Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Linh Sa ra lệnh một tiếng, các cao thủ Bạch Liên giáo đồng thời phát động.

Hai chân Cao Thiên Long giậm mạnh xuống đất, thân hình cao gầy bốc lên không như cơn trốt xoáy, vung tay áo ra, Ngô Công đinh lập tức bắn ra nhanh như điện chớp. Ngả Khổ Thiền sải bước nhanh chóng xông lên, dưới chân lão đá xanh vỡ thành từng mảnh, hai cánh tay khẳng khiu như que củi vận đủ khí lực, Thủy Ma thiền trượng to bằng cánh tay mang theo kình phong hùng hậu chụp xuống đầu Lạc Tư Cung.

Tử Hàn Yên sử viên nguyệt loan đao đi theo đường lối quỷ dị khó đoán, Tiêu Vân Thiên đánh ra song chưởng liên hoàn, Luyện Ích Trần thi triển kiếm pháp khí độ sâm nghiêm. Đám hộ pháp trưởng lão Hồ Vân Bằng cũng đồng loạt thi triển bản lãnh, muốn nhất cử đánh chết Lạc Tư Cung tại Kim Mã Bích Kê phường.

Đám cẩm y quan giáo nắm chặt vũ khí vây Lạc Tư Cung vào giữa, ai nấy thầm nghĩ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, trong ánh mắt toát ra vẻ quyết tuyệt.

Cho dù là Lạc Tư Cung có một thân bản lãnh nhưng rơi vào tình cảnh này cũng không có cách nào thi triển, dường như chỉ còn đường bó tay chờ chết.

Nhưng Lạc Tư Cung trời sanh tính quả quyết tàn nhẫn, rất nhanh đã nghiến răng một cái, giơ tay vỗ mạnh vào lưng hai tên Hiệu Úy trước mặt. Hai tên này không chút đề phòng, lảo đảo ngã chúi về phía Ngả Khổ Thiền, binh khí trong tay múa loạn xạ, lập tức ngăn cản tầm nhìn của Ngả Khổ Thiền.

Lạc Tư Cung cầm trong tay Tú Xuân đao ném về phía Cao Thiên Long đang ở giữa không trung, hy vọng có thể ngăn cản lão được một chút, khiến cho lão không thể phát ra Ngô Công đinh tẩm kịch độc chí mạng. Còn bản thân y cúi thấp người xuống, phóng tới chênh chếch về phía trái gần sát đất. Chỉ cần hai tên thuộc hạ đang quơ tay múa chân loạn xạ kia có thể làm cho Ngả Khổ Thiền chậm lại một chút, y sẽ có cơ hội chạy thoát.

Giỏi cho Lạc Tư Cung tàn nhẫn, lấy quyết tâm tráng sĩ chặt tay, mượn hai tên thuộc hạ chết thay thi triển một chiêu kim thiền thoát xác.

Cao Thiên Long cười lạnh một tiếng, ba mũi Ngô Công đinh bắn ra như điện, đánh rơi lưỡi Tú Xuân đao Lạc Tư Cung ném ra. Thân đao vốn nặng hơn Ngô Công đinh, công phu ám khí của lão có thể nói là cao minh hơn Lạc Tư Cung. Ngay sau đó cánh tay lão vung lên, mắt thấy Ngô Công đinh sắp sửa bắn tiếp về phía Lạc Tư Cung.

Ngả Khổ Thiền cũng không né không tránh, đột nhiên thổ khí thét lên, thiền trượng lấy thế lôi đình vạn quân quét ngang một cái, thầm nghĩ sẽ nghiền nát hai tên chết thay và Lạc Tư Cung dưới trượng của mình.

Lạc mỗ chết tại nơi đây! Lạc Tư Cung than thầm một tiếng.

Đang lúc khẩn yếu quan đầu, thình lình nghe có người cười hì hì nói:

- Chư vị đánh nhau ở Côn Minh thành như vậy, rõ ràng là không coi Kiềm Quốc Công và Tuần Phủ ra gì. Huống chi Tần mỗ là Khâm Sai dò xét Vân Nam tuần sát binh bị chiêu an Tứ Di, các ngươi làm như vậy quả thật không nể mặt ta chút nào!

Tần Lâm!

Theo thanh âm này xuất hiện, Ngả Khổ Thiền thu trượng, Cao Thiên Long súc thế chờ lệnh, Tam Dương Đường chủ Tử Hàn Yên, Tiêu Vân Thiên, Luyện Ích Trần nhất tề dừng tay, tất cả trưởng lão nhìn chung quanh, phảng phất trong nháy mắt đầy trời sương đao tuyết kiếm biến thành đầy trời gió nhẹ.

Tần Lâm chắp hai tay sau lưng, ung dung đi ra từ phía sau một gian hàng, mặt mũi tươi cười, gặp người chắp tay thi lễ:

- Ôi chao, Cao Tả Sứ, lão vẫn khỏe chứ, Ngả Hữu Sứ, tính lão vẫn nóng nảy như ngày nào…

Các cao thủ Bạch Liên giáo hoặc là tức giận hừ một tiếng, hoặc là quay đầu đi chỗ khác. Cho dù là Cao Thiên Long và Hồ Vân Bằng hận Tần Lâm thấu xương cũng chỉ có thể dùng ánh mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm hắn, nhưng không ai có thể tiếp tục động thủ.

Bởi vì đi theo Tần Lâm không chỉ có Lục Viễn Chí Ngưu Đại Lực và đám sai dịch Đông Xưởng, còn có tiền giáo chủ Bạch Sương Hoa phá cửa xuất giáo đang ăn mặc như thân binh theo sát sau lưng hắn, sắc mặt nàng vẫn lạnh như băng như ngày trước.

Tần Lâm vừa đi vừa như mới vừa thấy Lạc Tư Cung, giật mình nói:

- Ôi chao, đây không phải là Lạc chưởng quỹ sao? Làm ăn thịnh vượng, chúc mừng phát tài!

Lạc Tư Cung mới dạo một vòng từ quỷ môn quan trở về, nghe vậy dở khóc dở cười, cơ mặt không tự chủ được giật giật mấy cái.

- Đâu có, so ra kém Tần Đốc Chủ đốc sư viễn chinh, tiêu diệt cường địch, đại phá Thát Lỗ, lập nên chiến công hiển hách, sa trường vạn dặm phong hầu, thật là khiến cho người ta hâm mộ.

Lạc Tư Cung tươi cười hớn hở, giống như đang thật sự vui mừng thay Tần Lâm.

Dứt lời y thu lại nụ cười, vô cùng thành khẩn nhìn Tần Lâm vái chào tới đất:

- Tư Cung đa tạ Tần Đốc Chủ viện thủ, mới vừa rồi nếu không phải Đốc Chủ kịp thời tới cứu viện, Lạc mỗ đã đền nợ nước thành nhân! Ơn viện thủ này nguyện khắc cốt ghi tâm.

Cái gì mà kịp thời cứu viện, rõ ràng là nói kháy. Lạc Tư Cung không phải người ngu, Tần Lâm sớm không tới muộn không tới, đến khi y chật vật không chịu nổi, thậm chí dùng đến thủ đoạn hạ lưu hy sinh hai tên thuộc hạ tính mạng chạy trối chết, Tần Lâm mới ung dung hiện thân, lại chiếm đạo nghĩa vào tay, khiến cho Lạc Tư Cung bêu xấu không ít.

Đến lúc này, sắc mặt hai tên Hiệu Úy bị Lạc Tư Cung đẩy ra ngoài làm người chết thay cực kỳ khó coi, không ngừng thở hổn hển. Tuy không dám biểu lộ vẻ bất mãn đối với cấp trên, nhưng trong lòng bọn họ nghĩ thế nào cũng có thể tưởng tượng được.

Những cẩm y quan giáo khác cũng có vẻ hết sức bất mãn, Xưởng Vệ làm việc khắc nghiệt, thường thường gặp phải nguy hiểm, là thân thuộc hạ hy sinh mình bảo toàn trưởng quan vốn là nghĩa vụ của bọn họ, vốn bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý hy sinh thân mình bảo vệ Lạc Tư Cung. Nhưng dưới tình huống này còn bị trưởng quan tự tay đẩy ra ngoài làm kẻ chết thay, chỉ sợ đáy lòng bất cứ kẻ nào cũng không khỏi cảm thấy chua xót chán nản.

Có mấy Hiệu Úy rất là hâm mộ nhìn Lục Viễn Chí béo tròn sau lưng Tần Lâm, trong lòng thầm than một tiếng tại sao mình không thể nhậm chức dưới quyền Tần Đốc Chủ. Nghe nói vị Đốc Chủ này vào lúc hàng ngàn hàng vạn con sói đuổi theo, đã quên mình quay lại cứu mạng Lục Viễn Chí.

Sắc mặt Lạc Tư Cung vẫn tỏ ra bình thản như không, giả vờ không biết các Hiệu Úy thuộc hạ mình đang oán hận, âm thầm nghĩ ngợi: vốn chuẩn bị chạy thoát rồi, những tên Hiệu Úy này cũng sẽ bị Bạch Liên giáo giết chết, dù sao cũng không ai biết được chuyện mình làm. Hiện tại nói không chừng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, thôi được, những người này không dùng được nữa, sau khi về kinh sẽ đuổi cổ bọn chúng tới châu huyện xa xôi nhậm chức. Thật là đáng tiếc, vất vả lắm mới lung lạc được đám tâm phúc này…

Nghĩ tới đây, Lạc Tư Cung không có chút cảm kích nào đối với chuyện Tần Lâm ra tay viện thủ.

Thật ra Tần Lâm cũng không ưa gì Lạc Tư Cung. Đầu hàm Khâm Sai Tần Lâm là dò xét Vân Nam tuần sát binh bị chiêu an Tứ Di, còn trên cả Kiềm Quốc Công và Tuần Phủ Vân Nam, trở thành trưởng quan cao nhất Vân Nam trên thực tế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK