Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Thái hậu nổi giận như sấm đó là tất nhiên, sau khi biết được con trai lấy tội danh tham ô nhận hối lộ, kết đảng doanh tư để đuổi Phùng Bảo đi Nam Kinh thủ Hiếu Lăng, trong lòng nàng vừa tức giận vừa thất vọng. Bởi vì Phùng Bảo là thái giám mà nàng tin tưởng nhất, là Đại tổng quản của nàng ở trong cung.

- Giỏi, con trai ta giỏi thật!

Lý Thái hậu thống thiết nhìn Vạn Lịch, trầm giọng nói:

- Trương tiên sinh vừa mới chết đi không lâu, con lại đuổi Phùng Bạn Bạn đi. Mẫu hậu biết con oán hận bị người quản thúc hết sức phiền phức, được, mẫu hậu thành toàn cho con, sẽ tới Từ Thọ tự ở, không làm phiền con nữa!

Thấy mẫu thân tức giận như thế, trong lòng Vạn Lịch vẫn có hơi sợ. Nhưng dù sao triều Minh không phải là triều Hán, không có mối họa ngoại thích chuyên quyền, địa vị Thái hậu tuy cao nhưng cũng không đến nỗi lợi hại như triều Hán vậy.

Thực lực của Lý Thái hậu, bên ngoài dựa vào Trương Cư Chính, bên trong dựa vào Phùng Bảo, bây giờ hai cánh tay này đều đã gãy, nàng cũng chỉ có thể dùng chuyện xuất cung để hù dọa con trai một chút.

- Mẫu hậu là thân đáng ngàn vàng, nếu người xuất cung vậy đặt nhi thần vào chỗ nào, thần dân trong thiên hạ ắt sẽ cho nhi thần là đứa con bất hiếu.

Vạn Lịch quỳ xuống, đưa mắt nhìn Thái hậu chăm chú:

- Nhi thần xin mẫu hậu bớt giận, xin mẫu hậu thu hồi mệnh lệnh.

Rốt cục Lý Thái hậu cũng rất thương đứa con trai này, cảm thấy trong lòng mềm nhũn. Bất quá nàng nhớ tới Phùng Bảo mười năm khổ cực, lại cảm thấy con trai vẫn cứng rắn bèn không nghe lời, còn có hơi tức giận, sắc mặt lạnh lùng không để ý tới Vạn Lịch.

Chu Dực Quân cũng hết sức linh mẫn thông minh, quan sát sắc mặt cũng đoán được tâm ý mẫu thân đã hơi buông lỏng, vội vàng nói:

- Cho dù là mẫu hậu không quan tâm tới danh tiếng của nhi thần, cũng nên nghĩ giùm cho ngự đệ một chút. Chưa đầy ba tháng nữa Lộ Vương sẽ thành thân, đến lúc đó mẫu hậu không ở trong cung...

Lý Thái hậu có hai đứa con trai bảo bối, một là Chu Dực Quân làm Hoàng đế, người kia là Lộ Vương Chu Dực Lưu, hơn nữa so ra nàng đối với đứa con trai lớn, e rằng công danh lợi lộc chiếm phần hơn. Còn đối với Lộ Vương, tình thương mẹ con sẽ chiếm nhiều hơn.

Nghe Vạn Lịch nhắc tới Lộ Vương, Lý Thái hậu lập tức hồi tâm chuyển ý, ngồi thẳng thân thể trở lại:

- Hừ, đệ đệ con còn thương mẫu thân hơn kẻ làm ca ca là con. Mẫu hậu có đi hay không, chờ sau bàn lại, con hãy nói ta nghe phải chuẩn bị đại hôn cho Dực Quân thế nào?

Chu Dực Quân âm thầm cười một tiếng, y chỉ có tư chất trung bình nhưng tài khôn vặt lại không thiếu, bèn ra vẻ khổ sở nói:

- Hiện tại các nơi đều phải tiêu tiền, muốn chuẩn bị đám cưới cũng không dễ dàng, sợ rằng ngự đệ phải chịu lép chút ít. Mẫu hậu có muốn gặp Trương Tứ Duy một chút hay không, lão đang xử lý chuyện chuẩn bị bạc cho hôn lễ Lộ Vương.

Nghe thấy kinh phí hôn lễ Lộ Vương khó khăn, Lý Thái hậu lập tức đứng ngồi không yên, ra lệnh lập tức truyền đòi Trương Tứ Duy.

Trương Tứ Duy tới đặc biệt mau, sau khi tung hô vạn tuế, Vạn Lịch bèn nháy mắt ra hiệu cho lão.

- Khải bẩm Thái hậu nương nương, hôm nay tuy rằng tứ hải thái bình, thật ra thì triều đình chúng ta chính là trống rỗng, muốn kiếm tiền chuẩn bị đại hôn thật sự là không dễ dàng gì.

Mặt Trương Tứ Duy nhăn nhúm như khổ qua, bắt đầu than thở.

Lý Thái hậu nhướng mày lên, kinh ngạc hỏi:

- Cố Thái Sư Trương lão tiên sinh trị quốc, không phải là quốc thái dân an tứ hải thái bình sao, vì sao ngay cả mấy chục vạn lượng bạc cũng không lấy ra được?

Sắc mặt Trương Tứ Duy ửng đỏ, đột nhiên quỳ trên mặt đất dập đầu liên tiếp:

- Thứ cho hạ thần không dám nói bừa.

- Xem ra Trương lão Thái Sư trị quốc cũng có vô vàn khó khăn.

Lý Thái hậu như có điều suy nghĩ, trầm ngâm hồi lâu lại hỏi:

- Ái khanh bình thân. Ai gia hỏi lão, khó khăn ở chỗ nào, không kiếm ra tiền được sao?

Trương Tứ Duy bẩm báo:

- Khải tấu nương nương, hiện tại muốn kiếm được tiền quả thật không dễ dàng chút nào. Một thời gian trước bởi vì thiếu lương hướng khai chi ở Chiết Giang, mấy vạn Chiết binh lãnh lương không đủ, đám quan binh này lập tức gây sự, suýt chút nữa đầu hàng Bạch Liên giáo…

Chuyện này Lý Thái hậu đã biết, nghe nói ba chữ Bạch Liên giáo nàng cũng có hơi sợ sệt:

- A Di Đà Phật, tội lỗi, lương hướng vẫn phải phát đủ, nếu không quan binh đi đầu hàng Bạch Liên giáo, vậy biết phải làm sao? Ôi, xem ra quả thật không tìm đâu ra tiền, Trương tiên sinh, lão hãy cho ai gia con số thật, có thể có được năm mươi vạn lượng bạc hay không?

- Trên thực tế chỉ có thể kiếm được mười vạn lượng bạc, kính xin Thái hậu tha tội.

Trên mặt Trương Tứ Duy hiện ra vẻ hết sức khổ sở, cắn răng một cái mới báo ra con số này.

Lý Thái hậu im lặng, là nữ nhân xuất thân từ nhà làm ăn buôn bán, nàng và phụ thân Lý Vĩ, ca ca Lý Cao đã tính toán rất kỹ, đã sớm tính xong con số: nếu như có ba mươi vạn bạc, hôn lễ của Lộ Vương sẽ có thể làm ra hình ra dáng, nếu như có năm mươi vạn bạc, hôn lễ sẽ hết sức rình rang. Nhưng nếu chỉ có mười vạn lượng bạc, vậy thì quả thật quá nghèo.

Nàng tỏ ra khó xử, Chu Dực Quân khẽ nhếch một nụ cười vui vẻ, đưa mắt ra hiệu cho một tên tiểu thái giám thủ hạ tâm phúc của Trương Kình.

- Tả Đô Đốc, Thái Tử Thái Phó, chưởng Cẩm Y Vệ sự Lưu Thủ Hữu cầu kiến!

Tiểu thái giám kéo dài giọng truyền báo.

Vạn Lịch nhìn mẫu hậu thăm dò, Lý Thái hậu gật đầu một cái, từ trước tới nay nàng chưa hề làm trễ nãi chính sự của con trai.

Lưu Thủ Hữu sải bước chạy vào Từ Ninh cung, theo lệ tung hô vạn tuế, sau đó mới bẩm báo:

- Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế. Vi thần phụng chỉ kê biên tài sản phủ đệ quyền yêm Phùng Bảo, tổng cộng có tám vạn chín ngàn bốn trăm lượng hoàng kim, chín mươi ba vạn bảy ngàn lượng bạc trắng, hai mươi lăm hộc trân châu, một trăm mười chuỗi ngọc trai, mười tám gốc san hô cao năm thước...

- Cái gì?!

Lý Thái hậu cả kinh từ chỗ ngồi đứng bật dậy, không dám tin nhìn chằm chằm Lưu Thủ Hữu:

- Ngươi nói hơn tám vạn lượng vàng, chín mươi mấy vạn bạc trắng ư? Ngươi không lầm chứ?

Rốt cục nàng vẫn là cô nương xuất thân từ tiểu hộ, cho dù là làm Thái hậu nhiều năm như vậy, Lý Thái hậu vẫn còn coi trọng vàng bạc. Thật ra thì giá trị của đất đai nhà cửa, thư họa trân bảo cao hơn vàng bạc rất nhiều.

Lưu Thủ Hữu vội vàng đáp:

- Quả thật là như vậy, sau khi vi thần kiểm tra tỉ mỉ mới tới đây hồi phục thánh chỉ.

Y còn có một câu chưa nói, chính là con số này đã bị Tần Lâm lấy đi rất nhiều trân bảo đáng tiền, sau đó y và đám đường thượng quan cẩm y còn vơ vét thêm một số nữa, cuối cùng còn lại mới ghi chép vào sổ nộp lên triều đình.

Đáng tiếc cuối cùng không tìm được quyển sổ ghi chép bí mật của Phùng Bảo, đây là chuyện khiến cho Lưu Đô Đốc tiếc nuối nhất.

Lý Thái hậu sớm bị con số tham ô cực lớn của Phùng Bảo làm cho giật mình kinh hãi trợn mắt há mồm, hồi lâu sau mới chậm rãi ngồi xuống, lẩm bẩm nói:

- Ai gia, ai gia đã nhìn lầm người, vốn tưởng rằng cho dù là Phùng Bảo tham ô cũng chỉ số lượng có hạn… Ai gia đã trông coi phí thức ăn ngự phòng, các loại phí sinh hoạt trong cung, lão lấy đâu ra mà tham ô nhiều như vậy…

Nghe lời này, chớ nói Vạn Lịch và Lưu Thủ Hữu, dù là Trương Thành Trương Kình quỳ đau đầu gối đều cười nghiêng ngã, Lý Thái hậu thật sự là xuất thân tiểu môn tiểu hộ, ý tưởng giống như đúc phụ thân Lý Vĩ, ca ca Lý Cao. Thử hỏi Phùng Bảo thân là tổng quản nội đình, chẳng lẽ cũng chỉ tham ô các hạng mục kinh phí sinh hoạt cung đình hay sao? Lão không có ngu như vậy, chỉ là lợi dụng quyền lực nắm giữ trong tay thu lấy hối lộ của văn võ bá quan, con số thu nhập này đã nhiều hơn xa sinh hoạt phí của cung đình, hơn nữa không bị Lý Thái hậu chú ý.

Thử nghĩ ngay cả Thủ Phụ Thái Sư Trương Cư Chính cũng từng tặng lễ vật trị giá mười vạn lượng bạc cho Phùng Bảo, những quan viên khác thì sao? Tích lũy qua nhiều năm như vậy, đương nhiên là số lượng hết sức kinh người.

Lưu Thủ Hữu buồn cười trong bụng, thần sắc ngoài mặt vẫn nghiêm nghị, lại nói:

- Bệ hạ, nương nương, vi thần kê biên tài sản phủ đệ Phùng phủ và gian tà Phùng đảng khác, vàng bạc tài bảo lấy được sẽ có thể nộp lên triều đình trong ba ngày.

Vạn Lịch đã chờ những lời này từ lâu, cố ý làm ra vẻ bừng tỉnh ngộ, vui vẻ ra mặt nhìn mẫu thân nói:

- Mẫu hậu, lần này có bạc cho hôn lễ của ngự đệ rồi!

- Hoàng nhi nói là…?

Lý Thái hậu hơi suy nghĩ một chút cũng chợt hiểu ra, lấy bạc kê biên tài sản phủ đệ Phùng Bảo lấy được sung làm kinh phí hôn lễ cho Lộ Vương, vừa không ảnh hưởng đến chi tiêu chính quy của triều đình, vừa có thể làm cho hôn lễ rình rang hết mức, chính là lưỡng toàn kỳ mỹ.

Lý Thái hậu cũng không phải là Võ Tắc Thiên, nàng làm được Thái hậu chẳng qua là tình cờ được Long Khánh nhìn trúng, may mắn sanh ra Thái Tử Chu Dực Quân, nàng không có hoài bão quá lớn, ánh mắt quá cao. Lúc này thứ nhất phẫn hận vì con số tham ô khổng lồ của Phùng Bảo, cảm thấy lão đã phụ lòng tin tưởng của mình, thứ hai, cũng là chủ yếu hơn, rốt cục đã có bạc cho hôn lễ Lộ Vương, khiến cho tâm trạng buồn bực tức giận của nàng đã vơi đi bảy tám phần.

- Thôi, thôi, nếu Phùng Bảo bất trung, vậy theo ý hoàng nhi đuổi lão đi thôi, ai gia cũng không muốn thấy lão nữa.

Lý Thái hậu thở dài lắc đầu một cái, nghĩ đến mặc dù Phùng Bảo tham ô nhưng mười năm qua cũng ra sức cho mình không ít, cuối cùng có chút không đành lòng.

Nhưng nghĩ đến đến tâm can bảo bối tiểu nhi tử Lộ Vương Chu Dực Lưu sắp sửa đại hôn, chút không đành lòng này cũng tan thành mây khói trong nháy mắt, nàng nhìn về phía Trương Hoành, Trương Kình, Trương Thành quát:

- Còn không đứng lên, muốn quỳ tới khi nào? Song nhi Hồng nhi, Trương Hoành tuổi cao, các ngươi cũng không dìu lão?!

Lý Thái hậu giả vờ quát tháo cung nữ, Trương Hoành cười khổ trong lòng, mà Trương Kình cùng Trương Thành biết rất rõ ràng, hôm nay bệ hạ qua được cửa ải Thái hậu nương nương, vậy tương lai sẽ hoàn toàn khác hẳn.

Lý Thái hậu cũng không nhận ra được vẻ vui mừng toát ra trong đôi mắt con trai. Rất rõ ràng Vạn Lịch ẩn nhẫn nhiều năm, một buổi sáng tự mình chấp chính lấy được đại quyền, đã làm ra chuyện gì tuyệt đối không chịu dừng lại.

Tin tức Phùng Bảo rơi đài truyền khắp toàn bộ kinh sư rất nhanh, văn võ bá quan nhìn thấy thiết giáp quân mười hai đoàn doanh xuất hiện trên quảng trường bên ngoài ngọ môn, Phùng đảng thúc thủ chịu trói. Tam giáo cửu lưu ngoài đường phố chính mắt thấy đại đội cẩm y quan giáo vọt vào nha môn Đông Xưởng, một lưới bắt hết đám thân tín của Phùng Bảo.

Chuyện biến cố trong cung là một bí mật, dĩ nhiên không sẽ truyền ra ai ai cũng biết, vì vậy đầu đường cuối hẻm có đủ các lời đồn, mà Tần Lâm là nhân vật chính không thể thiếu trong đó.

Nguyên nhân rất đơn giản, hắn tuyên đọc thánh chỉ ở bên ngoài ngọ môn, hắn vỗ vai Lưu Thủ Hữu rất tiêu sái. Mà trước khi Phùng Bảo rơi đài không lâu, Tần Lâm còn đả thương điệt nhi Phùng Bang Ninh của lão, dẫn theo cẩm y quan giáo đi bao vây nha môn Đông Xưởng, cơ hồ thành thế nước lửa với Phùng Bảo. Cho nên trong rất nhiều lời đồn, hắn là bàn tay đen phía sau màn lật đổ Phùng Bảo.

Hãy suy nghĩ một chút, Phùng Bảo như mặt trời ban trưa, quyền thế nhất thời vô lượng, vì sao sớm không rơi đài, muộn không rơi đài, mới vừa đấu với Tần Thiếu Bảo lại đột ngột rơi đài như vậy?

Những suy đoán này không phải là không có lý, cũng chênh lệch không xa với chân tướng. Ngay cả những nhân vật chân chính phát động biến cố trong cung trục xuất Phùng Bảo như Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân, hai Trương Ty Lễ Giám thật ra cũng không biết, nếu như lúc trước Tần Lâm dẫn theo Phùng Bang Ninh tìm tới chỗ Phùng Bảo, thái độ Phùng Đốc Công đối với Tần Lâm vẫn giống như trước vậy, thực hiện tất cả cam kết đối với hắn, có lẽ trường cung biến này sẽ có một kết cục khác...

-----------

Phủ đệ Chu Ứng Trinh, Thành Quốc Công trẻ tuổi kiểm lại lễ vật đủ các màu sắc, luôn miệng căn dặn lão quản gia:

- Những thứ này là đưa đến Tần phủ, chúc mừng hắn diệt trừ gian tà thay quốc triều, ta thân là Quốc Công không tiện kết giao cẩm y vũ thần, cho nên lát nữa nên nói thế nào, lão đã nhớ kỹ chưa?

- Bẩm Quốc Công gia, lão nô đã nhớ.

Lão quản gia cười trả lời, cũng không biết chủ nhân mình hỏi lần thứ mấy.

Nha môn Đông Xưởng, Hoắc Trọng Lâu bị các vị đồng liêu vây vào giữa, thân tín Phùng Bảo đều bị bắt hết sạch sẽ, còn sót lại toàn là loại người bất đắc chí dưới tay Phùng Bảo, tỷ như Lưu Nhất Đao.

- Chúc mừng Hoắc Đại nhân một bước lên mây, đi theo Tần Thiếu Bảo, tương lai nhất định tiền đồ sáng chói.

Một vị Ty Phòng lớn tiếng tán dương, không che giấu lòng hâm mộ chút nào.

Lại có vị Đương Đầu cười nói:

- Từ Tước, Trần Ứng Phượng làm cho Đông Xưởng chúng ta trở nên hỏng bét, Hoắc Đại nhân nhậm chức, tất nhiên vạn sự đổi mới!

Hoắc Trọng Lâu cười ha hả, bộ râu quai nón như cương châm run lên. Mặc dù vẫn chưa có lệnh bổ nhiệm xuống, nhưng Chưởng Hình Thiên Hộ Từ Tước, Lý Hình Bá Hộ Trần Ứng Phượng đều bị bắt, y là người của Tần Lâm, cho dù là lần này không làm được Chưởng Hình cũng có thể làm Lý Hình.

Không biết bao nhiêu người hâm mộ y, chỉ hận vì sao lúc trước không phải là mình đi Kỳ Châu. Nếu quen biết Tần Thiếu Bảo từ trước quả thật hay biết bao nhiêu…

- Tần Lâm ôi Tần Lâm, vì sao chàng cứ trở nên nổi bật như vậy?

Từ Tân Di nhét một quả nho đã lột vỏ vào miệng Tần Lâm, nhẹ nhàng cười nói:

- Có nhớ Tử Huyên muội muội hay không, cho dù nàng là Trí Đa Tinh, lần này cũng phải bội phục chàng.

Trương Tử Huyên cùng mấy vị huynh trưởng trở về quê nhà Giang Lăng an táng Trương Cư Chính, không có ở kinh sư, Tần Lâm cau mày, như có điều suy nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK