Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai thiếp thất tranh thủ lúc rảnh bèn nhìn sang Cao Minh Khiêm, hiển nhiên đã được Tri Phủ Đại nhân chỉ điểm.

Thấy Triệu phu nhân và hai thiếp thất mình coi như hòa hợp, Cao Minh Khiêm thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc mình có tội lớn tới mức nào, y biết rất rõ ràng. Lần này y cố ý đi cùng Triệu phu nhân là nhắm vào phu thê Lý Kiến Trung là người tốt, hy vọng bọn họ nể mặt đồng liêu có thể nói giúp mình trước mặt Tần Lâm.

- Hẳn là Tần Đốc Soái cũng nể tình nhạc phụ nhạc mẫu một chút…

Cao Minh Khiêm đang tính toán đâu vào đấy, chợt nghe bên trong có tiếng bước chân vang lên, Tần Lâm bước ra khỏi cửa trước, đi sau một chút là Lý Kiến Trung.

Cao Minh Khiêm biết được người tuổi trẻ mãng bào ngọc đái này chính là Đốc Soái, vội vàng xu nịnh vái chào tới đất:

- Ty chức Vân Nam Vĩnh Xương Tri Phủ Cao Minh Khiêm, bái kiến Đốc Soái Tần Đại nhân!

Triều Đại Minh quan trường xưng hô với nhau đa số là tiên sinh, lão tiên sinh, quen biết hoặc kính trọng xưng tự hiệu, tỷ như Giang Lăng tướng công, Thái Nhạc tiên sinh, hoặc là nhã xưng quan chức, tỷ như Đô Đường, Tư Mã, Cấp Gián… Cách xưng hô ty chức, Đại nhân càng về sau đến thời Mãn Thanh mới thấy nhiều, thời Minh đa phần dùng tiếng Đại nhân để xưng cha mẹ trưởng bối, như lệnh tôn Đại nhân, nhạc phụ Đại nhân, nếu dùng để xưng trưởng quan là nhún nhường nịnh hót đến cực điểm.

Nói cách khác, tương đương với gọi cha ngay mặt!

Sĩ thân quan hoạn Vĩnh Xương phủ thảy đều thất kinh, Cao Tri Phủ là xuất thân quan văn Lưỡng Bảng, ai có thể khiến cho y phải khúm núm như vậy?!

Không ngờ rằng Tần Lâm làm như không thấy Cao Minh Khiêm, hai mắt nhìn trên trời, giống như không nghe không thấy, cũng không thèm liếc nhìn đám sĩ thân quan hoạn một lần nào, chỉ sải bước đi tới trước đám nữ tử mang đồ tới khao quân.

Triệu phu nhân chừng bốn mươi tuổi, giữa hai lông mày loáng thoáng có bóng dáng Thanh Đại. Lục Viễn Chí chạy tới trước, Triệu phu nhân đã biết y từ nhỏ, lôi kéo y hỏi han, hỏi tỉ mỉ Thanh Đại như thế nào như thế nào. Lúc nghe nói Tần Lâm lại cưới hai vị phu nhân, tướng phủ thiên kim còn sinh hạ con trai, Triệu phu nhân không khỏi có chút bận tâm: nha đầu Thanh Đại ngu ngốc kia...

- Tần ca của chúng ta đối xử với tiểu sư muội không cần phải nói, xin phu nhân bất tất phải nhọc lòng.

Lục mập vỗ ngực bảo đảm.

Tần Lâm liếc mắt nhìn qua đã thấy Lục Viễn Chí, nghĩ rằng người nói chuyện với y nhất định là Triệu phu nhân, khẩu âm Kỳ Châu không đổi, lập tức đi tới.

Triệu phu nhân dừng đối thoại với Lục Viễn Chí, thấy Tần Lâm trẻ tuổi nhuệ khí cũng cảm thấy vui vẻ trong lòng. Dù sao vị nữ tế này có địa vị quá lớn, gặp mặt lần đầu tiên không biết nên xưng hô thế nào.

Nhắc tới cũng phải, Lý Kiến Trung và phu nhân nhậm chức Tri Huyện Bồng Khê và Thông Phán Vĩnh Xương xa nhà đã rất lâu, đến bây giờ mới gặp mặt con rể.

Lại thấy Tần Đốc Soái vén giang nha hải thủy mãng bào lên, lập tức quỳ sụp xuống lạy:

- Tiểu tế bái kiến nhạc mẫu Đại nhân, lại dập đầu thay Thanh Đại!

Lạy này là rất thật, Lục mập ở bên cạnh ôm mặt mập cười vui. Tần Đốc Chủ quả nhiên danh bất hư truyền, bình sanh chỉ lạy nhạc phụ nhạc mẫu.

Chút mây đen trong lòng Triệu phu nhân lập tức tan thành mây khói, con rể đối đãi như vậy, hắn đối với Thanh Đại thế nào cũng không cần nói. Nàng cười khanh khách đỡ Tần Lâm dậy, luôn miệng nói:

- Hay, hay cho tiểu tử, chớ nói làm Đốc Chủ Đông Xưởng, cho dù là còn làm học đồ ở y quán Kỳ Châu cũng xứng với Thanh Đại nhà ta!

Tần Lâm lộ vẻ vô cùng đắc ý, cười lộ ra tám cái răng, nụ cười rực rỡ vô cùng, đây mới gọi là một lời hơn hết thảy.

Sắc mặt Cao Minh Khiêm âm trầm đến cực điểm, Tần Lâm vái lạy nhạc mẫu, không thể thèm để ý tới vị Tri Phủ là mình, lúc này có thể nói là vô thanh thắng hữu thanh. Ngay cả đám sĩ thân hương hoạn theo y tới ai nấy cũng trợn mắt há mồm, từ trước tới nay chưa hề lúng túng như hôm nay.

Cao Tri Phủ không thể làm gì khác hơn là đưa ánh mắt cầu viện nhìn về phía Lý Kiến Trung, dáng vẻ hết sức đáng thương.

Lý Kiến Trung hành y lòng dạ từ bi, thấy vậy liền ở phía sau nhắc nhở Tần Lâm:

- Tần Đốc Soái, Cao Tri Phủ...

- Cao… Tri Phủ?

Tần Lâm quay đầu lại, lộ vẻ nghi hoặc gãi gãi đầu, sau đó làm ra dáng vẻ chợt hiểu ra:

- Nhạc trượng Đại nhân nói là Cao Minh Khiêm ư? Không không không, y không còn là Tri Phủ nữa.

Lý Kiến Trung hơi sửng sốt ngây người, vẫn chưa hiểu ra có chuyện gì.

Sĩ thân bản địa Vĩnh Xương phủ nhất thời xôn xao, đầu tiên là thét một tiếng kinh hãi, tiếp theo không hẹn mà cùng nhau ngậm miệng lại. Ai nấy cúi thấp đầu nhìn xuống chân mình, chỉ lấy dư quang khóe mắt len lén quan sát thần sắc Khâm Sai Tần Đốc Soái, khẩn trương tới mức không dám thở mạnh.

Thật là lợi hại, thật là uy phong, chính tứ phẩm Tri Phủ xuất thân Lưỡng Bảng, chỉ một câu hời hợt đã bãi quan, khí phách vị Khâm Sai này thật lớn!

Dưới mắt mọi người thân thể Cao Minh Khiêm trở nên thấp hơn thấy rõ, trợn trừng mắt ngây người ra đó hồi lâu, không nói nửa lời. Một lúc lâu sau y mới phát ra tiếng thở dài áo não, dáng vẻ đáng thương cung kính hành lễ Tần Lâm:

- Tần Đốc Soái, Tần Đốc Soái, tiểu nhân mười năm đèn sách, có được công danh không dễ... Lý Thông Phán, xin ngươi nói tốt vài câu, xin nể tình cùng là đồng liêu với nhau…

Tần Lâm liên tục cười lạnh, không thèm để ý tới Cao Minh Khiêm dưới tình thế cấp bách chạy sang cầu xin Lý Kiến Trung.

Thật ra trước kia Cao Minh Khiêm hay lên mặt quan quyền, không coi Lý Kiến Trung ra gì. Lúc này mắc bệnh cầu y tứ xứ, coi Lý Kiến Trung là cọng rơm cứu mạng. Lý Thông Phán vốn tính tình trung hậu, thấy đối phương đáng thương như vậy không nhịn được định lên tiếng nói khuyên Tần Lâm đôi câu.

Thế nhưng Tần Lâm cũng không cho nhạc phụ Đại nhân có cơ hội mở miệng, nhìn về phía Lý Kiến Trung toét miệng cười cười, sau đó nghiêng đầu qua chỗ khác lạnh như băng nhìn chăm chú vào Cao Minh Khiêm:

- Sớm biết có hôm nay, lúc trước đừng làm như vậy! Quan viên triều đình có trách nhiệm giữ đất, ngươi thân là Tri Phủ Vĩnh Xương, biết rõ quân Miến Điện xâm lấn biên cương lại không chịu chuẩn bị đề phòng, khiến cho Thi Điện huyện rơi vào tay giặc, dân chúng vô tội bị hại thê thảm. Nay Thi Điện Tri Huyện đã sợ tội tự vận, còn ngươi thì sao? Nếu không phải nể tình sau đó ngươi thu thập lương thảo, chinh tập dân phu coi như ra sức, bản Khâm Sai đã hạ ngục ngươi đợi tội!

Dứt lời Tần Lâm vung tay áo, không để ý tới Cao Minh Khiêm nữa.

Ánh mắt Lý Kiến Trung phức tạp nhìn lão đồng liêu một chút, không nghĩ tới tiền trình vị Tri Phủ Đại nhân này lại bị cắt đứt trong tay con rể mình. Thế nhưng nghĩ tới hàng ngàn hàng vạn dân Thi Điện gặp nạn, y cũng không có lập trường gì để xin tha cho Cao Minh Khiêm, không khỏi thở dài một tiếng:

- Ôi, Cao Tri Phủ, lúc trước hạ quan đã năm lần bảy lượt hết lời khuyên nhủ, nhưng ngươi lại…

Cao Minh Khiêm cúi thấp đầu, đã không còn lời gì có thể nói, bất quá mắt còn đang đảo tròn liên hồi, không biết đang suy nghĩ gì.

Tần Lâm quét mắt nhìn quan viên sĩ thân Vĩnh Xương phủ, thấy những người này cúi gằm đầu tỏ vẻ khuất phục, mới hài lòng lớn tiếng tuyên bố quyết định:

- Vừa đúng quá nửa quan thân Vĩnh Xương đang ở chỗ này, bản Khâm Sai chính thức tuyên bố Tri Phủ Vĩnh Xương Cao Minh Khiêm cách chức đợi tội, quan viên bản phủ theo lệ thời chiến đôn lên thế chỗ theo thứ tự.

Trong đám sĩ thân Vĩnh Xương có mấy kẻ phản ứng mau lẹ, lập tức tươi cười hớn hở chúc mừng Lý Kiến Trung:

- Chúc mừng chúc mừng, thường ngày Lý Thông Phán yêu dân như con, lần này lại gian khổ vất vả chống địch xâm lược, tạm chưởng bản phủ là chuyện đương nhiên.

Vốn là Cao Minh Khiêm vẫn còn ở nơi này, hẳn nên nể mặt y không nên vội vàng tới chúc mừng Lý Kiến Trung như vậy. Nhưng ai ai cũng biết thân phận vị Khâm Sai Đốc Soái Tần Lâm này không giống tầm thường, trên đầu còn có đại quyền Đề Đốc Đông Xưởng, đã từng hạ gục cao quan hiển hoạn Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu, Thủ Phụ Đại Học Sĩ Trương Tứ Duy, chỉ một Tri Phủ tứ phẩm nho nhỏ không đáng kể gì. Chỉ sợ Cao Minh Khiêm không còn cơ hội trở mình được nữa, cũng không cần cố kỵ y.

Tại sao sĩ thân lại chúc mừng Lý Kiến Trung?

Triều Minh thiết lập cơ chế quan viên một phủ, chính tứ phẩm Tri Phủ là ắt phải có, ngũ phẩm Đồng Tri và lục phẩm Thông Phán có thể có có thể không, không nhất định. Thông thường ở phủ lớn đất rộng người đông, hoặc Hán Di lẫn lộn sự tình phức tạp, hoặc ở vùng núi có cướp phỉ đông đảo, sẽ lập ra Đồng Tri, Thông Phán phụ tá Tri Phủ cai trị địa phương.

Vĩnh Xương phủ lại là biên cảnh, các tộc sống hỗn tạp, cho nên vừa có Đồng Tri, lại xếp đặt Thông Phán, coi như là phối trí quan viên tương đối ít thấy.

Tri Phủ bị khuyết, vốn phải do Đồng Tri tạm chưởng, cũng không tới phiên Lý Kiến Trung, nhưng Vĩnh Xương phủ lại có tình huống đặc biệt. Đồng Tri ở đây được xưng là Phủ Di Đồng Tri Vĩnh Xương phủ, bản phủ đóng trú ở Đằng Việt châu, không nằm trong Bảo Sơn huyện thành chung với phủ Tri Phủ.

Như vậy dựa theo quy tắc thời chiến, quan viên địa phương có trách nhiệm giữ đất, vị Đồng Tri này cũng chỉ có thể ở Đằng Việt châu, không thể chạy đến Bảo Sơn để nhận chức Tri Phủ, vì vậy chỉ có thể giao lại cho Thông Phán dưới một bậc nhậm chức.

Tần Lâm vô cùng bại hoại, sau khi nghĩa chính từ nghiêm nói ra quyết định xử trí, lại ở bên cạnh cười hì hì nhìn đám sĩ thân chúc mừng nhạc phụ Đại nhân.

Lăn lộn trong quan trường lâu như vậy, Tần Đốc Chủ cũng có được chút thủ đoạn nho nhỏ này.

Lý Kiến Trung bị quan thân chúc mừng làm cho bối rối luống cuống tay chân, sắc mặt đỏ bừng. Lúc này y mới nhớ ra hôm qua Tần Lâm hỏi tình hình bố trí quan viên Vĩnh Xương phủ, thì ra hắn đã có tính toán này từ trước.

- Mộc Cận ôi Mộc Cận, con làm như vậy không phải là đưa lão phu lên giàn hỏa hay sao? Chuyện này ngàn vạn lần không thể, coi chừng sửa dép vườn dưa!

Lý Kiến Trung giậm chân cười khổ, vốn là ở trước mặt người ngoài một mực xưng Tần Đốc Chủ, vào lúc này cũng không kịp nhớ rất nhiều, gọi thẳng tên tự của Tần Lâm.

Tần Lâm vô cùng bá đạo phất phất tay:

- Tiến cử người ngoài không kể thù, tiến cử người trong không kể thân, bản Khâm Sai làm theo đúng lý, có gì phải úy kỵ?

Thấy Lý Kiến Trung còn muốn khước từ, Tần Lâm dứt khoát nghiêm mặt:

- Lý Thông Phán, bản Đốc Soái lấy thân phận Khâm Sai bổ nhiệm ngài tạm thời làm Tri Phủ Vĩnh Xương, ngài muốn trái lệnh sao?

Lý Kiến Trung còn đang do dự, Triệu phu nhân lại tỏ ra gấp gáp, đi tới mấy bước thấp giọng nói:

- Lão đầu tử, chẳng lẽ ông mù rồi sao?! Cho dù là nể mặt dân chúng toàn phủ, ông cũng phải nhận lấy trách nhiệm này. Hiện tại vẫn còn đang đánh giặc, chẳng lẽ ông sợ trách nhiệm giữ đất?

- Đúng là kiến giải của nữ nhân!

Lý Kiến Trung liếc phu nhân một cái, thế nhưng việc đã đến nước này, y cũng chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh, đáp ứng Tần Lâm tạm chưởng Vĩnh Xương phủ.

Tần Lâm cười cười, thầm nhủ trong lòng như vậy còn coi được. Lý Kiến Trung có nhân tâm nhân thuật, làm quan phụ mẫu một phủ là vô cùng thích hợp, cần gì so đo sửa dép vườn dưa?! Hơn nữa chuyện Lý Kiến Trung là nhạc phụ của mình sớm muộn gì cũng truyền ra, chẳng lẽ cố ý giữ một khoảng cách với Lý Kiến Trung, quan trường Vân Nam vẫn sẽ đối xử với y như bình thường sao, e rằng nằm mơ cũng khó!

Các vị bản địa quan thân đã nhìn ra, Tần Đốc Soái cũng không tị hiềm cất nhắc vị lão nhạc phụ này của hắn. Chức Đốc Soái rất lớn, mọi người không tiện nịnh hót hắn quá lộ liễu, bèn tuôn những lời nịnh bợ như nước thủy triều vào Lý Kiến Trung, luôn miệng gọi y là Lý Tri Phủ.

- Thay mặt đảm nhiệm mà thôi, các vị chớ vượt quyền như vậy!

Lý Kiến Trung kinh hoảng xua loạn hai tay.

Chúng quan thân vây quanh Lý Kiến Trung như chúng tinh phủng nguyệt, tất cả đồng thanh nói:

- Thay mặt đảm nhiệm là có thể thự nhiệm, trong quá trình thự nhiệm có công lao là có thể chuyển qua thực nhiệm, vì sao không phải là Tri Phủ?! Phủ Tôn quá khiêm, làm cho bọn học trò không biết nên cư xử thế nào.

Lý Kiến Trung vốn là không được coi trọng, nhất thời trở nên tím bầm.

Lúc này Cao Minh Khiêm cách chức đợi tội đen như than, một mình lạc lõng ở một bên, hai thiếp thất cũng không biết làm sao.

- Một sáng giật mình ôi tỉnh mộng, nửa đời chìm nổi cánh bèo trôi…

Cao Minh Khiêm thở dài một tiếng, mang theo hai vị thiếp thất, mấy tên tùy tùng ủ rũ rời đi.

Đi ra mấy dặm, thấy tiểu thiếp và tùy tùng tỏ vẻ thất vọng tới cực điểm, bỗng nhiên Cao Minh Khiêm lại cười lên:

- Các ngươi cho là tiền trình bản quan từ nay ảm đạm hay sao? Ha ha, vậy thì chưa chắc, Vân Nam này cũng không phải là một mình Tần Khâm Sai định đoạt...

Nghe lời nói lão gia mình đầy ẩn ý, đám tùy tùng như bừng tỉnh ngộ, lập tức ân cần hầu hạ hơn trước, đoàn người biến mất trên đường núi nơi xa.

Tần Lâm hành sự thẳng tay dứt khoát, thậm chí gần như độc đoán chuyên quyền xử trí Tri Phủ Vĩnh Xương, không cần suy nghĩ cất nhắc nhạc phụ mình, không chỉ có chấn nhiếp toàn bộ quan thân Vĩnh Xương, mà cả đám người đi theo hắn cũng vô cùng chấn động.

Không cần nói những lão đệ huynh Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, ai nấy đều tươi cười hớn hở vui vẻ. Thời này rất chú trọng phong thê ấm tử, gà chó thăng thiên, nếu thật sự Tần Lâm trong như nước sáng như gương thiết diện vô tư, không chút tư tình, vậy mọi người chạy theo hắn vào sinh ra tử được gì chứ?!

Lục mập cười hì hì chạy đi chúc mừng Lý Kiến Trung, vẫn giữ giọng điệu ở y quán năm xưa, mở miệng ra gọi y là sư bá, chọc cho Lý Kiến Trung dở khóc dở cười, làm bộ muốn đánh. Tên mập này lại chạy sang chỗ Triệu phu nhân, tìm sư nương xin lì xì, kết quả Triệu thị lấy một cái bánh gạo mang tới khao quân nhét vào miệng y, khiến cho Lục mập mắc nghẹn sặc sụa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK