còn là Công chúa nữa, mà là tiểu di muội bị ta lừa gạt!

- Tỷ, tỷ phu, huynh xấu thật!

Vĩnh Ninh nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Tần Lâm, đôi mắt long lanh chớp chớp không ngừng.

- Còn chưa xấu lắm!

Tần Lâm cười hắc hắc, ôm thân thể nhẹ nhàng của Vĩnh Ninh vào lòng, sải bước đi nhanh về phía sau địa cung, chui vào địa đạo dự phòng, bên ngoài đã có một chiếc xe ngựa chờ ở nơi đó.

Đêm khuya, trong một gian thủy tạ trong phủ Tần Lâm ánh nến lập lòe. Lúc này Vĩnh Ninh đã bị lột sạch y phục, nấp trong chăn giống như một con dê con, khe khẽ cắn môi, có vẻ hơi sợ hãi quan sát Tần Lâm.

- Gọi tỷ phu đi, ngoan...

Tần Lâm dụ dỗ tiểu di muội rất tà ác, ung dung điềm tĩnh vuốt ve mỹ nhân

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vĩnh Ninh xấu hổ đỏ bừng, đã bị Tần Lâm mơn trớn khiến cho mắt híp như tơ, vất vả nũng nịu nói:

- Tỷ... phu... A... Nhẹ một chút!

-----------

Mấy ngày sau, Tần Lâm sai người đem tới phần mộ Công chúa một cỗ quan tài chứa thi thể một nữ tử có tuổi tác vóc người không sai biệt mấy với Vĩnh Ninh, chấm dứt hậu hoạn.

Tào Thiếu Khâm phụ trách tổ chức chuyện này, thậm chí tên ác độc này còn đề nghị đi khắp kinh thành tìm một nữ tử tương tự Vĩnh Ninh, giết chết rồi bỏ vào quan tài.

Tần Lâm cười lạnh nhìn chằm chằm Tào Thiếu Khâm, cho đến khi tên này toát mồ hôi lạnh toàn thân mới tự tát mình hai tát tai, luôn miệng nói lỡ lời.

Rốt cục cũng tìm được cách giải quyết ở nữ y quán, một nha hoàn bệnh nặng qua đời làm thế thân cho Vĩnh Ninh.

Đến đây kế sách trộm rồng đổi phượng, giả chết hoàn hồn rốt cục đã trở nên kín kẽ như áo trời. Tần Lâm đem Vĩnh Ninh từ Tử Cấm thành về ổ của mình, từ nay trong lồng sơn son thếp vàng mất đi một con chim, trong phủ Tần Lâm lại có thêm một vị tiểu di muội hết sức đáng thương.

Nữ y tiên Thanh Đại là một trong những bàn tay đen phía sau màn đưa Vĩnh Ninh ra cung, dường như nàng không biết ghen là gì, ngày ngày còn trêu chọc Vĩnh Ninh, muốn truyền thụ cho nàng Động Huyền Tử và Tố Nữ Kinh. Khiến cho Vĩnh Ninh đáng thương xấu hổ mặt mũi đỏ bừng, luôn miệng xin Thanh Đại tỷ tỷ tha cho, nữ y tiên mới bằng lòng thu tay lại.

Ai nói Thanh Đại là bị Tần Lâm làm hư… Trong đôi mắt chơm chớp trong suốt ngây thơ của nàng toát ra vẻ cười khả ái:

- Tần ca ca đã xem qua Hợp Âm Dương Phương chưa?

Quả thật Thanh Đại chính là một chuyên gia, không thể bị bề ngoài của nàng đánh lừa.

Trong lúc Trương Tử Huyên rảnh rỗi lại mời Vĩnh Ninh chơi đùa cầm kỳ thi họa một phen. Thiên kim tướng phủ tấu Cửu Tiêu Hoàn Bội Cầm, Vĩnh Ninh Công chúa tấu Hải Nguyệt Thanh Huy Cầm, tiếng nhạc du dương réo rắt, thật sự có cảm giác dư âm ngân mãi không dứt. Còn Tần Lâm giả vờ như đang cầm một cây tiêu, phùng mang trợn mắt thổi toe toét mấy tiếng, thường chọc cho hai nàng ôm bụng cười to.

“Thật ra thì ta muốn dạy các nàng thổi tiêu.” Nội tâm Tần Lâm suy nghĩ rất tà ác.

Có những lúc thiên kim tướng phủ tranh thủ dạy dỗ ấu tử Tần Trạch, hoặc là đọc cả một phòng sách của nàng cho nó nghe.

Có một vị mẫu thân như vậy, Tần Trạch cũng không cần lão sư dạy kèm làm gì nữa. Trương Tử Huyên là nhân vật gì chứ, Giang Lăng tướng quốc Trương Cư Chính đã từng nói qua, nếu Trương Tử Huyên là nam nhi, Trạng Nguyên lang sẽ không đến phiên Trương Mậu Tu.

Bão tuyết bay tán loạn phủ một lớp áo bạc lên cả đất trời, bên trong gác ấm lò sưởi được đốt lên, lại đốt hương trầm, Trương Tử Huyên đang cầm sách dạy con trai Tần Trạch ba tuổi. Tần Lâm rón rén bước chân đi qua ngoài cửa sổ, chỉ thấy hai mẹ con bên trong, vẻ mặt mẫu thân ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ, con trai trợn to đôi mắt linh lợi ngồi nghe nghiêm túc, quả thật là cảnh tượng gia đình đầm ấm.

Tần Lâm không biết Trương Tử Huyên đang nói cho con trai nghe một đoạn cố sự trong Trúc Thư Kỷ Niên:

- Bá Ích là thủ hạ hiền thần của Đại Vũ, vốn theo như quy củ nhường ngôi của Nghiêu Thuấn Vũ là phải truyền vương vị cho y, nhưng con trai Đại Vũ là Hạ Khải không phục, bèn giết chết Bá Ích, ngồi lên đại vị... Theo con Hạ Khải giết Bá Ích, Đại Vũ sẽ giúp bên nào?

Tần Trạch chớp chớp đôi mắt thơ ngây trong sáng, không biết trả lời như thế nào.

Trương Tử Huyên cười đưa ra tỷ dụ:

- Tỷ như con và Đại Hoàng tranh nhau một cục kẹo, phụ thân sẽ giúp ai?

- Đại Hoàng không ăn kẹo.

Cái miệng nhỏ nhắn của Tần Trạch khẽ chu.

Trương Tử Huyên dẫn dắt từng bước:

- Chẳng qua là tỷ như, tỷ như đột nhiên nó thích ăn kẹo thì sao?

Tần Trạch không chút do dự trả lời:

- Phụ thân thương con, tự nhiên sẽ giúp con.

- Đúng rồi!

Trương Tử Huyên khẽ mỉm cười, hôn con trai một cái, sau đó giải thích:

- Thật ra thì Đại Vũ cũng thiên về con trai Hạ Khải, hoặc là không tiện lập tức phế quy củ nhường ngôi, hoặc là muốn Bá Ích ra sức thay mình, bèn giả vờ nói sẽ truyền ngôi cho y, thật ra thì âm thầm chuẩn bị kỹ càng thay con trai... Cho nên lời Hoàng đế nói, đó là ngàn vạn lần không thể tin được!

- Dạ!

Tần Trạch nửa hiểu nửa không gật đầu một cái.

Những đứa trẻ bình thường khác đến sáu bảy tuổi mới bắt đầu học nhân chi sơ tính bản thiện, Tần Trạch chỉ vừa ba tuổi đã phải học Trúc Thư Kỷ Niên.

May là hai vị mạc tân Từ Quang Khải cùng Tôn Thừa Tông còn có ý làm Tây Tịch phu tử Tần phủ, nếu để cho bọn họ biết nội dung giáo dục của Trương Tử Huyên là Trúc Thư Kỷ Niên, chắc chắn sẽ tìm một miếng đậu hủ đập đầu tự vận.

Tần phủ mới có thêm một vị Công chúa yếu ớt đáng thương, theo lý thuyết Từ Tân Di Từ Đại tiểu thư rất hay ghen sẽ ăn phải giấm chua. Nhưng lần này lại khác, Vĩnh Ninh là do nàng thường hay dẫn ra khỏi cung gặp mặt Tần Lâm, cuối cùng lần đó trong động giữa trời tuyết lại bốc lên lửa ngọn, Vĩnh Ninh lại bị cướp đi từ bên người nàng, thế nào cũng không thể oán trách người khác được.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có bốn chữ ‘Tự làm tự chịu’.

- Ôi, không ngờ rằng Vĩnh Ninh là một thiếu nữ yếu ớt, hay thẹn thùng xấu hổ, lại đi thích họ Tần, hắn không biết cầm kỳ thư họa kia mà?!

Từ Tân Di gãi gãi đầu, tỏ vẻ ngơ ngác không hiểu:

- Vì sao hai người bọn họ lại giở trò ám độ Trần Thương ngay dưới mắt bản tiểu thư như vậy?!

Bốn vị nữ binh Giáp Ất Bính Đinh đồng thời khinh bỉ, tâm tư vị Đại tiểu thư này của chúng ta quả thật thô sơ hời hợt.

- Thôi, dầu gì cũng là biểu muội của ta, cũng không thể để cho Trương Tử Huyên cười vào mặt!

Từ Đại tiểu thư vỗ bàn một cái thật mạnh, vươn mình đứng lên.

Nàng đưa tay vuốt ve bụng mình vài cái, lúc này bụng nàng đã bắt đầu hơi nhô lên.

Thời gian trước bởi vì Lý Thái hậu lên tiếng, tranh quốc bản tạm thời bình ổn lại, có vẻ như trong ngoài không có chuyện gì. Hơn nữa Nam Cương mới định, con đường tơ lụa mở lại, cả nước từ trên xuống dưới tràn đầy không khí thái bình.

Hưng phấn do quyền lực mang lại mấy năm đầu Vạn Lịch nắm triều chính dần dần sụt giảm, dần dần y trở nên lười biếng. Mượn trận ‘bệnh’ lúc tranh quốc bản trước đó, xử lý triều chính biến thành ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, Vạn Lịch ở mãi Ninh Tú cung của Trịnh Trinh, vứt phần lớn tấu chương cho Ty Lễ Giám phê hồng thay mình, còn mình thì vui vẻ rong chơi.

Không nghi ngờ chút nào, đúng như mong muốn của Trương Kình, chưởng ấn thái giám Ty Lễ giám tay cầm quyền phê hồng chính là minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương, cai quản được một phần quyền lực của Hoàng đế.

Lão hảo nhân Thân Thời Hành chỉ lo cho quyền vị của mình, còn lại một mực bất kể. Vạn Lịch ham chơi lười biếng như vậy, ban đầu lão còn khuyên nhủ vài lần, sau đó cũng thôi không khuyên nữa, ngày ngày ở Văn Uyên các tự tìm vui. Lúc rảnh rỗi lão còn hát nghêu ngao nho nhỏ, về phần thời thế như vậy phải làm sao để chăm lo việc nước… không cần biết, ta chỉ cần tiêu dao là đủ.

Đây gọi là trên sao dưới vậy, bệ hạ và Thủ Phụ đã như vậy, người chăm chỉ làm việc trong quan trường càng ngày càng ít.

Trước đây không lâu Tần Lâm bình định Nam Cương, có công nên được phong làm Vũ Xương Bá, Phụng Thiên Dực Vệ Thôi Thành Tuyên Lực võ thần, cá biệt lấy thân phận võ thần chấp chưởng Đông Xưởng, nhân vật phong vân thường đứng ở đầu sóng ngọn gió, trong lúc bất chợt trở nên trầm lặng, không còn làm mưa làm gió nữa.

Duy chỉ có mỗi lần vào triều, Tần Lâm đều nhìn về phía Trương Kình cười rạng rỡ, để lộ ra tám cái răng trắng ngay ngắn chỉnh tề.

Người khác không biết tại sao, ngược lại Trương Kình biết rất rõ, hoặc có thể nói là mới đầu y vẫn chưa hiểu, nhưng đến sau đó dần dần cũng hiểu ra. Bởi vì y nghe được tin tức từ chỗ Trương Tôn Nghiêu và Hình Thượng Trí: trong phủ Tần Lâm có thêm một vị biểu muội của Từ Tân Di, có lần đi ra ngoài gặp phải một vị thái giám từng gặp qua Vĩnh Ninh Công chúa, nghe nói có dung mạo giống Vĩnh Ninh như đúc.

Con bà nó, mắc bẫy rồi!

Trương Kình lão gian cự hoạt bắt chước Lục Viễn Chí vỗ đùi đánh đét thật mạnh, sau đó có oán niệm trí thông minh của mình bị vũ nhục. Rõ ràng là mỗi lần gặp mặt, Tần Lâm đều cười nhạo y.

Cũng không trách Tần Đốc Chủ tạm thời nép mình, mang được vị Công chúa như hoa như ngọc về trong chăn ấm, nam nhân nào cũng sẽ mừng rỡ cười không khép miệng lại được.

Dĩ nhiên phải trừ Trương Ty Lễ ra, thái giám không thích nữ tử…

Bây giờ ván đã đóng thuyền, Vĩnh Ninh đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, Trương Kình tin chắc với bản lãnh của Tần Lâm tuyệt sẽ không để lại bất cứ sơ hở gì bên trong quan tài.

Muốn bắt Vĩnh Ninh cũng không được, Từ Đại tiểu thư đã bị thiệt thòi một lần, sẽ không để mắc bẫy lần thứ hai. Vĩnh Ninh ở mãi trong phủ Tần Lâm, thỉnh thoảng cùng Từ Tân Di đi ra, đám nữ binh vây quanh nàng tầng tầng. Chưa kể đám sai dịch Đông Xưởng mặc thường phục đứng đầy đường cái, nếu cao thủ đại nội dũng sĩ doanh dám tới, cũng không thể chạm được vào vạt áo Vĩnh Ninh.

- Tần Lâm ôi Tần Lâm, cứ để cho ngươi vui vẻ vài ngày, chờ nhà ta bố trí thủ đoạn!

Trương Kình âm thầm thóa mạ, nguyền rủa Tần Lâm.

Trương Ty Lễ bố trí thủ đoạn không phải là tầm thường, y ngấm ngầm liên lạc Trịnh Trinh, nói rằng sẽ hết sức tương trợ nàng trong cuộc tranh đoạt ngôi vị tương lai, mời Trịnh nương nương ra sức lôi kéo Vạn Lịch.

Có lẽ thủ đoạn Trịnh Trinh đối phó người khác kém cỏi, nhưng đối phó Vạn Lịch lại là chắc ăn như bắp. Vạn Lịch cơ hồ bị dính chặt ở Ninh Tú cung, vứt hết tấu chương lại cho Ty Lễ Giám.

Trương Kình lợi dụng quyền phê hồng an bài thân tín nằm vùng khắp nơi, yêm đảng dưới quyền xuất kích tứ phía, không những Trương Thành Trương Tiểu Dương tránh lui chín mươi dặm, ngay cả quan văn ngoại triều cũng dần dần bị nội đình khuynh yết, dâng tấu chương can gián lên lúc nào cũng như đá chìm đáy biển.

Tình huống như thế dần dần khiến cho quan văn ngoại triều cảnh giác, nhất là Dư Mậu Học, Cố Hiến Thành cầm đầu thanh lưu sĩ đại phu, bọn họ luôn luôn đối nghịch với hoạn quan nội đình. Hiện tại thấy quyền thế Trương Kình ngày càng bành trướng, theo bản năng mở to hai mắt theo dõi y.

- Triều Vạn Lịch không thể xuất hiện một Phùng Bảo thứ hai!

Bọn Dư Mậu Học, Cố Hiến Thành lại bắt đầu kích động.

Tối thiểu trong việc đối xử Tần Lâm và Trương Kình, đám thanh lưu vẫn công bằng. Trong mắt bọn họ, kẻ nịnh thần may mắn thăng chức như Tần Lâm và quyền yêm như Trương Kình đều không phải là người tốt.

Nhưng tựa hồ Trương Kình cũng không chuẩn bị thu tay lại, không tiếc kích thích quan văn ngoại đình tức giận, tiếp tục khuếch trương quyền thế táo bạo không kiêng nể gì.

Bọn thanh lưu nhìn mà không hiểu, chẳng lẽ Trương Ty Lễ không biết triều Vạn Lịch từ sau Phùng Bảo, đã không có khả năng xuất hiện loại quyền yêm kiêm cả trong ngoài như vậy nữa sao?! Chẳng lẽ là y có chỗ dựa nào khác?!

Khoa đạo ngôn quan cấp thấp dâng mấy đạo tấu chương đạn hặc Trương Kình thử dò xét, giống như đá chìm đáy biển không có hồi âm, nhưng quan viên dâng tấu chương cũng không bị xử phạt gì cả.

Các vị văn thần càng thêm thắc mắc, chẳng lẽ đầu óc Trương Ty Lễ có vấn đề, u mê tới mức muốn làm Phùng Bảo thứ hai sao? Nếu y thật sự muốn như vậy, không cần tới các quan văn quần công, Vạn Lịch đã ra tay thu thập y trước.

Có người thử thăm dò Thân Thời Hành, quyền thế Ty Lễ giám quá lớn, nội các Thủ Phụ liền bị đè ép, đây là chuyện không tránh khỏi.

Thân Thủ Phụ vẫn như thường lệ kiếm chuyện thoái thác khéo léo, bất quá cũng lộ ra chút ý tứ: nếu Trương Ty Lễ cứ tiếp tục như vậy nữa, e rằng Thân Nhữ Mặc lão sẽ có biện pháp.

Rốt cục Trương Ty Lễ muốn làm gì?

-----------

Khôn Ninh cung, chỗ ở của chính cung Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, vốn phải là địa phương hiển hách nhất nội cung, thế nhưng hiện tại có vẻ vắng lặng thê lương. Cung đăng màu đỏ ở cửa vẫn mới tinh, rường cột điêu khắc chạm trổ hết sức rực rỡ huy hoàng, thế nhưng toát ra vẻ gì đó khó tả.

Vạn Lịch Hoàng đế đã mấy năm tuyệt không bước đến, Khôn Ninh cung và Càn Thanh cung chỉ cách một tòa Giao Thái điện, gần trong gang tấc nhưng lại như xa tận chân trời. Khôn Ninh cung lãnh đạm cô tịch oán phẫn giống như oán phụ bị vứt bỏ, vĩnh viễn không có được mùa Xuân.

Cung nữ thái giám hầu hạ bên trong bên ngoài cung toát ra vẻ ảm đạm hơn đồng bọn ở những nơi khác, ai nấy lúc nào cũng cẩn thận nơm nớp, dường như không biết lúc nào sẽ có họa bất trắc.

Đúng vậy, tuy Vương Hoàng hậu không được sủng ái nhưng hành sự nghiêm túc cẩn thận, có mỹ danh từ hiếu, được mẹ chồng là Lý Thái hậu rất thương yêu. Trịnh quý phi được sủng ái, nàng nhường nhịn mọi chuyện không hề ganh ghét đố kỵ. Hoàng trưởng tử Chử Thái Lai bị Trịnh quý phi oán hận, nàng dùng trăm phương ngàn kế để bảo vệ, cho nên dưới tình huống không được sủng ái không có chỗ dựa, nhưng ngôi vị Hoàng hậu đến bây giờ vẫn không lay chuyển, còn được mỹ danh là Hiền Hậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK