Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Sư phó, sư phó tỷ tỷ, muội ở chỗ này!

Rốt cục Bạch Linh Sa nhìn thấy Bạch Sương Hoa đứng chờ đã lâu. A Sa cao hứng múa tay, thanh âm thiếu nữ có vẻ nghịch ngợm truyền ra rất xa trên đồng tuyết mênh mông hoang vắng.

Nội công Bạch Sương Hoa thâm sâu hơn đồ đệ, nhãn lực cũng tinh tường hơn. Bất quá nàng thờ ơ nghịch tuyết dưới chân, trong lòng tràn đầy tâm sự mới không chú ý thấy bóng dáng quen thuộc của đồ đệ xuất hiện ngoài xa.

Nghe được gió Bắc đưa tiếng gọi tới, nàng ngẩng đầu lên, vẻ lạnh lùng trên gương mặt mỹ nhân trở nên ấm áp, lộ ra nụ cười hiếm thấy:

- A Sa!

Bạch Linh Sa đạp tuyết chạy như bay đến, công lực nàng không tinh thuần bằng sư phó, hai chân thi triển khinh công tuy không lún vào trong tuyết, nhưng đạp cho tuyết đọng khe khẽ tung bay. Thân hình thiếu nữ yểu điệu chập chờn phiêu hốt, giống như con hươu sao nhảy nhót trong tuyết.

- Sư phó!

A Sa nhào vào lòng Bạch Sương Hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên giụi vào vai nàng, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt kích động, tình thâm không muốn xa rời.

Bạch Sương Hoa khẽ vuốt ve mái tóc óng ánh đen mướt của đồ đệ, lắc đầu một cái:

- A Sa cũng đã là giáo chủ Thánh giáo mà còn mau nước mắt như vậy, Thánh giáo truyền đời đã tám trăm năm, có giáo chủ khóc nhè sao?

- Không cần biết, sư phó tỷ tỷ bị Tần đại thúc bắt đi, A Sa trở nên bơ vơ không biết nương tựa vào ai…

- Thật là một đứa nhỏ ngốc, sư phó không hề khổ sở, ở Trấn Thủy Quan Âm am kinh sư không cần phiền vì giáo vụ, sảng khoái vô cùng như nhàn vân dã hạc, còn mập lên một chút so với trước kia.

A Sa đột nhiên giãy ra khỏi lòng Bạch Sương Hoa, giơ tay áo lên lau nước mắt, sau đó đi vòng quanh quan sát sư phó của mình từ trên xuống dưới, chợt bật cười:

- Ừm, Tần đại thúc không có bạc đãi sư phó tỷ tỷ, quả nhiên dung nhan lộng lẫy, sắc mặt cũng không còn lạnh lùng như trước, tươi tỉnh hơn không ít… Hì hì, có lẽ là nhờ ơn mưa móc tưới tắm…

- Tiểu quỷ đầu này!

Bạch Sương Hoa nghiêm mặt làm bộ muốn đánh.

A Sa cầm cánh tay nàng kêu oan:

- Ôi chao, đây là giáo chủ tỷ tỷ thi hành giáo quy, hay là Đốc Chủ phu nhân muốn dùng vương pháp?

Sắc mặt lạnh như băng của Bạch Sương Hoa đỏ bừng, âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Tiểu quỷ đầu này thật sự ghê tởm, không hiểu vì sao bản lãnh ăn vạ cũng có chín phần giống tên Tần Lâm kia… Nghĩ đến nàng nằm vùng ở trong phủ Tần Lâm đã lâu, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, quả thật cổ nhân nói chẳng sai.

Bạch Sương Hoa cùng A Sa tuy thân phận thầy trò nhưng tình như tỷ muội, A Sa thật sự không muốn xa rời nàng. Gặp mặt cười nói mấy câu, hai người bèn tâm sự với nhau chuyện xảy ra trong thời gian xa cách.

Ngày đó từ biệt ở Vân Nam Côn Minh Kim Mã Bích Kê phường, Bạch Linh Sa cầm đầu cao tầng Bạch Liên giáo biết Vân Nam đại cục đã định, không còn chuyện gì có thể làm, mà đề nghị của Tần Lâm đưa ra hải ngoại truyền giáo cũng bị phần lớn Đường chủ cùng trưởng lão hủy bỏ. Mặc dù đất Nam Cương trời cao Hoàng đế xa, triều đình vươn tay không tới, truyền giáo sẽ không gặp phải phong cấm, nhưng dân chúng Nam Cương phần nhiều sùng tin Phật giáo tiểu thừa, Bạch Liên giáo muốn truyền bá ở đó sợ rằng khó khăn trùng trùng.

Dù sao tạm thời không có chuyện gì có thể làm, tổng giáo bèn dời về phía Tứ Xuyên, Hồ Quảng, giá lâm các nơi phân đàn phân đà, chư vị sứ giả Đường chủ trưởng lão tự mình khai đàn truyền giáo, chiêu thu tín đồ, bố thí dược vật. Tóm lại cũng gần giống như Thái Bình đạo cuối đời Hán đến Minh giáo cuối đời Nguyên, cũng không cần kể rõ ra đây.

Kết quả đoạn đường này hiệu quả truyền giáo rất không lý tưởng, trước kia khai đàn truyền pháp, dân chúng tranh nhau vào giáo, phát dược vật, nước bùa càng chen chúc nhau đến vỡ đầu. Nhưng lần này đi đến đâu cũng chỉ có rất ít người hưởng ứng, làm những cao thủ tổng giáo sát phạt chinh chiến lâu dài bên ngoài, rất ít khi tiếp xúc với giáo chúng bình thường vô cùng khó xử.

Nguyên tiền nhiệm Hồ Quảng Tuần Phủ Vương Chi Viên là kiện tướng Giang Lăng đảng, ban đầu đẩy mạnh triều chính mới vô cùng đắc lực, các trọng thần Giang Lăng đảng Tằng Tỉnh Ngô, Lý Ấu Tư cũng quê ở Hồ Bắc. Môn sinh cố lại bọn họ rất nhiều, cho dù Vạn Lịch chán ghét Giang Lăng đảng cũng không thể nào thanh toán triệt để được.

Triều chính mới vào lúc Trương Tứ Duy chấp chính từng có giai đoạn yên tĩnh ngắn ngủi. Đến khi Tần Lâm đại phá Thiếu Sư phủ ở Sơn Tây, Trương Công Ngư đẩy mạnh triều chính mới lần nữa, Thủ Phụ kế nhiệm Thân Thời Hành cũng rất có hảo cảm với triều chính mới.

Bị ảnh hưởng này, quan phủ một dãy Tứ Xuyên Hồ Quảng tiếp tục triều chính mới, đo đạc lại ruộng đất, thi hành Nhất Điều Tiên Pháp. Gánh nặng của dân chúng giảm đi chút ít, chuyện thâu tóm đất đai bị ức chế, hào cường và tham quan ô lại vơ vét bóc lột cũng giảm đi.

Dân chúng Trung Quốc đều là cần lao chất phác nhất, khả năng chịu đựng cao nhất, dù là thay đổi do triều chính mới mang lại thật ra chỉ là một chút nhỏ, bọn họ vẫn sẽ cảm ân đái đức, lấy thiện ý lớn nhất để báo đáp.

Quan phủ chỉ cần giảm thuế năm ba đấu lương, cơm ăn đủ no, thậm chí chỉ cần có được vài chén rượu trắng tự cất uống với đậu phộng, đậu hủ khô, có quỷ mới chịu đi theo Bạch Liên giáo tạo phản.

Các cao thủ Bạch Liên giáo Ngả Khổ Thiền, Tử Hàn Yên lần này thật sự có vẻ không biết xuất kiếm vào đâu. Bọn họ cũng không phải là hạng người hữu dũng vô mưu, mà là đầu mục cao cấp của một tôn giáo võ trang bí mật phản triều đình, có mức độ hiểu biết tương đối khá về thời cuộc và lịch sử. Mấy năm trước mải lo xông xáo giết chóc, thoát ly chuyện truyền giáo, vào lúc này nhất thời cảm giác không ổn.

Đông Hán yếu ớt, yêm đảng bên ngoài thích tranh quyền đoạt lợi, thiên hạ lung lay, vì vậy Thái Bình đạo hô to ‘thương thiên dĩ tử, hoàng thiên đương lập’, Hoàng Cân quân tứ phương hưởng ứng. Mông Nguyên Thát Lỗ tàn ngược, đối xử với Hán dân như trâu dê, mới xuất hiện người đá một mắt trên bờ Hoàng Hà, Hồng Cân quân quét ngang thiên hạ.

Mà vào lúc vương triều cường thịnh trung hưng dân chúng có cơm ăn, có áo mặc, bất kể là giáo phái gì cũng chỉ có thể bí mật truyền bá trong xó tối âm u, tuyệt đối không có cơ hội ngóc đầu lên được.

Năm Gia Tĩnh, Yêm Đáp Hãn dẫn quân tới dưới chân thành kinh sư, mấy chục tên giặc Oa có thể tung hoành trọng địa Đông Nam, quả nhiên thời cuộc có cảnh tượng vương triều mạt thế. Bạch Liên giáo phát triển với tốc độ cao, đến những năm Vạn Lịch đầu đã có thực lực công khai khiêu chiến với triều đình.

Bất ngờ trời giáng xuống vị cứu tinh Trương Cư Chính, cải cách chính trị, trừng trị quan lại tham ô, đo đạc lại ruộng đất, biên luyện lính mới, ngăn lại đà sa sút của triều Đại Minh, làm nên cục diện trung hưng, khiến cho Bạch Liên giáo không thể không phát động toàn lực, hy vọng có thể lấy được thắng lợi trước khi triều đình hoàn toàn hưng thịnh. Từ lúc Tần Lâm vẫn còn ở Kỳ Châu, Tương Tây Ma Dương Kim Đạo Lữ khởi sự, đến sách động tào công Kinh Hàng Đại Vận Hà khởi nghĩa, một loạt động tác chính là vì thế.

Không nghĩ tới Trương Cư Chính lại mất sớm, Trương Tứ Duy kế nhiệm thay đổi đường lối, e rằng kéo dài không bao lâu Bạch Liên giáo sẽ có cơ hội khởi nghĩa.

Kết quả Trương Tứ Duy thân bại danh liệt, triều chính mới cũng không hoàn toàn bị phế, Tần Lâm lại xúc tiến khai hải Đông Nam, thông thương Tây Bắc, quốc thế Đại Minh như mặt trời lên cao, con đường tơ lụa Sơn Tây Quan Trung làm ăn sôi nổi, Tứ Xuyên Hồ Quảng đo đạc lại ruộng đất, Chiết Giang Quảng Đông hải mậu hưng thịnh, không còn có cơ hội cho Bạch Liên giáo.

Cho dù là miễn cưỡng phát động khởi nghĩa cũng chỉ là hy sinh vô ích tính mạng giáo đồ, không có có bất kỳ ý nghĩa gì.

Không thể làm gì được, tổng giáo lại Bắc thượng kinh sư, mặc dù không ai nói ra ngoài miệng nhưng trong lòng cũng hết sức rõ ràng: Tần Lâm dụ dỗ tiền nhiệm giáo chủ của chúng ta đi rồi, cũng phải có câu trả lời cho mọi người chứ… Hắn nói có thể để cho Bạch Liên giáo tự do truyền bá công khai, mặc dù không tin nhưng cũng mơ hồ có chút hy vọng, vẫn còn tốt hơn không có gì cả.

Thế nhưng tưởng tượng đến chuyện phải đi đàm phán với Tần Lâm từng dụ dỗ giáo chủ, ngoài ra còn phải có ý cầu cạnh hắn, các cao thủ Bạch Liên giáo lập tức cảm thấy uể oải chán chường. Sau khi bọn họ tới kinh sư cũng cố ý kéo dài, rốt cục là nên mềm hay cứng vẫn còn tranh luận với nhau chưa ngã ngũ.

Không giống với chư vị Đường chủ trưởng lão buồn như đưa đám, A Sa ngược lại thật sự cao hứng, bởi vì nàng lại có thể gặp được sư phó tỷ tỷ cùng Tần đại thúc.

Nàng đang ở chỗ bí mật nhận được tin mật, lập tức sử xuất bản lãnh trơn tuột như lươn chạy ra ngoài dưới mắt tả hữu sứ giả và Đường chủ trưởng lão, chạy tới nơi này gặp Bạch Sương Hoa.

- Sư phó tỷ tỷ, nếu như Tần đại thúc có thể thuyết phục triều đình để cho chúng ta công khai truyền giáo, hì hì, tỷ xả thân dùng mỹ nhân kế mê hoặc Tần đại thúc, chính là công thần số một của Thánh giáo trăm năm qua!

A Sa nghịch ngợm le lưỡi một cái.

Tên tiểu quỷ đầu này! Bạch Sương Hoa gõ đầu A Sa một cái thật mạnh, lại hung hăng giá giá quả đấm:

- Nói nhăng gì đó, đối phó Tần Lâm phải dùng tới mỹ nhân kế hay sao?! Sư phó ta chỉ cần huơ huơ quả đấm, hắn liền bị dọa sợ đến nỗi phải xin tha mạng!

Nói tới chỗ này, mỹ nhân mặt lạnh Bạch Sương Hoa khẽ máy môi, không nhịn được bật cười một tiếng, hiển nhiên là nhớ đến một số chuyện trong khuê phòng không tiện nói trước mặt người ngoài.

A Sa bĩu môi, tiểu ma nữ cười xấu xa: chỉ sợ là sư phó tỷ tỷ xin tha ở trên giường Tần đại thúc!

Nữ nhân nhiều chuyện, cho dù là hai đời giáo chủ Ma giáo cũng không ngoại lệ, hơn nữa cách biệt đã lâu, cả hai đều không có nói tới chính sự gặp mặt.

Rốt cục A Sa chớp chớp mắt:

- Sư phó tỷ tỷ gọi A Sa tới nơi này, có phải đã dùng mỹ nhân kế thuyết phục được Tần đại thúc, nói tin tức tốt cho A Sa hay không?

- Không phải là muội bảo ta tới sao?

Bạch Sương Hoa khẽ cau mày liễu, sắc mặt tươi cười chợt trở nên hết sức lạnh lùng, toàn thân như bao phủ một màn sương lạnh.

Bốn phương hướng Đông Nam Tây Bắc vùng đồng hoang tuyết đọng bao trùm có một đám người đang di chuyển về phía này. Sắc mặt bọn họ vô cùng hung hãn, bước chân nhanh nhẹ, cho dù là chưa đạt tới cảnh giới Đạp Tuyết Vô Ngân nhưng dấu chân cũng cực kỳ nông cạn, hiển nhiên ít nhất là cao thủ nhị lưu trên giang hồ.

Mục lực Bạch Sương Hoa cực tốt, thấy rõ trong đó có mấy khuôn mặt đã từng gặp qua, môi đỏ mọng khẽ mở lạnh lùng nói:

- Cao thủ đại nội dũng sĩ doanh, đám phế vật này lại đi tìm cái chết!

- Thầy trò đồng lòng, có thể chém vàng chặt sắt!

Bạch Linh Sa cũng không đùa giỡn nữa, đứng thẳng người lại, nắm lấy tay Bạch Sương Hoa.

Nhưng không chỉ là dũng sĩ doanh.

Tiếng vó ngựa rầm rập chấn động vùng quê, từ xa đến gần truyền vào trong tai. Chỉ thấy từ cuối đường chân trời từng hàng cẩm y quan giáo phóng ngựa tới, thân mặc Phi Ngư phục, đao ra khỏi vỏ, giương cung lắp tên, đằng đằng sát khí.

Sắc mặt của Bạch Sương Hoa cùng Bạch Linh Sa nhất thời biến đổi, vùng đồng hoang này sau bão tuyết trắng xóa một màu, không có cách nào tránh né. Gặp phải mã đội Đề Kỵ xung phong tấn công, muốn ứng phó sẽ cực kỳ khó khăn, huống chi còn có thật nhiều cao thủ đại nội dũng sĩ doanh lược trận.

- Không thể nào, xui xẻo như vậy, ngay cả Tần đại thúc cũng không gặp được một lần…

Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Sa nhăn nhó.

- Những người này đại khái đều là kẻ đối đầu của Tần Lâm, như vậy tử chiến đến cùng, giết thay hắn thêm mấy tên!

Mặt Bạch Sương Hoa như sương lạnh, vứt bỏ sinh tử sang bên. Dù là tâm nàng như tuyết sơn hàn băng, nhưng cũng nghĩ tới mối ràng buộc duy nhất.

Sống chết trước mắt, hai thầy trò lại nghĩ tới cùng một người...

- Trương Ty Lễ có lệnh, ai bắt sống giáo chủ Ma giáo được thăng quan ba cấp, thưởng vạn lượng bạc!

Chử Thái Lai khản cổ rống to.

Lưu Thủ Hữu bao nhiêu năm chưa từng đích thân dẫn đội cũng cảm thấy kích động vung roi ngựa lên, chỉ thẳng về phía trước:

- Bắt giữ giáo chủ Ma giáo, bản đốc luận công ban thưởng!

Bốn phương tám hướng đều có địch nhân tiến tới gần, trong con ngươi xinh đẹp của Bạch Sương Hoa toát ra hàn băng cùng liệt hỏa đan xen, gò má bao phủ sương lạnh lại bất động thanh sắc:

- A Sa, muội đi trước, ta cản ở phía sau.

- Sư phó người...

Bạch Linh Sa có vẻ không đành lòng.

- Cùng lắm là chết mà thôi.

Bạch Sương Hoa sống chết trước mắt vẫn mặt lạnh tim lạnh, giọng nói không một gợn sóng, hồn nhiên xem sinh tử chẳng ra gì, lại không biết gạt A Sa rằng mình có thể chạy thoát.

Bạch Linh Sa không chút do dự cùng sư phó lưng tựa lưng đứng yên:

- Muốn chết cùng chết!

Bạch Sương Hoa hơi do dự, sau đó gật đầu:

- Cũng được.

Trong con ngươi băng hỏa đan xen của nàng thoáng qua vẻ ấm áp, sắc mặt phủ sương lạnh cũng thoáng nụ cười khó lòng phát giác.

Vùng đồng hoang bên ngoài kinh sư bị tuyết đọng bao trùm, trong chu vi trăm dặm một mảnh trắng xóa không còn chỗ ẩn thân. Cho dù là Bạch Sương Hoa lấy tánh mạng che chở A Sa xông phá vòng vây, khinh công A Sa trong thời gian ngắn có thể thắng được khoái mã, nhưng sau mười dặm sức người sao thể bằng sức ngựa. Lúc ấy ắt sẽ bị Đề Kỵ đuổi kịp, thể lực không còn, ngược lại dễ dàng bị địch nhân bắt được.

Không bằng ở chỗ này liều chết, thầy trò đồng lòng có thể chặt sắt cắt vàng, liều chết một lần giết thêm vài mạng ưng khuyển triều đình.

Ngay phía trước Đề Kỵ cầm cường cung, cầm lưỡi dao sắc bén như tường mà vào, rối rít giương cung lắp tên nhắm ngay Bạch Sương Hoa, Bạch Linh Sa. Trương Kình, Lưu Thủ Hữu dặn dò cần phải bắt sống, cũng không có ai cho là bắn một đợt có thể lấy được tính mạng giáo chủ Ma giáo.

Bọn cao thủ đại nội và cẩm y quan giáo hò hét:

- Bắt sống!

- Giáo chủ Ma giáo chớ chạy!

- Bắt được giáo chủ Ma giáo, thưởng vạn lượng bạc thăng quan ba cấp!

- Ưng khuyển nhận lấy cái chết!

Bạch Sương Hoa cắn răng, vận Bạch Liên Hướng Nhật thần công tới mười hai tầng công lực, toàn thân như một thanh Ỷ Thiên bảo kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK