Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ha ha, có lẽ là không chọc nổi, Tần trưởng quan đã lâu không gặp!

Một người tuổi trẻ thân mặc Phi Ngư phục cười nói bên ngoài, bên cạnh y có không ít cẩm y quan giáo đi theo.

Phùng Bang Ninh!

Quả thật Tần Lâm giật mình kinh hãi không ít, từ lần đó Tần trưởng quan của chúng ta thi triển chút kế mọn khiến cho Phùng Bang Ninh bị bá phụ Phùng Bảo đánh cho mông đít nở hoa, vẫn phải ở nhà ‘dưỡng bệnh’ không thò đầu ra ngoài, vị trí quan chưởng ấn Nam Trấn Phủ Ty Cẩm Y Vệ vẫn còn bỏ trống.

- Ha ha, thật đúng là đã lâu không gặp, không biết Phùng Chỉ Huy đã dưỡng thương xong chưa?

Tần Lâm cười hì hì từ phía sau án đứng lên, đi mấy bước xuống bậc thềm, sau đó vòng quanh Phùng Bang Ninh vài vòng, cảm thấy hứng thú vô cùng nhìn nhìn mông của y, nhìn dáng vẻ dường như muốn kéo quần Phùng Bang Ninh xuống xem thử.

Hồng Dương Thiện cùng Điêu, Hoa đều phì cười, đánh người đánh thẳng vào mặt, Tần Thiếu Bảo của chúng ta không kiêng nể chút nào.

Phùng Bang Ninh không chịu đựng được, thẹn quá hóa giận nói:

- Tần Lâm, ngươi đừng dương dương đắc ý, hôm nay bản quan trọng chưởng Nam Trấn Phủ Ty, chúng ta làm việc trong nha thự Cẩm Y Vệ này, mọi người ra vào chạm mặt nhau hàng ngày, sớm muộn gì cũng có ngày sẽ cho ngươi biết tay.

Mấy tên cẩm y quan giáo đi theo Phùng Bang Ninh lập tức vuốt mông ngựa, cười nịnh nói:

- Ôi, Phùng công tử đừng tranh chấp với loại người thô lỗ kiến thức tầm thường như vậy…

- Ngài chấp chưởng Nam Trấn Phủ Ty, chúng ta mới có chỗ dựa đáng tin cậy, họ Tần kia là cái thá gì, tuổi trẻ làm loạn mà thôi.

Gần đây Lễ bộ Thượng Thư Phan Thịnh cầm đầu chư vị đại lão Giang Lăng đảng rất siêng năng lui tới phủ Phùng Bảo, có ý muốn tiếp tục duy trì liên minh giữa Trương Cư Chính và Phùng Bảo từ trước tới nay. Từ đó có thể dựa theo di chí của Trương Cư Chính, tiếp tục đẩy mạnh triều chính mới, thực hiện triều đại Vạn Lịch trung hưng.

Mặc dù trước khi lâm chung Trương Cư Chính chọn người thừa kế chân chính là Tần Lâm, nhưng bởi vì tư cách thâm niên của hắn còn quá mỏng, chỉ có thể tạm thời giao Giang Lăng đảng cho bọn Phan Thịnh, Trương Tứ Duy, Thân Thời Hành, Tằng Tỉnh Ngô. Chuyện phó thác cho Tần Lâm mười năm sau cũng chỉ giới hạn trong mấy đứa con trai Trương gia và Du Thất Diêu Bát biết, tuyệt không truyền ra ngoài.

Vì vậy tạm thời Tần Lâm chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn hành động của bọn Phan Thịnh.

Trong liên minh Trương Phùng trước đây, Trương Cư Chính giữ địa vị chủ đạo không thể nghi ngờ, Phùng Bảo năm lần bảy lượt muốn cướp đoạt quyền chủ đạo đều kết thúc thất bại. Nhưng hai người tranh chấp mà không tan rã, đối với bên ngoài liên minh này vẫn kiên cố mà hùng mạnh.

Nhưng đổi thành Phan Thịnh, cân lượng của lão có hơi không đủ. Lão bất quá chỉ là lớn tuổi, tư cách lâu năm nhưng bản lãnh thật sự có hạn, tính cách lại mềm mỏng. Điểm quan trọng nhất là hiện tại Giang Lăng đảng của Trương Cư Chính không có đầu lãnh thật sự. Ngày thường Phan Thịnh vẫn ngồi ngang hàng với các vị đại lão, giữa lão và Trương Tứ Duy, Tằng Tỉnh Ngô tối đa cũng chỉ có thể là hợp tác, không có cách nào điều kiện tùy tâm như ý giống như Trương Cư Chính ngày trước.

Cho nên Phan Thịnh đối với Phùng Bảo dần dần có khuynh hướng từ hợp tác chuyển thành nương nhờ, Phùng Bảo bất ngờ lấy được quyền chủ đạo trong liên minh với Giang Lăng đảng.

Lòng tin của Lý Thái hậu vẫn như trước, bệ hạ cũng không có cử động khác thường, hai Trương Ty Lễ Giám đã ẩn mình. Sau khi Phùng Bảo trải qua một tháng quan sát chờ đợi, rốt cục xác nhận thế cục đang nghiêng về phía có lợi cho mình, vì vậy yêm đảng Phùng Bảo xuất kích tứ bề, giở ra đủ trò chẳng khác nào chú hề nhảy nhót…

Xưởng Vệ đi đôi, Phùng Bảo đã là Đốc Công Đông Xưởng dĩ nhiên sẽ không quên Cẩm Y Vệ. Điệt nhi Phùng Bảo Phùng Bang Ninh dưỡng bệnh ở nhà lại rời núi, trở lại Nam Trấn Phủ Ty Cẩm Y Vệ.

Phùng Bang Ninh cũng có suy nghĩ vấp ngã từ nơi nào thì phải đứng dậy từ nơi ấy, ngoài ra y cũng muốn mang lại bất ngờ cho đối thủ cũ Tần Lâm, cho nên mới tìm tới cửa.

Mặc dù bởi vì chuyện cũ bị đánh mông nở hoa, bị Tần Lâm chế nhạo mất thể diện, nhưng hiện tại Phùng Chỉ Huy đã có chỗ dựa chắc chắn, tự nhiên sẽ không dễ dàng lùi bước. Sau khi được đám người đi theo vuốt mông ngựa một hồi bèn cười khan nói:

- Đúng vậy, bản quan không so đo tính toán với hắn, nhưng nếu có người không biết tốt xấu cũng chớ trách bản quan trở mặt vô tình, khiến cho chúng nếm mùi đau khổ da thịt.

Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung vào mặt hai người Điêu Thế Quý và Hoa Đắc Quan, không cần nói cũng biết hai người bọn họ chính là hai con ‘Gà’ xui xẻo bị Phùng Bang Ninh giết gà dọa khỉ.

- Hừ hừ, lão Điêu và lão Hoa đi theo sai người rồi, cho nên mới oai phong vài năm đã bị đánh rơi trở xuống phàm trần.

Có người nói với vẻ vui mừng trước tai họa của kẻ khác.

Cũng có người tặc lưỡi thở dài, nói khẽ với đồng liêu:

- Rõ ràng là Phùng Chỉ Huy thấy Trương Thái Sư bệnh mất, Tần Thiếu Bảo không có chỗ dựa trong triều, mới có hành động ép người quá đáng như vậy.

Không phải vậy sao, trước kia có gốc đại thụ che trời Trương Cư Chính, bây giờ Trương Thái Sư đã chết, trong suy nghĩ của người ngoài, tuổi Tần Lâm còn trẻ như vậy có thể có được giao tình với Giang Lăng đảng lớn tới mức nào. Lại nói với cục diện hôm nay, Giang Lăng đảng còn phải cầu cạnh Phùng Đốc Công, há có thể vì Tần Lâm mà đắc tội với lão?

Trong quan trường thường nói Tri Phủ chết không bằng con chuột sống, mặc dù có chút khoa trương nhưng đạo lý trong đó không sai được. Khi Trương Thái Sư còn sống uy phong lẫm lẫm, chết đi rồi chỉ còn lại chút dư uy, muốn ngăn một Tuần Phủ Bố Chính cũng còn tạm được, nhưng muốn ngăn Phùng Bảo sợ rằng vẫn không đủ.

Điêu Thế Quý cùng Hoa Đắc Quan xấu hổ tới mức hận đất không nứt ra cho mình chui xuống. Hai người bọn họ biết tình cảnh Tần Lâm khác với trước kia, sợ hắn biết đầu đuôi sẽ tỏ ra khó xử cho nên mới che che giấu giấu không chịu nói lời thật, không nghĩ tới cuối cùng lại bị Phùng Bang Ninh vạch trần trước mặt mọi người, hai người liếc mắt nhìn nhau: ôi, hai ta kém cỏi quá, thật là mất mặt Tần trưởng quan…

- Ừm, khá, khá lắm…

Tần Lâm từ từ đi thong thả trì hoãn thời gian, cho đến khi Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực nấp ở phía sau đám người nhìn về phía hắn gật đầu một cái, mới thoải mái mỉm cười.

Tiếng người huyên náo, Phùng Bang Ninh không nghe rõ Tần Lâm nói gì, bèn thò đầu tới hỏi:

- Họ Tần kia, ngươi nói gì đó?

- Nói ngươi đáng đánh!

Tần Lâm đột ngột vung tay lên, tát một cái đánh bốp vào mặt Phùng Bang Ninh.

Mọi người cả kinh sững sờ ngây người, tuy Cẩm Y Vệ là ưng khuyển triều đình, nổi danh tàn khốc đẫm máu, nhưng đó cũng là đối phó phản tặc nghịch đảng, nào có chuyện đánh nhau trong nha thự với người phe mình như vậy.

Phùng Bang Ninh trẻ tuổi háo sắc, dựa vào bá phụ Phùng Bảo che chở làm quan, thân thể vốn yếu ớt, trong lúc bất ngờ bị Tần Lâm tát cho một cái nhất thời mắt nổ đom đóm, không kịp ngăn đỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK