Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tay Bạch Liên giáo chủ bưng lấy mặt Tần Lâm, vừa như phát tiết vừa như tỏ rõ quyết tâm, bất ngờ hôn mạnh hắn một cái, động tác nhiệt tình mà vụng về.

Mùi thơm hoa đàm xông vào mũi Tần Lâm, băng sơn mỹ nhân trở nên nhiệt tình như lửa, môi mềm mại quấn quít thật chặt môi hắn, động tác vụng về, răng nàng nhiều lần đè ép vào môi hắn đau nhói.

Không hổ là Bạch Liên giáo chủ, Bạch Sương Hoa thật đúng là thô bạo.

Tần Lâm lại gấp đến độ sắp điên, miệng kêu ú ớ không ngừng. Thế nhưng môi hắn đã bị Bạch Sương Hoa quấn lấy cho nên thanh âm hết sức hàm hồ, khiến cho nàng nghe không rõ.

Không thể làm gì được, Tần Lâm chỉ đành phải tàn nhẫn cắn mạnh vào môi Bạch Sương Hoa một cái.

Nỗi đau khiến cho thần trí Bạch Sương Hoa tỉnh táo hơn nhiều, nàng kinh ngạc nhìn Tần Lâm, không hiểu ý của hắn.

- Thật ra thì, thật ra thì ta có biện pháp chạy thoát.

Tần Lâm vịn tay vào vách đá, thở hào hển một hồi.

- Cái gì?!

Bạch Sương Hoa trợn to hai mắt, chợt cảm thấy vừa tức tối vừa xấu hổ: chẳng trách nào tên khốn này nói năng bại hoại giống như không có chuyện gì, thì ra hắn đã sớm có biện pháp… Như vậy mới vừa rồi...

Chỉ trong khoảnh khắc sắc mặt trắng như tuyết của vị giáo chủ Đại nhân này trở nên đỏ ửng, còn đỏ hơn cả vừa rồi dốc hết toàn lực vận công đẩy Đoạn Long Thạch.

Lúc này tính mạng quan trọng hơn, Tần Lâm cũng không chờ cho nàng xấu hổ, vội vàng chỉ vào nước sông đang dâng lên:

Nhìn xem, nước sông đã sắp đến đùi rồi, ta sẽ nói tóm tắt. Mới vừa rồi tuy là có trong ngoài năm người, nhưng ắt hẳn bốn vị bên ngoài kia cũng không dùng lực được, thật ra thì một mình nàng đã có thể đẩy cho Đoạn Long Thạch hơi giãn ra, tính ra nếu có thêm mấy ngàn cân lực đạo là có thể đẩy ra được.

Tuy Đoạn Long Thạch nặng đến vạn cân, nhưng thông đạo dốc xuống dưới, Bạch Sương Hoa đẩy chếch lên trên đã tiết kiệm được không ít lực. Đáng tiếc đá quá nặng, chính nàng cũng hiểu, nếu như có thêm vài ngàn cân lực đạo nữa là có thể đẩy Đoạn Long Thạch lên trên. Nếu như người bị vây ở bên trong là bọn Ngả Khổ Thiền, Cao Thiên Long vậy cũng có thể phụ một tay, nhưng là Tần Lâm...

- Hừ, ta cũng biết chỉ cần có thêm hai ba ngàn cân lực đạo là có thể đẩy Đoạn Long Thạch ra, nhưng từ đâu tới mấy ngàn cân lực đạo này, ngươi có được sao?

Bạch Sương Hoa thở phì phò, lúc này bình tĩnh thảo luận phương pháp chạy trốn lại càng cảm thấy xấu hổ vì hành động mới vừa rồi, nàng nói chuyện với Tần Lâm lại rất giống như tình nhân làm nũng.

Tần Lâm cười, tay chỉ mặt nước vẫn đang dâng lên không ngừng:

- Là nước sông này có thể nhấn chết chìm chúng ta, cũng là nước sông này có thể cứu chúng ta thoát hiểm.

- Nói như vậy là có ý gì…

Bạch Sương Hoa chớp chớp mắt, nghi hoặc không hiểu, vẻ lạnh lùng trong mắt đã tan đi rất nhiều, hai hàng lông mi dài cong vút chớp liên hồi, thần thái hết sức mê người.

- Ngốc thật!

Tần Lâm kìm lòng không được muốn đưa tay gõ đầu nàng, nhưng dưới ánh mắt trở nên nghiêm nghị nhìn chằm chằm của Bạch Liên giáo chủ, rốt cục hậm hực thu tay về:

- Được rồi, chẳng lẽ nàng không biết lực đẩy của nước sao? Ừm, nước có thể chở thuyền, đá cũng giống như vậy, cho dù là đá nặng hơn nước nên không thể nổi lên nhưng ngâm trong nước cũng sẽ phải chịu lực đẩy của nước, cho nên sẽ nhẹ hơn rất nhiều so với bình thường.

Nghe đến đó, Bạch Sương Hoa chợt hiểu ra:

- Ta hiểu rồi, lát nữa thế nước dâng lên, Đoạn Long Thạch ngâm trong nước sẽ nhẹ hơn rất nhiều, đến lúc đó sẽ vận công đẩy nó... Bất quá, bất quá...

Thế nước tăng lên tốc độ cực nhanh, đang khi nói chuyện đã ngập qua thắt lưng, thanh âm của Bạch Sương Hoa đột nhiên thấp xuống, tựa hồ có chuyện khó khăn.

Tần Lâm cau mày lại:

- Sao hả, nàng làm được không?

Thử một chút đi. Bạch Sương Hoa cắn cắn đôi môi, tựa hồ hết sức bất đắc dĩ hạ quyết tâm.

- Chẳng lẽ nàng sợ đến lúc đó bị nước ướt thân?

Tần Lâm cười hắc hắc xấu xa quan sát giáo chủ Đại nhân, lúc này nước sông đã dâng đến bụng, quần lụa màu đen dán sát vào thân thể nàng, vóc người yêu kiều lả lướt càng thêm nổi bật. Lát nữa toàn thân nàng ngâm trong nước, y phục bị thấm đẫm nước dán sát vào da thịt sẽ là một cảnh đẹp biết dường nào.

Tần Lâm há miệng chảy nước miếng, nước sông dâng lên đến ngực rất nhanh, không gian trở nên nhỏ đi rất nhiều, cộng thêm không gian thông đạo nhỏ hẹp, dần dần hô hấp cũng trở nên khó khăn.

- Không được, ta không làm được!

Thanh âm của Bạch Sương Hoa run lẩy bẩy, cả người phát run, khuôn mặt mới vừa rồi còn bởi vì vận công biến thành màu đỏ, lúc này đã trắng bệch như tờ giấy.

Nàng có nỗi sợ hãi khắc cốt ghi tâm đối với nước sâu, năm nàng vừa năm tuổi, một trận hồng thủy phá hủy quê nhà, phá luôn cả ký ức tuổi thơ của nàng về cha mẹ hết sức thương yêu mình. Nàng ôm cành cây mà mẫu thân giao cho trước khi bị nước cuốn đi, trôi giạt không biết bao lâu, ngẫu nhiên gặp được Bạch Liên giáo chủ đời trước cứu giúp, thu vào môn hộ, sau lên chức Thánh Nữ rồi lên ngôi giáo chủ.

Mặc dù đã cách hai mươi năm, hồng thủy vẫn là ký ức kinh khủng nhất trong tiềm thức của nàng. Mặc dù đã giấu nỗi sợ hãi này sâu tận đáy lòng không hề để lộ ra, nhưng tới giờ phút này, tình cảnh nước sông không ngừng dâng lên, cảm giác toàn thân ngâm trong nước đã đưa nàng trở về ký ức như cơn ác mộng lúc năm tuổi, trong cơn hồng thủy kia. Bạch Sương Hoa thân là Bạch Liên giáo chủ, rốt cục lúc này đã để lộ ra điểm yếu trong lòng mình.

Tần Lâm thấy nàng sợ tới mức như vậy, tuy không hiểu rõ lắm nguyên nhân nhưng cũng mơ hồ đoán được vài phần, bèn đưa một cánh tay ra đỡ lấy nàng.

Không nghĩ tới Bạch Sương Hoa như vừa gặp được cọng rơm cứu mạng trong cơn hồng thủy, đầu tiên là ôm lấy cánh tay, tiếp theo liền bò lên trên người Tần Lâm, hai chân quấn vào bên hông hắn, hai tay ôm thật chặt cổ của hắn, tư thế giống như một con Koala thật lớn.

Chẳng qua là thân thể nàng lạnh như băng run lẩy bẩy, răng trên răng dưới va vào nhau lách cách, khiến cho Tần Lâm buồn cười cũng không cười nổi, không thể làm gì khác hơn là nhẹ vỗ lưng ngọc nàng, mềm mỏng nói:

- Ngoan, chớ sợ chớ sợ, có ta ở đây…

Vì sao cành cây mà mình ôm lần này lại biết nói như vậy?! Bạch Sương Hoa bất chấp hết thảy, trong bóng tối lạnh lùng, giữa hồng thủy vô tận vô biên, dường như chỉ có chỗ này là ấm áp hiếm có, vì vậy nàng càng ôm Tần Lâm chặt hơn nữa.

Nếu như là bình thời, Tần Lâm còn cầu cho mỹ nhân ôm mình như vậy mấy canh giờ. Nhưng lúc này lòng hắn nóng như lửa đốt, thấy nước sông đã ngập lên đến ngực không thể làm gì khác là nhào xuống nước.

Ặc ặc... Bạch Sương Hoa bị nước vào miệng mũi làm cho sặc ho, hai tay quơ quào loạn xạ, cào ra mấy vết trảo đỏ ửng trên mặt Tần Lâm.

- Này, nếu nàng không bình tĩnh lại, cả hai chúng ta sẽ chết đuối ở chỗ này.

Tần Lâm đứng thẳng người lại, hất một vốc nước lạnh lên mặt Bạch Sương Hoa.

Bạch Sương Hoa mơ mơ màng màng, chỉ nhớ mới vừa rồi mình đã nằm mơ, dường như lại trở về cơn ác mộng lúc mình năm tuổi. Nhưng lần này không còn là ôm cành cây mặc cho nước cuốn đi, mà là trèo lên một cây đại thụ vừa cao vừa ấm áp. Trong cơn tuyệt vọng vì tao ngộ cơn hồng thủy, có được một cây đại thụ như vậy thật là hạnh phúc khó được. Trong lúc nàng đang thầm cảm thấy may mắn, thình lình đại thụ ngã xuống, khiến cho nàng chìm xuống nước.

Sau khi tỉnh lại nàng lập tức hiểu ra, đó không phải là đại thụ gì cả, rõ ràng chính là Tần Lâm. Mà nơi này cũng không phải hồng thủy vô biên vô tận, mà là trong hang đá nhỏ hẹp tối tăm dưới lòng đất, trước có Đoạn Long Thạch cản đường, phía sau nước sông lại nhanh chóng dâng lên.

- Nàng có thể làm được, nội công của nàng vô cùng cao thâm, chỉ cần hít một nơi chân khí là có thể chống đỡ rất lâu.

Tần Lâm cầm tay của Bạch Sương Hoa, nhìn vào mắt của nàng, lòng tin mười phần nói:

- Ta tin tưởng nàng!

Ừ! Bạch Sương Hoa gật đầu một cái thật mạnh, so với trận hồng thủy lúc năm tuổi chỉ có một cành cây lênh đênh theo dòng nước, lần này có thêm một Tần Lâm sống sờ sờ, cảm giác tốt hơn rất nhiều.

Nước đã lên đến cằm, Bạch Sương Hoa dồn khí Đan Điền, thúc giục công lực đến mười hai thành, song chưởng chậm rãi đẩy ra, lặng lẽ không tiếng động vỗ vào Đoạn Long Thạch kia. Nhất thời một tiếng ầm rất lớn vang lên, Đoạn Long Thạch va chạm vào vách đá phát ra tiếng vang làm người ta ê răng, lung lay rất mạnh.

Tuy rằng không có bốn người bọn Ngả Khổ Thiền ở đối diện dụng kình, thế nhưng lần này lung lay nhiều hơn trước, đây chính là hiệu quả của nước sông nâng lên.

- Vì sao vẫn chưa được?

Sau khi Bạch Sương Hoa đẩy lần này sắc mặt lập tức trở nên bừng đỏ, cật lực thở hổn hển vài cái, xem ra dùng sức cũng đến cực hạn.

Vẫn nên chờ thêm, Tần Lâm ngăn nàng lại:

- Tiết kiệm sức lực một chút đi, đợi lát nữa thử lại! Bây giờ Đoạn Long Thạch chỉ mới ngập một nửa trong nước, nhận được lực đẩy vẫn còn ít, chờ nó hoàn toàn ngập dưới nước ắt là sẽ được.

Nước đã lên đến mức không cách nào đứng thẳng, Bạch Sương Hoa lấy tay níu Đoạn Long Thạch khiến cho mặt mũi mình ngoi lên trên mặt nước, có hơi tâm hoảng ý loạn:

- Đoạn Long Thạch ngâm trong nước, vậy chẳng phải là chúng ta cũng bị chìm dưới nước sao?

- Không quan hệ, ta dìu nàng bơi.

Tần Lâm đưa tay ra, thành khẩn nói:

- Buông lỏng, chớ lộn xộn, đừng hoảng hốt, giao mình cho ta là được.

Bạch Sương Hoa nắm tay của Tần Lâm không chậm trễ chút nào, theo lời hắn nói toàn thân buông lỏng, mượn một chút lực đạo trên tay hắn truyền tới, quả thật nổi trên mặt nước.

Tần Lâm dùng một tay hai chân bơi lội, cảm giác trên tay truyền tới lực đạo rất lớn giống như bị con cọp giữ lại, biết đối phương vẫn rất khẩn trương liền cười hì hì nói:

- Sao hả, ta nói không sai chứ, thật ra thì người ta chỉ cần một chút sức lực là có thể nổi trên mặt nước. Nếu không phải là nước sông sắp rót đầy hang đá này, chúng ta làm đôi uyên ương cùng bơi cũng rất hay…

Tên này thật là dẻo miệng… Bạch Sương Hoa buồn cười trong lòng, tâm lý căng thẳng mới đầu rốt cục dần dần tiêu tán, được Tần Lâm dìu đỡ bập bềnh trên mặt nước.

Thật ra thì Bạch Sương Hoa ngộ tính cực cao lại kiêm công lực thâm hậu, nội tức rất dài. Chỉ cần giải trừ nỗi sợ hãi trong tiềm thức, nàng học bơi cũng nhanh hơn so với bất kỳ ai khác, chỉ trong thoáng chốc đã nắm được thủy tính, cho dù là không có Tần Lâm dìu cũng có thể tự bơi một mình.

Nhưng từ đầu đến cuối, nàng đều không có rút tay mình đang trong tay Tần Lâm trở về...

Rốt cục nước sông còn cách nóc thông đạo chỉ hai thước, động tác Tần Lâm hơi mạnh một chút sẽ đụng đầu vào đỉnh động, mà Đoạn Long Thạch cũng cơ hồ chìm hoàn toàn trong nước.

- Được, chúng ta chìm xuống, đẩy Đoạn Long Thạch ra!

Tần Lâm véo vào lòng bàn tay Bạch Sương Hoa một cái.

- Chúng ta ư?

Bạch Sương Hoa hết sức kinh ngạc hỏi lại.

- Ta và nàng cùng đẩy!

Tần Lâm khích lệ cười cười, chỉ có một lần cơ hội, nếu như vẫn không thành công, nước sông ngập đến đỉnh động chỉ có một con đường chết, cho nên nhất định phải nắm chắc cơ hội, cố gắng lớn nhất.

Không biết vì sao nghe nói Tần Lâm sẽ cùng mình chìm xuống nước để đẩy Đoạn Long Thạch, lòng tin Bạch Sương Hoa lập tức gia tăng ba phần. Nàng gật đầu một cái thật mạnh, sử xuất thân pháp Thiên Cân Trụy, lập tức cùng Tần Lâm chìm xuống nước.

Thông đạo không cao, nước cũng không phải là quá sâu, chìm xuống ba thước đã đạp đến mặt đất, Bạch Sương Hoa và Tần Lâm mò mẫm tìm vị trí chuẩn xác, điều chỉnh tư thế của mình, như là tâm ý tương thông đồng thời dùng sức đẩy mạnh Đoạn Long Thạch.

Ùng! Mặt nước bên trên đột nhiên nổ tung, bọt nước đánh vào đỉnh động bay tán loạn, không ngờ rằng Bạch Liên giáo chủ dốc hết toàn lực xuất chưởng ở dưới nước có thanh thế hùng mạnh tới mức như vậy.

Trong tiếng ầm vang hòa lẫn tiếng nước chảy, Đoạn Long Thạch bị ngâm trong nước vốn đã trở nên nhẹ rất nhiều, lần này bị đẩy lăn về phía trước.

Hang đá bên kia Đoạn Long Thạch đã sớm không còn một bóng người, nếu không bọn họ sẽ thấy kỳ quan bình sinh khó gặp: nước sông từ từ bao phủ thông đạo, Đoạn Long Thạch nặng đến vạn cân ở trong nước lăn về phía trước, kèm theo nước chảy cuồn cuộn, rốt cục nó đã bị đẩy ra khỏi thông đạo.

Phù…

Phía sau Đoạn Long Thạch, Tần Lâm và Bạch Sương Hoa mệt mỏi kiệt sức, dứt khoát buông lỏng thân thể theo nước chảy lao ra, lảo đảo mấy bước mới đứng vững, sau đó hít lấy hít để không khí trong lành. Mặc dù vẫn còn trong hang đá dưới lòng đất, nhưng so với thông đạo hẹp vừa rồi bị nước sông bao phủ, không khí nơi này khiến cho người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn nhiều.

Bốn mắt nhìn nhau không nói hết hân hoan, mới vừa thoát chết trong gang tấc khiến cho hai người bọn họ đều có cảm giác như vừa mới đầu thai kiếp khác.

Vào giờ phút này là lệ nóng doanh tròng, là phấn khích ôm nhau để ăn mừng đã tìm được sự sống từ trong chỗ chết ư?

Không hề có, dường như không khí lúc này lại trở nên hết sức ngột ngạt. Mới vừa rồi chỉ có hai người sau Đoạn Long Thạch, khoảng cách giữa sống chết chỉ có một đường tơ, tất nhiên hết sức khác thường. Hiện tại đã ra khỏi thông đạo, sắp trở về mặt đất, Bạch Sương Hoa vẫn là khâm phạm đầu sỏ của triều đình, chủ nhân Ma giáo chí tại lật đổ Ngụy triều. Tần Lâm vẫn là quan chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty bắt phản tặc nghịch đảng, kình thiên ngọc trụ giá hải kim lương của triều đình.

- Ngươi...

Bạch Sương Hoa cùng Tần Lâm đồng thời mở miệng, lại đồng thời ngậm miệng lại, không khỏi hiểu ý cười một tiếng. Sau khi trải qua đồng sinh cộng tử, rốt cục khiến cho hai người vốn là cừu địch với nhau này nảy sinh ra chút ăn ý, chỉ có hai người mới hiểu.

Thanh âm binh khí và khôi giáp va chạm vào nhau loảng xoảng khiến cho hai người giật nảy mình. Thanh âm của Lục Viễn Chí từ bên ngoài vách đá vọng vào:

- Tần ca, Tần ca huynh ở chỗ nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK