Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngờ rằng chưa kịp chờ sang hôm sau đưa tấu chương đạn hặc tới Thông Chính ty, ban đêm đã có tin tức truyền tới, chẳng những Tần Lâm đã phá án, còn tra rõ là thái giám nội đình tranh giành ghen tuông giết cung nữ, vì muốn thoát tội nên làm giả như yêu phỉ Bạch Liên giáo gây án, cũng không phải là Tần Lâm phòng thủ cung cấm bất lực.

Rốt cục uổng công khổ cực một phen! Các vị quân tử rối rít rút lui tấu chương đạn hặc trở lại, uổng công bọn họ vắt hết óc nghĩ ra câu từ, cho dù là chép lại cũng mất hơn nửa ngày, rốt cục phải ném vào thùng rác, cuộc vui bị cụt hứng giữa chừng.

Đám thanh lưu văn thần cũng không có gì vui, Hình Thượng Trí ủ rũ cúi đầu vô cùng thất vọng. Y và mấy tên thủ hạ đều là cao thủ Đông Xưởng, chính mắt thấy Tần Lâm phá án, cảm giác mình quả thật không bằng hắn, chỉ thấy ê chề tới cực điểm. Cả bọn chỉ có thể nhìn nhau cười khổ, cắm đầu buồn bực đi ra bên ngoài cung.

- Chư vị, chư vị xin dừng bước...

Trương Tôn Nghiêu đột ngột từ phía sau chạy tới, cười híp mắt nói:

- Vì sao các vị lại ủ rũ như vậy, nào, chúng ta tới Thiên Ngoại Thiên uống rượu đi.

Hình Thượng Trí cười khổ, hiện tại y không có tâm trạng uống rượu chút nào…

- Các ngươi đoán thử xem, lần này Ty Lễ Đại nhân nói thế nào?

Trương Tôn Nghiêu cười cười thần bí.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm y.

- Bó tay hết cách!

Trương Tôn Nghiêu chém đinh chặt sắt nói, sau đó giải thích với mọi người đang ngạc nhiên:

- Khả năng phá án tập hung của họ Tần độc bộ đương kim, mượn chuyện này ắt có điều thu hoạch. Nhưng lần này hắn phá án như vậy có tiến thêm được bước nào chăng?!

- Đúng vậy!

Hình Thượng Trí phản ứng kịp vỗ tay một cái, tuy rằng Tần Lâm đã phá được án, nhưng chỉ giết Trâu Ngọc Lang và Dung ma ma nho nhỏ, cũng không thể phát triển thế lực của mình rộng rãi khắp nơi, cũng không thể vì vậy an bài tâm phúc nằm vùng nắm cục diện trong tay, quan hàm danh tước càng không thể nào vì vậy mà được tăng lên, thậm chí ngay cả mặt rồng cũng chưa chắc đã ưu ái hắn hơn trước, bệ hạ vẫn đối xử lạnh nhạt với hắn.

Như vậy, cho dù là hắn phá một trăm vụ án nữa thì có ích gì?

Huống chi Tần Lâm chỉ có đón đỡ công kích mà không có sức đánh trả. Tuy tấu chương đạn hặc của đám thanh lưu đã mất đi hiệu lực, nhưng thế nào lần sau cũng sẽ tìm được sơ hở khác của Tần Lâm. Tuy rằng lần này Hình Thượng Trí không làm gì được hắn, nhưng bản lãnh Tần Lâm bất quá chỉ có bấy nhiêu, sẽ không thể nắm được Đông Xưởng vào tay.

- Vẫn là Trương Ty Lễ nhìn xa trông rộng.

Hình Thượng Trí chắp tay một cái về hướng Ty Lễ Giám, lại thân thiết kéo Trương Tôn Nghiêu:

- Đi, huynh đệ chúng ta đi uống rượu, Thiên Ngoại Thiên, không say không về!

-----------

- A, Hình Thượng Trí và Trương Tôn Nghiêu thiết yến ăn chơi ở Thiên Ngoại Thiên ư? Xem ra bọn họ thật sự cho là bản đốc đã bó tay hết cách rồi sao…

Rất nhanh Tần Lâm nhận được mật báo ở phủ đệ mình, ánh nến chập chờn khiến cho nụ cười xấu xa của hắn lộ ra vẻ cực kỳ quỷ dị.

Thanh Đại le lưỡi một cái, thanh âm trong trẻo vang lên:

- Từ tỷ tỷ mau đến xem, trong nhà chúng ta có yêu quái!

Tần Lâm không xông tới bắt lấy nàng giống như trước đây, mà là như có điều suy nghĩ nhìn nàng một chút, chuyện kế tiếp còn phải nhờ nữ y tiên giúp một tay.

-----------

Kinh sư đêm xuống lên đèn huy hoàng, triều Vạn Lịch hết sức xa hoa, Tiện Nghi phường, Thiên Ngoại Thiên tổ chức tiệc rượu nhiều trò đổi mới, Giáo Phường ty ca múa thái bình, các cô nương Sơn Tây Đại Đồng phủ ở đường hẻm Câu Lan Tây Uyển, chính là chỗ ngay cả đạt quan hiển quý cũng hay đi. Chợ đêm Song Niễn nhai, bò nướng Tống Ký phía Nam thành, Ám Môn Tử hai bên Tuyên Vũ môn… giá cả đáng sợ với bá tánh bình dân hơn là sự hấp dẫn của chúng.

Giới nghiêm chỉ cấm đi trên đường cái, nếu tìm vui tại Câu Lan Ngõa Xá hay ở nhà mình, vậy không ai quản.

Huống chi Hình Thượng Trí, Trương Tôn Nghiêu đều là ưng khuyển Xưởng Vệ, nửa đêm đeo đao dạ hành, chẳng lẽ binh sĩ Ngũ Thành Binh Mã ty còn dám can thiệp?! Trước hết bọn họ tới Thiên Ngoại Thiên uống một bữa no say, tiếp theo lại đi hẻm Câu Lan vui chơi thỏa thích một trận.

Vốn là đám người Hình Thượng Trí hơi có vẻ tinh thần sa sút, lập tức sĩ khí dâng cao, may nhờ có Trương Kình Trương Ty Lễ chỉ điểm bến mê, cả bọn đã nhìn ra tình thế: Tần Lâm da mặt dày, nhưng còn nhiều người da mặt dày hơn hắn. Bên người Tần Lâm có mưu sĩ, nhưng chẳng lẽ quyền mưu thủ đoạn của Trương Ty Lễ, Lưu Đô Đốc không sánh bằng Từ Văn Trường!? Họ Tần bất quá chỉ sở trường dùng người, hiểu qua loa chút y thuật, phá án lợi hại mà thôi.

Dù sao Tần Lâm đả bại Phùng Bảo trước, sau đấu Trương Tứ Duy, thanh danh đại chấn, lại thu phục hai đại Pháp Vương Tây Tạng, hiến kế sách mở lại Tây Vực, mang theo khí thế phong vân lôi điện trở lại kinh sư. Từ Trương Kình, Lưu Thủ Hữu trở xuống, cho đến bọn Hình Thượng Trí, Bạch Ngọc Lượng đều sinh lòng nghi kỵ, cẩn thận quan sát, lo lắng người này không ra tay thì thôi, ra tay ắt sẽ gây ra sóng gió.

Dù không biết vì sao sau khi Tần Lâm về kinh, chỉ đơn giản dùng lại hai vị Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao, nhưng bọn Trương Kình, Lưu Thủ Hữu cũng không vì vậy mà buông lơi cảnh giác. Dù sao sở trường của Tần Lâm cũng không phải là quyền mưu, mà là thủ đoạn phá án như thần của hắn.

Kết quả phá xong vụ án Ngô Tán Nữ bị hại, Tần Lâm thu hoạch toàn thắng, Trương Kình, Lưu Thủ Hữu ngược lại thở phào nhẹ nhõm: họ Tần tới địa vị Đông Xưởng Đốc Chủ sẽ không thể nhờ vào phá án mà thăng quan cầm quyền nữa. Thủ đoạn của hắn bất quá cũng chỉ như vậy, cho dù là phá một trăm vụ án nữa cũng không thay đổi được cục diện hiện tại.

Một mặt có Hình Thượng Trí và chư vị tâm phúc nhìn chằm chằm, Tần Lâm không nắm Đông Xưởng trong tay được. Sau đó, thanh lưu cựu đảng coi hắn là cái gai trong mắt cái đinh trong thịt, hắn chỉ cần hơi lơ là sẽ phải đối mặt đạn hặc, lần này kịp thời phá án khiến cho đạn hặc không làm được gì, lần sau thì sao!? Cuối cùng, Vạn Lịch nể tình năm mươi vạn lượng bạc hàng năm mới tỏ ra dễ dãi tha thứ cho Tần Lâm như vậy, nhưng nghi kỵ trong lòng thủy chung vẫn còn.

Có ba điều này là trở ngại, làm sao Tần Lâm có được khả năng xoay chuyển đất trời, làm sao có thể ung dung thi thố, thẳng tay phát triển?!

Trong nhà Phan Nhị nương nổi danh hẻm Câu Lan, bọn Hình Thượng Trí uống tới mức mặt mày đỏ ửng, ai nấy ôm kỹ nữ bên mình, tay sờ soạng từ trên xuống dưới.

Thấy tinh thần các huynh đệ dâng cao, Trương Tôn Nghiêu cười hài lòng, Tần Lâm có gì đặc biệt hơn người… Hừ, cho dù là ngươi phá án như thần, Đông Xưởng vẫn là của họ Trương!

Lang Hiệu Hòa chọc cô nương bên cạnh một cái, khiến cho nàng phá lên cười ngặt nghẽo, sau đó cái mặt to như bánh bao quay về phía Trương Tôn Nghiêu, đắc ý nói:

- May nhờ có Trương Ty Lễ minh giám, lang quân chỉ điểm, chúng ta mới hiểu ra được rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn.

- Họ Tần kia chỉ là một tên học đồ y quán, lấy mấy câu trong sách thuốc ra phá án, tình cờ may mắn phá được vài vụ án nhỏ, hẳn may mắn tới mức này cũng nên chấm dứt thôi.

Hình Thượng Trí vẫn chưa uống tới mức say choáng váng, ngừng động tác sờ soạng:

- Bản lãnh phá án của hắn cũng rất lợi hại…

- Bản lãnh họ Tần như vậy làm Ngọ Tác quá khuất tất, nên làm bộ khoái ở châu huyện mới xứng.

Bạch Ngọc Lượng nói lời cay nghiệt, trán rịn ra mồ hôi bóng nhẫy.

- Bạch lão ca nói rất hay, quá khuất tất.

Trương Tôn Nghiêu đường hoàng lắc đầu một cái, lại bật cười:

- Bằng vào bản lãnh của họ Tần ít nhất cũng có thể làm Đương Đầu. Tên sư đệ họ Lục của hắn dường như y thuật cao hơn một chút, lúc rảnh rỗi cũng có thể trị nhức đầu cảm lạnh cho chúng ta.

Mọi người nhất thời cười ầm, lại uống thêm hồi lâu, mỗi người chọn một cô nương hài lòng như ý vào phòng, ngay đêm đó truy hoan một trận.

-----------

Kinh sư vạn nhà lên đèn, nhưng cũng có một chỗ tối tăm âm trầm lạnh lẽo. Bên ngoài Đông An môn hoàng thành, một dãy kiến trúc kéo dài bố trí sâm nghiêm lộ ra đường nét mơ hồ dưới màn đêm u tối, giống như cự thú Hồng Hoang nằm phục giữa màn đêm.

Đông tập sự xưởng!

Bao nhiêu danh thần Đại tướng đến chỗ này ảm đạm hồn tiêu, bao nhiêu giang hồ hào hiệp nghe tiếng táng đởm, chỉ vì nó là nha môn đáng sợ nhất thần bí nhất triều Đại Minh, Ban ngày sai dịch như lang như hổ ra ra vào vào, ban đêm yên tĩnh ít người đi lại, chỉ có chỗ ánh sáng u ám kia có bóng chập chờn, không biết là người hay quỷ.

Bên trong tường, một trong những cái bóng chập chờn đột nhiên mở miệng:

- Con bà nó, tên nào tên nấy chạy theo liếm mông Hình Chưởng Hình, hưởng thụ sơn hào hải vị, Hồ lão nhị ta đây cũng chỉ xứng ở chỗ này uống gió, thật là không có thiên lý!

- Đương Đầu chớ có lớn tiếng.

Bên người một cái bóng khác bên cạnh cẩn thận nhắc nhở y, mặc dù chưởng ấn Đông Xưởng đổi thành Tần Đốc Chủ, nhưng Hình Thượng Trí mới thật sự là người nắm giữ Đông Xưởng, chỉ sợ có tám chín thành tất cả sai dịch lớn nhỏ trong xưởng phải nhìn sắc mặt của y mà làm việc.

Hai cái bóng chập chờn thấp thoáng dưới bóng đêm, rốt cục đi tới một chỗ bên trong Đông Xưởng có ánh đèn chiếu rọi. Bây giờ có thể thấy rõ chút ít, hai người đều mặc áo nâu, cơ hồ hòa làm một thể với bóng đêm, bên hông đeo thuận đao hẹp dài mà sắc bén. Tay nắm nỏ máy, chỉ cần khởi động là có thể bắn ra năm phát cùng lúc, trong vòng hai mươi bước khó lòng ngăn cản, đầu mũi tên bôi độc thấy máu phong hầu.

Đông tập sự xưởng ngoài mặt yên tĩnh, nhưng bên trong có không biết bao nhiêu sai dịch như vậy đang trực nhật tuần tra, cầm các loại vũ khí ác độc ẩn núp dưới màn đêm u ám, nếu như có người nào muốn tới đây giở trò gì, vậy rõ ràng là thiêu thân chán sống chui đầu vào lửa.

Bất quá hôm nay phòng ngự lơi lỏng hơn bình thời không ít, bởi vì Đốc Chủ Tần Lâm không thể nào quản sự, quản sự Chưởng Hình Thiên Hộ Hình Thượng Trí lại dẫn huynh đệ tâm phúc đi Thiên Ngoại Thiên uống rượu, sau đó lại gọi đi rất nhiều Ty Phòng, Chưởng Ban, Lĩnh Ban có quan hệ tốt.

Nghe nói bên Câu Lan hẻm kia bày chừng mười bàn, gây động tĩnh không nhỏ. Các đầu mục ở lại Đông Xưởng toàn là hơi xa lạ với Hình Thượng Trí, suy nghĩ tới chuyện người khác uống rượu mình uống gió, trong lòng khó tránh khỏi có chút oán khí, các hạng sự vụ đều có hơi lười biếng.

Hồ lão nhị và tên huynh đệ bên cạnh tiếp tục cất bước nhanh nhẹn như mèo, tuần tra đến một phòng xá nằm phía Bắc Đông Xưởng. Nơi này có bóng người lố nhố không ít sau gốc cây, bụi hoa, trong góc tường, đề phòng sâm nghiêm hơn so với nơi khác.

Đây chính là ngục giam Đông Xưởng, là đại ngục thâm sâu chân chính nổi danh thiên hạ, còn đáng sợ hơn cả chiếu ngục của Bắc Trấn Phủ Ty.

Vốn lúc Đông Xưởng mới xây dựng cũng không có ngục giam của riêng mình, bắt được phạm nhân đều đưa sang nhốt trong chiếu ngục của Bắc Trấn Phủ Ty. Dần dần sắp xếp đâu vào đấy, ngục giam cũng được bố trí thiết lập. Ngoại trừ ngoại thần, văn thần sĩ đại phu phạm tội nhất định phải nhốt ở chiếu ngục, phạm nhân Đông Xưởng bắt được đều giam vào trong ngục giam mà mình thiết lập. Bất kể là mời phạm nhân uống nước lạnh hay giở trò mèo vờn chuột với bọn họ, hành sự cũng thuận tiện hơn nhiều.

Bất quá bây giờ bên trong ngục giam này thật ra không nhốt nhân vật nào quan trọng. Bởi vì trong thời gian rất dài Đông Xưởng bận rộn đấu đá tranh chấp quyền lực, Phùng Bảo ngã tới Trương Kình thượng vị, tiếp theo Trương Thành tiếp chưởng Đông Xưởng, bây giờ Đốc Chủ lại đổi thành Tần Lâm.

Trong hai ba năm thay đổi bốn vị Đốc Chủ giống như đèn kéo quân, không ai có thời gian rảnh rỗi tới ngục giam. Phạm nhân bị nhốt bên trong ngục giam này toàn là lão hổ đã định hẳn phải chết, không có gì gấp gáp.

Sai dịch bảo vệ ngục giam đều là người của Lý Hình Bá Hộ Hoắc Trọng Lâu và Tý Khoa Quản Sự Lưu Tam Đao. Theo lệ Đốc Chủ Đông Xưởng tổng quản hết thảy, Chưởng Hình Thiên Hộ chủ trì các hạng sự vụ thường ngày, Lý Hình Bá Hộ giám sát hình ngục.

Hồ lão nhị dẫn theo huynh đệ đi tới, nói đùa đôi câu với mấy tên sai dịch bảo vệ ở ngoài sáng, lại gật đầu một cái với đám sai dịch ẩn trong tối, sau đó xoay người lại định rời khỏi cửa ngục giam.

Chợt từ cửa nha môn phía Nam Đông Xưởng truyền tới tiếng bước chân nhè nhẹ, Hồ lão nhị và đám sai dịch tuần tra cũng khẽ giật mình: cũng không có vụ án gì lớn lao quan trọng, vụ án giết người vì tình trong cung cũng đã bị Tần Đốc Chủ dễ dàng phá được, đúng lý ra nửa đêm không ai tới đây mới phải…

Một đội sai dịch mặc áo nâu, mũ đỉnh nhọn, giày da trắng từ trong bóng tối đi ra. Người đi đầu mày bạc mắt ưng, râu tua tủa như cương châm, mười móng tay sắc bén như đao, chính là Lý Hình Bá Hộ Hoắc Trọng Lâu, bên cạnh y còn có Tý Khoa Quản Sự Lưu Tam Đao đi theo.

- Tham kiến Hoắc Lý Hình! Tham kiến Lưu Chưởng Ban!

Chúng sai dịch quỳ một gối xuống ôm quyền hành lễ.

- Các huynh đệ cực khổ.

Lưu Tam Đao cười gật đầu một cái, lại nói:

- Hoắc Lý Hình có chút chuyện muốn thẩm vấn phạm nhân, bảo vệ bốn phía không thể để tiết lộ phong thanh.

Dáng vẻ Hoắc Trọng Lâu vẫn cao ngạo như thường, mặt lạnh không nói một lời, hừ mũi một tiếng coi như là chào hỏi.

Đám sai dịch hệ chính của Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao tự nhiên không dám nói gì, Hồ lão nhị và người phe Hình Thượng Trí núp trong bóng tối thấy vậy đều ôm bụng cười thầm: Tần Đốc Chủ ngồi lên địa vị Đốc Chủ, tự nhiên trọng dụng vị Hoắc Lý Hình này. Y và Lưu Tam Đao ra sức lôi kéo người xung quanh, đáng tiếc tình tình y như vậy có thể lôi kéo được ai chứ…

Dĩ nhiên, mấu chốt hơn chính là Trương Kình tại vị, Lưu Thủ Hữu, Hình Thượng Trí, Nghiêm Thanh, Khâu Tranh rải khắp triều đình. Đại cục trong triều hiện tại như vậy, cho dù là Hoắc Trọng Lâu bỏ hết thể diện liếm gót chân người khác, chỉ sợ cũng không có mấy người chịu bán thân đầu dựa vào Tần Đốc Chủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK