Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong thư mà Tần Lâm đưa cho Lưu Thể Đạo chính là Phó Đô Ngự Sử Đô Sát Viện Nam Kinh Cảnh Định Hướng đích thân viết.

Ngày đó Tần Lâm thừa dịp Lưu Nhất Nho, Vương Bản Cố đột nhiên chết đi, lấy danh nghĩa niêm phong tài sản giùm hai nhà, lấy được không ít mật thư của hai vị đại thần này, trong đó ghi lại không ít nội dung bọn họ kết bè kết đảng cùng Cảnh Định Hướng.

Vốn là những phong thư này cực kỳ bí mật tuyệt không thể nào rơi vào trong tay người ngoài, nhưng con trai Lưu Nhất Nho phạm tội lớn ngập trời, hai cha con thân bại danh liệt, tâm tàn ý lạnh cho nên tự vận, cũng không nghĩ tới chuyện phải xử lý thư. Mà Vương Bản Cố lại là tự sát, lại không biết xử lý trước những bí mật không thể để phơi bày ra ánh sáng này, vì vậy tất cả đều tiện nghi Tần Lâm.

Giữa quan viên kết làm băng đảng, thư lui tới với nhau thông mưu, chính là thái độ bình thường trong quan trường. Ngay cả Thủ Phụ Trương Cư Chính cũng thường dùng thư riêng gợi ý cho các quan viên thân tín, dựa theo ý của lão thượng tấu chuyện gì, tiến cử người khác đảm nhiệm chức quan nào đó.

Nhưng loại thư này là tuyệt đối không thể để phơi bày ra ánh sáng, một khi bị chính địch nắm trong tay, lập tức có thể bị thêu dệt tội danh, mượn đó gây ra sóng gió.

Tần Lâm lấy được những thư tín này bèn nắm vào yếu huyệt Mệnh Môn của Cảnh Định Hướng, hơn nữa Vương Bản Cố sợ tội tự sát, đảng thanh lưu đối mặt nguy cơ suy sụp, Cảnh Định Hướng không thể không khuất phục Tần Lâm, viết thư bày tỏ thần phục với Trương Cư Chính.

Lần này Tần Lâm đến Chiết Giang làm việc, dĩ nhiên đã hỏi thăm xuất xứ quan viên chủ yếu trước. Chuyện như Tuần Án Ngự Sử Chiết Giang Lưu Thể Đạo là môn sinh Cảnh Định Hướng vốn không phải là bí mật, sau khi nghe ngóng ắt sẽ biết, vì vậy Tần Lâm bèn bảo Cảnh Định Hướng viết một phong thư cho vị môn sinh đắc ý này.

Bây giờ, phong thư này đang đặt trên bàn sách của Lưu Thể Đạo, ánh đèn vàng vọt đang chiếu rọi gương mặt âm trầm bất định của y.

Rốt cục Lưu Thể Đạo rút thư ra khỏi phong bì, bắt đầu mở ra xem tỉ mỉ. Mới xem vài chữ, tim y lập tức như chìm xuống, bởi vì trong thư này Cảnh Định Hướng luôn miệng nói Tần Lâm là ‘thiếu niên anh kiệt đời nay, là tường thành của đất nước. Tuy rằng ta cũng nổi danh nhưng thật ra tự thẹn không bằng’, dặn môn sinh cần phải ‘Lấy sư lễ đối đãi đối với Tần Lâm’.

Tuần Án Ngự Sử thay mặt thiên tử tuần thú, đạn hặc bất pháp, chuyện lớn tấu lên, chuyện nhỏ xử lý ngay tức khắc, Bát Phủ Tuần Án trong truyền thuyết dân gian, uy phong cũng không phải là nhỏ.

Bất quá Tuần Án Ngự Sử cũng là do Đô Sát Viện chọn ra, Đô Sát Viện nắm pháp kỷ, Đô Ngự Sử khảo hạch mười ba đạo giám sát Ngự Sử, chư Tuần Án Ngự Sử cùng hai kinh Nam Bắc Tuần Thành Ngự Sử có xứng chức hay không, có quyền bổ nhiệm miễn chức. Cảnh Định Hướng đảm nhiệm Phó Đô Ngự Sử Đô Sát Viện Nam Kinh, bào đệ Cảnh Định Lực là Thiêm Đô Ngự Sử Đô Sát Viện, không chỉ có là tọa chủ của Lưu Thể Đạo, còn là thượng quan trực tiếp của y.

Từ chức vụ quan trường mà nói, đắc tội với thượng quan trực tiếp có kết quả thế nào cũng không cần nói. Xét từ quan hệ tọa chủ môn sinh, không vâng lời tọa sư được kêu là khi sư diệt tổ, người trong thiên hạ tất coi là hạng người vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói. Xét từ danh vọng thanh lưu, tuy Lưu Thể Đạo có được chút hư danh, nhưng nếu so sánh với hai cây cột khổng lồ huynh đệ Cảnh gia môn sinh cố lại đầy khắp thiên hạ, thân là thanh lưu, y cũng không bằng cái rắm.

Lưu Thể Đạo nghĩ đến những chuyện này, nhất thời sau lưng toát mồ hôi lạnh thấm ướt vạt áo, lạnh như băng dính vào da, trong lòng rối như tơ vò.

Cho dù là Thủ Phụ đế sư Trương Cư Chính đương triều, Lưu Thể Đạo thân là thanh lưu cũng dám đấu tay đôi với lão. Cho dù là thua cuộc bãi quan về nhà còn được mang tiếng trung trực, không sợ danh tiếng quyền quý, tương lai không thiếu cơ hội phục hồi chức quan, thậm chí là bay bổng lên cao.

Nhưng đắc tội Cảnh Định Hướng đó chính là khi sư diệt tổ, không bằng cầm thú, không những ở Đô Sát Viện không lên chức được, toàn bộ sĩ lâm sẽ coi y như giặc, hóa thành hạng người thanh danh xấu xa, một đời công danh trôi theo dòng nước.

Lưu Thể Đạo hơn mười năm khổ công học tập, thi Hương, thi phủ, thi Đình, không biết bao nhiêu khổ cực mới thi đậu Tiến Sĩ, lại mất thêm mấy năm làm quan nghèo trong kinh, phải lôi kéo quan hệ khắp nơi bái tọa sư, kết giao đồng môn đồng niên, cuối cùng được ra ngoài nhận chức Tuần Án. Trong quá trình này trải qua biết bao nhiêu chua ngọt khổ cay, tất cả dâng lên trong lòng, mồ hôi chảy xuống dán chặt tóc mai.

Rốt cục Lưu Thể Đạo cung kính đặt thư của Cảnh Định Hướng ở trên bàn, tiếp theo rời chỗ, dập đầu làm lễ với Tần Lâm:

- Hạ quan có mắt không tròng, lại hiểu lầm Tần trưởng quan, thật là xấu hổ vô cùng. May mắn được tọa sư Cảnh lão tiên sinh chỉ điểm bến mê, hạ quan lạc đường biết quay đầu lại, kính xin trưởng quan khoan hồng đại độ, nhận của hạ quan một lạy này.

Tần Lâm cũng hơi lấy làm kinh hãi: trời ơi, ngươi từng tập diễn kịch Tứ Xuyên rồi sao, đây gọi là quay ngoắt một trăm tám mươi độ.

Tuần Án Ngự Sử chính là thay mặt thiên tử tuần thú, thấy đại quan đốc phủ cũng chỉ vái chào mà thôi, lần này Lưu Thể Đạo lại quỳ xuống dập đầu trước Tần Lâm, chân chính là uy phong mất hết.

Tần Lâm ngồi ngay thẳng nhận một lạy của Lưu Thể Đạo, sau đó mới giả vờ làm ra vẻ kinh hãi:

- Không thể được, không thể được, Lưu Tuần Án cần gì như vậy? Lúc bản quan ở Nam Kinh nói chuyện với tôn sư về các vị môn hạ, tôn sư cũng từng nói Lưu Tuần Án chính là chí sĩ thanh chính trung trực, cho nên tuy lần này nhất thời bị tiểu nhân gian nịnh che mắt, rốt cục cuối cùng cũng tỉnh ngộ lại. Xin đứng lên, xin đứng lên.

Tần Lâm nói lời này cho thấy rõ ràng là mình luận giao ngang hàng với Cảnh Định Hướng, nghiễm nhiên tự xung trưởng bối trước mặt Lưu Thể Đạo. Thật ra thì Lưu Thể Đạo còn lớn hơn hắn hơn mười tuổi.

Nếu không biết rõ nội tình, người ngoài thấy vậy tự nhiên cảm thấy buồn cười, Lưu Thể Đạo lại không cười nổi. Bởi vì theo như giọng điệu trong thư, Cảnh Định Hướng từ trước tới nay vẫn giữ vẻ cao ngạo tự đại, lần này lại lộ rõ giọng điệu nịnh hót a dua trên giấy, quả thật hận không được bái Tần Lâm làm sư trưởng.

Lão sư còn như vậy, tên môn sinh như y quỳ lạy có đáng gì?

Tần Lâm cũng làm bộ làm tịch nhận lạy, lại luôn miệng nói không thể được, sau đó nói một hơi tràng giang đại hải dạy dỗ Lưu Thể Đạo một phen, cuối cùng mới dìu y đứng lên.

Lưu Thể Đạo bò dậy liền đổi sắc mặt hoàn toàn khác hẳn, khom lưng nở một nụ cười bồi:

- Hạ quan bị người mê hoặc, nếu không phải trưởng quan chỉ điểm, thiếu chút nữa đã tạo ra sai lầm lớn, chẳng phải là ân hận cả đời? Tọa sư Cảnh lão tiên sinh tuệ nhãn như đuốc, đã nhận ra trưởng quan là tường thành của quốc gia nhất định là không sai chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK