Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tóm lại Tần Lâm nói không sai, đối với Trương Cư Chính, ít nhất cũng có trách nhiệm ‘Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết’, thật sự được mọi người tán thành.

Cho nên Thân Thời Hành đề nghị rửa oan cho Hà Tâm Ẩn, lập bia kỷ niệm ở Hồ Bắc Vũ Xương phủ đã là khiển trách vô cùng nghiêm khắc đối với Trương Cư Chính.

Thời này người ta vô cùng coi trọng quê quán, Trương Cư Chính Trương Giang Lăng, Nghiêm Tung Nghiêm Phân Nghi (Giang Tây Phân Nghi), Cao Củng Cao Tân Trịnh (Hà Nam Tân Trịnh), Từ Giai Từ Hoa Đình (Tùng Giang Hoa Đình), đều là lấy quê quán làm tên. Trương Cư Chính là người Hồ Bắc Giang Lăng, kiện tướng Giang Lăng đảng có nhiều người Hồ Bắc nhất, như Chung Tường Tằng Tỉnh Ngô, Kinh Châu Lý Ấu Tư…

Các tỉnh xây hội quán ở kinh sư, tỷ như Hồ Quảng hội quán, Tứ Xuyên hội quán, đồng hương quan thân đi lại thường xuyên như cây liền cành. Trong tứ đồng mà quan văn chú trọng: đồng hương, đồng học, đồng môn, đồng niên, đồng hương ở đứng hàng thứ nhất. Cho dù là có sai lầm gì trong quan trường, vì nể mặt đồng hương luôn nhường ba phần, có thể thấy quê quán quan trọng tới mức nào.

Vũ Xương phủ và Giang Lăng cùng tồn tại ở Hồ Quảng, hơn nữa khoảng cách cũng không xa. Lập văn bia kỷ niệm giải oan cho Hà Tâm Ẩn ở Vũ Xương chính là bêu xấu Trương Cư Chính trước mặt phụ lão hương thân Hồ Bắc. Cũng giống như đúc tượng Tần Cối quỳ trước Nhạc Vương miếu Tây Hồ, chỉ khác biệt ở mức độ nặng nhẹ.

Nhưng Giang Lăng Trương gia chủ động đi tới đó tế bái, hiệu quả hoàn toàn ngược lại.

Sau khi chết Trương Cư Chính còn bị thanh trừng, những kiện tướng Giang Lăng đảng như Tằng Tỉnh Ngô, Thích Kế Quang, Phan Quý Tuần đã từng lập được công lớn vì dân vì nước, rốt cục bị phế truất toàn bộ. Đại công tử Trương gia Trương Kính Tu bị buộc phải uống thuốc độc tự vận, cho dù là Trương Cư Chính có khuyết điểm ngang ngược bá đạo, trả thù như vậy cũng thật là quá đáng, dư luận trong ngoài triều đã từ từ nghiêng về đồng tình với Trương gia.

Không cần nói những thế lực vốn đã nghiêng về cải cách triều chính mới, kết nối với Giang Lăng đảng kia, ngay cả bọn Tả Đô Ngự Sử Triệu Cẩm, Quảng Đông Tuần Án Thái Mộng Thuyết đã từng bị Trương Cư Chính cách chức, đều lần lượt dâng thư lên triều đình cầu tha thứ minh oan cho Trương gia.

Bây giờ mấy vị công tử Trương gia không còn quan chức gì cả, hơn nữa đời này không có nhiều khả năng được khôi phục chức quan.

Ngoài ra Vạn Lịch chán ghét Trương Cư Chính như vậy, thánh chỉ tịch biên gia sản Trương phủ vẫn bị Tần Lâm nghĩ cách ngăn lại. Dù sao thân phận Hà Tâm Ẩn chẳng qua chỉ là dân đen áo vải, lại không có chứng cớ trực tiếp chứng minh là Trương Cư Chính giết lão, chẳng lẽ lại vì chuyện này moi thi thể Giang Lăng tướng công từ dưới đất lên đánh roi hay sao?!

Nói cách khác, Trương gia đi Vũ Xương cúng tế hoàn toàn là do bản tâm, không phải là bị bức bởi tình thế cho nên phải ủy khuất cầu toàn, hoặc chỉ làm ra vẻ.

Huống chi đây là triều Đại Minh mọi sự chú trọng lễ phép cấp bậc. Hà Tâm Ẩn lấy thân phận áo vải cũng dám bàn luận triều chính, thậm chí trải qua Từ sư huynh Từ Giai tham gia đấu đá Tể Phụ trọng thần trong triều đình, lén lút lấy hiệu Ẩn Tướng, trong mắt đại đa số quan viên chết không đáng tiếc, cũng không phải là oan uổng lắm.

Trong tình cảnh Trương gia hoàn toàn vô dục vô cầu, mấy vị công tử vẫn đi cúng tế khi nghe tin Hà Tâm Ẩn được giải oan, chuyện này đã chứng minh Trương gia độ lượng cao cả bất chấp hiềm khích lúc trước, hoàn toàn đền bù danh dự Trương Cư Chính bị tổn thương trong vụ án Hà Tâm Ẩn. Hơn nữa nhìn con có thể biết cha, từ một góc độ khác đã chứng minh với người đời, giữa Trương Cư Chính và Hà Tâm Ẩn cũng không có thù riêng, Hà Tâm Ẩn chết là vì tình thế đẩy mạnh triều chính mới ép bức mà thôi.

Cũng không phải là Cố Hiến Thành không nghĩ tới điểm này, nhưng y cảm thấy đây là do Thân Thời Hành nói ra. Lão Thân Thời Hành này không có lập trường gì, bởi vì Vạn Lịch chán ghét Trương Cư Chính, Thân Thủ Phụ cũng từ từ xa lạ với Trương gia, Cố Hiến Thành cảm thấy không có nhiều khả năng lão sẽ thông đồng với Tần Lâm. Đột nhiên nhận được tin tức như vậy, Giang Lăng Trương gia lòng đầy căm phẫn với triều đình, càng không thể nào cúi đầu khuất phục trong chuyện Hà Tâm Ẩn.

Nếu Trương gia chọn lựa thái độ đối kháng, vậy sẽ đúng như mong muốn của Cố Hiến Thành.

Không nghĩ tới Tần Lâm ứng đối dứt khoát lưu loát như vậy, chẳng lẽ... Cố Hiến Thành nghi thần nghi quỷ quan sát Thủ Phụ Đại Học Sĩ Thân Thời Hành trước mặt cách đó không xa.

Vừa đúng lúc Thân Thủ Phụ cũng nhìn về bên này, ánh mắt vừa chạm với ánh mắt Cố Hiến Thành, trên mặt lão tiên sinh lộ ra nụ cười ẩn ý sâu xa, trong ánh mắt toát ra tinh quang sáng rực.

Đúng là Thân lão tiên sinh giả vờ ngây ngốc chỉ biết giữ lấy thân mình trước mặt Vạn Lịch, chỉ cầu có thể làm chức Thủ Phụ của mình một cách yên ổn, nhưng không có nghĩa là lão cũng phải giả vờ trước mặt Cố Hiến Thành đáng hàng con cháu. Vào năm Vạn Lịch thứ tám Cố Đại Giải Nguyên thi đỗ Tiến Sĩ khoa Canh Thìn, Thân Các Lão đã là Tam Phụ nội các.

Chợt Cố Hiến Thành cảm thấy trong miệng đắng ngắt, y nhớ lại mình đi theo Phượng Bàn tướng công Trương Tứ Duy hầu hạ trước sau, hiện tại biết phải đối phó Thân Các Lão thế nào…

Bên Tần Lâm lại là tình cảnh khác, kể từ khi hắn nói ra tin mời mấy vị nội huynh Giang Lăng Trương gia đi cúng tế linh tiền Hà Tâm Ẩn, đệ tử Tâm Học nhất thời sinh ra hảo cảm với hắn.

Thần sắc Triệu Cẩm nghiêm nghị, hắng giọng nói:

- Người quân tử ở địa vị trên khi có lỗi như mặt trăng, mặt trời bị xâm thực, nên ai cũng trông thấy. Khi biết sửa lỗi thì như mặt trăng, mặt trời sáng tỏ, ai cũng ngưỡng mộ! Năm xưa Hà Phu Sơn bởi vì Trương Giang Lăng mà chết, Giang Lăng qua đời quá sớm, tuy khi còn sống chưa giải oan được, nhưng sau khi qua đời lại có mấy vị công tử cúng tế linh tiền, từ con có thể suy ra cha, thật sự là khí tiết cao cả. Lão phu lập tức báo tin vui cho Hà gia, ngoài ra khuyên bọn họ để cho Trạng Nguyên Lang Trương Mậu Tu viết bia văn kỷ niệm.

Sau khi Hà Tâm Ẩn chết, Triệu Cẩm dùng mọi cách bảo vệ cả nhà già trẻ lớn bé, lại hết sức bôn tẩu mưu cầu giải oan cho ân sư, lão viết thư khuyên Hà gia đương nhiên sẽ không có vấn đề gì. Đây chính là Triệu Cẩm ăn cây nào rào cây nấy, để con của Trương Cư Chính Trương Mậu Tu viết văn bia kỷ niệm Hà Tâm Ẩn, vô hình chung đã làm phai nhạt trách nhiệm của Trương Cư Chính, ra vẻ Trương gia có đức độ, Hà gia đại độ khoan dung.

Binh bộ Chủ Sự Tống Ứng Xương lập tức lớn tiếng khen hay:

- Giang Lăng tướng công thật sự có công lớn với đất nước, đáng tiếc độc quyền hoành hành. Hôm nay Trương công tử thay mặt phụ thân xin lỗi, từ nay hai nhà Trương Hà hóa giải hiềm khích lúc trước, có thể nói là giai thoại để đời.

Giám sát Ngự Sử Chu Hi Đán góp lời:

- Lão sư và Tần Đốc Chủ xúc thành chuyện này, quả thật đáng để khâm phục.

Cấp Sự Trung Trần Dữ Giao nhìn về phía Tần Lâm vái chào thật sâu:

- Tần Đốc Chủ quang minh lỗi lạc, quả thật có phong thái của người xưa. Dữ Giao xin bái tạ thay Phu Sơn tiên sinh, trên dưới Hà gia.

Trần Dữ Giao thật sự cảm kích rơi nước mắt, bởi vì y biết không chỉ có Hà Tâm Ẩn được giải oan, ngay cả Dương Minh tiên sinh được thờ nơi Khổng miếu cũng nhờ vào Tần Lâm ra sức, chỉ bất quá không tiện nói thẳng ra ngoài.

Cố Hiến Thành đứng cách đó không xa giỏng tai lên lắng nghe, nếu biết được chút sơ hở gì, hừ hừ, sẽ lập tức tố cáo Tần Lâm.

Tần Lâm như cười như không nhìn sang phía Cố Hiến Thành một chút, sau đó lắc đầu một cái:

- Tần mỗ sao dám khoe khoang, nếu không nhờ Triệu Đô Đường và chư vị tiên sinh giáng đòn cảnh tỉnh giữa triều đình, đã thức tỉnh tại hạ như thể hồ quán đỉnh, đã không có cục diện hôm nay. Hơn nữa Từ lão tiên sinh kiên nhẫn khuyên bảo, cũng không thể không có công.

Từ Văn Trường vuốt chòm râu dê cười xấu xa hăng hắc, người khác nghe còn tưởng rằng là lão khuyên bảo Tần Lâm đi thuyết phục Trương gia và Hà gia hóa giải hiềm khích lúc trước. Nhưng thật ra là chỉ lão giả điên giả ngu ở trước mặt Triệu Cẩm, khuyên bảo vị Triệu Đô Đường này.

Triệu Cẩm nghiêm mặt hổ muốn phát tác, nhưng nhớ tới hành động ngày đó của Từ Văn Trường giở trò nổi điên cướp linh bài, rốt cục cũng không nhịn được nữa, dở khóc dở cười chỉ chỉ Tần Lâm và Từ Văn Trường:

- Hai vị… hai vị...

Bọn Tống Ứng Xương hoặc nhiều hoặc ít cũng biết một chút nội tình, biết được Vương Dương Minh được thờ nơi Khổng miếu, Hà Tâm Ẩn được giải oan, vị đồng môn Tâm Học này đã ra sức thật nhiều. Tần Lâm đã không nhận công, bọn họ bèn xoay qua Từ Văn Trường thi lễ liên hồi, cảm tạ lão chạy chọt ra sức vì sư môn.

- Từ lão tiên sinh, cực khổ rồi!

Tần Lâm vỗ vỗ vai Từ Văn Trường, bật cười ha hả.

Trong một thời gian sau này hắn sẽ không còn phải đối mặt toàn bộ sĩ lâm quan văn vây công nữa, bởi vì tập đoàn quan văn đã vì tranh chấp giữa Lý Học Tâm Học mà phân hóa. Tuy nhiên sĩ lâm triều Đại Minh không phải là hai giáo Hoàng Bạch Tây Tạng, học vấn kiến thức cao hơn nhiều lắm, độ lượng bao dung cũng hơn nhiều, chuyện tranh chấp học thuật với nhau sẽ không tạo thành đảng tranh. Nhưng nếu như Tần Đốc Chủ ở sau lưng quạt gió thổi lửa thì sao!?

Huống chi, tin rằng không bao lâu sau, sự kiện Tranh Quốc Bản tranh đoạt vị Thái tử cũng sẽ bộc phát. Đến lúc đó còn ai nhớ tới chuyện đối phó Tần Đốc Chủ...

Cuối cùng Tần Lâm có thể rảnh tay để làm mấy chuyện quan trọng trong sự nghiệp, không trách hắn bật cười ha hả.

Bọn Cố Hiến Thành thấy rất rõ ràng cảnh tượng này, Cố Đại Giải Nguyên lòng dạ thâm trầm cũng không nói, Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực giận đến thất khiếu bốc khói, Dư Mậu Học, Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền trong đám đông cũng sắc mặt tái xanh, muốn phất tay áo bỏ đi.

- Ta không hiểu vì sao Tần tặc chỉ là một kẻ vũ phu, lại biết lợi dụng tranh chấp giữa Lý Học và Tâm Học để lung lạc Triệu Cẩm, thì ra là lão văn nhân vô sỉ Từ Văn Trường này bày mưu tính kế giúp hắn.

Giang Đông Chi nghiến răng nghiến lợi nói.

Dương Khả Lập cũng giận nói:

- Lão chó bán thân cho Tần tặc, làm việc cho ưng khuyển Đông Xưởng không biết thẹn, quả thật là công địch của sĩ lâm.

Mọi người đối xử với phản đồ thường thường nghiêm khắc vô tình hơn cả địch nhân, theo bọn họ thấy Từ Văn Trường lấy thân phận văn nhân ra sức cho Tần Lâm, khiến cho Tần Lâm lợi dụng tranh chấp giữa Lý Học và Tâm Học, cũng lợi dụng tâm trạng Triệu Cẩm nóng lòng cho Vương Dương Minh được thờ nơi Khổng miếu, xúc thành cục diện hôm nay, như vậy lão còn đáng ghét đáng hận hơn cả Tần Lâm.

Giang Đông Chi, Dương Khả Lập tức gần nổ phổi, lúc nói chuyện cũng không giảm bớt thanh âm, lập tức bị bọn Giám Sinh Quốc Tử Giám nghe rất rõ ràng.

Khoan hãy nói tam đại mạ tướng này quỷ thần chán ghét, nhưng đối với thanh niên sĩ tử rất có tính mê hoặc, cương chính không xu nịnh, Phạm Nhan can gián… chính là thần tượng minh tinh trong lòng một số người

So ra Từ Văn Trường dính líu vụ án Hồ Tông Hiến, hình ảnh khí chất cũng bỉ ổi hơn nhiều. Mặc dù lão có một tấm lòng son vì nước vì dân, nhưng tướng mạo sau khi trải qua bao nhiêu năm phong ba vùi dập, quả thật không dám khen ngợi.

Lập tức bọn Giám Sinh Quốc Tử Giám hướng về phía Từ Văn Trường há miệng mắng to, trong đó có một người tuổi trẻ mặc áo cổ tròn đã cũ rách, trên mặt có nhiều mụn nhọt là lớn tiếng nhất, giậm chân quát mắng:

- Từ Vị năm xưa theo Hồ Tông Hiến, Hồ Tông Hiến lại là một đảng Nghiêm Tung, họ Từ bày gian mưu cho kẻ xấu. Hiện tại lão lại đầu nhập môn hạ Đông Xưởng, giúp đỡ gian nịnh Tần Lâm kềm chế ngôn luận, làm trành cho hổ, hoàn toàn không còn chút thể diện nào của sĩ lâm, thật là đạo đức bại hoại, tội nhân danh giáo!

Từ Văn Trường nghe vậy lộ vẻ buồn bã, bị vu là Nghiêm đảng quả thật là nỗi đau sâu tận đáy lòng. Đau khổ trong mấy chục năm chìm nổi vì vậy nổi lên, cho dù là lão mưu trí hơn người, giờ phút này lại đau lòng nói không ra lời.

Tần Lâm nhướng mày, đưa tay phẩy phẩy dưới mũi:

- Thật là thối, thật là thối, không biết là ai đánh rắm…

Vốn Tần Lâm muốn mắng trả, bàn về chua cay khắc nghiệt Tần Đốc Chủ cũng không sợ người nào, không ngờ rằng trong đám đông chợt có một đại hán nhảy ra, vung tay tát mạnh vào mặt tên Giám Sinh kia. Một tiếng bốp giòn tan vang lên, lập tức phun ra hai cái răng gãy, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

Đại hán lại quát:

- Tên giặc kia, ngươi mắng ai vậy, tên Tần Đại ca cũng để cho ngươi gọi sao, xem Thường Dận Tự ta đánh chết ngươi!

Đại hán này có gương mặt tròn như bánh bao, đen kịt bóng nhẫy, chòm râu ngắn lưa thưa dưới cằm, hai mắt trợn to như mắt trâu, chính là Ngốc Bá Vương đứng hàng thứ hai Nam Kinh thành Thường Dận Tự.

Lão nhân gia ăn mặc hết sức khác với lần trước Tần Lâm gặp, thân mặc một chiếc áo gấm màu đại hồng cổ tròn, đầu đội mũ ô sa cánh ngắn khảm ngọc, tay cầm một cây quạt nan vàng giả phong cách văn nhân, lưng đeo ngọc đái trễ xuống, còn đeo một thanh bảo kiếm khảm đầy minh châu mỹ ngọc ngoài vỏ. Ngoài ra còn đeo một đống đồ linh tinh ngang hông như hương nang, ngọc bội vân vân, giống như mở tiệm tạp hóa.

Tần Lâm mở to hai mắt nhìn Thường Dận Tự từ đầu đến chân một lần, kinh ngạc nói:

- Thường tiểu Hầu gia, ngươi mặc y phục này hết sức phong lưu tiêu sái!

Đám quan văn Triệu Cẩm, Tống Ứng Xương đứng xa xa, dù sao mới vừa rồi Thường Dận Tự đánh Giám Sinh, bọn họ muốn tránh né hiềm nghi, Từ Văn Trường đứng ở bên người Tần Lâm, nhưng bất kể là xa hay gần đều bị lời hài hước này của Tần Lâm chọc cho dở khóc dở cười.

Duy chỉ có bản thân Thường Dận Tự không biết, dương dương đắc ý giũ giũ y phục:

- Mỗ đến kinh sư Quốc Tử Giám đi học, thê tử mỗ nói phải có dáng vẻ người đọc sách. Hơn nữa Tần lão ca cũng từng chỉ giáo qua, trước kia mỗ ăn mặc quả thật không phải là cao minh, cho nên… ha ha ha...

Từ Văn Trường và các quan văn thảy đều cau mày, thầm nhủ nhìn ngươi hiện tại cũng chẳng cao minh là bao…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK