Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy Tần Lâm không biết từng cùng Từ Tân Di có một đêm vui vẻ, thế nhưng khoảng thời gian này tiếp xúc da thịt với nhau cũng không ít, bây giờ lại thêm có danh phận phu thê, muốn làm gì đó thực sự là không có chút kiêng dè, ha ha ha…

Không biết sao, bị ánh mắt tràn ngập tính xâm lược của Tần Lâm nhìn lướt qua, Từ Đại tiểu thư liền tâm hoảng ý loạn, cũng bất chấp tất cả, vội vàng đẩy Thanh Đại vào trong lòng hắn, vừa lui về phía sau tránh vừa lắp bắp nói:

- Tốt, tốt lắm, trả Thanh Đại cho ngươi đây, chúng ta, chúng ta giả phu thê mà thôi, ngươi cũng không nên xằng bậy!

Ôm tiểu nha đầu thơm ngát đầy cõi lòng, Tần Lâm cũng không rảnh đi bắt Từ Tân Di, hắn giống như sói xám lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ, hò hét đưa tiểu Thanh Đại vào động phòng.

Trong phòng tân hôn, nến đỏ cao chiếu sáng, Tần Lâm nắm tay nhỏ bé trắng trắng mềm mềm của Thanh Đại, dẫn nàng tới giường khảm ngà voi chạm hoa, hai người dựa sát vào nhau ngồi xuống.

Nữ y tiên cười hì hì ngẩng đầu lên, con ngươi trong suốt như nước phản chiếu bóng dáng của Tần Lâm, châu hoa trên mũ phượng khẽ run, bức rèm cạnh giường khảm ngà voi khẽ mở, ánh sáng nến chập chờn chiếu rọi dung nhan mềm mại.

Nhịp tim Tần Lâm tựa hồ ngưng lại trong khoảnh khắc này, hắn vội vã vươn hai tay, Thanh Đại tựa đầu hơi thấp một chút, theo tâm ý của hắn, mặc cho hắn gỡ mũ phượng xuống, tóc đen vòng quanh đỉnh đầu liền buông xuống giống như thác nước, làm cho cổ trắng như tuyết như ẩn như hiện.

Vẻ ngây thơ của thiếu nữ cùng kiều diễm của cô dâu, vào giờ phút này pha trộn vào nhau trên người Thanh Đại, cho dù là từ lâu Tần Lâm đã quen thuộc cái nhăn mày, cái cười của nàng cũng không tránh khỏi hơi thất thần.

- Tần… Tần ca ca …

Thanh Đại nhẹ nhàng gọi, thanh âm giống như gió xuân lay động chuông bạc, nàng đưa tay nhỏ bé ra dịu dàng sờ sờ mặt hắn, tiếp theo không tự tin nhìn một chút quần áo cưới mới trên người mình:

- Là chỗ nào không đúng sao?

Tần Lâm lấy lại tinh thần, cười nhẹ nhàng nhéo nhéo vào cái mũi nhỏ vểnh vểnh của nàng:

- Tiểu sư tỷ của ta, đã trưởng thành rồi!

- Đáng ghét, người ta cũng đã mười sáu tuổi, cũng đã thành thân, còn, còn xem người ta là tiểu cô nương sao?

Cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng của Thanh Đại chu cao, có thể treo bình dầu trên đó.

Tần Lâm cười thầm, đời Minh mười sáu tuổi (tuổi mụ) thành hôn là đương nhiên, song theo ánh mắt của hắn thấy, tuổi tác Thanh Đại quả thực rất nhỏ, bây giờ động phòng cùng một bé cưng ngoan ngoãn như vậy, cũng mơ hồ có chút cảm giác phạm tội!

“Vốn chỉ là một tiểu nha đầu…” - Tần Lâm cười sờ sờ đầu Thanh Đại, nhìn bộ ngực phình phình nở nở của thiếu nữ cùng dáng vẻ trong ngây thơ lộ ra quyến rũ, thầm than qua hai năm nữa, tiểu nha đầu của ta không biết còn mê người tới mức nào đây.

- Này, lại còn sờ đầu muội sao?

Để chứng minh mình không còn là một tiểu cô nương, Thanh Đại tức giận nhảy xuống giường, cầm lấy bầu rượu trên bàn trà rót đầy hai chén rượu lớn, nhìn Tần Lâm tựa như giận dỗi:

- Hừ, tuổi ta rất nhỏ sao? Được, chúng ta uống chén rượu giao bôi, Tần, sư, đệ!

Nữ y tiên đọc ba chữ Tần sư đệ rất mạnh, rõ ràng là muốn thách thức.

Chú có thể nhịn thím không thể nhịn, Tần Lâm cũng nhảy xuống giường soạt một tiếng, đi tới bên cạnh bàn trà đang muốn cầm cái ly, lại chần chừ trong nháy mắt.

Đây là đồ uống rượu thất bảo khảm hoàng kim của Lưu Cầu quốc sản xuất, chén rượu lớn chừng nắm tay, Thanh Đại rót tràn đầy hai chén mỹ tửu thơm mát tinh khiết, bản thân Tần Lâm cũng không nói, nhưng tiểu nha đầu có thể không say sao?

Nhưng cũng buồn cười, rượu giao bôi chẳng qua là uống cho có lệ, ai rót tràn đầy như Thanh Đại vậy.

Thanh Đại nghé con mới sinh không sợ cọp, chắc là từ nhỏ tiếp nhận giáo dục chính là người lớn mới có thể uống rượu. Để chứng minh mình không còn là một tiểu cô nương, nàng bưng lên một chén tràn đầy chuẩn bị đổ vào trong miệng.

- Đầu đất!

Tần Lâm cười trầm một tiếng, ngăn nàng lại:

- Rượu giao bôi không phải là uống như vậy đâu, tới đây, chúng ta tay trong tay…

Hai chén lớn tràn đầy rượu mạnh, chia ra rót vào trong bụng, Tần Lâm chỉ cảm thấy trong bụng như có ngọn lửa đang đốt, toàn thân đều nóng lên.

- Oa, thật là cay, rượu này một chút cũng không uống được!

Trên cánh môi đỏ tươi của Thanh Đại dính giọt rượu sót lại, thưởng thức mê người, lần đầu tiên uống rượu nhiều như vậy, nàng chỉ cảm thấy cay cay khó chịu, tay bé nhỏ quạt không ngừng trước miệng.

Tần Lâm cười xấu hì hì, rượu giao bôi đã uống, kế tiếp… Ngay sau đó hắn nắm cả vòng eo của tiểu Thanh Đại, muốn bắt nàng trở lại trên giường.

Trong giây lát tửu lực phát tác, hai gò má tiểu nha đầu hiện đầy rặng mây đỏ, ngay cả cổ cũng biến thành màu hồng say lòng người, vừa khước từ Tần Lâm, vừa cười khanh khách:

- Tần ca ca đáng ghét, lại muốn làm chuyện xấu.

Tần Lâm ôm thân thể mềm mại của Thanh Đại, từng bước một hướng về phía giường khảm ngà voi chạm trổ hoa, thoáng cái chợt ném nàng lên trên giường mềm mại, sau đó hai tay chống thân thể, trên cao nhìn xuống hài hước cười:

- Tiểu Thanh Đại ngốc nghếch, làm sao ngươi biết Tần ca ca muốn làm chuyện xấu?!

- Biết, Thanh Đại đã là người lớn, người ta biết được cũng nhiều… Tố Nữ Kinh… huynh hiểu hay không, còn có Động Huyền Tử…

Tiểu nha đầu mơ hồ nỉ non không rõ, thân thể mềm mại đã trở nên nóng bỏng, vốn là con mắt trong vắt như pha lê cũng đã ngập tràn một lớp hơi nước mê ly.

Tần Lâm kinh ngạc, tiếp theo chợt hiểu ra, nữ y tiên ngây thơ khả ái, nhưng cũng không phải là thật không biết gì cả, người ta nghiên cứu tỉ mỉ Kỳ Hoàng Thuật, tuyệt đối là bậc thầy sinh lý!

Vừa rồi còn có một chút cảm giác mang tội ức hiếp thiếu nữ, nhất thời tan thành mây khói, chỉ còn lại có đủ loại ý tưởng “tà ác”.

- Như vậy, tiểu sư tỷ có thể đoán được sư đệ tiếp theo muốn làm gì không?

Tần Lâm cười xấu xa, giống như bà ngoại sói bắt được cô bé quàng khăn đỏ.

- Gần gũi, ha ha, huynh muốn gần gũi…

Thanh Đại cười ngây ngốc, chịu không nổi tửu lực, khuôn mặt nhỏ bé ửng đỏ từ lâu.

- Đoán đúng có thưởng…

Tần Lâm cúi người xuống, ngang ngược mút cánh môi mang theo hơi thở thơm tho, tiểu nha đầu bản năng khước từ, nhưng trong miệng chỉ có thể phát ra rên rỉ ô ô a a, khước từ như vậy cũng không kém bao nhiêu với mời hắn tiến thêm một bước!

Hái cánh môi mềm mại của thiếu nữ, dùng đầu lưỡi bẩy hàm răng, ngang ngược truy tìm đầu lưỡi của nàng, vừa hôn thật dài gần như làm Thanh Đại đáng thương hơi bị ngạt thở, thân thể mềm mại ngây thơ không tự chủ được cong lên.

Thời điểm Tần Lâm rời khỏi cánh môi nàng, cử chỉ hô hấp mê người đã trở nên dồn dập vô cùng, ngực phình căng lên nhanh chóng phập phồng, cái miệng nhỏ nhắn mở ra hổn hển thở dốc, giống như một mỹ nhân ngư mắc cạn ở trên bờ cát.

- Bây giờ Tần ca ca muốn cởi y phục của tiểu sư tỷ…

Tần Lâm cười không đàng hoàng, tiểu Thanh Đại mặc quần áo cưới mới, thật giống món điểm tâm thơm ngọt ngon miệng.

Hái cánh môi mềm mại của thiếu nữ, dùng đầu lưỡi bẩy hàm răng, ngang ngược truy tìm đầu lưỡi của nàng, vừa hôn thật dài gần như làm Thanh Đại đáng thương hơi bị ngạt thở, thân thể mềm mại ngây thơ không tự chủ được cong lên.

Thời điểm Tần Lâm rời khỏi cánh môi nàng, cử chỉ hô hấp mê người đã trở nên dồn dập vô cùng, ngực phình căng lên nhanh chóng phập phồng, cái miệng nhỏ nhắn mở ra hổn hển thở dốc, giống như một mỹ nhân ngư mắc cạn ở trên bờ cát.

- Bây giờ Tần ca ca muốn cởi y phục của tiểu sư tỷ…

Tần Lâm cười không đàng hoàng, tiểu Thanh Đại mặc quần áo cưới mới, thật giống món điểm tâm thơm ngọt ngon miệng.

Thanh Đại đã sớm nóng bỏng toàn thân, miệng rên ư ử không rõ.

- Như vậy coi như là ngầm đồng ý đi…

Tần Lâm nắm được hai bàn chân nhỏ xoay tới xoay lui, nhẹ nhàng cởi giày thêu đỏ ra, lại tháo tất mỏng trắng tinh xuống thay nàng.

Bàn chân của Thanh Đại như châu tròn ngọc sáng lại mềm mại không xương, đầu ngón chân tròn nghịch ngợm vểnh lên, da dẻ trong suốt sáng long lanh, mạch máu màu xanh nhạt như ẩn như hiện.

Tần Lâm không nhịn được dùng móng tay gãi gãi ở lòng bàn chân nàng, liền nghe Thanh Đại cười khanh khách:

- Tần ca ca, nhột quá.

Thanh âm mềm mại uyển chuyển, mang theo ba phần men say bảy phần quyến rũ, làm cho lòng người hơi bị rung động.

Tần Lâm lại ranh mãnh dùng ngón tay nhẹ nhàng di chuyển gãi bụng, Thanh Đại chỉ cảm thấy lòng bàn chân vừa yếu mềm vừa tê dại, hai chân không ngừng giãy dụa, thỉnh thoảng từ trong miệng phát ra tiếng gọi khẽ vừa nhõng nhẽo vừa nhu mì, cố gắng muốn thoát ra khỏi Tần ca ca nắm giữ.

Nhưng sau khi say rượu không còn chút sức lực nào, bị Tần Lâm nắm được mắt cá chân không cách nào né tránh, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn mặc cho hắn vuốt ve toàn thân mềm như bông vải, mềm nhũn nằm ở trên giường, ngay cả một đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được

- Thế nào, trên Tố Nữ Kinh, Động Huyền Tử không có nói tới những cái này à?!

Tiểu Thanh Đại đáng thương khóc không ra nước mắt. Để đêm nay động phòng cùng Tần ca ca, nữ y tiên sớm giở sách thuốc chuẩn bị bài, nhưng không ngờ kế hoạch biến hóa nhanh chóng, tình cảnh của nàng bây giờ hết sức không giống trong sách đã nói.

Tần Lâm thừa thắng xông lên, ôm vào lòng thân thể tiểu nha đầu mềm như bông, miệng há to trong chốc lát ngậm vào dái tai trong suốt sáng long lanh, một hồi lại gặm loạn cái cổ trắng như tuyết, tay ma quái lại từ phía dưới quần áo cưới thăm dò vào bên trong, di chuyển trên da thịt mơn mởn trắng nõn.

- Nóng…

Trong hoảng hốt, Thanh Đại nói ra một chữ rất trầm, đôi môi đang run rẩy khe khẽ.

Thế là Tần Lâm đưa hai tay run rẩy ra, tháo khăn quàng vai ra, cởi quần áo cưới mới, khi chỉ còn lại một lớp yếm hơi mỏng, liền lộ ra bụng dưới bằng phẳng trắng như tuyết, cùng hình dáng mê người của gò ngực nàng.

Tần Lâm không nhịn được cúi người xuống, vùi mặt ở trước ngực Thanh Đại, tham lam hít hơi thở thiếu nữ có chứa mùi dược hương thơm mát ngào ngạt, cảm thụ được tiếp xúc trơn mềm của da thịt, cũng lắng nghe trống ngực của thiếu nữ càng ngày càng dữ dội.

- A a, Tần… Tần ca ca, người ta đã cởi nhiều như vậy, huynh còn…

Thiếu nữ trải qua thở dốc, tinh thần có tỉnh táo có hoảng hốt, lập tức so đo tình cảnh trước mắt hai bên không công bằng.

Tần Lâm cười hì hì, kéo chăn qua che kín thân thể của hai người, thành thạo bỏ đi y phục.

Cố gắng hôn vào trên cổ, Tần Lâm đưa tay ra sau lưng của Thanh Đại, vuốt ve da thịt trơn mềm, từ từ tìm được đầu dây đáng ghét kia, cởi ra vội vàng lại dùng lực xé ra, một tầng cách trở cuối cùng giữa hắn và Thanh Đại đã bị dứt bỏ vứt đi rất xa.

Da thịt tiếp xúc cùng da thịt không trở ngại chút nào, Tần Lâm chỉ cảm thấy ôm ở trong lòng một khối ngọc trắng đẹp đẽ ấm nóng mềm mại, toàn thân Thanh Đại đều vô cùng trơn mềm như vậy, mà vào giờ phút này càng hiện ra ánh hồng mỹ lệ hết sức say người.

Ngực cọ xát nụ hoa của thiếu nữ, Tần Lâm cúi đầu liếm liếm nó dịu dàng, Thanh Đại cười khanh khách tránh né công kích của hắn, tiểu đậu đậu tinh nghịch như đang chơi trốn tìm. Nhưng cuối cùng cũng không cách nào chạy thoát kết quả thúc thủ chịu trói, bị hắn ngang ngược ngậm vào trong miệng.

Thân thể mềm mại của thiếu nữ lập tức run bắn giống như bị điện giật, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ rung động lòng người.

Tần Lâm được khích lệ càng trở nên càn rỡ, đi xuống một mạch, tinh nghịch liếm liếm ở trên lỗ rốn, thừa dịp tiểu nha đầu rên rỉ liền đưa tay nắm quần lót mỏng của nàng, lột nàng thành cừu non nhỏ trần trụi.

Hai chân của thiếu nữ không phải là nở nang, nhưng trơn mềm dị thường. Tay ma của Tần Lâm từ từ trượt, chỉ cảm thấy mềm mịn có lẽ không cách nào hình dung, hướng về phía trước chuyển qua giữa hai chân, đã cảm giác có chút ẩm ướt.

Dịu dàng tách hai chân của Thanh Đại ra, Tần Lâm lại mút ở cánh môi của nàng lần nữa, nói nhỏ xấu xa ở bên tai nàng:

- Sư đệ tới đây, tiểu sư tỷ.

Thanh Đại đang trong mê man, chỉ là nắm chặt đầu của hắn, coi như đáp lại.

Tần Lâm nắm mông trắng của thiếu nữ trơn bóng đàn hồi, thử thăm dò chậm rãi. Cái miệng nhỏ của Thanh Đại khẽ chu một cái, đôi mày thanh tú cau lại, cảm giác tê dại căng đau khiến cho bản năng cảm thấy nguy cơ, gắng sức muốn dựa theo Tố Nữ Kinh dạy buông lỏng thân thể, cũng hồi hộp căn bản không làm được.

Tần Lâm biết lúc này chỉ có tốc chiến tốc thắng, hai tay nâng mông trắng của thiếu nữ, đưa ra eo ếch, ra sức một đòn.

- A…

Thanh Đại kêu đau một tiếng, cho dù có thuốc mê của rượu cồn, hai tròng mắt che phủ sương mù cũng không nhịn được chảy nước mắt, đau tới cực điểm:

- Sao không giống với trong sách? Thật là đau!

Tần Lâm vội vàng ngậm đôi môi thiếu nữ, dịu dàng an ủi vẻ mặt đẫm lệ như mèo hoa nhỏ của nàng…

Tiếng kêu dồn dập này cũng đã truyền đến gian buồng cưới khác bên cạnh ở trong hậu viện, thân hình Từ Tân Di nóng bỏng tai nghe tà âm mơ màng mê người bên cạnh, không nhịn được lăn qua lăn lại ở trên giường, hai má đỏ không kém Thanh Đại, chân rất dài nở nang rắn chắc như bánh quai chèo bện lại chặt chẽ, giữa đùi đã ẩm ướt trơn trượt một mảnh.

-----------

- Hà…

Sáng sớm ánh mặt trời chiếu khắp nơi, mùi thơm cây cỏ trong hoa viên kéo tới. Tần Lâm duỗi người, hôn mèo hoa nhỏ bên cạnh mình trong giấc mộng còn hoen chút ngấn lệ một cái, nhịn lại kích động hai lần mai nở, một mình lặng lẽ trượt xuống giường

Người Minh mười sáu tuổi thành thân cực kỳ bình thường, nhưng theo như tuổi thật tiểu nha đầu vừa mới mười lăm, đóa hoa mềm mại cũng không chịu nổi gió mưa vùi dập.

Từ Tân Di ở buồng cưới khác bên cạnh gần như đồng thời mở cửa phòng ra, hai tay nàng chống eo thon nhỏ, chỉ cảm thấy thân thể bủn rủn mỏi mệt, liền quay tay ngửa tới ngửa lui, bộ ngực to lớn dâng lên chuyển động một trận kinh tâm động phách, sau đó ngáp một cái thật to:

- A ha… quá mệt mỏi!

- Trời ơi, đại tỷ, tỷ?

Tần Lâm kinh ngạc chỉ Từ Tân Di, miệng mở to có thể nuốt vào một quả trứng gà.

Từ Tân Di đảo cặp mắt trắng dã, thanh âm mang theo chút khàn khàn:

- Thế nào hả?

Ha ha ha… Tần Lâm vỗ đùi cười như điên, thắt lưng cũng không đứng thẳng dậy được.

Từ Tân Di phát giác ra có vẻ không đúng, vội vàng trở về phòng cầm cái gương Tây Dương soi một cái, trong gương hiện lên hết thảy rõ ràng: mái tóc đen của nàng rối bời như tổ chim, không chỉ có viền mắt phát đen, mắt hạnh đẹp cũng hiện đầy tia máu, môi khô nẻ, khuôn mặt màu mật ong vốn mượt hiện tại hơi có vẻ sưng phù, cằm còn nổi lên một hạt mụn lớn như đậu đỏ.

- Trời ạ, bộ dạng như vậy làm sao có thể gặp người!

Từ Tân Di đảo cặp mắt trắng dã, thanh âm mang theo chút khàn khàn:

- Thế nào hả?

Ha ha ha… Tần Lâm vỗ đùi cười như điên, thắt lưng cũng không đứng thẳng dậy được.

Từ Tân Di phát giác ra có vẻ không đúng, vội vàng trở về phòng cầm cái gương Tây Dương soi một cái, trong gương hiện lên hết thảy rõ ràng: mái tóc đen của nàng rối bời như tổ chim, không chỉ có viền mắt phát đen, mắt hạnh đẹp cũng hiện đầy tia máu, môi khô nẻ, khuôn mặt màu mật ong vốn mượt hiện tại hơi có vẻ sưng phù, cằm còn nổi lên một hạt mụn lớn như đậu đỏ.

- Trời ạ, bộ dạng như vậy làm sao có thể gặp người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK