Lúc này một chưởng Ngả Khổ Thiền đánh vào huyệt Bách Hội, chân khí quán đỉnh mà vào ngập tràn trong kinh mạch, như nước thủy triều tẩy rửa, hai mạch Nhâm Đốc vốn bị sư phụ phong ấn nhất thời được đả thông.
Ngả Khổ Thiền ung dung rơi xuống đất, khẽ mỉm cười:
- Chuyện này vô cùng quan trọng, nhiệm vụ Thánh Nữ gian nan, Thánh giáo chủ lệnh cho chúng ta xuất thủ giải khai công lực bị phong ấn của ngài.
Công lực A Sa là sư phó của nó, Bạch Liên giáo chủ đích thân xuất thủ phong ấn, đám người Ngả Khổ Thiền cũng không có nội công sâu dày như vậy, nhất định phải đồng loạt ra tay.
- Làm ta sợ muốn chết, nói trước một tiếng có được hay không? Hù dọa như vậy sẽ chết người đó!
A Sa tức giận liếc Ngả Khổ Thiền một cái, buồn cười vị Thiết Diện Sát Sinh Phật uy chấn tứ phương trên giang hồ này, lúc này chỉ biết toét miệng cười bồi.
Công lực được giải khai, A Sa nhắm ngay bình trà bằng đồng trên bàn co tay búng ra, cách xa ba thước kình phong xô ra va vào bình trà kêu loong coong. Nó cười hì hì, tít cả mắt lại, giống như một đứa trẻ tìm lại được món đồ chơi của mình đã bị thất lạc từ lâu.
- Khải bẩm Thánh Nữ...
Ngả Khổ Thiền lại nói:
- Thánh giáo còn có bố trí ở Nam phương, nếu công lực ngài đã được giải khai vậy đã có sức tự vệ, Bọn thuộc hạ phụng mệnh Thánh giáo chủ, còn phải đi về phía Nam một chuyến…
A Sa đang cầu cho bọn họ đi mau, nghe vậy bèn khoát tay liên tiếp:
- Đi mau đi mau, nơi đây một mình ta đã có thể ứng phó. Đúng rồi, nếu không còn chuyện gì ta đi về trước, đi ra ngoài quá lâu sẽ bị hoài nghi.
Dứt lời A Sa liền nhảy chân sáo chạy đi xa, để lại bốn vị cao thủ Bạch Liên giáo ngơ ngác nhìn nhau.
- Nhìn qua dường như vị Thánh Nữ này không đáng tin cậy…
Mặt Ngả Khổ Thiền lúc này đã kéo dài nhăn nhúm như trái khổ qua.
Tử Hàn Yên cũng có vẻ mê hoặc không hiểu, sau khi suy nghĩ một chút, kiên định nắm chặt quả đấm:
- Thánh giáo chủ lấy bí thuật bản giáo xem tinh tượng, tra mệnh lý, tính thuật số, đã tính ra tương lai A Sa làm giáo chủ nhất định sẽ trung hưng Thánh giáo. Ước chừng hai ba năm trước Thánh giáo chủ đã nói tinh tướng xảy ra biến hóa cực lớn khó có thể suy đoán, có lẽ là Vô Sinh Lão Mẫu giáng xuống pháp chỉ, cho nên Thiên Đạo dời đi, thiên mệnh sửa đổi, thậm chí A Sa sẽ trở thành mấu chốt lật đổ Chu Minh Ngụy triều...
A Sa nhảy nhót, linh lợi thông minh kia sẽ lật đổ Chu Minh hoàng triều? Sợ rằng nói nó đổ nước ngập tổ kiến, lấy trứng chim, đùa giỡn với Đại Hoàng còn dễ tin hơn.
Nhưng trong lòng bốn vị cao Bạch Liên giáo thủ, đây là không thể nghi ngờ, bọn họ lòng tin mười phần gật đầu một cái, lấy tâm trạng sùng kính đưa mắt nhìn theo thân ảnh A Sa biến mất sâu trong hẻm nhỏ.
- Dường như buổi sáng Tần Đại thúc thua cuộc, còn thiếu ta một hộp điểm tâm, rốt cục nên bảo hắn mua bánh hoa quế hay bánh đậu xanh đây?
A Sa liếm môi một cái, cuối cùng xác định mục tiêu:
- Xem ra ta thật sự muốn ăn bánh hoa quế.
A Sa chạy về phủ, lòng tràn đầy vui mừng đi tìm Tần Lâm đòi hộp bánh hoa quế. Cùng lúc đó trong phòng Tần Lâm, Thanh Đại cùng Từ Tân Di đang thu thập hành trang cho hắn.
Thanh Đại an tĩnh nhàn nhã ngồi trên ghế, lật tìm một chút trong rương thuốc nhỏ, lấy ra một hộp lớn thuốc viên và thuốc tán, bỏ hết vào bọc hành lý:
- Bây giờ đã là cuối Thu bắt đầu vào mùa Đông, biên ải lại càng giá rét, Tần ca ca phải chú ý thân thể. Lục Vị Địa Hoàng Hoàn này tư âm bổ thận, chỉ cần thận khí đầy đủ cũng không sợ giá rét.
- Còn cái này?
Tần Lâm cười híp mắt nhìn tiểu nha đầu bận rộn, cầm một bọc thuốc tán nghịch nghịch trên lòng bàn tay.
- Quế Chi Tán...
Thanh Đại nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Tần Lâm, giải thích cho hắn:
- Thuốc này cay, mát, chuyên trị ngoại cảm phong hàn, vạn nhất Tần ca ca bị nhức đầu cảm sốt có thể uống để ngừa trước. Còn nữa, loại thuốc hoàn sáp nhỏ bên cạnh là Ngưu Hoàng Giải Độc Hoàn, biên giới phía Bắc gió lớn, nếu như bị đau răng ho khan, miệng lưỡi mọc nhọt, uống thuốc này sẽ có hiệu quả rất tốt.
Tần Lâm nhìn hộp thuốc đủ các loại thuốc viên, tán, bột, hoàn, bất đắc dĩ sờ sờ mũi: thật sao, chẳng lẽ nàng định cho mình mở tiệm thuốc?
Nữ y tiên yêu kiều khả ái đang ngoẹo đầu nhìn hắn hết sức quan tâm, cái miệng nhỏ nhắn mím thật chặt, con ngươi trong suốt lộ vẻ vô cùng lưu luyến.
Tần Lâm dễ thường không lưu luyến?
Hắn nắm lấy tay nhỏ bé của Thanh Đại:
- Được, Tần ca ca sẽ mang theo hết, tiểu sư tỷ của ta, nàng yên tâm chưa? Nào, để ta hôn một cái.
- Da mặt huynh thật dày...
Thanh Đại cười khanh khách né tránh.
Từ Tân Di đang đứng khom lưng gần đó, lấy từng bộ y phục trong một cái rương ném ra ngoài:
- Kỳ lạ thật, vì sao không tìm được? Trời lạnh như vậy, chiến y trước đây ta may bằng da báo… Ha ha, tìm được rồi!
Tần Lâm lấy tay vỗ trán, thầm nhủ ông trời quả thật bất công, ta đã giấu nó dưới đáy rương còn bị nàng moi ra.
Từ Tân Di cầm chiếc áo choàng da báo bên trái dài bên phải ngắn, vạt trước xiên, vạt sau lệch ướm lên người Tần Lâm, tỏ ra vô cùng đắc ý:
- Mặc vào thử một chút, đây là món y phục duy nhất mà tự tay thiếp may, Tần Lâm chàng rất là vinh hạnh, ha ha ha…
Tần Lâm tỏ vẻ căm phẫn:
- Vinh hạnh ư, mặc chiếc áo này ta muốn hóa điên, thật sự hận không thể dán giấy lên đó, trên viết Đại tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ tự tay may, để cho cả kinh thành đều biết tay nghề may vá của lão bà ta thế nào.
Từ Tân Di liếc Tần Lâm một cái, cũng không tức giận, nghiêng mặt sang bên đưa má về phía Tần Lâm, nhắm đôi mắt hạnh xinh đẹp lại.
Tần Lâm hôn nàng một cái, sau đó nhìn về phía Thanh Đại cười xấu xa.
- Tần ca ca đáng ghét, luôn luôn ức hiếp Từ tỷ tỷ với muội, bất quá bây giờ sắp đi xa nhà, cứ để cho huynh hôn vậy…
Thanh Đại cười hì hì, cũng nhón chân lên, con ngươi trong suốt như pha lê khẽ nhắm lại, lông mi thật dài hơi rung động.
- Hai vị lão bà đều ngoan...
Tay trái Tần Lâm nắm mông Từ Tân Di, tay phải hắn kéo eo nhỏ nhắn Thanh Đại, đồng thời ôm hai vị mỹ nhân vào lòng, hết hôn người này tới hôn người kia.
A… Thình lình một tiếng kêu trong trẻo từ ngoài cửa truyền tới, A Sa dùng hai tay che mắt, không ngừng lui về phía sau, miệng kêu la không ngớt:
- Không thấy không thấy, ta không nhìn thấy gì cả, các ngươi cứ việc tiếp tục...
Hai vị mỹ nhân trong lòng Tần Lâm giật nảy mình, Từ Tân Di nhảy vọt ra, đến khi nhìn rõ là A Sa, gương mặt nàng lập tức trở nên đỏ ửng. Thanh Đại nằm trong lòng Tần Lâm, úp mặt vào ngực hắn cười khanh khách.
A Sa làm bộ sợ hãi, che mắt nhìn trộm Tần Lâm qua kẽ tay, khóe miệng khẽ nhếch, dáng vẻ đắc ý vì gian kế của mình thành công.
Tần Lâm dựng lên ngón giữa với quỷ nha đầu này: làm bộ không thấy, ngươi xoay người chạy đi là được, còn lớn tiếng kêu lên, làm bộ che mắt, coi như ngươi độc!
Hắc hắc hắc hắc, A Sa lặng lẽ làm mặt quỷ với Tần Lâm, vừa che mắt lui về phía sau, miệng vừa tiếp tục gọi:
- Ôi chao, mới vừa rồi Tần đại thúc muốn cắn mặt của hai vị tỷ tỷ, không biết hắn cắn có đau hay không, vì sao hai vị tỷ tỷ không cắn hắn?
Từ Tân Di cùng Thanh Đại thấy nha đầu này giở trò, trong lòng vừa bực mình lại vừa buồn cười, nghĩ đến làm chuyện này cùng Tần Lâm lại không nhịn được tim đập thình thịch, sắc mặt lại càng đỏ hơn.
Quỷ nha đầu cũng thật xấu xa, nó gọi Tần Lâm là đại thúc, lại gọi Từ Tân Di cùng Thanh Đại là tỷ tỷ...
A Sa đang đắc ý vong hình, không đề phòng Tần Lâm lao ra, chộp lấy cánh tay mềm mại của nó.
Có lẽ là võ công bị phong ấn quá lâu, A Sa cũng quên mất, kinh hoảng kêu lên:
- Ta là tiểu hài tử, Tần đại thúc ngươi cũng không thể ức hiếp tiểu hài tử như vậy, hai vị tỷ tỷ nhìn xem hắn…
- Nhìn nhìn cái gì, phi lễ chớ nhìn có hiểu hay không?
Tần Lâm co ngón tay lại cốc loạn lên đầu A Sa một trận:
- Ta thấy sau lưng ngươi có cây tiên nhân chưởng, nếu như còn lui về phía sau, lui thêm bước nữa sẽ va vào tiên nhân chưởng, gai đâm đầy mông.
Quả thật sau lưng A Sa là một bụi tiên nhân chưởng do người Bồ Đào Nha mang tới, vào thời này chính là giống hoa vô cùng trân quý, cho nên bày ở chỗ này. Chỉ thấy hiện tại nó đã mọc đầy từng nhánh gai nhọn, nếu như A Sa đụng vào, không phải là bị đâm như cái rổ sao?
A Sa ngoảnh đầu nhìn lại cũng sợ hết hồn, không nhịn được che mông lại, ngoài miệng vẫn không phục:
- Hừ, đại thúc ngươi có lòng tốt như vậy sao? Ngươi chỉ lo lắng bụi tiên nhân chưởng trân quý này thôi.
Thanh Đại cùng Từ Tân Di nhìn nhau, nhất tề lắc đầu một cái: không phải là Tần Lâm rất hòa hợp với trẻ con sao, vì sao vừa gặp A Sa đã cãi nhau chí chóe như chuột với mèo như vậy?
Thanh Đại ôm A Sa vào trong ngực, vuốt đầu của nó:
- A Sa, Tần ca ca phải đi Kế Trấn làm việc, mấy ngày nay muội không thể tìm hắn, Lục Viễn Chí ca ca cùng A Hoàng chơi. Bất quá chỉ cần nữ y quán rảnh rỗi, ta sẽ tới chơi với muội.
- Vốn là ta cũng muốn đi Kế Trấn chơi...
Từ Tân Di bĩu môi, gãi gãi đầu:
- Nhưng mấy hôm sau là sinh nhật chị dâu ta ở Định Quốc Công phủ, trong thân thích phàm là nữ quyến cũng phải đi. Được rồi A Sa, mấy ngày nay ta dẫn muội đi chơi, nhất định trang điểm ăn mặc cho muội thật xinh đẹp, giống như tiểu tiên nữ vậy!
Ăn mặc, thật xinh đẹp, tiểu tiên nữ? Những từ này mỗi từ thốt ra từ trong miệng Từ Tân Di, miệng A Sa liền mở to một phần, nghĩ đến cuộc sống kế tiếp bị hai vị tỷ tỷ trang điểm ăn mặc, quỷ nha đầu cũng rất muốn học ẩn thân pháp, để các ngươi không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta.
Nhưng võ công Bạch Liên giáo thần kỳ tới mức nào cũng không có ẩn thân pháp, nghĩ đến những ngày kế tiếp, A Sa dự cảm thấy mình sắp gặp phải tao ngộ bi thảm.
Tần đại thúc phải đi Kế Trấn, vậy ta thê thảm, đủ các kiểu đầu tóc, long phụng kim thoa… chắc chắn sẽ lấy mạng ta. Ủa, Kế Trấn… đó không phải là địa phương Thích Kế Quang luyện binh sao?
A Sa đột nhiên linh cơ thoáng động, nhìn về phía Tần Lâm cười ngọt ngào:
- Tần... Đại... Thúc...
Trời ơi, thanh âm ngọt ngào dẻo quẹo như cả cân đường, Tần Lâm nghe xong toàn thân nổi da gà, nghiêm mặt:
- Vô sự lấy lòng không gian tức trộm, con ghẻ, ngươi có âm mưu gì?
A Sa ôm cánh tay của Tần Lâm, thân thể giống như không có xương uốn tới ẹo lui:
- Kế Trấn có trường thành, A Sa muốn xem trường thành, Tần đại thúc tốt nhất, nhất định sẽ không cự tuyệt A Sa chứ?
Tần Lâm cười âm hiểm, căn bản không hề động.
Thật là lòng dạ sắt đá, ngay cả hài tử đáng yêu như ta cũng bỏ rơi, quả thật quá đáng. A Sa nghĩ như vậy, lại dời đi hỏa lực, đem tay giụi giụi mắt, lập tức nước mắt tuôn ra như chuỗi trân châu bị đứt:
- Hu hu, Thanh Đại tỷ tỷ, Từ tỷ tỷ, A Sa thật sự rất muốn xem trường thành, hơn nữa, hơn nữa dọc trên đường đi A Sa cũng sẽ làm việc giúp đỡ, sẽ dắt ngựa, khiêng đồ đạc, đánh xe giúp Tần Đại thúc…
Từ Tân Di lườm Tần Lâm một cái, vuốt ve đầu A Sa:
- A Sa đáng thương như vậy, Tần Lâm chàng dẫn nó theo đi.
Thanh Đại cũng an ủi A Sa, đôi mắt xanh biếc tràn đầy hy vọng nhìn Tần Lâm:
- Đúng rồi, Tần ca phải có lòng thương hại, phải biết chăm sóc trẻ con.
Phục các ngươi rồi! Tần Lâm tức giận đáp ứng, sau đó chộp lấy gáy A Sa, tiểu tiên nữ xinh đẹp, Thánh Nữ điện hạ Bạch Liên giáo giống như con mèo con chó bị hắn xách bổng trên tay đi ra cửa, sau đó tung ra một cước vào mông đá ra xa.
- A, Tần ca ca huynh thật là quá đáng, A Sa vẫn chỉ là một tiểu hài tử!
Thanh Đại chu miệng, dịu dàng oán trách Tần Lâm.
Tần Lâm bĩu môi, A Sa bị đá bay đã xoa mông bò dậy, còn nhe răng về phía hắn.
- Thật may là A Sa không có bị thương...
Từ Tân Di cũng liếc Tần Lâm một cái, vặn cánh tay của hắn:
- Chàng đó, vì sao lại đối với tiểu hài tử dã man như vậy?
Quỷ nha đầu ba mặt hai lòng này, coi như ta đã vô cùng khách sáo. Tần Lâm cười xấu xa đóng cửa phòng và cửa sổ lại, xoay người lộ ra sắc mặt dữ tợn:
- Thật ra thì còn có thể dã man hơn.
Dự cảm sắp sửa phát sinh cái gì, Từ Tân Di cùng Thanh Đại nhất thời tim đập thình thịch.
Đầu A Sa đầy tóc bị Tần Lâm chộp lấy rối bù như tổ chim, trên quần trắng ở vị trí mông còn để lại dấu chân, có thể nói đáng thương hết sức.
Các nữ binh đã thấy quen cảnh tượng như vậy, rối rít lắc đầu thở dài:
- Ôi, thật là đáng thương kia, Tần trưởng quan cái gì cũng tốt, vì sao không nhường nhịn A Sa chút nào cả, nó còn là một đứa bé kia mà? Mặc dù nó hơi điêu ngoa một chút, trêu cợt Lục trưởng quan gầy đi thấy rõ, lại làm hại Đại Hoàng thấy nó phải sợ hãi chạy trốn, ngay cả lão Hoàng phòng bếp cùng lão Lý vườn hoa đều vì sợ nó mà dứt khoát từ chối không làm. Bất quá rốt cục cũng chỉ là một đứa bé, lại còn đáng yêu như thế…
A Sa ‘đáng yêu’ nở một nụ cười vô tội yếu ớt, nhận được lòng thương hại đồng tình chưa từng có, cuối cùng dắt Đại Hoàng chạy đến hậu viện vắng vẻ.
- A a a, Tần Lâm, ta phải giết ngươi!
A Sa đã hóa điên nghiến răng nghiến lợi, mắt to đẹp lộ hung quang quyền đấm cước đá vào một khối đá Thái Hồ lớn. Bất quá nhìn qua chỉ là trẻ con giận dỗi mà thôi, cho dù là nó nghiến răng nghiến lợi cũng lộ ra vẻ hết sức đáng yêu.
- A Sa thật đúng là khả ái!
Những ai nhìn thấy cảnh này đều nghĩ như vậy, có lẽ bọn họ không có chú ý tới Đại Hoàng co rúc sang bên, vẫy đuôi lia lịa như đã hóa điên.
A Sa phát tiết xong rốt cục dắt Đại Hoàng rời đi, trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Đinh lão hồ đi vào vườn hoa, lão tiện tay chống vào khối đá Thái Hồ kia, không biết vì sao tảng đá kia lại đột nhiên chia năm xẻ bảy, vỡ thành bảy tám chục mảnh.
- Kỳ lạ thật, vì sao tảng đá bỗng dưng vỡ nát như vậy?
Lão Hồ nghĩ mãi mà không hiểu chuyện gì.