Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người suốt buổi sáng chạy cả hai canh giờ, ai nấy đói bụng đến mức trong bụng sôi rột rột, nghe được thanh âm này đều chảy nước miếng ròng ròng.

- Tên mập, những quán này đều không tốt mà...

Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, hướng đám người Từ Tước chấp tay xá liên tục, ngón tay chỉ về phía trước:

- Gặp nhau chính là duyên phận, hôm nay chúng ta sóng vai phá án, bản quan mời mọi người đến Tiện Nghi phường ăn bữa cơm thường, các vị cần phải nể mặt!

Tiện Nghi phường chính là những năm Vĩnh Lạc đã có danh hiệu, lấy vịt quay làm món nổi tiếng hậu thế, tuy nhiên tên là Tiện Nghi phường, giá cả lại không rẻ một chút nào, thực khách chủ yếu là quan trong triều. Nơi này Cẩm Y Hiệu Úy, Đông Xưởng sai dịch, cộng lại hai ba mươi người, một bữa ở Tiện Nghi phường tổng cộng phải tốn mấy chục lượng bạc.

Tuy nhiên Tần Lâm cần gì quan tâm đến điểm này? Tào Bang cùng Ngũ Phong Hải Thương cộng lại, nói phú khả địch quốc cũng không phải khoác lác. Tần Lâm có hai thành vốn trong bọn họ, cho dù có mời tất cả quân đóng ở kinh sư tới ăn Tiện Nghi phường, cũng có thể mời được.

Từ Tước cất tiếng cười ha hả, người của Đông Xưởng đều ăn uống chùa chiếm tiện nghi quen rồi, tất nhiên vui lòng xài tiền của Tần Lâm, liền cười nói:

- Kinh sư đều hiểu được Tần Chỉ Huy trượng nghĩa sơ tài, có cái tên Cập Thời Vũ, hôm nay chúng ta cũng...

Chúng sai dịch cũng đều xoa xoa tay cười hắc hắc, đều nghĩ hôm nay phải phành cái bụng mà ăn mạnh, ăn phá sản Tần Lâm mới gọi là sảng khoái.

Đột nhiên Phùng Bang Ninh chợt chen vào:

- Tần Chỉ Huy, lời này của ngươi không đúng, chúng ta làm chuyện cho vua, cần lấy công vụ làm thiết yếu, làm sao trước hết nghĩ đến ăn ăn uống uống chứ? Trong cung Từ Thánh Lý nương nương cùng Phùng Ty Lễ đều ngẩng đầu ngóng trông kết quả phá án của chúng ta. Ngươi lại muốn bỏ xuống vụ án này không làm, đi ăn Tiện Nghi phường gì, không khỏi quá mức cô phụ hoàng ân. Từ Chưởng Hình, Trần Lý Hình, hai vị nói đạo lý này có đúng hay không?

Ách... Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng sặc trong cổ họng một tiếng, thực không ngờ Phùng Bang Ninh đột nhiên mượn điều này làm khó dễ. Dù sao hắn là cháu ruột của chủ nhân, nhất định phải theo hắn nói chuyện. Nhưng Tần Lâm mời khách bọn họ nguyên vốn cũng đáp ứng, trong lúc nhất thời quay ngoắc lại thật không dễ dàng chút nào.

Tào Hưng Vượng là đứng ở sau lưng Phùng Bang Ninh, hướng về phía Tần Lâm cười hăng hắc, khiến hai người Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực tức giận không nhẹ, nhưng lại bị đối phương chụp cái mũ lớn chế trụ, không phản bác được gì.

Phùng Bang Ninh hết sức đắc ý, ban đầu Tần Lâm được phân sơn phòng hướng Bắc, nói là nhìn nóc nhà của điện Thái Hòa ở phía bắc Tử Cấm thành, nhất thời lòng trung quân đền nợ nước, làm cho hắn bị nghẹn họng không nói gì được, cho nên chờ tới bây giờ mới bắn ra một mũi tên để báo mối thù này.

Vượt ngoài dự liệu của mọi người, Tần Lâm cũng không tranh cãi ngược lại, mà là cười ha hả nói:

- Phùng trưởng quan nói phải, hạ quan cân nhắc không chu toàn. Đã như vậy, chúng ta mua chút bánh nóng gì đó lót dạ, vừa gặm vừa đi đến nha môn Hộ bộ đi.

Tần Lâm dễ dàng chịu phục như vậy, Phùng Bang Ninh ngược lại lấy làm kinh hãi, cẩn thận suy nghĩ một chút cảm thấy họ Tần này phá án cũng không thần kỳ như trong truyền thuyết, nghĩ ngợi trước kia không phải là quá đề cao hắn hay sao, thật ra thì người này cũng không có bản lãnh gì lớn.

Mọi người liền ghé quán ven đường mua chút cánh gà, bánh bao gì đó để lót bụng. Từ Tước, Trần Ứng Phượng không thành vấn đề, chỉ cảm thấy Phùng Bang Ninh quá mức cố chấp. Những tên Hiệu Úy cùng sai dịch Đông Xưởng bình thường kia thì vô cùng thất vọng, một bữa tiệc rượu phong phú như vậy biến thành bánh nướng khô khan khó nuốt. Trời đông tháng Chạp giá rét, gió lạnh thổi trên đường vừa đi vừa gặm, người biết thì nói là thân quân Xưởng Vệ, kẻ không biết còn tưởng rằng đây là khổ sai từ đâu mà tới.

Chống chịu gió rét, gặm bánh nướng đi một mạch tới nha môn Hộ bộ, tiểu lại giữ cửa cũng giật mình, không biết được đoàn người nào tới, Đến khi thấy rõ là một nhóm quan viên Xưởng Vệ mới vội vàng đi vào thông báo, sau đó mời bọn họ vào phòng văn thư.

Hộ bộ Thượng Thư Trương Học Nhan mặt mũi tỏ vẻ giận dữ đi ra, thần sắc rất bất thiện, cũng không làm lễ ra mắt cùng mọi người liền hỏi:

- Các ngươi đến Hộ bộ đại đường này của bản quan làm cái gì?

Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng sớm biết vị Đại Tư Đồ này không phải là dễ trêu, cũng không dễ dàng nói chuyện giống như Chu Ứng Trinh mới vừa rồi, liền co đầu rụt cổ lại, ánh mắt nhìn Tần Lâm.

Tần Lâm chắp tay một cái, còn chưa kịp nói chuyện, Trương Học Nhan đã phùng mang, trừng mắt. Tần trưởng quan chúng ta lập tức xì hơi, cười khổ nhìn Từ, Trần hai vị giơ tay nhún vai, ý tứ là ta cũng không làm gì được lão Thượng Thư này.

Phùng Bang Ninh hoành hành quen rồi, lại ỷ có chỗ dựa của bá phụ, ngay cả Thượng Thư công của triều Đại Minh cũng không xem ra gì, thấy Tần Lâm lùi bước hắn càng lúc càng ra vẻ đắc ý, ra điệu bộ nhà quan nói:

- Trương Thượng Thư, hạ quan phụng ý chỉ của Thái hậu điều tra án Thanh Minh Thượng Hà Đồ bị mất cắp, muốn tra chi tiết thời gian trước giao tiếp trong ngoài như thế nào. Vì vậy đến quý nha môn tra một chút, kính xin Trương Thượng Thư cho gọi hai vị bộ tào chịu trách nhiệm tổ chức cụ thể ra, để chúng ta tiện tra án.

Trương Học Nhan nghe qua liên tục cười lạnh, không nói một lời, chờ Phùng Bang Ninh nói xong đợi nửa ngày, mới híp mắt hỏi hắn:

- Lại những điều này, nói xong rồi chứ?

Phùng Bang Ninh không giải thích được gật đầu một cái.

- Một, bọn, nói, bậy!

Trương Học Nhan từng chữ một gằn mạnh từng tiếng, chợt giữa chừng liền trở mặt, cẩm chén trà lên phanh một cái ném nát bấy, tức khí nói như quát với con bò chuẩn bị trận đấu:

- Lục bộ là triều đình trọng địa, công khí của quốc gia, muốn tham tấu, muốn tra phóng, tự có Đô Sát viện, lục khoa Cấp Sự, Xưởng Vệ các ngươi là hoàng gia tư khí, há có thể lấy tư xâm công? Hộ bộ đại đường này của lão phu, sao có thể để cho các ngươi xúc phạm? Hừ hừ, cho dù có đình trượng đánh chết lão phu, cũng ngàn vạn lần không thể phế bỏ pháp độ quốc gia.

Ối mẹ ơi! Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực đây là lần đầu thấy quan văn triều Đại Minh phát uy, quả nhiên lợi hại, nhất tề thè đầu lưỡi thật dài, âm thầm nói may mắn thay cho trưởng quan của mình: mới vừa rồi thật may là không phải là Tần Lâm cậy mạnh làm càn, nếu bị lão Thượng Thư mắng một trận, coi hoàn toàn mất hết mặt mũi.

Triều Đại Minh đến trung hậu kỳ, quyền thế tập đoàn quan văn cũng đủ để chống lại cùng hoàng quyền, thậm chí lấn lướt cả hoàng quyền. Cái gọi là đình trượng cũng là đánh những Đô lão gia, Cấp Sự thích nói hươu nói vượn, giống như Trương Học Nhan thân đảm nhiệm Hộ bộ Thượng Thư, trong Lục bộ trừ Lại bộ chính là ông ta, đi lên nữa cũng chỉ có mấy vị nội các Đại Học Sĩ thôi. Nếu là ngay cả Thượng Thư cũng bị đình trượng, vậy cả quan văn triều bất kể hệ phái nhất định sẽ ùa lên như ong vỡ tổ rồi.

Phùng Bảo tự mình đến, Trương Học Nhan còn nể lão ba phần. Thân phận Từ Tước, Phùng Bang Ninh, lão Thượng Thư thật đúng là không xem ra gì.

Phùng Bang Ninh bị vỗ đầu che mặt mắng rát một trận, cả người đều tê dại, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, đang muốn tranh luận cùng Trương Học Nhan, lại nói không lại người ta, trong lúc nhất thời bàng hoàng vô địa, sắc mặt phồng lên giống như heo bị bơm da, chỉ hận không có cái lỗ nào ở dưới đất mà chui vào.

Tần Lâm thủy chung cúi đầu, giống như là không dám ngẩng đầu nhìn Trương Học Nhan, duy chỉ có bả vai run run... Tên mập quen thuộc với tính cách của Tần trưởng quan, lúc này mới chợt hiểu ra, lấy đầu ngón tay thọt Ngưu Đại Lực. Hai người bèn nhìn nhau cười, hết thảy có thể hiểu không cần phải nói ra.

Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng có hung hăng đi nữa, trước mặt lão Thượng Thư cũng không dám càn rỡ, vội vàng xin lỗi hắn luôn miệng, nói cũng không phải là tới tra Hộ bộ của Trương Thượng Thư quản lĩnh, chẳng qua là tìm hai vị bộ tào ty quan hỏi một chút tình huống.

Tần Lâm chờ cho Phùng Bang Ninh để lộ tướng xấu đủ rồi, lúc này mới từ từ đứng lên, giả vờ tốt bụng khuyên:

- Trương Thượng Thư, chuyện này thực không liên quan lớn cùng Hộ bộ. Chúng ta tra một chút, cũng tiện công bố cho thiên hạ, trả lại trong sạch cho ngài, rửa sạch những từ ngữ đạn hặc không thực kia!

- Nói như vậy còn được...

Trương Học Nhan lần này thì cười tươi như hoa nở, vuốt râu hừ một tiếng:

- Hừ, nếu là tên họ Phùng này chịu nói chuyện giống như ngươi vậy, lão phu cần gì động can hỏa lần này? Không phải là Tần Chỉ Huy khuyên giải, lão phu ngày mai sẽ cáo bệnh, không phụng bồi!

- Mẹ của ta nha!

Từ Tước, Trần Ứng Phượng cùng Tào Hưng Vượng mấy người đều muốn khóc. Nếu là Trương Học Nhan một vị thanh vọng cực kỳ như vậy, nho lâm danh túc Thượng Thư công như vậy bị bọn họ giận đến cáo bệnh, lần này coi như làm cho danh tiếng của Xưởng Vệ quá vang dội, bọn họ chỉ còn nước chờ bị tấu chương của quan văn cả triều đè chết đi.

Từ Tước nhìn Tần Lâm chắp tay một cái: lão huynh, lần này nhờ có ngươi rồi!

Phùng Bang Ninh chán ghét hết sức, vừa hết sức xấu hổ, đứng ở một bên thật sự là vạn phần lúng túng.

Tần Lâm nói lời dễ nghe, kế tiếp Trương Học Nhan liền chịu phối hợp, gọi tới hai viên bộ tào Trình Hứa, Quách Toại Thành, đem danh sách giao tiếp đã chỉnh lý gọn gàng đưa cho bọn hắn xem, quả thật phía trên không có Thanh Minh Thượng Hà Đồ, nói cách khác Hộ bộ căn bản không tiếp lấy quốc bảo này từ trong cung, tham ô lưu lại cũng không thể nào kết luận được.

Tần Lâm căn dặn sao chép lại một phần danh sách để so sánh với phần ghi chép lại của nội quan giám trong cung, rồi cùng mọi người cáo từ rời đi. Trương Học Nhan cười hì hì đưa đến cửa chính, chẳng qua là vẫn mặt lạnh đối địch với Phùng Bang Ninh, rõ ràng là bị hắn làm cho tức giận chưa nguôi. Mọi người thấy vậy tất cả đều cười thầm không dứt.

Từ Hộ bộ đi ra, sắc trời cũng hơi tối, xem ra cũng đến lúc cơm nước. Phùng Bang Ninh ở trong Hộ bộ bị một bụng tức giận, cũng không dám làm lớn, trong lòng nói lần này Tần Lâm muốn mời khách ta sẽ không cản hắn, để cho mọi người ăn cho hắn nghèo luôn mới được!

Ai ngờ lần này Tần Lâm không đề cập tới chuyện ăn uống, nói muốn làm một mạch dẫn theo mọi người đi đến Vũ Thanh Bá phủ.

Từ Tước, Trần Ứng Phượng bụng buổi trưa đều đói đến muốn không chịu được, ánh mắt nhìn thẳng Phùng Bang Ninh, bởi vì vị thiếu gia này đã nói, ai cũng không dám nói đi ăn cơm trước... Hộ bộ Trương lão nhi đã cho hắn ăn no cục tức rồi, nói không chừng bị hắn mượn cớ trút cơn giận lên trên đầu, không phải là tự đi tìm chuyện không vui hay sao?

Phùng Bang Ninh càng không tiện chủ động đề cập, vì làm như vậy không phải là tự đánh vào mặt của mình hay sao? Không biết phải làm sao, đành nhẫn nhịn cơn đói đi theo Tần Lâm một mạch đi tới Vũ Thanh Bá phủ.

Ôi chao má ơi, trong phủ của Vũ Thanh Bá hoan ca thịnh yến, náo nhiệt vô cùng!

Sau khi thông báo, Lý Vĩ cũng không ra nghênh tiếp, con trai ông ta cũng chính là huynh đệ của Lý Thái hậu, quốc cựu gia Lý Cao tới chào đón, mời mọi người đi vào, nói lão gia tử đang cùng thân thích yến ẩm, mời các vị chờ một chút.

Đột nhiên ở trên đường có một người đẹp dỏng cao vận áo đỏ như một trận gió chạy xuống, hai cái chân dài đong đưa làm hoa mắt mọi người. Mọi người không quen biết, còn cho vị này là tiểu thiếp của Vũ Thanh Bá.

Lại thấy nàng cười híp mắt lôi kéo Tần Lâm, cũng không tị húy người ngoài, rất là thân thiết nhiệt tình nói:

- Ha ha, chàng cũng tới rồi sao? Khách quý khách quý!

Lúc này lễ giáo thịnh hành, phong khí kinh sư so với Giang Nam càng thêm cổ hủ, các phu nhân tiểu thư dứt khoát sẽ không ra xuất đầu lộ diện trước khách lạ như thế này. Bởi vì nữ tử này là đi ra từ hậu đường của Vũ Thanh Bá, mọi người liền suy đoán là gia kỹ hay thị thiếp gì đó, thấy nàng cùng Tần Lâm thân thiết như vậy, không khỏi cười thầm vị Tần trưởng quan này lưu tình khắp nơi, ngay cả Vũ Thanh Bá phủ cũng có người quen biết cũ.

Phùng Bang Ninh nuốt nước miếng một cái, nhướng mày nháy mắt chế nhạo nói:

- Tần Chỉ Huy quả nhiên thiếu niên phong lưu, vơ hết nga hoàng nộn lục, thì ra là người quen biết cũ ở Giang Nam!

Vị hồng trang nữ tử eo nhỏ mông kiều này đang kéo lên cánh tay của Tần Lâm chuẩn bị đi vào trong. Nàng không hiểu thơ từ gì, còn nói lời của Phùng Bang Ninh thật hay, mắt hạnh mở thật to, tò mò nói:

- Ủa, làm sao ngươi biết bản tiểu thư cùng Tần Lâm là quen biết cũ ở Giang Nam? Ngươi là người biết xem bói đánh quẻ hay sao?

Đám người Từ Tước, Trần Ứng Phượng nhất thời thấy buồn cười. Những kẻ đánh quẻ xem bói đều là những kẻ mù người nghèo, là người vô cùng bần tiện. Phùng Bang Ninh thân là đường thượng quan cẩm y, vinh hoa phú quý, lại bị nữ tử này nhận là người mù xem bói, thật khiến cho người nghe thấy phun cả cơm ra.

Phùng Bang Ninh cũng bị làm cho dở khóc dở cười, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải, nhìn theo cười lạnh hắc hắc:

- Quả nhiên nồi nào úp vung nấy, Tần Chỉ Huy, người quen của ngươi thật là thú vị vô cùng, cũng không biết nam nữ thụ thụ bất thân. Tần Chỉ Huy còn nhớ hay không?

Quốc trượng Lý Cao đang vội kêu người làm dâng trà, nhất thời chưa kịp giới thiệu, nghe vậy liền không vui... sau khi giàu sang hắn thường ẩn nấp trong tám con hẻm lớn, tuy không hiểu từ cú khương quỳ, nhưng cũng hiểu được câu ‘nga hoàng nộn lục’ kia của Phùng Bang Ninh là chỉ thứ nữ tử phấn son để người ta trêu ghẹo, liền hung hăng trợn mắt nhìn Phùng Bang Ninh một cái, sau đó mặt mũi tươi cười hỏi Tần Lâm:

- Vị này chính là Tần cô gia sao, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu! Cháu gái cũng thiệt là, nếu cô gia ở kinh, sao lại không nói một tiếng? Giữa chúng ta là thân thích, ngay cả làm chủ cũng không làm xong, chẳng phải khiến cho lệnh tôn Ngụy Quốc Công bị chê cười hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK