Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hán tử cao gầy sắc mặt âm trầm như chim kiêu, cầm roi da trong tay nhịp nhịp, giống như mãnh thú quan sát con mồi nhìn Lý Hỏa Vượng:

- Nếu như đáp ứng ra sức cho chúng ta, chế tạo điểu thương, sẽ cho ngươi vàng bạc của cải, cả nhà ngươi sẽ không phải lo cơm áo. Hừ hừ, không nên cô phụ ân điển Thánh giáo, nếu đáp ứng, ngươi hãy gật đầu một cái.

Lý Hỏa Vượng suy yếu vô lực nhìn đối phương một cái, lại chậm chạp mà kiên quyết lắc đầu một cái.

- Tên này là tảng đá dưới hầm cầu, vừa hôi thối vừa cứng rắn.

Một tên hán tử mập lùn hung tợn gắt:

- Thôi sư huynh, hay là chúng ta đưa y lên trên trước đi. Để cho cao thủ Thánh giáo từ từ tra khảo, không sợ y không đáp ứng!

Hán tử cao gầy có vẻ do dự, nếu là như vậy, công lao bọn họ sẽ nhỏ đi không ít, cuối cùng là ép Lý Hỏa Vượng đáp ứng tạo điểu thương mới có được công lao lớn hơn.

- Con bà nó không biết tốt xấu, Vô Sinh Lão Mẫu giáng tội, cả nhà ngươi đều phải chết oan chết uổng!

Hán tử cao gầy hung hăng mắng, vung roi da đánh Lý Hỏa Vượng.

Thân thể cường tráng của y hàng năm được rèn luyện khi đập sắt, hiện tại bị roi da quất co giật giống như điện giật. Vết thương vốn sưng đỏ bị đánh trầy da sứt thịt, trước đây hơi khép lại, hiện tại chảy nước vàng lại ứa ra máu tươi.

- Ai tới cứu ta… Chẳng lẽ phải chết ở chỗ này sao?

Lý Hỏa Vượng đau khổ rên rỉ, vì vợ con, y tuyệt đối không dám làm phản, cho nên y vạn phần hối hận mình đã cả tin...

Chợt giữa không trung truyền tới thanh âm phành phạch, hai tên kia lấy làm kinh hãi, đồng thời ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, thì ra là con cú mèo đậu trên cây khô đang vỗ cánh bay đi.

- Hừ, con chim đáng chết, dọa đại gia giật mình!

Thôi sư huynh tức giận thóa mạ, lại đưa roi cho tên mập lùn:

- Điêu sư đệ, ngươi trông chừng tên khốn không biết tốt xấu này đi, để ta đi tìm chút muối cho y nếm mùi đau khổ.

Tên mập lùn nghe vậy nở một nụ cười tàn nhẫn. Xát muối vào vết thương, nạn nhân sẽ giãy dụa giống như cá trong chảo nóng, trông thú vị vô cùng.

Không ngờ trong sân có người luôn miệng thở dài:

- Chậc chậc, thủ đoạn xát muối này lạc hậu như vậy, quả thật không mới mẻ chút nào…

Nửa đêm canh ba, thanh âm âm trầm lạnh lẽo tựa như có thể câu hồn nhiếp phách, hai vị Thôi, Điêu nghe vậy đột nhiên giật mình, khắp cả người nổi da gà, lấy can đảm nhìn ra ngoài cửa.

Lúc này mây tạnh trăng sáng, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng ánh trăng chiếu vào người Tần Lâm trắng bệch một mảnh, chỉ có đôi mắt hắn sáng lên một cách quỷ dị, giống như hai ngọn lửa luyện hồn đến từ địa ngục u minh.

- Con chó nhỏ ở đâu ra?

Thôi sư huynh cầm đơn đao trong tay, hò hét xông lên.

Điêu sư đệ theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, không tiến ngược lại thụt lùi, rút yêu đao ra gác ngang cổ của Lý Hỏa Vượng.

Tần Lâm đứng giữa mảnh đất trống tay không tấc sắt, lại ung dung nhàn nhã đứng chắp tay, khinh miệt nhìn chằm chằm địch nhân cầm đao vọt tới, nụ cười tràn đầy tự tin, chế giễu kẻ không biết tự lượng sức mình.

Chẳng lẽ tên ưng trảo này tuổi còn trẻ đã luyện thành Kim Cương Bất Hoại Thể, hoặc là Bạch Liên Chiếu Nhật thần công? Thôi sư huynh nơm nớp lo âu, bộ pháp vẫn không loạn chút nào, vừa quơ đao đánh về phía Tần Lâm vừa lớn tiếng kêu giết thêm can đảm cho mình.

Tần Lâm lấy khỏe đánh mệt, cho đến khoảng cách hai người chưa đầy năm bước, hắn mới trợn tròn hai mắt, ánh mắt tựa như điện khiến cho Thôi sư huynh chấn động trong lòng, đồng thời trong miệng hắn quát to một tiếng:

- Giết!

Trong bóng tối, tiếng bật dây cung vang lên liên tiếp, tiếng xé gió vun vút dồn dập bên tai. Không biết bao nhiêu mũi tên sắc bén bay ra, lóe lên hàn quang lạnh lẽo dưới ánh trăng.

Trong nhà hắt ra ánh đèn chiếu thân hình Thôi sư huynh hết sức rõ ràng. Đây rõ ràng là một cái bia sống, y biểu diễn một màn bi kịch giàu sắc thái, chính là bị ít nhất hai mươi mũi tên từ các phương hướng xuyên thấu thân thể, biến thành một con nhím. Thậm chí sau khi y ngã xuống vì có mũi tên chống đỡ, thân thể còn cách mặt đất cao tới một thước.

Trên đầu tường thấp đổ nát xuất hiện thấp thoáng thân ảnh của mấy chục người. Bọn họ rút tên mới ra rất nhanh, giương cung lắp tên nhắm vào địch nhân duy nhất còn lại.

Điêu sư đệ thấy cảnh tượng này nhất thời bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, gác đao ở cổ Lý Hỏa Vượng, lớn tiếng gào thét:

- Đừng… đừng qua đây… nếu không ta giết y, ta giết y!

Tần Lâm mỉm cười, từ từ lắc đầu, vô cùng hiền hòa nói cho y biết:

- Ngươi cho rằng bản quan sẽ vì một quân tượng chó má không bằng mà bỏ qua yếu phạm Bạch Liên giáo sao? Tiểu bằng hữu, có thể nhìn ra ngươi rất ngu xuẩn rất ngây thơ...

Sắc mặt của Điêu sư đệ từ tái nhợt trở nên vàng khè, Bạch Liên giáo đồ cũng có phân chia sợ chết cùng không sợ chết, Thôi sư huynh là người sau, mà y là thuộc về người trước, cho nên y vội vàng kềm chế Lý Hỏa Vượng, si tâm vọng tưởng mượn tánh mạng quân tượng này chạy trốn thăng thiên.

Không nghĩ tới tên ưng trảo này không coi ra gì, thà rằng hy sinh một quân tượng tinh lương tinh xảo cũng phải bắt giết Bạch Liên giáo yếu phạm.

Tay chân Điêu sư đệ có hơi mềm nhũn, kinh hoàng trợn tròn mắt:

- Ngươi, ngươi muốn gì đây?

- Thật ra thì ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, biện pháp xát muối lên vết thương như thế quả thật quá xưa cũ, quá truyền thống, thật sự không mới mẻ chút nào…

Tần Lâm giống như một vị lão sư hiền hòa, giơ đầu ngón tay ra tính toán:

- Ngươi có biết không, Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ Ty phát minh ra mười tám trò chơi mới, trong đó có ‘Phi can lịch đảm’, ‘Sưu tràng quát phế’, ‘Tiên nhân chỉ lộ’, vô cùng mới mẻ. Ngoài ra đặc biệt có ‘Tùng thử quế ngư’ là cắt da nạn nhân ra từng lỗ nhỏ, sau đó nấu dầu sôi lên tưới vào đó, xèo… Ngươi có muốn thử một lần hay không?

Tần Lâm bắt chước tiếng dầu sôi tưới lên vết thương kêu xèo một tiếng, Điêu sư đệ hồn phi phách tán, thân thể thình lình bắn ra, dường như đã bị dầu sôi tưới lên người. Sau khi phục hồi tinh thần lại y vội vàng vứt bỏ đơn đao, quỳ liên tiếp dập đầu:

- Trưởng quan tha mạng, tiểu nhân nguyện bỏ chỗ tối ra chỗ sáng, quy thuận triều đình!

Tần Lâm thở ra một hơi thật dài, đưa chân đá Điêu sư đệ văng ra, vội vàng tự tay cởi trói cho Lý Hỏa Vượng. Thật ra ngược lại với lời vừa nói, cho dù là trưởng lão Bạch Liên giáo trong mắt Tần Lâm cũng không hữu dụng bằng tên quân tượng này.

Lần này Lý Hỏa Vượng vô cùng nể mặt, mới vừa được cởi trói đã dập đầu lạy phục xuống, trực tiếp ôm chân Tần Lâm.

Ha ha ha, chẳng lẽ ta cũng có khí bá vương trong truyền thuyết? Tần Lâm cười híp mắt khom lưng, hai tay đỡ y dậy:

- Lý sư phó không cần như vậy, bản quan cũng là làm việc thay triều đình... Ủa…

Thân thể Lý Hỏa Vượng mềm nhũn không dậy nổi, thì ra mới vừa rồi y cũng không phải là dập đầu lạy, mà là bị trói quá lâu huyết mạch không lưu thông, sau khi được cởi trói gân cốt tê dại, không tự chủ được mềm nhũn té ở dưới chân Tần Lâm.

- Tên mập, mau thôi cung hoạt huyết cho Lý sư phó!

Tần Lâm gọi Lục Viễn Chí, lại ra lệnh Hàn Phi Liêm bắt tên giáo đồ Bạch Liên giáo họ Điêu sang bên cạnh tra hỏi tỉ mỉ.

Cũng không moi ra được thứ gì hữu dụng từ miệng tên Bạch Liên giáo đồ này, chẳng qua là xác nhận toàn bộ suy đoán của Tần Lâm trước đó.

Chính là vì Tần Lâm dùng mười cây điểu thương bắn một lượt bắn chết Đoạn Hải Bình xếp hàng thứ nhất trong mười trưởng lão ở Dương Châu, trên dưới Bạch Liên giáo bị chấn động. So với trả thù Tần Lâm, bọn họ càng nôn nóng lấy được loại vũ khí tối tân tinh nhuệ này hơn, để chiếm được ưu thế trong khi đối kháng với triều đình.

Nhưng điểu thương từ cuộc chiến chống Oa mới trang bị trên quy mô lớn, hơn nữa chủ yếu là trang bị cho Thích Kế Quang biên luyện lính mới Chiết binh, vệ sở địa phương còn lại toàn là trang bị Thần Cơ súng kiểu cũ. Bạch Liên giáo muốn có được loại lợi khí này cũng không dễ dàng, nhất định phải hạ thủ từ hai nơi đại doanh Chiết binh Nam Kinh hoặc là lính mới Kế Trấn.

So với lính mới Kế Trấn do Thích Kế Quang đích thân thống soái, xa ở biên thùy, đương nhiên là đại doanh Chiết binh Nam Kinh dễ dàng xâm nhập vào hơn một ít. Mặc dù thế lực ở Nam Trực Lệ bởi vì Tần Lâm mà bị thương nặng, Bạch Liên giáo vẫn tổ chức điều phái nhân thủ, vội vàng tiến hành chuyện này.

Bởi vì mạng lưới ngầm bản địa cơ hồ bị một lưới bắt hết, lần này chủ trì chuyện này cũng chỉ có một Đại sư huynh truyền giáo. Theo Thôi sư huynh chết bởi loạn tiễn, đầu mối lần lên cao hơn nữa coi như đứt đoạn. Đương nhiên cho dù là Tần Lâm không giết, với tính cố chấp ương bướng của tên họ Thôi cũng sẽ tự vận ngay tức khắc.

Về phần làm thế nào lừa gạt Lý Hỏa Vượng, để cho y ngoan ngoãn trốn ra ngoài doanh, Tần Lâm vừa nghe xong không khỏi thấy buồn cười, mà Lục mập đang thôi cung hoạt huyết cho sư phó thợ rèn cũng cười phun ra ngoài...

-----------

Phía Đông vừa hửng sáng, đại doanh Chiết binh gà gáy vang vang, tiếp theo tiếng trống điểm danh vang vọng toàn doanh. Đám binh sĩ chỉnh tề trật tự từ doanh phòng của mình nối đuôi nhau tiến ra, do quan võ các cấp sáo quan, Bả Tổng, Thiên Tổng, Du Kích… thống lãnh, nhất tề xếp hàng ngay ngắn trên diễn võ trường, chờ đợi kêu tên điểm danh.

Ba vị Bả Tổng Lam, Bạch, Hoàng bị nhốt riêng cũng sớm thành thói quen nghe thấy tiếng trống bật dậy. Bất quá chờ bọn họ xuống giường mới nhớ tới hôm nay đã là thân đợi tội, lại không cần phải đi diễn võ trường điểm danh.

- Ôi, thật là trời giáng tai họa bất ngờ!

Lam Bả Tổng cất tiếng than thở, đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương.

- Không biết hôm nay vận khí như thế nào…

Hoàng Bả Tổng dáo dác nhìn ra phía ngoài.

- Tai ương vô vọng, tai ương vô vọng…

Bạch Bả Tổng nhận lấy khăn rửa mặt binh lính đưa tới, ủ rũ cúi đầu.

Cơ hồ cũng ngay lúc đó, giọng ồm ồm của Tham Tướng Mã Đức Bảo vang lên bên ngoài:

- Tần trưởng quan có lệnh, giải ba Bả Tổng đợi tội đến diễn võ trường!

Vụ án có tiến triển mới rồi sao? Ba vị Bả Tổng đồng loạt lấy làm kinh hãi.

- Ồn ào!

Trong doanh nữ binh được dựng đơn độc ở một phía khác, Từ Tân Di bị tiếng trống đánh thức vùi đầu vào trong gối mềm, kéo chăn lên trùm kín. Chăn thật mỏng không che giấu được thân hình thiếu nữ mê ly kiều diễm, đôi chân thon thả giang rộng ra rất không có hình tượng, Từ Đại tiểu thư nằm ở trên giường giống như một con báo lười biếng tham ngủ.

Cũng khó trách, ngày hôm qua Từ Đại tiểu thư hóa thân Bao Long Đồ, chơi trò ngồi đường thẩm án, gọi ba vị Bả Tổng, tất cả binh sĩ tuần tra thậm chí cả sáo quan phụ trách tuần tra mấy chỗ đầu đường bên ngoài nhất nhất thăng đường. Mãi đến canh hai nàng mới không chịu nổi đi ngủ, lúc này chỉ mới ngủ được vài canh giờ, đương nhiên buồn ngủ không chịu nổi.

- Tiểu thư, tiểu thư...

Thị Kiếm đi tới, nắm bả vai nàng đẩy một cái:

- Bọn tỷ muội nhìn thấy Tần trưởng quan mới vừa vào đại doanh, ba vị Bả Tổng có hiềm nghi cũng bị áp giải tới diễn võ trường...

- Cái gì?!

Sau lưng Từ Đại tiểu thư như có lò xo, vén chăn lên, vèo một cái liền từ trên giường hành quân đứng lên, luống cuống tay chân mặc áo khoác vào, xông ra ngoài tựa như một trận gió.

Quả nhiên Tần Lâm đã cùng đám người Lục mập đứng trên diễn võ trường, Từ Tân Di cũng không kịp quan tâm quá nhiều, vội vàng chộp lấy hắn:

- Sao hả, ngươi tìm được hung thủ rồi sao?

Tần Lâm không trả lời, mà là sững sờ nhìn nàng, tiếp theo cười lớn:

- Từ, Từ Đại tiểu thư, mắt của nàng thật là dễ coi.

Chỉ thấy cặp mắt Từ Tân Di bầm đen, chẳng khác nào gấu trúc.

- Đáng ghét…

Từ Tân Di nghiến răng một cái, đảo cặp mắt trắng dã:

- Họ Tần, bất quá cho chút màu sắc lại muốn mở phường nhuộm, hiện tại ngươi nên nói ra đi.

Mã Đức Bảo cùng các vị tướng quân dưới trướng y, ba vị Bả Tổng dính líu hiềm nghi, thậm chí còn mấy ngàn Chiết binh nhóm đội trên diễn võ trường đều nóng lòng biết đáp án này, vô số ánh mắt nhìn chăm chú vào Tần Lâm.

- Ừm, được...

Tần Lâm gật đầu một cái:

- Như vậy kế tiếp ta sẽ công bố câu trả lời!

Hắn chậm rãi đi tới Lam Bả Tổng trước người, đưa ngón tay ra cực kỳ sắc bén chỉ một cái:

- Hung thủ thật sự...

Lam Bả Tổng gấp đến độ toát mồ hôi lạnh, đang định kêu oan, không ngờ rằng Tần Lâm đổi giọng, lạnh lùng nói:

- Không phải là ngươi.

Phù... Lam Bả Tổng dở khóc dở cười, có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.

Thị Kiếm cùng Từ Tân Di liếc mắt nhìn nhau, chủ tớ hai người hoàn toàn hết ý kiến đối với Tần trưởng quan, đến lúc này còn đùa giỡn được, thật là không biết nói cái gì cho phải.

Tiếp theo Tần Lâm lại đi tới trước người Hoàng Bả Tổng:

- Hung thủ thật sự...

- Cũng không phải ta.

Hoàng Bả Tổng tỏ vẻ nịnh hót cười bồi.

Sắc mặt Tần Lâm chợt nghiêm lại, ánh mắt sắc bén của hắn theo con ngươi của Hoàng Bả Tổng đâm sâu vào lòng y, chậm chạp mà tàn nhẫn lắc đầu một cái, thanh âm trở nên băng hàn thấu xương:

- Thật đáng tiếc, trả lời sai lầm!

- Ngươi, ngươi vu hãm, ngươi không có chứng cứ!

Hoàng Bả Tổng phản ứng kịp, giậm chân kêu lớn.

Tần Lâm không để ý đến y, mà là xoay người hỏi mấy ngàn binh lính nhóm đội bên dưới:

- Nếu như ta nói Lý Hỏa Vượng vẫn chưa chết, các ngươi có tin hay không?

Bọn quan binh ngơ ngác nhìn nhau, thầm nói đây cũng quá mức không thể tưởng tượng, Lý Hỏa Vượng rõ ràng bị chết chia năm xẻ bảy thảm thiết tới cực điểm kia mà?

- Ngươi, ngươi không nên nói bậy cha ta…!

Đứa con gái gầy nhom của Lý Hỏa Vượng chạy ra, tức giận nhìn chằm chằm Tần Lâm.

- Ha ha ha, đây là một người điên!

Hoàng Bả Tổng cũng ngoài mạnh trong yếu cố gắng cười nói.

Tần Lâm cười lắc đầu, thình lình vỗ tay hai cái.

Một người áo vải mặc màu xám tro từ bên cạnh đi ra, nhất thời mấy ngàn quan binh trên diễn võ trường làm ra động tác hoàn toàn giống nhau: trợn trừng mắt.

Đây không phải là quân tượng thợ rèn Lý Hỏa Vượng, thi thể đã bị nổ thành mấy khối lớn cháy đen bên trong kho thuốc súng rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK