Đột nhiên Cẩm Y Hiệu Úy Bắc Trấn Phủ Ty bên ngoài ồn ào lên, Tần Lâm đưa mắt ra hiệu, Lục Viễn Chí liền đi ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì.
Không bao lâu tên mập liền dở khóc dở cười trở lại, lắc đầu nói:
- Những tên lỏi đáng ghét này quả thật là không có vương pháp, tới chỗ Thích Đại Soái còn kêu khổ, nói thức ăn không ngon, tranh cãi với hỏa đầu quân của quân doanh. Theo đệ thấy, đám chết bầm này ở kinh sư ăn thịt cá đã quen, hiện tại ăn chút trà thô cơm lạt, làm sạch dạ dày cũng tốt.
Lục Viễn Chí nhìn cả bàn tiệc phong phú trước mắt, thần sắc có vẻ chế nhạo. Y đi theo Tần Lâm thấy các hành vi của Thích Kế Quang, cảm thấy vị Đại Soái trị quân này cố nhiên lợi hại, nhưng đối nhân xử thế dường như…
Sắc mặt của Thích Kế Quang lập tức trở nên xấu hổ, cực kỳ ngượng ngùng.
Tần Lâm suy nghĩ một chút, đột nhiên lắc đầu một cái:
- Thích Đại Soái, thật là bội phục, rốt cục đệ cũng hiểu nỗi khổ của lão huynh. Thích Kim, nói thật cho ta biết, phải chăng là bá phụ ngươi chỉ có một bộ quan phục mới duy nhất, bình thời đều mặc chiến bào cũ rách? Để có được một bàn tiệc này, phải chăng là đã bắt các ngươi ăn cơm rau thanh đạm mấy ngày?
- Ngươi... Làm sao ngươi biết?
Thích Kim cả kinh từ trên ghế nhảy dựng lên, đụng đũa rơi xuống đất.
- Đâu có chuyện như vậy, Tần huynh đệ chỉ nói mò.
Thích Kế Quang ra sức nháy mắt với Thích Kim, lại nhìn về phía Tần Lâm cố gắng cười nói:
- Lão ca vũ chức nhất phẩm, bổng lộc cũng không thấp, đâu tới mức nghèo như vậy.
Tần Lâm vỗ bàn một cái:
- Thích huynh, huynh còn muốn lừa gạt đệ nữa sao? Nếu như huynh đã có quan phục mới, lúc ở kinh sư cũng đã mặc qua, tại sao không mặc tới đón tiểu đệ? Đó cũng không phải diễn trò giả bộ thanh liêm trước mặt quan binh trong doanh, mà vì huynh phải cỡi ngựa, lo rằng bộ quan bào chỉ tiếp khách mới mặc của mình sẽ bị ma sát mài mòn trên lưng ngựa, cho nên sau khi về doanh mới thay nó vào.
- Thích Kim hiền điệt sức ăn rất mạnh, lúc ở kinh sư ăn vịt quay Tiện Nghi phường, đệ thấy y ăn rất nhanh, hiện tại lại không có bệnh gì, vì sao đối mặt bàn tiệc phong phú lại không ăn nổi? Rõ ràng là vì y nghĩ tới thường ngày huynh ăn cơm lạt trà thô, phải tiết kiệm bạc mời khách cho nên không ăn nổi.
Thích Kế Quang ngơ ngẩn, tiếp theo nở nụ cười khổ:
- Lão đệ quả nhiên mắt thần như điện, giấu giếm được người khác nhưng không giấu giếm được ngươi.
Thích Kim cúi đầu, tức tối tới nỗi mặt đỏ bừng, hậm hực nói:
- Mặc dù bổng lộc bá phụ phong phú, nhưng bình thời trong doanh chi tiêu lại cực kỳ tiết kiệm, để lấy bạc đó tặng lễ cho Đại lão gia ở kinh sư, chi tiền tử tuất cho cô nhi quả mẫu của tướng sĩ hy sinh. Đến kinh sư bái kiến các Đại nhân tiên sinh, nếu mặc quan phục cũ người ta sẽ nói không cung kính, cho nên dành riêng một bộ mới lúc bái kiến khách mặc vào giữ thể diện. Bình thời ăn cơm cũng là rau nhiều thịt ít, gặp khách quý tới mới chuẩn bị yến tiệc…
Lục Viễn Chí ngây người ra tại chỗ, nụ cười hoàn toàn đọng lại trên mặt, ngàn vạn lần không ngờ rằng trên đời này còn có loại người như Thích Kế Quang. Bản thân lão chịu khổ, chịu tội còn không được tiếng, thậm chí theo đám thanh lưu thấy, lão hối lộ đưa lễ, dập đầu lạy khắp nơi, tự chịu vô sỉ, rõ ràng là mất hết thanh danh. Nhưng lão lại không có nửa câu oán hận, vẫn tỏ ra nhiệt huyết sôi trào.
Cho nên đến lúc này cũng đã hiểu ra hết thảy, vì sao Thích Kế Quang lại được các tướng sĩ ưu ái như vậy, tại sao lão có thể chỉ huy quân đội thuần thục tự nhiên như cử động cánh tay. Bởi vì lão dùng tâm huyết bồi dưỡng cánh quân này, giống như cây đuốc tự thiêu đốt mình, chiếu sáng khắp cả biên giới phía Bắc triều Đại Minh.
- Hôm nay thật là, điệt nhi ta không biết chuyện nói hươu nói vượn, khiến cho Tần lão đệ chê cười...
Thích Kế Quang cười xấu hổ, chắp tay một cái với Tần Lâm.
Tần Lâm nào còn cười được, Thích Đại Soái dụng tâm tới cực điểm, khiến cho hắn bội phục vô cùng, nhưng trong lòng xoay chuyển ý nghĩ lại vỗ bàn một cái:
- Sai lầm rồi, lão ca sai lầm rồi!
Thích Kế Quang làm sai chỗ nào? Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực ngạc nhiên, sắc mặt Thích Kim hơi lộ vẻ tức giận, chỉ có bản thân Thích Kế Quang vẫn tươi cười như thường:
- Hiền đệ nói nhất định là kim ngọc lương ngôn, ngu huynh nhất định rửa tai lắng nghe.
Tần Lâm nghiêm nghị nói:
- Thích lão ca, đệ hỏi huynh, Trương Tướng gia là coi trọng chút tiền tài của huynh đưa tặng, hay là coi trọng tài thống soái của huynh, nhờ tài huynh làm tường đồng vách sắt phía Bắc triều Đại Minh, từ đó sáng lập một hoàn cảnh hòa bình giúp cho lão đẩy mạnh triều chính mới?
- Tằng Tỉnh Ngô trẻ trung khỏe mạnh, mới vừa làm được Binh bộ Thượng Thư, đang muốn đại triển hoành đồ, chẳng lẽ y chỉ vì tiền hiếu kính của huynh mới ủng hộ sao? Không sai, Tằng Tỉnh Ngô cũng không phải là trong veo như nước, nhưng năm xưa y đề cử Lưu Hiển lãnh binh diệt loạn người Bặc, chẳng lẽ là vì Lưu Hiển đưa lễ vật cho y trọng hậu nhất hay sao?
- Hiền đệ nói rất có lý.
Thích Kế Quang cười khổ, thần sắc có vẻ bất đắc dĩ:
- Bất quá bây giờ trong quan trường đều chú trọng đạo lý này, nếu như quá mức tùy tiện vô lễ, người ta sẽ nói ngươi là một tên vũ phu còn lên mặt tự cao tự đại. Ôi, ngu huynh không bằng hiền đệ được…
Tần Lâm là thiếu niên đắc chí, lại được mặt rồng ưu ái, qua lại ung dung giữa các phe thế lực, tự nhiên hành sự không cố kỵ gì. Thích Kế Quang đã đến tuổi tri thiên mệnh, hai bên tóc mai đã bạc, sống trên lưng ngựa đã mấy chục năm, chính mắt thấy những chiến hữu cùng đồng liêu như Hồ Tông Hiến, Chu Hoàn, Trương Kinh, Lư Thang, Du Đại Du nếu không bị hạ ngục oan vậy cũng chết đi trong uất ức, cho nên lão phải vô cùng cẩn thận, chỉ sợ bước sai lầm giẫm vào vết xe đổ của những người này.
Tần Lâm lắc đầu một cái, tỏ vẻ ôm đồm cả chuyện này:
- Huynh cứ nghe đệ không sai, chỗ của Trương Tướng gia, Tằng Thượng Thư không cần đưa những lễ vật hoa mỹ mà không thật như châu ngọc, da điêu… huynh chỉ cần đưa chút đặc sản quê là đủ rồi, ngàn dặm đưa lông ngỗng, lễ nhẹ tình ý nặng. Còn bên Kế Liêu Tổng Đốc Cảnh Định Lực cứ việc miễn, chuyện này tiểu đệ có thể làm chủ thay y.
Thích Kế Quang có hơi chần chờ, lão biết quan hệ giữa Tần Lâm và Trương Cư Chính, Tằng Tỉnh Ngô rất tốt, trong lời nói Cảnh Định Lực cũng hàm hồ nhắc tới tên Tần Lâm, bất quá nếu là như vậy...
Lục Viễn Chí im lặng nãy giờ, hiện tại cũng xen vào nói:
- Thích Đại Soái yên tâm, chuyện của tướng phủ, Tần tướng quân nhà ta nói được nhất định làm được. Cho dù là hắn nói Tướng gia không nghe, chỉ cần nhờ Trương tiểu thư nói giúp, rốt cục Tướng gia cũng sẽ nghe theo.
Tần Lâm vỗ vai tên mập một cái, lại cười nói:
- Thích huynh, thật ra thì bảo huynh không nên đưa lễ trọng cho Trương Tướng gia nữa cũng là vì muốn tốt cho huynh, tránh cho xảy ra thất lễ, lúc ấy lại mất lòng cả đôi đàng.
Cẩm Y Vệ
Tác giả: Miêu Khiêu
Chương 514: Luyện binh (Hạ)
Người dịch: Hạo Thiên
Nguồn: vipvanda
>
Thích Kế Quang kinh ngạc:
- Ta chỉ nghe nói không tặng lễ, tặng lễ ít sẽ đắc tội với người, vì sao đưa lễ trọng còn thất lễ, xin hiền đệ chỉ giáo.
- Huynh tặng lễ vật như vậy cố nhiên cố nhiên lấy lòng Trương Tướng gia, nhưng lại đắc tội với người bên gối của Tướng gia.
Tần Lâm vốn đang nghiêm túc, nói tới chỗ này không nhịn được ôm bụng bật cười:
- Hồ cơ A Cổ Lệ, Bố Lệ Nhã mà huynh tặng cho Tướng gia rất được nuông chiều, nếu hiện tại tốn hao mua mỹ nhân tặng nữa, tự nhiên Tướng gia sẽ vui vẻ nhận. Nhưng hai vị Hồ cơ kia ắt sẽ hận chết lão ca, đến lúc đó chỉ cần tỉ tê bên gối vài lời, lão ca tốn hao bạc vô ích là chuyện nhỏ, gặp phải phiền phức mới là chuyện lớn.
Thích Kế Quang nghe vậy âm thầm kinh hãi, tự nghĩ nếu không nhờ Tần Lâm điểm phá, tương lai khó tránh khỏi làm hỏng chuyện, vội vàng nghiêm nghị nói:
- Hiền đệ nói chí phải, tương lai ngu huynh chỉ mang cho ân tướng chút đặc sản, ngàn vạn lần không dám tặng mỹ cơ nữa. Về phần Kế Liêu Tổng Đốc Cảnh Nhị tiên sinh… ôi, Tần lão đệ đã lên tiếng nói, còn có cái gì không yên lòng, cứ làm y như lão đệ vậy.
Như vậy mới phải, Tần Lâm cười quay đầu, nói với Thích Kim:
- Chỉ mấy chỗ này mỗi năm đã tiết kiệm được vài ngàn lượng bạc. Ngoại trừ số bạc chi cho ủy lạo cô nhi quả mẫu tướng sĩ, nhất định phải amy thêm cho bá phụ ngươi hai bộ quan phục mới. Còn nữa, mỗi bữa cơm cũng phải có rau có thịt, nếu như trái lệnh, bản quan sẽ hỏi tội ngươi!
- Mạt tướng tuân lệnh!
Thích Kim vô cùng cao hứng ôm quyền hành lễ, lại dương dương đắc ý nhìn nhìn Thích Kế Quang, ha ha, nếu như lần này bá phụ còn chơi xấu, tiểu điệt sẽ tìm Tần tướng quân cáo trạng.
- Còn không chịu động đũa sao?
Tần Lâm chỉ chỉ bàn tiệc:
- Bản quan đã ăn no, bất quá dường như có người…
Ôi chao, nhiều thức ăn ngon như vậy không nên lãng phí. Thích Kim vội vàng ngồi xuống, ăn một hơi như gió cuốn mây bay, có thể nhìn ra y rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong nghỉ ngơi một hồi, Thích Kế Quang liền mời Tần Lâm lên tướng đài xem thao diễn.
Kế Trấn là bình phong hết sức quan trọng ở phía Bắc kinh sư, Cổ Bắc Khẩu, Hỷ Phong Khẩu, Đào Lâm Khẩu, Sơn Hải Quan là những nơi mà binh gia tất tranh từ xưa. Phía Bắc là Mạc Nam thảo nguyên thiết kỵ Mông Cổ tung hoành, mặt Đông là Bạch Sơn Hắc Thủy người Nữ Chân tụ tập. Một khi Thát Lỗ vượt quan, nếu như đánh tới Kế Trấn, phía Nam Hoa Bắc bình nguyên không còn chỗ hiểm nào có thể thủ, thiết kỵ có thể chạy thẳng tới trái tim của triều Đại Minh: kinh sư.
Cho nên triều Minh thiết trí Kế Trấn ở phía Bắc kinh sư, đóng trọng binh ở đó, một khi Thát Lỗ xâm chiếm, các tướng sĩ nhất định phải tắm máu sa trường. Bình thời huấn luyện bọn họ càng nghiêm khắc hơn những cánh quân khác, là tinh nhuệ trong quân triều Đại Minh.
Thích Kế Quang cùng bọn Tần Lâm lên tướng đài, lệnh Trung Quân quan nổi vang trống điểm binh. Chỉ trong khoảnh khắc các Tham Tướng, Du Kích, Tọa Doanh quan, Đề Điều quan dẫn binh huấn luyện hô hiệu lệnh, tụ tập đám binh sĩ đang tản ra huấn luyện, chạy về phía bên dưới tướng đài nhóm đội chỉnh tề.
Chỉ thấy trên diễn võ trường chu vi mấy chục dặm, phía trước tướng đài có từng ô vuông phương trận lớn có nhỏ có hết sức chỉnh tề. Hỏa thương thủ khiêng điểu thương, thủ pháo, có mấy phương trận đã được trang bị Xế Điện Thương, Tấn Lôi Thương. Kỵ binh xách theo Tam Nhãn Súng giống như cái búa, lưng đeo mã đao, xa doanh thắng ngựa kéo các loại xe, trên xe chất các loại hỏa khí, pháo binh cũng điều khiển ngựa kéo các loại Tướng Quân pháo, pháo Bồ Đào Nha dầu mỡ bóng loáng…
Lại có thật nhiều đao thuẫn thủ, trường thương binh, giáp sắt ma sát loảng xoảng vang dội, trường đao sáng như tuyết, trường thương như rừng, quan quân chỉ huy phương trận giơ từng lá lệnh kỳ lớn nhỏ không đồng, đón gió Bắc vù vù bay lượn.
Người trên một ngàn đã rất có khí thế, một khi đạt tới số vạn liền có cảm giác như biển người. Tần Lâm dõi mắt nhìn chỉ thấy giáp sắt đông nghìn nghịt, đao thương khôi giáp thỉnh thoảng lóe lên hàn quang, không khỏi cảm thán:
- Thật là lợi hại, Thích lão ca luyện mười vạn đại quân quả thật chính là một đạo hùng binh.
Thích Kế Quang khẽ mỉm cười:
- Mười vạn đại quân chia ra trú đóng các doanh trại, thành bảo dọc theo trường thành, nơi đây bất quá chỉ có ba vạn tinh binh chọn lựa ra từ trong mười vạn người, trải qua ngu huynh đích thân huấn luyện.
Thấy Tần Lâm không phải là rất quen thuộc đối với biên quân, Thích Kế Quang liền giải thích cặn kẽ cho hắn. Kế Trấn này lấy phòng tuyến trường thành làm trọng, có chừng ba vạn quân đội trực tiếp trú đóng bên trong các phong hỏa đài dọc theo phòng tuyến, thuộc về cánh quân canh giữ.
Ngoài ra có bốn vạn quân chia ra trú đóng ở các thành trại Sơn Hải quan, Cổ Bắc khẩu, Hỷ Phong khẩu… do mười một tên Tham Tướng thống lĩnh, là lực lượng tiếp viện gặp phải địch tình có thể xuất động nhanh chóng.
Cuối cùng còn có ba vạn tinh binh sức chiến đấu mạnh nhất, do Thích Kế Quang là tổng lý sự vụ luyện binh kiêm quan Tổng Binh trấn thủ dẫn dắt, đóng trú ở Tam Truân Doanh, chính là lực lượng cơ động đả kích có sức uy hiếp hùng mạnh nhất.
Thích Kế Quang nói xong, quân đội đã tập họp xong, lão bèn vung lệnh kỳ quan tướng lên, mấy tên kỳ bài quan dựa theo khẩu lệnh lão chỉ huy quân đội đi tới, lui về phía sau, thỉnh thoảng bộ binh biến ảo trận thế, thỉnh thoảng thiết kỵ xung phong, không khỏi đắc tâm ứng thủ, dễ dàng sai khiến.
Tần Lâm thấy vậy chậc chậc khen ngợi:
- Thích Đại Soái dụng binh có một không hai thiên hạ, hôm nay nhìn thấy quả thật danh bất hư truyền. Ủa, nơi đó có con sông nhỏ, trường thương binh tiền phong đã đi đến bờ sông, Thích Đại Soái mau gióng thanh la thu binh.
Chỉ thấy bên ngoài giáo trường mấy dặm về phía Đông có một con sông nhỏ rộng hơn mười trượng, có một phương trận trường thương binh đã đi tới bờ sông, đã tới lúc ra lệnh cho bọn họ quay về phía sau. Hiện tại là mùa Đông, nước sông lạnh thấu xương, cho dù là chân bước xuống cũng hết sức lạnh lẽo.
Không ngờ Thích Kế Quang khẽ mỉm cười, cũng không vội vàng hạ mệnh lệnh quay về phía sau.
Phương trận trường thương binh không nhận được mệnh lệnh cứ tiếp tục đi tới, mấy hàng binh lính trước mặt đã đi xuống dưới sông, đội hình vẫn không hề hỗn loạn. Ngoại trừ thấp đi một chút, quả thật không khác gì tiếp tục đi như trên đất bằng.
Đám trường thương binh thân mặc giáp sắt, cầm trường thương trong tay, hàng đầu tiên bước xuống nước sông đã ngập tới đầu gối, mấy hàng phía sau cũng đã đạp chân xuống nước. Dưới chân bọn họ bọt nước văng lên tung tóe, nhưng ánh mắt bọn họ thủy chung vẫn nhìn thẳng phía trước như thường, không hề do dự chút nào.
Rào… rào… tiếng nước sông ngày càng vang to, các binh lính hàng thứ nhất đã bị nước sông lạnh như băng ngập lên đến bụng, nhưng ánh mắt của bọn họ vẫn kiên định, động tác không hề chậm lại chút nào, vẫn chỉnh tề bước tiếp, mặc cho nước sông giá rét ngập qua bụng, sau đó ngập tới ngực. Tuy rằng lúc này bị nước sông đánh cho ngã trái ngã phải, bọn họ vẫn tay trong tay cố định thân thể, tiếp tục tiến về phía trước.