Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Két… đại môn thiên điện bị đóng lại chậm rãi, chỉ thấy bóng áo xanh thấp thoáng qua khe cửa. Đến khi các Hiệu Úy đến gần nhìn vào trong từ cửa sổ, bên trong đã không có một bóng người.

Đây là chuyện gì vậy? Mấy tên Hiệu Úy ngơ ngác nhìn nhau, thò đầu vào cửa sổ nhìn quanh quất. Quả thật trong điện đã không còn bóng dáng có tăng nhân áo xanh, mà hoa, nến, bồ đoàn, bàn thờ… đều không có dấu vết động tới.

Trời ơi, chẳng lẽ thật sự mất dấu rồi sao? Các Hiệu Úy nơm nớp lo âu, phải biết Tần Lâm hậu thưởng trọng phạt, ở dưới tay hắn thăng quan phát tài rất mau, phạm sai lầm cũng sẽ bị phạt rất nặng.

- Không vội, không nên vội!

Không biết Tần Lâm đã dẫn dắt chúng Hiệu Úy chạy đến từ lúc nào, trên mặt nở nụ cười khả ái, bên người hắn là Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và La Đông Nham. Ngu Trúc phương trượng mặt xám như tro tàn rơi ở phía sau một chút, hai tên cẩm y quan giáo một tả một hữu đang trông chừng lão chặt chẽ.

Tần Lâm khoát khoát tay ngăn mấy tên Hiệu Úy xin tội:

- Xem thử dưới đất, thật ra thì rất dễ dàng phát hiện, các ngươi nhìn thấy cái gì?

Trên mặt đất có dấu vết chút bột màu trắng, trong thiên điện bên dưới tượng Phật cũng có chút bột trắng như vậy, vô cùng nổi bật.

Lục Viễn Chí ưỡn ngực thót bụng hết sức đắc ý, trong khoảnh khắc mà y và tăng nhân áo xanh kia va chạm vào nhau, y đã cầm một chiếc túi nhỏ đựng bột trắng rắc vào vạt sau tăng bào của tăng nhân kia.

Tần Lâm cười hăng hắc, thế cục bây giờ chính là bắt rùa trong rọ.

-----------

Bên trong hang đá sâu dưới chỗ Tần Lâm đang đứng chừng hai mươi trượng, mặt nạ bạc của Bạch Liên giáo chủ óng ánh phản chiếu ánh lửa của lò đúc tiền.

- Tới hay lắm, bản giáo chủ còn chưa đi tìm Tần Lâm, hắn đã đuổi tới nơi này trước.

Ngọc thủ của Bạch Liên giáo chủ khẽ lật, khẽ ấn hờ xuống một cái, nhất thời chân khí trong chu vi hơn trượng kích động, y phục của nàng không gió mà bay phần phật, giống như lăng ba tiên tử giáng trần phiêu hốt.

Giáo chủ không chú ý tới sơ hở trong lời nói của mình, đáng tiếc A Sa không có ở nơi này nếu không nhất định sẽ nói, sư phó và Tần đại thúc không phải là ta đuổi ngươi chính là ngươi đuổi ta, các ngươi đuổi qua đuổi lại như vậy đến bao giờ mới chấm dứt?

Ngả Khổ Thiền bực tức ra mặt:

- Tần ma đầu ép người quá đáng, chúng ta không thể nào lùi bước nữa. Thỉnh giáo chủ dẫn dắt huynh đệ tỷ muội trong giáo đi trước, thuộc hạ nguyện dẫn dắt Tam đường chủ cản ở phía sau, liều mạng cùng Tần ma đầu!

- Ngả Hữu Sứ không nên gấp gáp, Vô Sinh Lão Mẫu bảo vệ bọn ta, sao có thể nói bỏ đi tấm thân hữu dụng một cách nhẹ nhàng như vậy?

Cao Thiên Long giả mù sa mưa khuyên mấy câu, lại bắt chéo hai tay trước ngực khom người hành lễ với Bạch Liên giáo chủ:

- Đánh hay lui, thuộc hạ tất nghe Thánh giáo chủ quyết định. Đánh, hang đá dễ thủ khó công, bản giáo có lợi địa hình. Lui, có cửa sắt vạn cân, đoạn long thạch, có thể ngăn chặn truy binh.

Bạch Liên giáo chủ không cam lòng quét mắt nhìn bốn phía, thấy khẩu pháo đồng vàng chói vừa mới đúc xong, lại nhìn sang cả công trường đúc tiền, lò nung lửa cháy đỏ rực, đùng đùng nổi giận nghiến chặt hàm răng.

Nếu bị Tần Lâm tìm được nơi này, lương thảo tích trữ, đại pháo mới đúc, đồng, than, lò nung… bên trong hang đá Long Du đều không thể mang đi, đao kiếm vũ khí cũng chỉ có thể mang đi một phần. Bạch Liên giáo tổ chức căn cứ này hao tốn bao nhiêu tâm huyết, lại phải vứt bỏ chỉ trong một buổi, quả thật nàng không nỡ chút nào.

Cũng may nàng thân là chủ nhân đệ nhất đại giáo phản Minh, cũng là kỳ tài đương thế, rất nhanh khống chế tâm trạng kích động, đơn chưởng dựng đứng chém xuống, đưa ra quyết định dứt khoát:

- Chúng ta vừa đánh vừa lui! Tần Lâm ép chúng ta phải bỏ hang đá Long Du, bản giáo chủ cũng sẽ không để cho hắn đắc ý. Cao Tả Sứ, hang đá này là lão khổ tâm kinh doanh, lát nữa sẽ để cho lão thả đoạn long thạch. Hừ hừ, Tần Lâm ôi Tần Lâm, chúng ta đã lâu không gặp, ta nhất định sẽ cho ngươi một bất ngờ…

Tựa như tình nhân đang lúc ngọt ngào nỉ non, lại che giấu địch ý sát phạt sinh tử.

Các cao thủ trong giáo Ngả Khổ Thiền, Luyện Ích Trần, Tử Hàn Yên đều kinh hãi trong lòng, người trong thiên hạ bị Bạch Liên giáo chủ chú ý tới như vậy, e rằng phải tự cầu phúc cho mình.

Cao Thiên Long lại âm thầm cười lạnh, cũng biết Bạch Liên giáo chủ lui không cam lòng, chiến lại bất lợi, nhất định sẽ làm ra quyết định vừa đánh vừa lui, bại trung cầu thắng.

Lão đưa mắt ra hiệu cho đám thân tín Hồ Vân Bằng, Dương trưởng lão cùng Hùng trưởng lão, đám thân tín tâm lĩnh thần hội.

Đột nhiên trong thông đạo truyền tới thanh âm của Tần Lâm:

- Các vị bằng hữu Bạch Liên giáo, các ngươi đã bị bao vây, ngoan cố kháng cự đến cùng không có đường ra, mau mau bỏ vũ khí xuống đầu hàng!

Trên mặt đất, cơ quan tượng Phật đã bị mở ra, tượng Phật to lớn lui về phía sau màn. Đài sen bên dưới tượng Phật lập tức lộ ra lối vào thông đạo đen ngòm, rộng chừng bảy tám thước, các bậc thang bằng đá hết sức chỉnh tề có thể cho phép ba người sóng vai đi cùng một lượt.

Sóng khí nóng đỏ từ lòng đất xông ra, sắc mặt của Tần Lâm có hơi đỏ lên, mùi kim loại dung luyện làm cho hắn biết rõ ràng mình đã tìm đúng chỗ. Mà chuyện đúc tiền giả lần này lại có liên quan tới Bạch Liên giáo, quả thật là một bất ngờ.

Mới vừa rồi phát hiện cửa động này, Ngu Trúc phương trượng không thể chối cãi, không thể làm gì khác hơn là tỏ ra cứng đầu không khai. Đáng tiếc đám đệ tử của lão không phải là ai ai cũng thấy chết không sờn giống như lão vậy, sau khi giết chết tại chỗ hai tên đệ tử, rốt cục tên đệ tử thứ ba thông báo cho bọn họ biết tình huống: Bạch Liên giáo chủ và đông đảo cao thủ dưới quyền đều ở trong hang đá này.

