Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Há đâu có lý như vậy!

Trong cấm địa mật các Văn Uyên các, Trung Cực Điện Đại Học Sĩ Thái Sư Tả Trụ Quốc Trương Cư Chính vỗ bàn thật mạnh, mắt phượng long lên thoáng hiện tinh quang:

- Người nào xúi giục Vũ Thanh Bá dâng bản chương, người nào nói cho lão biết sắp có thương cảng mới mở?

Khó trách Trương Thái Sư tức giận, trước khi Tần Lâm đi, mới vừa thương nghị vùng duyên hải Mân Chiết trừ hai nơi đã mở là Hàng Thành, Nguyệt Cảng ra, lại mở thêm ba chỗ thương cảng mới, làm bước cuối cùng mở ra hải cấm toàn diện. Đây là tin tức tương đối cơ mật, chỉ có nội các Đại Học Sĩ cùng đám người Vương Quốc Quang, Tằng Tỉnh Ngô, Trương Học Nhan biết được.

Bây giờ bản chương của Vũ Thanh Bá Lý Vĩ dâng lên lại yêu cầu lấy thân phận hoàng thương, xin được hưởng quyền chuyên doanh hải mậu ở Ninh Ba cảng mới mở!

Tin tức tiết lộ là một chuyện, yêu cầu của Lý Vĩ lại có hơi đi ngược với chính sách của Trương Cư Chính. Vốn chính là chuẩn bị mở ra hải cấm toàn diện để khích lệ dân gian buôn bán, gia tăng thu nhập quan thuế, thế nhưng Lý Vĩ còn muốn độc chiếm quyền chuyên doanh một hải cảng, Trương Cư Chính thấy bản chương này vô cùng tức tối.

May mà lão Thái Sư không biết, tin này là do con rể của lão Tần Lâm truyền ra ngoài.

Thứ Phụ Trương Tứ Duy khẽ động dung, tỏ ra nghiêm trang phụ họa:

- Hiện tại đám hoàng thân quốc thích này càng ngày càng không biết thu liễm, Vũ Thanh Bá đã được ban thưởng rất nhiều trong những năm qua, vẫn còn đòi hỏi như vậy quả thật là lòng tham không đáy. Học trò tán thành ý kiến Trương lão tiên sinh, lần này nhất định bác bỏ thẳng tay yêu cầu của lão. Bằng không tương lai người này cầu xin Ninh Ba, người kia cầu xin Nguyệt Cảng, lợi ích khai hải lọt hết vào tay hoàng thất, ngân khố của triều đình ắt sẽ thiếu thốn.

Trương Cư Chính khẽ vuốt cằm, hết sức tán thành đề nghị của Trương Tứ Duy. Chỉ bất quá hết thảy lão đều xuất phát từ công tâm, cho nên không nhận ra vẻ gian trá trong đáy mắt tên trợ thủ của mình.

Mặc dù Lý Thái hậu hết sức ước thúc người nhà mình khiến cho bọn họ không dám làm bậy, nhưng cuối cùng nàng cũng là nữ nhi Lý Vĩ, muội muội Lý Cao. Nếu như Trương Cư Chính bác bỏ thẳng tay không nể mặt chút nào, Lý Vĩ sẽ nghĩ như thế nào, Lý Thái hậu sẽ nghĩ như thế nào?

Đây rõ ràng là đánh vào chỗ yếu của tam giác Lý Thái hậu, Trương Cư Chính, Phùng Bảo.

Tam Phụ Thân Thời Hành cũng là một người tốt, cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, nghe thấy Trương Cư Chính, Trương Tứ Duy muốn nghiêm khắc bác bỏ bèn từ trên ghế đứng lên, hơi khom lưng cười nói:

- Thái Nhạc lão tiên sinh, Phượng Bàn lão tiên sinh, học trò cho là mọi việc vẫn nên dĩ hòa vi quý, Vũ Thanh Bá xuất thân thị tỉnh, xưa nay tham tiền yêu hàng, đây cũng không phải là lần đầu. Có câu nói không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, Lý Thái hậu lại ước thúc thân tộc rất tốt, tựa hồ chúng ta không cần...

Trương Cư Chính suy nghĩ một chút, cười lên:

- Nhữ Mặc hiền đệ, lão thật là một tiên sinh rất tốt! Thôi, nếu là như vậy, hiền đệ hãy phê phiếu nghĩ đi.

Thân Thời Hành nhận lấy bản chương, cân nhắc câu chữ để viết phiếu nghĩ. Bản lãnh nào khác thì lão không có, bàn về lời lẽ uyển chuyển chính là đệ nhất cả triều.

Trương Tứ Duy rất là thất vọng, nhưng việc đã đến nước này cũng không tiện nói thêm gì nữa, nếu bị Trương Cư Chính phát hiện dụng tâm của y, vậy thì vạn kiếp bất phục...

Giọng điệu của Thân Thời Hành trong phiếu nghĩ rất hòa hoãn, nhưng ý tứ hết sức rõ ràng. Vốn muốn mở ra hải cấm, khích lệ buôn bán xuất khẩu, để chinh thu quan thuế phục vụ cho triều đình sử dụng. Hôm nay Vũ Thanh Bá xin một cảng, nếu như đáp ứng, ngày mai Định Quốc Công, Thành Quốc Công thậm chí Kinh Vương Sở Vương cũng viết tấu chương xin, đến lúc đó có đáp ứng hay không? Có không ít bạc trong kho của bệ hạ là nhờ vào hải mậu.

Vạn Lịch đích thân nắm triều chính không lâu, trong tay Phùng Bảo chưởng ấn Ty Lễ Giám còn nắm rất nhiều chính vụ nội đình, Phùng Đốc Công xem bản chương và phiếu nghĩ này đại khái cũng đoán được chuyện gì xảy ra, khẽ nhướng mày một cái, lắc đầu cười khổ, lệnh cho tả hữu mang cho bệ hạ quyết định.

Lý Vĩ tham tiền thích chiếm tiện nghi, đây là chuyện văn võ cả triều đều biết. Cho dù là lòng dạ Phùng Bảo thâm sâu tới mức nào cũng chỉ cho là Lý Vĩ muốn kiếm chút lợi lộc, ngàn vạn lần không ngờ rằng sau lưng bản chương này còn có cái bóng của Tần Lâm.

Lúc Vạn Lịch nhận được bản chương, y đang vui chơi câu cá ở hậu hoa viên với Trịnh Trinh Trịnh Thục Tần.

- A, mắc câu, mắc câu rồi!

Trịnh Trinh ngây thơ vỗ tay, đôi môi hồng hồng hơi nhếch lên.

Vạn Lịch bên cạnh điên đảo thần hồn, vuốt vuốt lưng nàng thấp giọng trêu chọc:

- Ái phi, nàng mới là mỹ nhân ngư mà trẫm câu được trong cuộc đời này.

Trịnh Trinh hơi nghiêng đầu, dựa vào vai Vạn Lịch thẹn thùng vô hạn, khóe miệng lại mang theo một nụ cười lạnh như có như không: ai câu ai chứ, hừ hừ…

- Hoàng gia, Phùng Đại Bạn có bản chương thỉnh bệ hạ phê chuẩn.

Tiểu thái giám dùng mâm gỗ tơ vàng dâng bản chương lên.

Vạn Lịch không nhịn được lật lật bản chương xem, sau đó lập tức cau mày. Y không ngốc chút nào, thậm chí khôn khéo hơi quá, sau khi xem bản chương này có thể tưởng tượng được phản ứng thế nào. Thay vì tặng bạc cho thân thích, để lại mình dùng đương nhiên sẽ thoải mái hơn. Ông ngoại thật là càng già càng hồ đồ, cần tiền thì hỏi trẫm, hỏi Thái hậu nương nương không được hay sao, ông xin Ninh Ba cảng không khác nào mở ra một lỗ hổng lớn cho hoàng thân quốc thích, sau này ai ai cũng xin, trẫm biết đối phó thế nào?

- Bản chương gì mà khiến cho Hoàng gia của thiếp phải khó xử như vậy?

Trịnh Trinh cười duyên dáng, tay ngọc cầm bản chương lên xem qua một chút, nhất thời mắt híp lại.

Lý Thái hậu che chở Vương Cung Nhân mang thai, làm cho Trịnh Trinh tức tối cơ hồ nổi điên, liên đới cũng hận cả phụ tử Lý Vĩ. Đấu không thắng Lý Thái hậu, chẳng lẽ còn không thể giáng cho phụ tử Lý Vĩ một đòn đích đáng hay sao, đồng tử nàng xoay chuyển mấy vòng, dịu dàng nói:

- Hoàng gia, đúng lý ra Lý lão bá gia là phụ thân của Thái hậu, nên chiếu cố nhiều một chút, nhưng bệ hạ chỉ cần thưởng cho lão vàng bạc tài bảo là được rồi. Ninh Ba cảng ở cách kinh sư xa như vậy, lão bá gia và cữu cữu không thể tới đó được, làm hoàng thương cũng phải tự lực cánh sinh. Ngàn dặm xa xôi như vậy, vạn nhất dọc đường có cái gì sơ xuất chẳng phải là hối hận không kịp?

- Đúng, đúng vậy, ái phi suy nghĩ rất chu toàn!

Vạn Lịch còn đang suy nghĩ nên từ chối thế nào, Trịnh Trinh đã nghĩ ra lý do thay y, quả thật hết sức hài lòng.

So với quyền chuyên doanh một cảng khẩu lớn như vậy, thường ngày ban thưởng chút vàng bạc châu báu quả thật chỉ như mưa phùn rơi lất phất.

Vạn Lịch vô cùng cao hứng phê hồng, hoàn toàn đồng ý với phiếu nghĩ của nội các, hơn nữa nói rõ mình không tiện phê chuẩn chính là vì cân nhắc tới tuổi Vũ Thanh Bá đã già nua, không hy vọng lão một đống tuổi trên đầu còn phải vất vả quan tâm tới chuyện buôn bán.

Nói như vậy không phải là lời thừa sao, Lý Vĩ làm những chuyện tính toán chi li như vậy mới cảm thấy vui sướng, bảo lão không làm ăn, không kiếm tiền, quả thật khiến cho lão còn khó chịu hơn là đánh lão.

Rất nhanh tin tức truyền đến tai Tần Lâm, lúc Thị Kiếm đẩy cửa phòng ra đưa thư trát vào, loáng thoáng thấy Từ Đại tiểu thư nằm ở trên giường đổ mồ hôi đầm đìa toàn thân, trong phòng tràn đầy ý Xuân, lập tức sắc mặt đỏ lên, chạy nhanh như trốn về phòng mình.

Hai ngày nay Tần Lâm, Từ Tân Di không đi đâu cả, cả ngày ở trong phòng hảo hạng khách sạn chàng chàng thiếp thiếp với nhau. Quả nhiên Chu Dịch Tham Đồng Khế thần công rất cao minh, nhiều lần đánh cho mỹ nữ chân dài tướng mạo khỏe mạnh phải ném khôi bỏ giáp, luôn miệng xin tha mới thôi.

Thư trát là Trương Tiểu Dương đưa tới, thúc thúc y là Bỉnh Bút Ty Lễ Giám, tất cả tấu chương đều thông qua Ty Lễ Giám, tin tức đặc biệt linh thông.

Tần Lâm mở ra xem thử, đúng như hắn dự đoán, Lý Vĩ dâng tấu chương lên, Trương Cư Chính nắm giữ nội các lập tức bác bỏ không hề bất ngờ chút nào, phản ứng của Vạn Lịch và Phùng Bảo cũng nằm trong dự liệu. Hắn cười ha hả, vỗ một cái vào mông Từ Tân Di, chuẩn bị nói cho nàng biết tin tức tốt này.

- Lại... Lại muốn nữa sao?

Từ Tân Di đang nằm thở dốc mơ mơ màng màng lẩm bẩm, ra sức chống chân dài lên, ưỡn cặp mông tròn căng, eo thon nhỏ ép sát xuống. Lần trước hoan ái vẫn còn chưa ráo mồ hôi, hiện tại tên này đã đòi hỏi tiếp.

Cổ họng Tần Lâm giống như đốt cháy, làm sao còn lo được đến chuyện gì khác. Hắn ném thư trát sang bên, hai tay chộp lấy eo thon nhỏ của nàng, từ phía sau lao mạnh tới một cái…

-----------

Ở Vũ Thanh Bá phủ, không khí hoàn toàn bất đồng, lão bá gia Lý Vĩ rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Người trong phủ đều biết lão bá gia làm ăn không thành, còn khó chịu hơn so với giết lão.

Lý Cao cũng không tốt lành gì, vẻ mặt đau khổ nói với phụ thân:

- Trương Thái Sư bất dung tình không nói, bệ hạ... bệ hạ cũng không chịu nể mặt, thật là quá đáng, nói cho cùng cũng là ngoại tôn của phụ thân.

- Bệ… bệ hạ…

Lý Vĩ cố gắng kềm chế, cuối cùng cố kỵ chế độ Hoàng gia, không dám nói ra hết câu ‘bệ hạ chết bằm’, nhưng cũng tức tối xanh mặt:

- Lại nói sợ ta bận tâm vì chuyện làm ăn, há đâu có lý như vậy?! Lại không nói có thể phái con đi, cho dù là bộ xương già như ta cũng còn rất cường tráng, đi về phía Nam một chuyến có quan hệ gì?

Lý Cao ngượng ngùng nói:

- Cha, xem ra lần này phải cho bọn họ biết tay một chút, bằng không không ai coi quốc trượng như cha ra gì.

Hai cha con Lý Vĩ, Lý Cao liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu một cái: xem ra phải xuất tuyệt chiêu rồi!

Vũ Thanh Bá cắn răng, thổi râu trợn mắt, đột nhiên lắc mình lui về phía sau ngã ầm xuống giường. Sau đó lão kéo khăn trải giường lên trùm đầu, cất giọng ồm ồm nói:

- Nói cho muội muội con biết ta đã bị bệnh, bệnh rất nặng, có muốn tới thăm một lần cuối hay không, để xem nó quyết định thế nào.

Giả bộ bệnh, đây chính là tuyệt chiêu trăm lần không sai một của lão Đại nhân Vũ Thanh Bá.

Lý Cao lập tức vô cùng hưng phấn ra cửa, đi báo tin tốt bằng trời cho muội muội Lý Thái hậu rằng cha bệnh nặng.

Lúc Lý Thái hậu nhận được tin tức đã nghe Phùng Bảo nói đại khái chuyện này, tự nhiên biết cha già lại đang chơi trò giả bệnh, không khỏi cười khổ lắc đầu một cái.

Nhưng thân là Thái hậu, mẫu nghi thiên hạ, có thể không tròn đạo hiếu sao? Huống chi cho dù là Lý Vĩ không có bệnh, dùng đến biện pháp giả bệnh nhất định cũng là trong lòng không thoải mái, làm nữ nhi sao thể không tới thăm hỏi giải khai?

Chỉ bất quá chuyến này ra cung, Chu Nghiêu Anh cũng xin đi theo một chuyến, cháu gái muốn đi thăm ông ngoại ngã bệnh cũng là chuyện thường.

Lý Thái hậu thấy phụ thân đang nằm trên giường kéo mền trùm đầu giả bệnh, trong lòng dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là dịu dàng khuyên nhủ.

Lý Vĩ trung khí mười phần kêu to:

- Cha bị bệnh, thật sự bị bệnh, chỉ sợ không sống được mấy ngày nữa, Thái hậu nương nương tấm thân đáng giá ngàn vàng, chớ có đến thăm lão già sắp chết như ta.

- Ông ngoại thật sự bệnh rất nặng!

Chu Nghiêu Anh ngây thơ chất phác, nhìn thấy dáng vẻ ông ngoại như vậy, nước mắt bắt đầu ứa ra.

Lý Cao buồn cười lại không dám cười:

- Trưởng Công chúa, lần này Vũ Thanh Bá thật sự là bệnh rất nặng, chỉ sợ, chỉ sợ... Ôi!

Nước mắt Chu Nghiêu Anh lăn dài trên má, quỳ xuống thút thít nói:

- Ông ngoại bệnh nghiêm trọng như thế, làm ngoại tôn nữ còn có thể vui vẻ xuất giá được, đó không phải là không bằng cầm thú sao? Mẫu hậu, xin lùi hôn kỳ lại đi!

Lý Thái hậu, Lý Vĩ, Lý Cao thảy đều trợn mắt, bởi vì Thái hậu nương nương đi thăm Vũ Thanh Bá ngã bệnh, hoàng thân quốc thích Lộ Vương, Thành Quốc Công, Định Quốc Công vân vân đều có nữ quyến tới đây thăm, còn đang đứng bên trong bên ngoài phòng. Chẳng lẽ trước mặt nhiều người như vậy lại nói với Chu Nghiêu Anh rằng ông ngoại nàng thật ra là đang giả bộ bệnh, vì xin cảng khẩu không được nên giả bệnh sao?

Trong lòng mọi người hiểu rõ ràng là một chuyện, chính miệng nói ra lại là một chuyện khác.

Nữ quyến hoàng thân quốc thích bắt đầu bàn tán xôn xao:

- Lòng hiếu của Trưởng Công chúa thật đáng quý, không hổ là quý nữ Thiên gia...

- Đúng vậy, lòng thuần hiếu hết sức đáng khen.

Lý Thái hậu không thể làm gì, nhìn con gái ngây thơ như tờ giấy trắng, cất tiếng thở dài:

- Nếu như vậy lùi hôn kỳ lại đi, để xem lúc nào ông ngoại con khỏi bệnh.

Câu cuối cùng này mang theo chút oán trách, khiến cho Lý Vĩ giả bệnh và Lý Cao đều có vẻ không được tự nhiên. Hai cha con dở khóc dở cười, Trưởng Công chúa thật quá ngây thơ, nói gì tin nấy.

Bọn họ không biết Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh đang nức nở không ngừng, trong lòng lại vui như mở hội, thầm nhủ biện pháp của Tần tỷ phu thật là tuyệt diệu.

-----------

Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa chí thành thuần hiếu, bởi vì ông ngoại Vũ Thanh Bá Lý Vĩ bệnh nặng, không để ý đến ngày lành mà Khâm Thiên Giám đã coi, dứt khoát lùi hôn kỳ lại, hành động hiếu thảo này lập tức làm kinh động cả kinh sư. Đầu đường cuối hẻm đều ngợi khen Trưởng Công chúa vô cùng hiếu thảo, sĩ lâm thanh lưu cũng hết lời khen triều Minh lấy nhân đức bao trùm thiên hạ, Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa quả là tấm gương sáng, quý nữ Thiên gia.

Kinh sư Trương Công Ngư, Hoàng Gia Thiện, Tiêu Lương Hữu, Nam Kinh Vương Thế Trinh cùng chúng đệ tử, trước sau sáng tác tác phẩm về chuyện này truyền đời. Ngay cả Cố Hiến Thành Cố Đại tài tử cũng viết một thiên biền tứ lệ lục, ‘bản triều phụ đức hơn xa Hán Đường, đức hạnh Trưởng Công chúa sáng soi khắp nơi, những kẻ lá ngọc cành vàng mà không biết giữ phụ đạo biết chuyện này chẳng phải là hổ thẹn lắm sao?!’

Trong lời này ngầm chứa ẩn ý nói móc, câu ‘những kẻ lá ngọc cành vàng mà không biết giữ phụ đạo’ đương nhiên là ám chỉ Từ Đại tiểu thư. Từ Tân Di đánh cho Cố Hiến Thành sưng húp mặt mày, lòng oán hận của y đối với nàng thế nào có thể tưởng tượng được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK