Tần Lâm cười dùng đầu ngón tay phủi Phi Ngư phục, Lục Viễn Chí giơ tay ra:
- Ngây người ra đó làm gì, mang tới đây đi!
Tên môi giới họ Đậu lui hai bước, con ngươi ngả vàng đảo tròn liên tục:
- Lấy cái gì, các ngươi chớ ỷ là Đề Kỵ muốn cướp giữa ban ngày! Nơi này có hội giao dịch buôn bán quản, không ai dám làm loạn!
- Thì ra ngươi cũng biết có hội giao dịch buôn bán...
Lục mập cười híp mắt nói:
- Câu ‘Mạn thiên yếu giới, tựu địa hoàn tiễn’ là có ý gì, lão huynh giải thích thử ta nghe? ‘Thanh hoàng bất tiếp’ nên xử trí thế nào, ngươi nói thử?
Tên môi giới họ Đậu mặt đỏ bừng một mảnh, đang muốn cãi bừa thế nhưng không có lời gì để nói. Y ngàn vạn lần không nghĩ tới tên mập này lại thuộc quy củ hội giao dịch buôn bán như lòng bàn tay, trong lòng thầm nói không ổn.
Thì ra thương nhân triều Minh trọng nhất uy tín, quy củ hội giao dịch buôn bán cực nghiêm, tuyệt không lừa gạt gian dối nhiều như đời sau.
‘Mạn thiên yếu giới, tựu địa hoàn tiễn’ chính là chỉ người bán có thể tùy tiện kêu giá đến chín tầng trời, người mua có thể tùy tiện trả giá xuống dưới chín tầng đất. Sau đó mặc cả dần dần, chờ đến khi giá cả mà hai bên đều chấp nhận xuất hiện, tục xưng ‘Thiên địa giao thái’, coi như mua bán thành công.
Nhưng không cho người bán nâng giá lên cao hơn giá lần đầu tiên đưa ra, đây gọi là ‘Tọa địa khởi giới’. Cũng không cho người mua trả thấp hơn giá đầu tiên mình đã trả, chính là ‘Vọng thiên đả pháo’, hai điều này không chấp nhận.
Mới vừa rồi tên môi giới họ Đậu phạm ‘Tọa địa khởi giới’, đã xúc phạm quy củ chợ ngựa.
Ngoài ra một nhà chưa nói giá xong lại đi nói giá với nhà thứ hai, cũng là đại kỵ của hội giao dịch buôn bán, gọi là ‘Thanh hoàng bất tiếp’, cũng phải bị trừng trị nghiêm khắc.
Lục mập xuất thân ngoài đường ngoài chợ, hết sức rõ ràng những chuyện này, lập tức bắt được nơi yếu hại, khiến cho tên môi giới họ Đậu phải á khẩu không trả lời được, sau đó mới cười híp mắt hỏi đám môi giới bán ngựa vây xem:
- Chư vị nói thử xem, vị Đậu bằng hữu này đầu tiên là ‘thanh hoàng bất tiếp’, sau đó ‘tọa địa khởi giới’, nếu như giải đến hội giao dịch buôn bán, theo như quy củ nên xử trí như thế nào?
Đám môi giới bán ngựa nhìn lẫn nhau, mấy ngày trước họ Đậu này có Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, khoác lác khắp xung quanh chọc giận mấy người, ngày thường nhân duyên y cũng chỉ tầm thường. Lại nhìn sang bọn Tần Lâm mặc sắc phục Cẩm Y Vệ, suy đoán họ Đậu cũng không thể đấu lại người ta, lập tức có mấy kẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác mồm năm miệng mười nói:
- Quy củ hội giao dịch buôn bán phàm nhà trên chưa trả giá đã tiếp nhà dưới, vậy nhận của nhà dưới bao nhiêu phải đền cho nhà trên bấy nhiêu. ‘Tọa địa khởi giới’, bán cao quá giá kêu ban đầu, tất cả bạc thu được sung vào công quỹ hội giao dịch buôn bán, đương sự còn bị trục xuất khỏi hội giao dịch buôn bán, vĩnh viễn không cho hành nghề bên trong hội giao dịch buôn bán.
Nghe được những lời này mồ hôi lạnh tên môi giới họ Đậu lập tức chảy xuống ròng ròng, nhìn lại một vạn lượng ngân phiếu trên tay quả thật không bỏ được, bèn gân cổ cắn răng nói:
- Đi theo ngươi tới hội giao dịch buôn bán là được chứ gì, đừng tưởng rằng ngươi là Cẩm Y Vệ thì ngon, hừ hừ...
Bất kỳ quy củ nào thi hành đều có chỗ sơ hở, nghe bọn Tần Lâm nói khẩu âm ngoài tỉnh, tên môi giới họ Đậu cho rằng bọn hắn là con nhà giàu ngoại địa tới Nam Kinh du ngoạn, như vậy liều mạng cho tổng giáp hội giao dịch buôn bán (tổng giáp chính là hội trưởng hiệp hội) phân nửa bạc, chắc chắn sẽ hất văng đám công tử nhà giàu này đi.
Tần Lâm nhìn tên môi giới họ Đậu ra vẻ nhịn đau cắt thịt lại không cam lòng, vui vẻ cười ha hả, y còn ôm ảo tưởng hay sao?
Lục mập cũng cười hắc hắc, lấy bái thiếp màu đỏ hôm nay đi tới các phủ đệ công hầu bái yết chưa dùng hết, đưa cho người khác xem.
Tên môi giới họ Đậu không biết chữ, nhưng bên trong các vị môi giới bán ngựa có người biết chữ, bèn cầm lấy rặn từng chữ một:
- Miên… Y… Vệ…
Trời… Tần Lâm cùng Lục mập, Ngưu Đại Lực đều lảo đảo.
Người nọ vội vàng gật đầu khom người nói:
- Xấu hổ, xấu hổ, là Cẩm, Cẩm Y Vệ.
Đám môi giới bán ngựa đều thúc giục y:
- Chúng ta đều biết là Cẩm Y Vệ, ngươi cứ đọc tiếp phía sau.
Lúc này người nọ mới lúng túng đọc tiếp:
- Cẩm, Y, Vệ, Nam, Kinh, Chỉ, Huy, Sứ, Ty, tiền, thân, quân, sở, chữ, Canh, Bá, Hộ, Sở, Tần, Tần, Tần...
Lại không đọc được chữ kế tiếp…
Cũng không phải là như vậy, người nọ là sợ hãi không đọc nổi nữa, ngẩn người ra, vái chào thật dài tới đất:
- Tiểu nhân tham kiến Tần trưởng quan tân nhậm Bá Hộ sở chữ Canh, Tần trưởng quan gia tấn tước quan cư nhất phẩm!
Đám nha thương ngây dại, đám người làm ăn ngoài đường ngoài chợ này sợ nhất chính là tuần nhai Đề Kỵ, chỉ cần chỉnh nhẹ một cái là không thể làm ăn được nữa. Chỉ cần Tần Lâm là cẩm y Bá Hộ bên trong Nam Kinh thành bọn họ cũng không dám có chút càn rỡ, huống chi khu vực sở chữ Canh cai quản ở Giang Ninh huyện dọc theo tuyến Tần Hoài hà, chợ ngựa này chính thuộc về khu vực người ta cai quản.
Hội trưởng hội giao dịch buôn bán dám đối nghịch cùng Bá Hộ Cẩm Y Vệ chính quản hay không?
Câu trả lời hiển nhiên là phủ định.
Tên môi giới họ Đậu cũng vô cùng dứt khoát, không nói hai lời liền quỳ xuống, hai tay dâng ngân phiếu lên:
- Tiểu nhân có mắt như mù, không biết Thái Sơn. Đây là theo như quy củ vốn nên bồi thường cho trưởng quan, chỉ cầu trưởng quan tha cho tiểu nhân, xin đừng để hội giao dịch buôn bán lấy đi chén cơm của tiểu nhân.
Lục mập cười ha hả nhận lấy ngân phiếu, đang chuẩn bị nhét vào ngực chợt Tần Lâm ngăn y lại, rút tờ một ngàn lượng ngân phiếu, lại bảo Ngưu Đại Lực lấy ra sáu mươi lượng hoàng kim, ném hết cho tên môi giới họ Đậu.
Đây là… tên môi giới họ Đậu mở to cặp mắt, không hiểu ý Tần Lâm.
- Tần gia ta không thích chiếm tiện nghi người khác, nếu ta tới trước ngươi cũng đã ra giá, như vậy theo như quy củ con Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử mới vừa rồi coi như ta mua, giá mua một ngàn năm trăm lượng bạc này cũng không thiếu phần ngươi... Về phần ta lại đem bán nó cho người nào...
Tần Lâm vỗ chín ngàn lượng ngân phiếu trong tay Lục Viễn Chí, cười khành khạch quái dị nói:
- Ngươi sẽ không xen vào chứ?
Tần Lâm nói mấy câu đã giải thích rõ ràng hành động của mình, tránh cho người ta nói là mượn cớ chèn ép.
Tên môi giới họ Đậu còn quỳ trên mặt đất lập tức dập đầu bình bịch, vừa luống cuống tay chân thu nhặt vàng vừa lớn tiếng nói:
- Tạ trưởng quan lưu lại chén cơm cho tiểu nhân, trưởng quan khoan hồng đại lượng, trưởng quan nhân nghĩa thiên thu!
- Gặp phải vị trưởng quan này trung hậu, không làm ngươi phá sản mất của, coi như ngươi vô cùng may mắn.
Đám môi giới bán ngựa nhìn theo bóng lưng Tần Lâm đi xa, tặc lưỡi than thở:
- Chuyện như Đậu lão đệ hôm nay nếu như gặp phải tay người khác, hắc, chắc chắn là nhà tan cửa nát. Người ta là cẩm y Bá Hộ chính quản khu vực này... Sau này phải làm ăn đàng hoàng mới được.
Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực đi theo Tần Lâm, nghe được những lời này hai người không biết nên nói cái gì cho phải:
Tần Lâm bỏ một ngàn năm trăm lượng mua Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, bán cho Từ Đại tiểu thư một vạn lượng, bản thân mình kiếm ước chừng tám ngàn năm trăm lượng bạc. Không những Từ Đại tiểu thư vui vẻ cảm thấy chiếm được thượng phong của hắn, ngay cả đám môi giới bán ngựa cũng dập đầu khen hắn nhân nghĩa hậu đạo, đây là chuyện con bà nó gì vậy?
Lục mập cũng không nói, Ngưu Đại Lực suy nghĩ mãi không ra, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Lần này cũng không tiện mua ngựa nữa, Tần Lâm chuẩn bị gọi Hàn Phi Liêm tới chọn mấy con ngựa tốt mang về. Mặc dù không có thiên lý mã trân quý như Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, nhưng mình chỉ cần mua ngựa đỡ chân, không cần đốt tiền như Từ Đại tiểu thư.
Về phần lừa gạt bạc Từ Đại tiểu thư, Tần Lâm cũng không cảm thấy có cái gì, dù sao nàng bỏ một vạn lượng bạc mua Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử còn hết sức vui mừng cao hứng, có tiền cũng khó lòng mua được tâm trạng tốt như vậy.
Mặc dù tòa nhà Thi lão Ngự sử bên Văn Đức kiều giá cao, nhưng Tần Lâm nhìn trúng ưu điểm là chỉ cách nha môn Bá Hộ Sở trên Sao Khố nhai một con đường. Cách mảnh đất vườn hoa phía Đông tiểu công gia Từ Duy Chí hứa hẹn cho Bá Hộ Sở mượn thao diễn cũng gần, lo lắng bị người khác mua đi, hiện tại đã có bạc trong tay, Tần Lâm liền dẫn theo hai người vội vã chạy tới.
Mới đi đến Vũ Định kiều, cách Văn Đức kiều còn có một khoảng, đã nhìn thấy trước mặt người hô ngựa hí, không biết được bao nhiêu người: trước một đám quân hán Long Hổ Vệ khiêng hổ đầu bài chạy đầu đầy mồ hôi, sau đó kỵ binh tinh nhuệ Kiêu Kỵ Hữu Vệ cầm xung phong kỳ, Soái tự kỳ, sư tử kỳ, Đấu tự kỳ… đón gió phấp phới. Sau đó còn có binh mã tinh nhuệ Thần Sách Vệ, Thiên Sách Vệ, Long Tương Vệ, Báo Thao Vệ… tất cả đều đội khôi mặc giáp, cầm thương vác cung, giục ngựa từ từ tới.
Đây là nhà công hầu vương gia nào xuất hành? Hoặc là Đại tướng quân xuất chinh?
Lui về phía sau nữa lại là oanh thanh yến ngữ, chỉ thấy giữa một đám đông nữ binh, Từ Tân Di hết sức nổi bật giống như một ngọn lửa đỏ, cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử toàn thân trắng như tuyết, dương dương đắc ý.
Tần Lâm nhìn cảm thấy khó lòng tin được, thấy bên cạnh mình có một tú tài mặc áo dài đầu đội khăn, bèn hỏi y đây là chuyện gì.
Tú Tài rất là kinh ngạc nhìn hắn một chút, lúc này mới nói:
- Ngài là quan ngoài tỉnh tới hay sao? Khắp Nam Kinh ai mà không biết tiểu thư xấu xí của Từ gia! Đời Ngụy Quốc Công này là Thủ Bị Nam Kinh, lại chưởng quản Nam Kinh Trung Quân Đô Đốc Phủ Thiêm Thư Phủ Sự, Nam Trực Lệ bốn mươi chín vệ, một trăm mười tám Thiên Hộ Sở, còn có năm đại doanh Chiết binh năm xưa Thích gia gia biên luyện, tất cả thuộc về nhà nàng quản.
- Mỗi lần săn thú, cỡi ngựa đều mang hơn mấy trăm ngàn binh mã xếp hàng bày trận như vậy. Ngài không nhìn thấy mấy Chỉ Huy Sứ cầm cờ chưởng binh thay nàng sao? Trước mặt một đám Thiên Hộ chạy loạn, Trấn Phủ, Bá Hộ không thể làm gì khác hơn là theo phía sau hít bụi.
Quả nhiên là như vậy, con ngươi Tần Lâm xoay chuyển một cái, lại nói:
- Chẳng lẽ quan không tham tấu nàng sao?
Tú Tài chợt phì cười:
- Công tử nhà quyền quý nào khác không dám kiêu ngạo phô trương như thế, nhưng nàng chỉ là một nữ tử dẫn binh ra đùa giỡn, chẳng lẽ người nào ăn no còn tố cáo nàng luyện binh là mưu đồ tạo phản? Đại tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ tạo phản ư? Ha ha ha…
Thật ra thì còn có nguyên nhân tú tài không biết, một năm trước cũng có vị tiên sinh gàn dở tự cho mình là lão gia tố cáo Ngụy Quốc Công gia phong bất cẩn, Từ Tân Di ‘nữ nhân nắm quyền’. Kết quả bản thân lão nhân gia không sạch sẽ, lão bà trong nhà hay ghen, lão lại lén lút nuôi phòng thiếp bên ngoài, bị Từ Tân Di thăm dò được, dẫn lão bà của lão đánh tới cửa, gây náo loạn khiến cho thanh danh vị tiên sinh gàn dở này mất sạch.
Nếu như các Ngự Sử Khoa Đạo tố cáo tới Thủ Phụ Trương Cư Chính, Ty Lễ Giám chưởng ấn thái giám Phùng Bảo đương triều, cho dù là không bị phạt trượng cũng mất hết thanh danh. Nhưng nếu đấu với một tiểu nha đầu gây náo loạn như Từ Đại tiểu thư, thắng cũng không có gì hay ho, thua lại mất hết thể diện. Nam Kinh cũng không phải là ở dưới chân thiên tử, lại nói rốt cục Từ Tân Di cũng phải xuất giá, nàng có thể gây náo loạn được mấy năm?
Không ai quản, Từ Đại tiểu thư lại càng vui vẻ đi săn, đua ngựa, không cố kỵ gì.
Tần Lâm gật đầu một cái, lòng nói thì ra là như vậy, ở triều Đại Minh lễ giáo thịnh hành, quả thật Từ Tân Di phải coi là khác loài, nhưng vì sao phụ thân nàng Ngụy Quốc Công lại dung túng nàng như vậy?
Hắn chưa kịp suy nghĩ ra, chợt có người bên cạnh lảo đảo ngã xuống.
Tần Lâm phản ứng cực nhanh, phát giác người nọ bước chân lảo đảo, tư thái có vẻ gì không đúng, liền nhảy xéo sang bên một bước mới tránh được.
Lục Viễn Chí tâm địa tốt, nhìn thấy người nọ ngã nhào ra đất vội vàng đưa tay ra đỡ. Không ngờ rằng thân thể người nọ mềm nhũn không trụ vững được, tay tên mập hơi trơn, kẻ kia lập tức ngã lăn ra đất.
Cho dù là Lục Viễn Chí chậm chạp, lúc này cũng đã phát hiện ra có chuyện khác thường. Y phát giác tay mình chạm phải chất lỏng ấm lại hơi dính, bèn giơ tay lên nhìn.
Má ơi! Lục Viễn Chí bị dọa sợ đến thịt béo cả người run lên một cái: đầy tay toàn là máu tươi nóng hổi, chảy xuống giọt giọt. Nhìn lại người nọ đã nằm sấp trên mặt đất, khoảng đất nơi ngực y không ngừng loang ra máu tươi ướt đẫm.
Lúc ban đầu chỉ có mấy người ở gần nhìn thấy, nhất thời hét rầm lên lui về phía sau, càng ngày càng nhiều người phát hiện dị trạng, mắt thấy đám người sắp sửa lâm vào hỗn loạn.
Một khi trở nên hỗn loạn, hung thủ lẫn trong đám người sẽ nhân cơ hội chạy đi.
Giữa đám đông có một đôi mắt âm hiểm xảo trá hơi nheo lại, nở một nụ cười nanh ác thấy âm mưu được như ý.
Tần Lâm chợt quát ngắn một tiếng như sét đánh:
- Không cho phép tất cả mọi người cử động! Bản quan Bá Hộ Cẩm Y Vệ sở chữ Canh, phụng chỉ phá án, ai dám đi người đó chính là khâm phạm, lập tức chém không tha! Quân dân phàm là người bắt được khâm phạm, thưởng vạn lượng bạc!
Chỉ thấy tay trái giơ hắn lên cao yêu bài Bá Hộ Cẩm Y Vệ, tay phải giơ một thỏi vàng sáng chói, dưới ánh mặt trời lóng lánh ánh vàng hết sức mê người. Ngưu Đại Lực rút ra Tú Xuân đao, cảnh giác hộ vệ trước người hắn.
Vốn đám người đang kinh hoảng muốn tránh xa khu vực có xác chết, lập tức hai chân giống như bị đóng đinh, không động được chút nào, ai nấy ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy đối phương hết sức khả nghi.
Ai muốn đi người đó chính là khâm phạm, bắt lại khâm phạm được thưởng vạn lượng bạc.
Vì vậy tất cả mọi người giám thị lẫn nhau, sợ lộn xộn một cái liền bị xem như khâm phạm giết chết tại chỗ, lại mở to hai mắt nhìn chằm chằm người khác, cố gắng phân biệt ra được người nào là khâm phạm chân chính. Tìm được chính là thưởng một vạn lượng bạc, mấy đời không cũng xài hết.