- Giáo chủ Đại nhân, chúng ta thật đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, ha ha ha…

Tần Lâm cười gian trá, lại dùng hai tay hợp thành cái loa, lớn tiếng gào thét về phía thông đạo:

- Các bằng hữu Bạch Liên giáo, các ngươi kẹt trong hang đá đã là lên trời không đường xuống đất không cửa, bản Khâm Sai vốn dĩ từ bi, cho các ngươi một cơ hội bỏ chỗ tối ra chỗ sáng. Chỉ cần giao ra Bạch Liên giáo chủ, Tả Hữu sứ giả, Tam đường chủ, mười trưởng lão, bản Khâm Sai cũng chỉ truy cứu kẻ đầu sỏ tội ác, không truy cứu tòng phạm…

- Hừ, đánh rắm con bà ngươi!

Trong động Ngả Khổ Thiền tức tối mắng to, giậm chân kêu gào:

- Ưng khuyển triều đình, có giỏi xuống đây quyết một trận sinh tử với gia gia!

Thợ trong động toàn là tín đồ tâm phúc Bạch Liên giáo triệu tập, mới đầu nghe thấy thanh âm của Tần Lâm trong thông đạo truyền ra, bọn họ còn có chút hốt hoảng, đến khi Ngả Khổ Thiền rống to một tiếng này, nhất thời ai nấy nắm chặt búa sắt, xích sắt, trợn tròn đôi mắt cùng nhau kêu lên:

- Cẩu quan Ngụy triều đừng tưởng bở, Vô Sinh Lão Mẫu ở trên cao, phản bội Thánh giáo hình thần câu diệt, xả thân tuẫn giáo trở về quê quán chân không!

Bọn họ vốn là đều là hảo bá tánh của triều Đại Minh, cũng không có người nào từ trong bụng mẹ sinh ra đã là Bạch Liên giáo đồ, nhưng hoặc là đất đai bị cường hào cướp đi không biết kêu ai đòi lại, hoặc bị lường gạt bóc lột cho nên hoàn cảnh nghèo khổ, hoặc kiếm sống khó khăn không chỗ nương tựa.

Là Bạch Liên giáo giúp đỡ bọn họ trong cơn khốn khó, tiếp thêm động lực sống cho bọn họ trong nghịch cảnh. Vì vậy quê quán chân không hư vô mờ mịt ở đáy lòng trở nên vô cùng chân thật, bọn họ cam tâm tình nguyện dâng hiến sinh mạng cho Bạch Liên giáo, không oán không hối.

Từ trong thông đạo truyền ra tiếng kêu giống như sét đánh trong lòng đất. La Đông Nham ngoài cửa động nghe vậy hoảng sợ biến sắc, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin tưởng triều Đại Minh lãng lãng càn khôn, nơi địa phương cai trị của mình lại có nhiều người cam tâm tình nguyện hy sinh vì Bạch Liên giáo như vậy.

Y không biết cao ốc bị nghiêng há phải do một sớm một chiều, triều Đại Minh từ khi Hồng Vũ Gia Chu Nguyên Chương đuổi Mông Nguyên về phía Bắc, ổn định Trung Nguyên đã lập quốc hai trăm năm, đủ loại tệ nạn dần dần phát triển. Vệ sở thối nát, gồm thâu đất đai, quan viên tham nhũng, thu đủ các thứ thuế…

Đúng như Trương Cư Chính nói, tòa cao ốc này nhìn bề ngoài vẫn thấy phú lệ đường hoàng, thật ra cột kèo bên trong đã có không ít mục nát hư hỏng, hoặc bị mối ăn rỗng ruột. Nếu như kịp thời thẳng tay sửa chữa vẫn còn có khả năng trở lại như mới, nhưng nếu bỏ mặc nó không ngó ngàng gì tới, mấy chục năm sau cột đổ kèo nghiêng, lúc ấy không còn đủ lực xoay chuyển đất trời.

Nếu như quan viên trong thiên hạ đều giống như Hoàng Gia Thiện, Vương Tượng Càn, Phan Quý Tuần, vậy cho dù là Bạch Liên giáo lưỡi nở hoa sen cũng không ai đi theo tạo phản.

Ngược lại nếu như trong triều đình quân thần toàn như gỗ mục, trong ngoài triều toàn là y quan cầm thú, loại cẩu quan như Vương Bản Cố, Lưu Nhất Nho, Dương Triệu, Tuân Trường Phong, Tôn Triều Nam… nắm quyền, như vậy nhất định sẽ có một người đứng lên dựng cờ khởi nghĩa giống như Trần Thắng, Ngô Quảng, hiệu triệu vạn chúng đi theo, lúc ấy tiêu diệt vương triều cũng chỉ trong khoảnh khắc.

Tiếng đáp thấy chết không sờn trong hang đá vô cùng dõng dạc, ngay cả Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và chúng huynh đệ Cẩm Y Vệ đã quen cuộc sống liếm máu đầu đao vẫn cảm thấy kích động trong lòng.

Duy chỉ có thần sắc Tần Lâm không có thay đổi chút nào, bởi vì hắn biết rất rõ, nếu như Trương Cư Chính cải cách chẳng qua chỉ là trên ý nghĩ và phương hướng tồn tại một ít vấn đề, vậy tôn chỉ của Bạch Liên giáo là tuyệt đối không thông.

Vào năm Vạn Lịch đang trong cục diện tử khí trầm trầm, Trương Cư Chính cải cách giống như ném một hòn đá xuống hồ, rốt cục vẫn không thể thay đổi tình thế rõ rệt. Về phần người thu thập sơn hà trong lòng Tần Lâm tất nhiên không thể bỏ được, không phải ta thì còn ai, chỉ bất quá thời cơ chưa tới, chỉ có thể giương cung lên mà không bắn.

- Tần, Tần Thiếu Bảo, làm sao bây giờ?

Tay La Đông Nham giấu ở bên trong ống tay áo đang hơi run.

Tần Lâm cười hắc hắc, đột nhiên hai tay bắc thành loa hướng về phía thông đạo lớn tiếng nói:

- Nói cái gì có giỏi xuống quyết một trận sinh tử, bây giờ kẻ ẩn thân bên trong hang đá, làm con rùa đen rút đầu không phải là chính các ngươi sao?

Trời ơi, tức chết ta rồi! Ngả Khổ Thiền tháo một hạt châu bằng gang xuống dốc hết toàn lực ném ra. Hạt niệm châu bay ra mang theo tiếng rít gió chói tai, đập vào vách thông đạo một tiếng keng, khiến cho tia lửa văng ra bốn phía.

- Trời, lực tay thật là mạnh!

Từ trên thông đạo lại truyền tới tiếng cười hài hước của Tần Lâm, giống như hắn đang xem hát.

Vì phòng địch tấn công, dĩ nhiên thông đạo không phải là thẳng một đường lên trên, mà uốn khúc quanh co. Cho dù là niệm châu của Ngả Khổ Thiền lợi hại hơn nữa cũng không thể đánh rớt sợi lông chân nào của Tần Lâm.

Trong lúc Ngả Khổ Thiền đang không thể làm gì, chỉ thấy chỗ thông đạo có khói ập vào. Mới đầu khói mù còn mỏng manh như có như không, dần dần trở nên nồng đậm, giáo chúng gần chỗ thông đạo không thể làm gì khác hơn là ho khan sặc sụa liên tiếp lui về phía sau.

- Cẩu quan muốn hun khói chúng ta!

Các giáo đồ kinh hô thất thanh.

Cũng có người gọi to:

- Con bà nó, liều mạng với hắn!

Tinh quang chợt lóe trong mắt Cao Thiên Long rồi biến mất, thấy Bạch Liên giáo chủ chậm chạp mãi không hành động, lão bèn cúi người hỏi thăm:

- Thánh giáo chủ, để cho thuộc hạ lưu lại cản ở phía sau...

- Không, lão quen thuộc cơ quan ám đạo, lập tức dẫn các huynh đệ chạy trước.

Bạch Liên giáo chủ phất phất tay, chém đinh chặt sắt nói:

- Kế hoạch trước đây không thay đổi!

- Cẩn tuân lệnh dụ Thánh giáo chủ!

Cao Thiên Long khom người hành lễ, nhưng trong lòng cười lạnh không ngừng: hừ hừ, chỉ sợ là nàng tưởng nhớ Bạch Ngọc Liên Hoa trên người tên họ Tần kia, xem ra nước cờ mà lão tử đi ở Sơn Đông đúng rồi.

Toàn bộ tinh thần Bạch Liên giáo chủ đều chú ý về phía miệng thông đạo, chuẩn bị đối phó Tần Lâm, không hề phát hiện ra vẻ gian trá trên mặt Cao Thiên Long.

Bên ngoài thông đạo, Tần Lâm nở một nụ cười xấu xa, các huynh đệ quan giáo đốt cành lá trúc khô vàng quạt khói vào trong thông đạo, hun khói giáo đồ Bạch Liên giáo.

Lục Viễn Chí nhất thời cao hứng, cởi đai lưng quần định tiểu vào đống lửa:

- Để ta đi tiểu cho chúng thêm chút khẩu vị, ha ha…

- Không được.

Tần Lâm ngăn Lục Viễn Chí lại:

- Bạch Liên giáo là kình địch của triều đình, trong hai trăm năm qua không thể cấm tuyệt. Cường cừu đại địch nên đối đãi thận trọng, có thể giết nhưng không thể làm nhục, đệ làm nhục người ta cũng giống như làm nhục mình.

Lục Viễn Chí xấu hổ buộc đai lưng lại, thầm nhủ trong lòng: quả là như vậy, nếu như mình đi tiểu ở chỗ này chà đạp Bạch Liên giáo đồ không đáng một đồng, như vậy rất nhiều binh cường tướng mạnh tiền bối Xưởng Vệ từ trước tới nay bị Bạch Liên giáo giết chết, đánh bại trở thành cái gì?

Trong hang đá, đôi mắt vốn giá lạnh băng hàn của Bạch Liên giáo chủ chợt trở nên dịu dàng hơn trước, tay khẽ mân mê vạt áo thầm nhủ trong lòng: Tần Lâm ngươi không muốn làm nhục Thánh giáo ta, tương lai ngươi rơi vào tay ta, ta cũng thề không làm nhục ngươi.

Từ trước tới nay ý trời khó đoán, nếu thật sự đến lúc đó, nàng còn có thể giữ được lời thề lúc này sao?

Khụ khụ, khụ khụ... Ngả Khổ Thiền thấy đám người Cao Thiên Long, Hồ Vân Bằng dẫn giáo đồ đi gần hết, bèn lớn tiếng ho khan sặc sụa.

- Nghe kìa, bên trong đã bắt đầu sặc ho rồi.

Lục Viễn Chí không để ý khói hun canh giữ ở miệng thông đạo, nghe thấy tiếng ho sặc bên trong bèn nở một nụ cười vui vẻ, híp đôi mắt nhỏ, nụ cười trở nên bỉ ổi, vô cùng bỉ ổi.

Tần Lâm cũng mỉm cười, lần này vây khốn toàn bộ nhân vật cao tầng Bạch Liên giáo bên trong hang đá, bên ngoài lại điều tới quân đội triều đình vây quanh tầng tầng lớp lớp, có thể nói địch nhân chắp cánh khó bay. Lúc ấy bắt được đối thủ cũ hùng mạnh mà thần bí Bạch Liên giáo chủ này, mình cũng có thể tự tay tháo chiếc mặt nạ bạc kia xuống, xem thử rốt cục giấu sau chiếc mặt nạ đó là dung nhan thiên kiều bá mị tới mức nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK