Trong ánh mắt ôn hòa của Tần Lâm toát ra vẻ trách cứ:
- Du hiền điệt, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, làm người chỉ cần có thể đứng giữa thiên địa mà không thẹn với lòng. Huống chi chiến công Du lão tướng quân cùng Thích Soái chống Oa ngự khấu, trẻ con ba tuổi đất Mân Chiết cũng truyền miệng nhau. Công đạo ở lòng người, há là bọn tiểu nhân tặc tử có thể hủy đi được?
Lời của Tần Lâm nghiêm nghị mà ấm áp, trong thoáng chốc thậm chí làm cho Du Tư Cao nhớ tới lời phụ thân dạy bảo, bất quá lấy lại bình tĩnh, trước mắt đúng là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Tần tướng quân còn nhỏ tuổi hơn mình.
- Ta... Ta chẳng qua là không phục, dựa vào cái gì...
Du Tư Cao đỏ mặt, ra sức nuốt nước miếng một cái
- Nhớ Vu Các Bộ đã từng có thơ ‘Tan xương nát thịt lòng không sợ, phải lưu trong sạch ở nhân gian’, gia phụ cả đời trong sạch, bị tiểu nhân điếm nhục, phận làm con cảm thấy đau thấu tâm can.
Còn đang nói chợt bị Tần Lâm phất tay cắt đứt, hắn cười lắc đầu một cái:
- Trước cửa Nhạc Vương miếu Tây Hồ có treo đôi liễn, ‘Chính tà xưa nay như nước lửa, tốt xấu đến giờ biết giả chân’. Đi theo ta, ta có mấy phần văn kiện cho các ngươi xem, sau khi xem xong tự nhiên các ngươi sẽ hiểu được vì sao điển tuất, thụy hiệu Du lão tướng quân chậm chạp không thỉnh được, vì sao thế chức thừa tập của ngươi kéo dài lần lữa như vậy.
Du Tư Cao cùng Trầm Hữu Dung nghi hoặc đi theo Tần Lâm, đi tới phủ đệ của hắn
Ngôi phủ đệ này vốn là Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh tặng cho Tần Lâm, phòng khách rường cột chạm trổ, hoa lệ huy hoàng không bút nào tả xiết. Xuyên qua cổng vòm là có thể nhìn thấy kỳ hoa dị thảo ở hậu hoa viên, lại có rất nhiều nha hoàn vóc người yểu điệu nhung trang bội kiếm, dung mạo đều rất là xinh đẹp.
Cho dù là hai người Du, Trầm trong lòng có chuyện, cũng không nhịn được tò mò, quan sát bốn phía mấy lần.
Bọn họ cũng không biết tình cảnh mình đi vào tòa phủ đệ này, một đôi mắt già nua trong ngách cửa đã nhìn thấy rõ ràng. Từ Văn Trường vuốt chòm râu dê của mình, cúi đầu cười nói:
- Lại có anh hùng rơi vào trong túi trưởng quan chúng ta nữa rồi...
Trong đại sảnh, Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực đã chờ sẵn từ sớm, trên bàn để mấy phần văn kiện, trên đó có con dấu đỏ chói của Bắc Trấn Phủ Ty, toát ra khí tức vô cùng yêu dị.
Tần Lâm chỉ chỉ mấy phần văn kiện trên bàn:
- Hai vị chỉ cần xem qua sẽ biết tiền nhân hậu quả.
Du Tư Cao đưa tay muốn lấy, Trầm Hữu Dung lại kéo kéo bằng hữu, biết được văn kiện trên bàn là hồ sơ cực kỳ bí mật của Bắc Trấn Phủ Ty, hơi có vẻ chần chờ.
- Sao hả, hai vị sợ vào nhầm Bạch Hổ đại đường sao?
Tần Lâm cười ha hả, tự tay mở văn kiện ra đưa tới.
Sắc mặt Trầm Hữu Dung hơi có vẻ thẹn, nhận lấy văn kiện cùng Du Tư Cao xem qua một chút. Đột nhiên sắc mặt hai người đều đại biến, bỏ qua phần văn kiện thứ nhất, lại cầm lên phần văn kiện thứ hai.
Hồi lâu, tay của hai người trẻ tuổi run lên kịch liệt, ánh mắt của trở Du Tư Cao nên đỏ bừng:
- Bọn họ, bọn họ lấn hiếp người quá đáng!
Trước đó Trầm Hữu Dung cũng đã biết qua hắc ám trong chốn quan trường, nhưng xem những văn kiện này xong cũng phải cảm thấy khiếp sợ:
- Quá đáng, thật là quá đáng, Du lão bá vì quốc gia vào sanh ra tử, thân bị thương lớn nhỏ hơn bốn mươi chỗ, bọn họ lại dám dùng biện pháp như thế đối đãi một vị lão tướng quân ra sức trung thành vì nước...
Văn kiện mật Bắc Trấn Phủ Ty ghi rất rõ ràng, Tiền Quân Đô Đốc phủ Đô Đốc Thiêm Sự, chủ quản xét tài định cấp cho quan lại Triệu Tú Đức là người do tiền nhiệm Thủ Phụ Từ Giai cất nhắc lên. Đồng thời mọi người đều biết, Lưu Thủ Hữu cùng Từ Giai quan hệ cực tốt, thê tử Lưu Thừa Hy chính là tằng tôn nữ Từ Giai, vì vậy tại sao Tưởng Kinh Lịch lại nhiều lần từ chối, không nói cũng đủ hiểu.
Phần văn kiện mật thứ hai cũng không phải là lâu năm lắm, bất quá là sao chép danh sách Tiến Sĩ khoa Ất Sửu năm Gia Tĩnh thứ bốn mươi bốn. Bất quá danh sách khoa cử mười lăm năm trước này, nếu như không phải là người có lòng cũng sẽ không mấy chú ý tới.
Du Tư Cao cùng Trầm Hữu Dung thấy trong danh sách này có mấy cái tên quen thuộc: Lang Trung Hồ Bang Kỳ Võ Tuyển Thanh Lại ty Binh bộ cùng Tuần Án Quảng Tây Lý Lương Thần đã từng đạn hặc Du Đại Du gian tham, đều ở trong danh sách Tam Giáp đồng Tiến Sĩ xuất thân này.
Cũng có nghĩa là Hồ Bang Kỳ cùng Lý Lương Thần là Tiến Sĩ đồng bảng.
Đồng hương, đồng học, đồng môn, đồng bảng, đây là bốn loại quan hệ mật thiết nhất của quan văn dưới chế độ khoa cử.
Nhìn hai vị quan võ trẻ tuổi trợn mắt há mồm, Tần Lâm khẽ mỉm cười:
-Nơi đây còn có mấy phần văn kiện khác chứng minh quan hệ giữa Hồ Bang Kỳ, Lý Lương Thần, Triệu Tú Đức cùng Lưu Thủ Hữu, các ngươi có muốn xem nữa hay không?
- Không... Không cần!
Du Tư Cao mặt xám như tro tàn, lắc đầu quầy quậy vô cùng máy móc.
Không nghi ngờ chút nào, chuyện ngày đó bọn họ lặng lẽ báo án với Tuần Thành Ngự Sử ở bến thuyền Đông Tiện môn, đã đắc tội với cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu. Cuối cùng Lưu Đô Đốc triển khai trả thù từ phía sau màn, theo các đường đại quan khi Du Đại Du còn sống từng đắc tội qua, bày ra thiên la địa võng sau lưng Du Tư Cao.
Tuần Án Ngự Sử đạn hặc người khác, nếu tố không ngã sẽ ra vẻ mình kém cỏi vô năng Lý Lương Thần vì quan vận cùng địa vị sĩ lâm của mình, nhất định sẽ trăm phương ngàn kế ngăn trở triều đình cho Du Đại Du điển tuất, thụy hiệu, để che giấu hành vi vu cáo hãm hại năm xưa của mình.
Hồ Bang Kỳ là Lang Trung chủ quản Võ Tuyển Thanh Lại ty Binh bộ, Lý Lương Thần là từ Tuần Án Quảng Tây điều nhiệm trở về kinh sư nhận chức Đại Lý tự thừa, đều là vị trí quan chức không cao mà quyền lực rất lớn. Huống chi từ năm Gia Tĩnh khoa Ất Sửu đến nay đã qua mười lăm năm, đồng niên, đồng môn năm đó của bọn họ đã thăng lên các cấp quan vị, từ Lục Khoa Cấp Sự Trung, Thập Tam Đạo Giám Sát Ngự Sử cho đến Lang Trung các bộ, dây mơ rễ má chằng chịt.
Lại thêm cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu quạt gió thổi lửa, mạng lưới liên lạc tầng tầng chằng chịt như vậy, cũng không phải là một Du Tư Cao đang chờ thế tập Chỉ Huy Thiêm Sự nho nhỏ có thể xông phá. Chuyện ở Binh bộ lại bị Hồ Bang Kỳ cố ý vu hãm, muốn rửa sạch ô danh thay cha, muốn thế tập chức quan mà phụ thân Nam chinh Bắc chiến kiếm được, quan hệ đến vinh dự của gia tộc, hiện tại cơ hồ đã trở thành nhiệm vụ bất khả thi.
Du Tư Cao đấm một quyền thật mạnh xuống bàn gỗ bằng hoa lê mộc cứng rắn, giận dữ trợn mắt gần rách khóe. Chẳng lẽ phụ thân vào sanh ra tử cả đời, ngay cả điển tuất cùng thụy hiệu định công luận tội sau khi chết cũng không lấy được hay sao? Chẳng lẽ chức quan thế tập mà phụ thân khổ cực kiếm được, vinh dự tổ tông lại phải vứt bỏ trên tay đứa con kém cỏi bất tài như mình sao? Lấn hiếp người quá đáng, lấn hiếp người quá đáng