Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Lang quân, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Hai tay Tất phu nhân đỡ lấy mặt trượng phu quan sát cẩn thận:

- Bọn họ có đánh chàng không? Thiếp ngồi ở nhà, Trương lão bộ khoái trước kia quen biết tới cửa nói chàng phải tới Nam Kinh vì kiện tụng gì đó trong thời gian dài. Thiếp theo đến Nam Kinh cũng tiện đưa cơm, may vá xiêm áo cho chàng trong lao tù, nhờ Từ lão tiên sinh an bài xe thuyền. Đến Nam Kinh ở tại phòng khách điếm hảo hạng, mỗi ngày cung ứng cơm nước đầy đủ, nhưng thiếp không ăn nổi…

Tần Lâm hết sức không được tự nhiên, cảm thấy mình cũng trở thành nhân vật phản diện chia rẽ uyên ương, áy náy tiến lên thi lễ:

- Tẩu phu nhân đừng trách, là bản quan không nên phái Từ tiên sinh tới chiêu mộ chồng nàng. Từ tiên sinh vốn có tâm bệnh, không ngờ rằng vu hãm tôn phu là tội phạm. Hiện tại mới biết, thật là làm cho bản quan không đất dung thân.

Tất gia nương tử nghe vậy kinh ngạc vô cùng nhìn Từ Văn Trường đang ngồi trong khách sảnh, lão điên đáp lại bằng một nụ cười quái dị chẳng khác nào bệnh thần kinh.

Hai người Tất gia dở khóc dở cười, danh tiếng Từ Văn Trường vang dậy khắp Giang Nam, ai ai đều biết lão điên rồi, mặc dù hai người chịu không ít khổ nhưng có thể làm gì được một lão nhân điên, chỉ có thể than thở một tiếng tự nhận xui xẻo.

Tần Lâm lại nói:

- Tuy bản quan cầu hiền như khát nước, nhưng cũng chưa đến nỗi dùng biện pháp vu cáo hãm hại ép tiên sinh. Ta là thiên tử thân quân Cẩm Y Vệ, cũng không phải là Lương Sơn Bạc thay trời hành đạo, nếu tiên sinh muốn trở về... Lục mập, lấy ấn tín bản quan tới, viết một đạo trát phát đến Huy Châu phủ biện bạch giải oan thay tiên sinh, Ngưu Đại Lực, lấy ba trăm lượng bạc đưa Tất tiên sinh làm lộ phí.

Hai người Tất gia đưa mắt nhìn nhau, bây giờ đi về còn có thể làm gì được. Cho dù là biện bạch thành công, e rằng người khác cũng sẽ chỉ chỉ chỏ chỏ ở sau lưng. Bị Tri Phủ Đại lão gia bắt đi ngoài đường phố, lại bị Bạch Liên giáo đồ chỉ mặt xác nhận như đinh đóng cột. Cho dù là Tần Lâm giải thích với Huy Châu phủ, dân chúng cả châu phun nước bọt cũng đủ khiến cho gia đình y chết chìm.

Tất Mậu Khang lòng vẫn còn sợ hãi nhìn Từ Văn Trường, lão điên này vuốt râu cười quái dị, dáng vẻ quả thật khiến cho người ta phải kinh sợ trong lòng. Nếu như hiện tại không chịu ở lại, vạn nhất lần sau lão lại giở trò gì khác, lúc ấy biết phải làm sao?

Không thể làm gì được, Tất Mậu Khang vái chào Tần Lâm thật sâu:

- Tần trưởng quan đạo cao đức trọng, Tất mỗ vạn phần bội phục, chuyện này là lão Từ điên làm ra, không liên can tới Tần trưởng quan, Tất mỗ nguyện lưu lại tương trợ, chỉ cầu trưởng quan rửa sạch oan khuất thay tại hạ, tương lai nếu như có khả năng… ôi, bỏ đi.

Đương nhiên Tần Lâm đồng ý giải oan cho y, lại hỏi tới sau đó y ấp a ấp úng như vậy là muốn nói gì.

- Đáng tiếc trưởng quan là quan võ…

Tất Mậu Khang đỏ mặt, ấp úng nói:

- Vãn sinh chưa thi lấy Tú Tài...

Đời Minh khoa cử phải nói vô cùng nghiêm ngặt, vào cửa lục soát người, toàn bộ thí sinh bị nhốt trong những gian phòng nhỏ có đánh số, ăn uống tiểu tiện đều ở trong đó. Quan chấm thi duyệt bài thi không thấy tên họ, thậm chí vì để tránh cho quan chấm thi nhận ra bút tích, thi Hương, thi Hội còn cho người chuyên môn sao lại bài thi thí sinh, đưa bản sao cho các quan chấm thi phê duyệt chấm điểm.

Nhưng nếu nói không có bất kỳ ăn gian nào cũng là khoác lác, đốc phủ đại quan cùng nhân vật có lực ảnh hưởng văn đàn cầu tình thay thí sinh, hoặc là tọa sư lão tiên sinh lên tiếng nói với chủ khảo môn sinh, các quan chấm thi có thể không lén lút thiên vị sao?

Từ Văn Trường danh chấn Giang Nam, cả đời chẳng qua là một Tú Tài, thi vô số lần Cử Nhân bởi vì vận may kém cỏi đều không đậu. Năm đó Hồ Tông Hiến cố ý thành toàn cho lão, nói với các phòng quan chấm thi muốn cho lão đậu. Ai ngờ không có dặn dò vị quan chấm thi cuối cùng tới chậm, trời xui đất khiến gặp phải bài thi của Từ Văn Trường, phê một dấu son đỏ vào ô ‘không đậu’, Từ Văn Trường lại một lần nữa lỡ hẹn với Cử Nhân.

Các Tú Tài, Cử Nhân rất nhiệt tình làm mạc tân cho đạt quan hiển quý, trừ làm ra tiền nuôi gia đình ra, cũng có yếu tố lợi dụng thế lực quan viên chiếm cứ tiên cơ ở khoa thi.

Bất quá Tất Mậu Khang lời vừa ra khỏi miệng liền âm thầm hối hận, Tần Lâm chẳng qua là một võ quan Cẩm Y Vệ, cho dù là quyền thế lớn hơn nữa, quan văn xuất thân khoa cử chính đồ cũng sẽ không chịu nghe theo lời gởi gắm của hắn, quả thật đầu óc mình mê muội.

Không nghĩ tới Tần Lâm nghe nói như thế lại đáp ứng một tiếng không chậm trễ chút nào, căn bản là không coi ra gì.

Tất Mậu Khang như tin như không, còn tưởng rằng Tần Lâm chẳng qua chỉ nói cho qua chuyện.

Tần Lâm mời Tất Mậu Khang tới, chủ yếu là muốn mời y trợ giúp thiết kế chế tạo hỏa thương mới thích hợp Cẩm Y Hiệu Úy sử dụng, nhưng lúc này dáng vẻ y đầu bù tóc rối dơ bẩn như vậy cũng không tiện nói, bèn bảo Lục mập bồi y tắm rửa thay y phục khác.

- Ha ha, lão Tất đúng không? Mập gia họ Lục, đại danh Viễn Chí, là huynh đệ tâm phúc của trưởng quan nhà ta...

Lục mập cười vỗ vỗ vai Tất Mậu Khang, khoác lác một phen:

- Lão huynh đầu đến dưới trướng trưởng quan nhà ta, chân chính là chọn đúng địa phương!

Cơ mặt Tất Mậu Khang giật giật, lòng nói nếu không phải sợ lão Từ điên lại giở trò gì khác, hơn nữa không còn mặt mũi trở về quê nhà Huy Châu, lão tử không thèm ở lại đây.

- Thế nào, không tin sao?

Lục Viễn Chí khẽ cau mày, Tần ca trong lòng y không chuyện gì là không làm được, nếu ai nghi ngờ đó chính là đối nghịch cùng mập gia! Lập tức nói:

- Hừ, đừng cho là trưởng quan ta là một Cẩm Y Vệ vũ phu, ngươi không biết chính tứ phẩm Kinh Kỳ Đạo Trương Công Ngư Trương Đạo Đài là huynh đệ kết minh của hắn, Vương Thế Trinh Vương lão tiên sinh Thuận Thiên phủ có tình vong niên chi giao cùng Tần ca ta, ngay cả Nguyên Phụ Thiếu Sư Trương tiên sinh...

Tên mập không cần nói tiếp, bởi vì Tất Mậu Khang đi tới bên ngoài cửa sổ thư phòng, vừa đúng nhìn thấy trên bàn sách dưới cửa sổ, dưới nghiên mực chặn một trang giấy, chính là Trương Tử Huyên lấy danh nghĩa phụ thân viết lời tựa cho Bản Thảo Cương Mục, dấu ấn đỏ như son bốn chữ ‘Nhĩ vi diêm mai’ cuối trang hết sức rõ ràng.

(Lấy câu ‘Nhược tác hòa canh, nhĩ vi diêm mai’ trong Kinh Thi. Nếu nấu canh ăn, chỉ nên dùng muối và mơ. Muối mặn, mơ chua làm gia vị cho canh ngon, ý nói việc lương tướng hiền thần giúp vua trị nước. Nay gọi quan Tể Tướng là điều mai hay hòa mai là bởi ý đó.)

Như có tiếng sét từ trên trời giáng xuống, lập tức Tất Mậu Khang thẫn thờ ngây dại, thì ra tên mập này đang lải nhải toàn là lời thật. Một tòng ngũ phẩm Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ, chính tứ phẩm Kinh Kỳ Đạo xuất thân Lưỡng Bảng Tiến Sĩ kết minh cùng hắn, chính tam phẩm Phủ Doãn Thuận Thiên, Minh chủ văn đàn làm bằng hữu cùng hắn, ngay cả Nguyên Phụ Thiếu Sư Trương Cư Chính chấp chưởng triều cương cũng có thư lui tới với hắn, người này có lai lịch thế nào?

Một vị quan như vậy, đừng nói giúp mình lấy được Tú Tài, dù là Cử Nhân cũng không đáng kể gì. Huống chi nếu như có thể đi theo đường Trương Cư Chính, ngay cả Tiến Sĩ cũng bất quá dễ như lấy đồ trong túi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK