Gương mặt Kim Mao Thất đã sớm trở nên vàng khè, chẳng qua y là loại người xu viêm phụ thế, hành sự đều chỉ vì thăng quan phát tài, nhưng cho tới bây giờ vẫn không muốn đứng về phía Bạch Liên giáo, đây chính là tội tịch biên gia sản diệt tộc.
Nhưng y không có cách nào khác, bởi vì đôi tay nổi đầy gân xanh của Ngụy trưởng lão dùng mặt nạ da người ngụy trang thành Mã Dũng quả thật vô cùng đáng sợ. Kim Mao Thất không chút nghi ngờ chỉ cần mình có cử động hơi khác thường, đôi tay kia sẽ xuyên thủng lồng ngực của mình, bóp vỡ tim mình.
Huống chi thủy chung có một thanh đao nhọn đặt sau lưng y, chỉ cần hơi dùng sức là có thể đâm xuyên tim y.
Lúc này Đặng Tử Long cũng theo như thứ tự mời rượu từng bàn mà tới. Bởi vì uống nhiều rượu, mặt lão tướng quân càng ngày càng đỏ sẫm, hợp với râu bạc cùng vóc người cao lớn càng lộ vẻ uy phong lẫm lẫm.
Chỉ Huy Sứ Vương Tiến Hiền theo bồi ở bên cạnh, lúc nhìn thấy Mã Dũng lập tức ngẩn người, tựa hồ có chút kỳ quái, nhưng lúc Đặng Tử Long hỏi tới tên họ quan quân bàn này, y vẫn cười nói:
- Mã Dũng Mã Thiên Hộ chính là một viên nho tướng Kỳ Châu Vệ ta, thành thạo cả văn lẫn võ, năm đó đã thi qua vệ học Tú Tài…
- Thất kính, thất kính!
Đặng Tử Long giơ ly rượu lên cụng.
- Thuộc hạ Mã Dũng, Kim Mao Thất…
‘Mã Dũng’ là quan quân cầm đầu bàn này báo họ tên lý lịch cả bàn, đồng thời nâng ly cụng với Đặng Tử Long.
Ly rượu va chạm vào nhau phát ra tiếng vang trong trẻo, rượu vẩy ra ngoài, dính ướt tay mọi người.
- Chư vị quả nhiên hào khí!
Đặng Tử Long cười lớn, chuẩn bị uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Nhưng vào lúc này, chợt nghe được có người lớn tiếng thóa mạ:
- Lão tặc râu bạc, thất phu tóc trắng, ăn uống chờ chết ở Chiết Giang là đủ rồi, cũng dám tới Kỳ Châu chúng ta phung phí. Cho rằng Đô Chỉ Huy Sứ Ty Hồ Quảng chúng ta không có người sao?
Vừa dứt lời chợt có một người toàn thân đầy mùi rượu nồng nặc, cúi đầu lảo đảo vọt tới, loạng choạng va phải Đặng Tử Long, nhìn bước chân hắn lảo đảo liền biết là một tên quỷ say.
Thân binh bên cạnh Đặng Tử Long đều là hạng người thân trải trăm trận, phản ứng cực nhanh, lập tức hộ vệ lão tướng quân ở phía sau.
Vương Tiến Hiền giận dữ quát tháo:
- Tên hốn nào mới uống vài giọt rượu vào đã muốn giương oai… Ủa, ngươi là…
Tên tửu quỷ kia không phải Tần Lâm thì còn ai nữa. Hắn ngẩng đầu lên, nháy mắt một cái với Vương Tiến Hiền, sau đó thình lình xông tới đẩy Chỉ Huy Sứ Đại nhân ngã lăn ra đất.
- Điên rồi, người này điên rồi!
Tất cả văn quan võ viên xung quanh đều kêu lên.
Ai ngờ đúng vào lúc này, một đạo chưởng ảnh bách biến ảo diệu quét qua, trên đầu vai Vương Tiến Hiền vang lên tiếng lụa rách toạc, nhất thời lưu lại năm đạo dấu tay, vết thương máu chảy đầm đìa.
Nếu không phải Tần Lâm đẩy ngã Vương Tiến Hiền, lần này chưởng kia có thể đánh rơi nửa phần vai của y.
Ngụy trưởng lão cũng là hạng người lão mưu thâm toán, lúc ban đầu Tần Lâm giả bộ say xông lại đúng là đã lừa gạt được lão, nhưng sau khi phát hiện Tần Lâm mặc trên người Phi Ngư phục Cẩm Y Vệ mà không phải quan phục vệ sở quan quân, lão lập tức biết mình mắc bẫy.
Mà lúc này mấy tên thân binh Đặng Tử Long đã triển khai bảo vệ lão tướng quân, Ngụy trưởng lão muốn hạ thủ giết chết Vương Tiến Hiền trước, sau sẽ đối phó Đặng Tử Long, không ngờ Tần Lâm lại nhanh nhẹn như vậy, tranh trước một bước đẩy ngã Vương Tiến Hiền, tránh được một đòn chí mạng.
Mới vừa ngã xuống đất, Tần Lâm liền ôm Vương Tiến Hiền lăn liên tiếp mấy vòng, cho đến bên cạnh chân một bàn quan võ, vội vàng rút ra Tú Xuân đao hoành ở trước người.
Trong mũi hừ lạnh, Ngụy trưởng lão trừng mắt Tần Lâm, ánh mắt kia chỉ xem Tần Lâm như loài trùng kiến.
Dù sao Đặng Tử Long mới là chính chủ, Ngụy trưởng lão không lãng phí thời gian truy kích Vương Tiến Hiền, mà là hai tay nổi gân xanh chắp lại, khớp xương nổ vang lốp bốp, sải bước đi nhanh về phía Đặng Tử Long.
Phù... Tần Lâm thở dài một cái, hắn không có nắm chắc đánh thắng đối phương.
Mấy tên thân binh Đặng Tử Long liếc mắt nhìn nhau, mặc dù không biết rõ tiền nhân hậu quả cũng biết Ngụy trưởng lão bất lợi đối với tướng quân mình, nhất tề hô to một tiếng, giơ yêu đao lên bổ vào đầu Ngụy trưởng lão.
Bởi vì mang mặt nạ da người, sắc mặt Ngụy trưởng lão quỷ dị đáng sợ vô cùng, bốn năm thanh yêu đao bổ tới, lão không né không tránh, đưa ra đôi tay uy lực vô cùng chộp, bắt, điểm, đánh giữa không trung. Chỉ nghe một trận loảng xoảng của tiếng binh khí rơi xuống đất, hai tay mấy tên thân binh thảy đều trống trơn, trợn mắt há mồm.
Dù sao cũng là tinh nhuệ từng máu nhuộm sa trường chống lại giặc Oa, thân binh tuy bại nhưng không loạn, tả hữu vùng lên, cố gắng dùng cầm nã thủ đối phó địch nhân
Trên mặt Ngụy trưởng lão hơi lộ khí xanh, trên tay gân xanh nổi lên, khẽ quát một tiếng, hai tay mang theo tiếng gió vù vù xuất thủ, vẽ ra hai đường vòng cung cực kỳ quỷ dị giữa không trung.
Sau tiếng nổ trầm đục khiến cho người ta sợ hãi, một tên thân binh bên phải bị lão đánh trúng, lồng ngực lập tức thủng một lỗ to như chậu nước rửa mặt, không dám tin cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt trong nháy mắt xám như tro tàn, sinh mạng đã rời khỏi thân thể. Một tên thân binh bên trái bị Ngụy trưởng lão đưa ra năm ngón tay giữ lại Thiên Linh Cái, không thể động đậy. Ngụy trưởng lão cười lạnh năm ngón tay phát lực, chỉ nghe bốp một tiếng vang nhỏ, đầu thân binh lập tức vỡ nát, táng mạng đương trường.
Đang muốn kết quả ba tên thân binh còn lại, một đạo ngân quang giống như lưu tinh cản nguyệt đâm thẳng vào cổ Ngụy trưởng lão. Lão không thể không bỏ đám thân binh, hai tay giao nhau trước ngực đẩy ra một đòn sấm sét này.
Đặng Tử Long đã lấy trường thương ra trong tay, mắt thấy hai tên thân binh chết thảm, hai mắt lão tướng quân muốn phun ra lửa, trường thương trong tay vũ lộng tới như rồng múa vuốt, đi như phượng gật đầu. Từng luồng thương ảnh lóe lên giống như một con giao long bay lượn quanh quẩn, vây Ngụy trưởng lão trong bóng thương chập chùng.
- Tới hay lắm!
Ngụy trưởng lão ung dung điềm tĩnh, hai tay lấy góc độ cực kỳ quỷ dị múa ra từng đạo chưởng ảnh xanh, đan thành một tấm lưới đáng sợ giữa không trung. Nếu nói Đặng Tử Long múa trường thương giống như giao long, chưởng ảnh Ngụy trưởng lão lại giống như thiên la địa võng, dần dần siết giao long vào trong lưới...
Lúc này chúng tân khách cũng phản ứng kịp, các quan văn kêu cha gọi mẹ, lảo đảo nghiêng ngã chạy loạn, mặc dù các quan võ muốn tiến lên giúp một tay, nhưng tới ăn tiệc tẩy trần không ai mang theo binh khí. Tất cả mọi người hai tay trống không, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn thủ đoạn của Ngụy trưởng lão.
Bọn Cẩm Y Hiệu Úy bố trí ở Chỉ Huy Sứ Ty nhanh chóng rút Tú Xuân đao xông về phía này, nhưng bị các tân khách hoảng sợ chạy loạn va chạm, giống như tổ ong vò vẽ bị vỡ, toàn bộ tiệc rượu trở nên vô cùng hỗn loạn, khiến cho đám Cẩm Y Hiệu Úy trong thời gian ngắn không tới chi viện kịp.
Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng tất cả mọi người tại chỗ đều nghi hoặc.
- Bọn họ là Bạch Liên giáo! Cứu mạng...!
Kim Mao Thất hét rầm lên, nhưng tiếng kêu của y chỉ kéo dài thời gian cực ngắn đã lập tức ngưng bặt, giống như một con vịt đột nhiên bị bẻ gãy cổ.
Một tên ‘quan võ’ cùng bàn dùng đao cắt ngang cổ Kim Mao Thất, giống như cắt cổ một con gà, giết chết y ngay tại chỗ.
Một bàn ‘quan võ’ này đều lấy ra vũ khí từ dưới gầm bàn, chuẩn bị xông về phía Đặng Tử Long.
Tần Lâm kinh hãi vô cùng, Đặng Tử Long chống lại Ngụy trưởng lão kia đã là cực kỳ nguy hiểm, nếu để mấy tên này xông lên hỗ trợ quả thật là hỏng bét. Hắn bèn cầm lên một tô móng heo kho ném tới.
Thích khách Bạch Liên giáo vung kiếm chém một đòn lập tức chém vỡ tô, không ngờ rằng món này mới ra lò đã lập tức mang lên, móng heo và nước đặc sệt trong tô vẫn còn nóng hổi. Tô vừa vỡ lập tức bắn ra tung tóe, dính đầy đầu mặt tên thích khách này, nóng tới nỗi y phải lớn tiếng kêu cha gọi mẹ.
Chúng quan võ bởi vì không có mang binh khí, vẫn luôn chỉ có thể giương mắt nhìn, lần này được dẫn dắt, tất cả đều cầm chén bát trên bàn ném qua không ngớt.
Lực tay quan võ vốn rất lớn, trong những tô chén này vốn là thức ăn nóng hổi mới mang lên, cho dù là hất văng hoặc đỡ được, nước thức ăn nóng cũng vẩy tung ra bốn phía. Mấy tên thích khách Bạch Liên giáo tính toán ngàn vạn lần cũng không ngờ tới sẽ gặp phải canh gà ác tiềm, móng heo kho và canh tam tiên tập kích, dính phải một thân toàn là nước canh, vết bỏng rộp lập tức nổi lên khắp trên đầu mặt.
- Vô Sinh Lão Mẫu ở trên cao, các huynh đệ liều mạng!
Bọn thích khách không thèm chống đỡ nữa, giơ đao thương xông về phía Tần Lâm. Bọn họ nhìn thấy bên này có người mặc Phi Ngư phục hạ thủ ác độc nhất, mỗi lần đều là bưng lên món ăn nóng nhất, tỷ dụ như cháo gà nấu Thiên Ma (một vị thuốc Đông y), canh miến Vân Nam, nóng tới nỗi bọn họ tức giận nhất Phật xuất thế nhị Phật thăng thiên, không thể nào nhịn được.
Tần Lâm ung dung điềm tĩnh, toét miệng cười vô tội với bọn thích khách, sau đó hắn ném xuống chân bọn thích khách đại sát khí trong truyền thuyết: chè chuối Sơn Đông!
Chưa kịp xông tới, bọn thích khách chỉ cảm thấy dưới chân trơn tuột, sau đó cũng không khống chế được thăng bằng thân thể nữa, tay múa loạn xạ. Có người ngã sấp mặt về phía trước, có người trượt chân ngã ngửa về phía sau, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
- Cầm ghế lên!
Tần Lâm rống to nhắc nhở các quan võ, chư vị Thiên Hộ, Bá Hộ Đại nhân lập tức lấy ra bản lãnh giữ nhà đánh nhau trong doanh, đánh nhau ngoài đường, cầm ghế xông lên. Có kẻ sức lực hùng mạnh thậm chí tháo cả mặt bàn xuống làm vũ khí, cũng uy phong lẫm lẫm, khí thế không kém gì Quan Vân Trường, Trương Dực Đức trên sân khấu.
Mấy tên thích khách Bạch Liên giáo trước bị bát canh nóng bỏng bém trúng, sau lại giẫm phải chè chuối Sơn Đông, mặc dù võ công không kém, trong tay lại có vũ khí sắc bén, thế nhưng các quan võ người đông thế mạnh, dần dần có vẻ không địch lại.
Tần Lâm nhìn thấy Thạch Vi đang dẫn đám Cẩm Y Hiệu Úy chạy tới, cũng biết bên này sẽ không có vấn đề gì.
Thế nhưng tình thế trước mắt lại không ổn, trường thương Đặng Tử Long bị ngăn chặn, lui về phía sau từng bước một, Ngụy trưởng lão cười gằn liên tiếp, cường công liên miên, chiếm cứ thượng phong.
Trên chiến trường giục ngựa xông pha, vung trường thương đại kích đánh giặc, ba Ngụy trưởng lão cũng không phải đối thủ Đặng Tử Long. Nhưng trên đất bằng giao thủ một chọi một, công phu chiến trận Đặng Tử Long không đánh lại Thiên La Địa Võng Sưu Hồn Thủ của Ngụy trưởng lão, dần dần bị lão xông tới nhập nội gần sát người, khoảng cách trường thương đâm ra càng ngày càng ngắn.
Một tấc dài một tấc mạnh, trường thương khoảng cách càng xa uy lực lại càng lớn, một tấc ngắn một tấc hiểm, càng nhập nội ưu thế của Ngụy trưởng lão lại càng rõ ràng.
- Lão phu sát phạt chinh chiến cùng giặc Oa, mấy chục năm đầu sóng ngọn gió, không thể đường đường chính chính tử chiến sa trường, không ngờ rằng lại chết oan dưới tay loài chuột nhắt!
Đặng Tử Long không cam lòng nhưng lại vô lực xoay chuyển đất trời, nhiều nhất chỉ mười chiêu nữa đối phương sẽ xông tới sát người, trường thương lão không thể nào đánh được nữa, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đợi chết.
Đang trong lúc nguy cấp, một đạo đao quang sáng như tuyết bổ về phía sau lưng Ngụy trưởng lão.
Thì ra Tần Lâm mượn bàn tiệc và cây cảnh yểm hộ, lặng lẽ tới sau lưng Ngụy trưởng lão, nhìn chuẩn thời cơ liền quơ đao đánh lén.
Thế nhưng võ công Ngụy trưởng lão cực cao, đã có thể nghe tiếng gió đoán vị trí, xuống tấn tọa mã nghiêng người sang bên, Tú Xuân đao chỉ có thể chém rách y phục trước ngực lão, rơi ra ngoài hai vật nho nhỏ.
Tần Lâm một đòn không trúng đang định thu đao về chém tiếp, Ngụy trưởng lão chợt hét lớn một tiếng, gân xanh trên tay nổi lên thật cao, hai tay đánh thẳng vào giữa đao quang, chỉ sau một đòn Tú Xuân đao lập tức gãy làm hai đoạn.
- Lão già nổi điên rồi!
Tần Lâm hú lên quái dị, ôm đầu vọt sang bên.
Ngụy trưởng lão đang định đuổi theo kết thúc Tần Lâm, thương Đặng Tử Long lại quấn lấy, lão không thể không xoay người lại đối phó thanh Hồng Anh thương thần xuất quỷ một này.
Đặng Tử Long thừa dịp Tần Lâm đánh lén Ngụy trưởng lão lại lần nữa kéo dài khoảng cách ra, phấn chấn tinh thần, Trung Bình thương, Lục Hợp thương, Đảo Mã thương nhất nhất sử xuất, quả nhiên là lão tướng đã trải qua chiến trận, nhìn vào chỉ thấy hoa cả mắt.
Ngụy trưởng lão muốn sấn vào nhập nội như trước ít nhất phải mất ba mươi chiêu sau, mà mấy tên thích khách lão mang tới đã bị chúng quan võ cùng Cẩm Y Vệ vừa giết vừa bắt, Thạch Vi cũng đã dẫn người chạy tới, chỉ còn cách có vài bước.
Thấy hôm nay giết Đặng Tử Long là tuyệt không khả năng, nếu còn tiếp tục trì hoãn bản thân sẽ khó bảo toàn, Ngụy trưởng lão chỉ đành phải xuất hết bản lãnh đẩy lui Đặng Tử Long, hai cánh tay rung lên. Lập tức thân hình bay lên, mũi chân điểm vào mặt bàn một cái đã nhảy ra ngoài tường, biến mất trong hẻm nhỏ phía ngoài Chỉ Huy Sứ Ty.
- Phù…
Tần Lâm thấy Đặng Tử Long bình yên vô sự, rốt cục có thể thở ra một hơi, xem thử Tú Xuân đao bị tay không Ngụy trưởng lão đánh gãy, không khỏi hoảng sợ trong lòng.
Nhặt lên hai vật rơi xuống lúc đâm rách y phục Ngụy trưởng lão, thì ra là hai đóa hoa sen bạc, đồng, hình thù quả nhiên không khác gì hoa sen dương chỉ bạch ngọc lấy được khi trước.
Thạch Vi chỉ huy chúng Cẩm Y Hiệu Úy giải quyết mấy tên thích khách Bạch Liên giáo, đi tới nhìn thấy hai đóa hoa sen trên tay Tần Lâm, ánh mắt y lập tức sáng lên, vỗ vai Tần Lâm cất tiếng cười to:
- Tần huynh đệ, lần này ngươi đã lập công lớn!
Thạch Vi vô cùng phấn chấn, Tần Lâm vui mừng trong lòng, nhưng tính cách kín đáo của hắn vẫn giữ thể thống thuộc hạ, giả vờ khiêm tốn nói:
- Toàn là nhờ vào Thạch Đại nhân chỉ huy nghiêm cẩn, trước đó đã kín đáo an bài xong tất cả, mới có thể phá được gian mưu yêu phỉ Bạch Liên giáo ám sát Đặng tướng quân.