Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứa còn lại tính tình nóng nảy, lên ngôi mười bảy năm đổi năm mươi vị nội các phụ thần, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là treo cổ tự vận tại Môi Sơn (Minh Tư Tông Chu Do Kiểm).

Chu Thường Tuân càng đáng buồn hơn, vị Phúc Vương này vơ vét hoành hành ở Hà Nam, cuối cùng bị Lý Tự Thành bắt lại, cho vào chảo dầu chung với mai hoa lộc trong vườn nấu thành một chảo Phúc Lộc thang.

Tần Lâm không thuộc về thời này, hắn cũng không cho rằng có hoàng gia huyết mạch là tự nhiên có quyền thống trị quốc gia. Muốn cho hắn ủng lập hai vị nhân tuyển Thái tử tiền đồ ảm đạm này, rõ ràng là chuyện hết sức phi lý đối với hắn.

Đương nhiên có khả năng ra sức dạy dỗ hai vị Hoàng tử ngay từ nhỏ, nhưng như vậy cũng không thay đổi gì được, Vạn Lịch cũng đã từng có vị đế sư tốt nhất trên đời này.

Suy nghĩ tới kết cục của Trương Cư Chính, đủ để hắn bỏ đi hết thảy ảo tưởng không thiết thực.

Đáy mắt gương mặt ảm đạm của Trương Tử Huyên thoáng qua một ngọn lửa màu đen, đúng lúc Tần Trạch đang ôm kim thư thiết khoán ở bên cạnh chơi đùa, nàng sờ sờ cái đầu tròn trĩnh của con trai hỏi:

- Tần Trạch, con nói thử xem, hai vị ca ca lập vị nào?

- Lập, lập con!

Tần Trạch kêu lên ngọng nghịu.

Trương Tử Huyên cảm thấy căng thẳng vô cùng, đang mong đợi phản ứng Tần Lâm.

Tần Lâm bật cười ha hả, ôm lấy con trai, hôn một cái lên gương mặt mềm mại hồng hào của nó:

- Con trai ngoan, con còn nhỏ nhưng tâm không nhỏ!

Trương Tử Huyên cười, nụ cười mang đầy ẩn ý sâu xa chưa từng có từ trước tới nay, hồi lâu sau đột nhiên lại nói:

- Chỉ sợ chưa chắc vị Trịnh nương nương kia sẽ đáp ứng yêu cầu của huynh!

Nói vì vậy, làm như ta có ý đồ với Trịnh Trinh không bằng… Tần Lâm buồn bực gãi gãi đầu.

-----------

Ninh Tú cung, tâm trạng của Trịnh Trinh đang vô cùng khoái trá, bọn quan văn Cố Hiến Thành chơi nàng một vố, kết quả Tần Lâm thi triển diệu kế lật ngược thế cờ. Hiện tại Cố Hiến Thành không thể làm gì khác hơn là buồn bực ngậm miệng lại, tập thể các quan văn phải hạ giọng xuống.

Trịnh Trinh tin chắc thời gian đang đứng về phía mình, chỉ cần Thái tử chưa được sách lập rõ ràng, nàng sẽ có thể thi triển thủ đoạn yêu mị thổi lỗ tai Vạn Lịch, đồng thời tăng cường lực khống chế ở nội đình.

Lý Thái hậu đang càng ngày càng già đi, Vương Hoàng hậu ngày càng bị lãnh đạm, chỉ có Trịnh quý phi như mặt trời giữa ban trưa.

Tên Tần Lâm này… chuyên ta đã hứa với hắn tự nhiên sẽ làm được, nhưng hắn lại nhắc tới chuyện trọng dụng thành viên Giang Lăng đảng, chuyện này vô cùng quan trọng, rốt cuộc có thể làm được hay không?

Trịnh Trinh cũng không nắm chắc chuyện này, nàng biết Vạn Lịch ghét Giang Lăng đảng tới mức nào, được, nhưng tính ra cũng có thể khuyên bệ hạ hồi tâm chuyển ý. Tuy rằng chuyện này đối với nàng có khó, nhưng cũng không phải là tuyệt không có thể. Vấn đề là mưu đồ của Tần Lâm chỉ là vì ủng lập Chu Thường Tuân leo lên ngôi Thái tử, lấy được công ủng lập tương lai, hay là còn có mưu đồ khác?

Có lẽ trong chuyện triều chính nàng không bằng bọn Thân Thời Hành, Cố Hiến Thành, nhưng cũng tuyệt đối không phải là hoàn toàn ngu ngốc.

Thuận công công rón rén đi tới, thấp giọng nói:

- Nương nương, Trương Ty Lễ cầu kiến.

Trương Kình ư? Trịnh Trinh hết sức giật mình, vị quyền yêm này chỉ nhận Vạn Lịch, từ trước tới nay đối với nàng vẫn không lạnh không nóng,

Chỉ chốc lát sau, Trương Kình khom người đứng trong Ninh Tú cung, y khẽ cúi đầu, sắc mặt có hơi âm trầm, nụ cười lại vô cùng nịnh hót, thanh âm cũng đặc biệt dễ nghe:

- Lão nô trung thành với Hoàng thượng, được Hoàng thượng thương yêu, đương nhiên lão nô phải tận tụy. Nương nương có mưu đồ, cần gì phải mượn tay người ngoài, lão nô nguyện ra công khuyển mã vì nương nương.

-----------

Một cỗ kiệu chạy thẳng vào hậu viện Tần phủ, người xuống không phải là nữ quyến, mà là Trương Tiểu Dương Trương công công cai quản Đằng Tương tứ vệ, người theo vịn đòn kiệu là Đại tướng Thích Kim năm xưa thuộc quân Thích gia.

Tần Lâm ở trong sân ngắm hoa, ngẩng đầu lên nhìn y cười cười, Thích Kim cũng gật đầu một cái đi tìm Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực chơi đùa, hai người ngầm hiểu với nhau mà không cần nói.

Trương Tiểu Dương mặc áo khoác màu đen hở một bên vai, là cách ăn mặc của thái giám võ chức cao cấp. Khác với những lần trước gặp Tần Lâm tươi cười ha hả, lần này đầu mày cuối mắt Trương Tiểu Dương lộ vẻ u sầu, đôi môi khô nẻ, xem ra là do nóng nảy bốc hỏa.

Sau khi y xuống kiệu tỏ ra hết sức gấp gáp, tìm được Tần Lâm lập tức nhanh chóng xông tới, nắm tay áo hắn kêu khổ:

- Tần Đốc Chủ, Tần Bá gia, thân đại gia của ta ơi, chuyện gấp như lửa cháy ngang mày, ngài còn có công phu ở đây ngắm hoa sao…

- Có chuyện gì, vào phòng từ từ nói.

Tần Lâm ôn tồn an ủi bạn cũ, đây chính là lão giao tình bắt đầu từ Kỳ Châu.

Trương Tiểu Dương theo Tần Lâm đi vào một căn thủy tạ, chỉ uống hai hớp đã đặt mạnh chén trà xuống bàn, tức gần nổ phổi nói:

- Trịnh quý phi nói lời rồi lại ăn lời, vốn lúc trước thúc phụ ta chiếu ứng nàng như vậy cũng không có mưu đồ hồi báo gì, nhưng nàng cũng không thể ân đền oán trả mới phải! Hiện nay lão rùa đen Trương Kình kia đã bán thân đầu nhập dưới trướng nàng, Trịnh nương nương cũng không biết là sai lầm, lại bị lão rùa đen thuyết phục. Có người nhìn thấy bọn họ mật mưu hồi lâu ở Ninh Tú cung, lúc đi ra lão rùa đen vui mừng hớn hở.

Ủa… Tần Lâm khẽ nhướng mày, tin tức này bất ngờ thật, nhưng lại nằm trong tình lý.

Không ngờ, là không nghĩ tới động tác Trương Kình nhanh như vậy, Trịnh Trinh tiếp nhận một cách dứt khoát nhanh chóng như vậy.

Trong tình lý là vì Trương Kình là lão hồ ly, làm tới chưởng ấn thái giám Ty Lễ giám, đệ nhất nhân quyền yêm nội đình. Chuyện Lý Thái hậu hạ chỉ càng thêm củng cố địa vị Trịnh Trinh trong cung, y nhìn ra tiện nghi trong chuyện này cho nên mới vội vàng chạy tới đầu dựa. Trịnh Trinh được Vạn Lịch sủng ái vô cùng, nhưng thủ hạ không có thực lực chân chính, địa vị Thuận công công và Bàng Bảo Lưu Thành còn thấp, Trịnh Quốc Thái là kẻ ngốc, lúc này Trương Kình đầu dựa vào ắt sẽ mang lại lợi ích không nhỏ cho nàng.

Nói trắng ra là, Trương Kình tuyệt không chịu ngồi nhìn Tần Lâm thu hết ích lợi trong việc hợp tác với Trịnh Trinh, nên cũng muốn nhúng tay vào chia phần.

Mà về phía Trịnh Trinh, mục tiêu cuối cùng của nàng là sách lập con trai Chu Thường Tuân làm Thái tử, mình trở thành Hoàng hậu, tương lai con trai kế vị chính là Thái hậu. Ba sự kiện này là một thể liên hoàn với nhau, vì đạt thành mục tiêu nàng bằng lòng làm bất cứ chuyện gì. Không nghi ngờ chút nào, vị chưởng ấn Ty Lễ giám nội đình tổng quản Trương Kình này đầu dựa vào, có rất nhiều ích lợi cho chuyện thực hiện mục tiêu của nàng.

Hơn nữa đặt hết trứng gà vào trong một giỏ sẽ không mấy an toàn, chỉ dựa vào Tần Lâm tựa hồ quá mạo hiểm, nếu như có thể có thêm một lựa chọn khác, vì sao lại không làm?!

Trước mặt lợi ích thực tế, tự nhiên chút giao tình giữa Trịnh Trinh và Tần Lâm năm xưa không đáng kể gì.

Huống chi Trịnh Trinh cảm thấy, nàng còn có thể cho Tần Lâm thứ mà hắn mong muốn nhất, lấy đó trao đổi đại khái cũng không xê xích gì nhiều.

Tần Lâm thuận miệng phân tích tính toán của Trịnh Trinh và Trương Kình đến tám chín phần mười:

- Cho nên Trịnh Trinh cùng Trương Kình vừa gặp đã hợp, chuyện sớm Sở tối Tần trong triều đình rất nhiều, thật ra cũng không có chi là kỳ lạ.

Tần Lâm tỏ ra hết sức thoải mái nhẹ nhàng, Trương Tiểu Dương lại không nhịn được:

- Tần Bá gia, ngài nói nghe quá nhẹ nhàng, bây giờ ngài ngồi vững vàng ghế Đốc Chủ Đông Xưởng, gia thúc ở Ty Lễ giám lại bị Trương Kình ép chặt. Trước khác nay khác, lúc trước gia thúc nhường vị Đốc Chủ Đông Xưởng cho Bá gia, vẫn hy vọng được ngài tương trợ.

Trương Tiểu Dương dứt lời tỏ vẻ vô cùng uất ức, cơ hồ muốn khóc lên.

Tần Lâm cười to, vỗ vỗ vai y:

- Nôn nóng làm gì, họ Tần ta đã nói là làm, đã từng có lỗi với bằng hữu lần nào chưa?

Trương Tiểu Dương do dự gật đầu một cái.

- Vậy là được rồi!

Tần Lâm quả quyết giơ ngón tay trỏ lên:

- Theo ta thấy chuyện Trương Kình làm bất quá chỉ là tự chuốc diệt vong.

Tự chuốc diệt vong?! Trương Tiểu Dương mở to hai mắt, với thế cục hiện nay, Trương Kình ở nội đình ép người quá đáng. Lại thêm có Trịnh Trinh ủng hộ, y có được ưu thế lớn hơn nữa, làm sao có chuyện tự chuốc diệt vong.

Trong lòng Trương Tiểu Dương, kẻ sắp diệt vong chính là chú cháu mình.

- Như vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?

Trương Tiểu Dương vái dài sát đất:

- Mong rằng Tần Bá gia nể tình bạn cũ, giúp chú cháu ta một tay.

Tần Lâm cười cười thần bí:

- Nhẫn nhịn nhất thời sóng gió lặng, lui một bước biển rộng trời cao, nếu tin được ta, hiện tại ngươi hãy vứt bỏ chức tổng quản Đằng Tương tứ vệ, tìm một việc vặt gì đó ở Ngự Dụng giám Ngự Thiện phòng. Lệnh thúc thì tạm thời bảo lưu vị trí ở Ty Lễ Giám, nhưng phải tránh lui Trương Kình chín mươi dặm, tạm thời giả như kẻ ngây ngô đần độn.

Trương Tiểu Dương càng nghe càng hồ đồ, như vậy chẳng phải là bại lui toàn diện sao?

Lại nghe Tần Lâm nói:

- Cứ làm theo lời ta, bảo đảm thúc thúc ngươi sẽ được làm chưởng ấn Ty Lễ giám.

- Bá gia không đùa giỡn chứ?

Trương Tiểu Dương kinh ngạc trợn to hai mắt, lại nói:

- Không phải là không tin, thật sự là không thể tưởng tượng nổi, Bá gia có thể nói cho ta biết nguyên nhân không?

- Thiên cơ bất khả lậu.

Tần Lâm cố làm ra vẻ cao thâm.

Hồi lâu sau, Trương Tiểu Dương mới cắn răng một cái thật mạnh:

- Thôi được, từ trước tới nay Bá gia chưa từng phụ bằng hữu, hai chú cháu ta sẽ tin ngài lần này!

Đưa Trương Tiểu Dương đi rồi, Tần Lâm ngồi trên ghế trầm tư, mơ hồ cảm thấy có hơi đau đầu. Khoan nói Trịnh Trinh, mình còn chưa tính nợ cũ của tên khốn Trương Kình này, y lại còn gây ra cừu hận mới. Xem ra phải tìm cơ hội giải quyết y và bọn Lưu Thủ Hữu, Khâu Tranh…

Một đôi tay nhẹ nhàng xoa xoa huyệt Thái Dương cho hắn, hôm nay Thanh Đại nghỉ, không đi tới nữ y quán Cận Đại. Nàng tới sau lưng Tần Lâm không biết từ lúc nào, nhẹ nhàng xoa các nơi huyệt đạo cho hắn.

Tay nữ y tiên nhỏ bé mềm mại lại ấm áp, tìm tới mỗi một chỗ huyệt đạo day, xoa, điểm, bấm… có nhẹ có mạnh, giúp Tần Lâm cảm thấy bớt mỏi mệt, khiến cho hắn cất tiếng rên khe khẽ thoải mái.

Tần Lâm đột nhiên nắm tay nàng:

- Mới vừa rồi muội đã nghe hết rồi sao?

Thanh Đại gật đầu một cái, chỉ chốc lát sau dịu dàng nói:

- Tần ca ca, Thanh Đại không biết rốt cục huynh đang làm những chuyện gì, cũng không muốn biết, nhưng muội biết huynh là người tốt. Trên đời này ít có người tốt, những chuyện huynh làm chỉ cần không thẹn với mình, không thẹn với lương tâm, không thẹn với dân chúng, vậy là được rồi.

Tần Lâm chỉ cảm thấy trong lòng mình vô cùng ấm áp. Lòng tin hết mực của Thanh Đại giành cho hắn chẳng khác nào trân bảo hiếm có nhất trên thế gian này.

Bất quá Tần Lâm cũng không biết, gương mặt tròn trịa còn có chút ngây thơ con trẻ của nữ y tiên sau lưng chợt nhăn một cái, sau đó lộ ra vẻ do dự hiếm khi thấy nơi Thanh Đại, giống như trên đóa hoa xinh bao phủ một bóng đen.

Tay nhỏ bé của nàng đang xoa bóp cho Tần Lâm chợt càng ngày càng chậm lại.

Tần Lâm không hiểu vì sao khẽ ủa một tiếng.

Thanh Đại sau lưng chợt nhoẻn miệng cười, cúi đầu đôi môi mềm mại hôn lên má Tần Lâm, sau đó ghé sát vào tai hắn khẽ nói:

- Những năm qua Vĩnh Ninh rất khổ sở, muội và Từ tỷ tỷ, Tử Huyên tỷ tỷ cũng thấy đau lòng!

Mái tóc dài phất phơ của nữ y tiên cọ xát vào mặt Tần Lâm, hơi thở nóng của nàng phà vào tai khiến cho hắn cảm thấy nhột nhạt. Thế nhưng mới vừa nghe xong những lời này, Tần Lâm giống như bị điện giật, tóc cũng dựng đứng lên:

- Muội… muội nói gì vậy?

- Không nói gì cả.

Thanh Đại mím cái miệng nhỏ nhắn cười khanh khách.

Tần Lâm lúng túng cười mấy tiếng, sau đó giải thích chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này:

- Các muội, các muội không nên hiểu lầm, nếu không phải là Từ tỷ tỷ của muội thường hay gọi Vĩnh Ninh tới chơi, làm sao ta có thể gặp được nàng? Ừ ừ… ta thấy nàng đáng thương, cũng có trêu chọc nàng một chút, bất quá…

Nói tới chỗ này, Tần Lâm chợt bắt đầu lắp ba lắp bắp, dù là ở bên ngoài miệng hắn vô cùng lanh lợi, nhưng trước mặt đôi mắt trong suốt như pha lê của Thanh Đại, muốn nói dối lại vô cùng khó khăn.

- Tần ca ca thật đần!

Môi Thanh Đại lại hôn mạnh vào má Tần Lâm một cái, sau đó trước khi hắn phản ứng kịp đã cười khanh khách né ra, cất lên một chuỗi tiếng cười như chuông bạc.

Tần Lâm nhìn thân ảnh yểu điệu Thanh Đại, ngây người ra một hồi, cuối cùng tát vào mặt mình một cái thật mạnh:

- Ta, ta thật đúng là đần con bà nó!

Trời ơi, đánh mạnh quá, Tần Lâm đau tới mức nhe răng toét miệng.

-----------

- Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, chỉ thấy bạch y nữ hiệp tiến một bước xông lên, ngọc chưởng khẽ phất, trong phút chốc xuất hiện một cỗ kình phong đập vào mặt. Dâm tặc quát to một tiếng không tốt, cố gắng sử xuất Thiết Bản Kiều ngã ngửa về phía sau...

Ninh Tú cung, Thuận công công đang kể chuyện, Trịnh Trinh ôm Chu Thường Tuân, hai mẹ con nghe say mê ngơ ngẩn. Bọn cung nữ thái giám cũng vểnh tai lên nghe chăm chú, không buông tha bất nội dung kỳ đặc sắc nào, nếu như bọn họ có nguyệt phiếu và đề cử, chắc chắn sẽ dốc hết cho Thuận công công.

Cuộc sống trong cung khô khan nhàm chán, Tử Cấm thành lớn như thế đối với tần phi cùng cung nữ chẳng khác nào nhà ngục khổng lồ. Cho nên ai cũng thích xem tuồng, nghe đọc sách, nghe kể chuyện để giết thời gian.

Thuận công công đang kể câu chuyện Bạch Y Nữ Hiệp phổ biến nhất gần đây trong trà lâu quán rượu ở kinh sư, nói là gần đây trong kinh sư xuất hiện một vị nữ hiệp áo trắng võ công cao cường, đi vô ảnh tới vô hình, đặc biệt trừng ác dương thiện, bênh vực kẻ yếu. Bất kể tham quan ô lại lấn áp dân chúng hay là giang hồ bại hoại hạ cửu môn rơi vào tay nàng, không kẻ nào có được kết cục tốt lành. Cho nên dân chúng cảm niệm, trở thành chuyện được kể rộng rãi khắp nơi.

- Mẹ, mẹ, con muốn bạch y nữ hiệp!

Chu Thường Tuân làm ra động tác quyền đấm chân đá.

Trịnh Trinh cau mày, dỗ dành hài tử:

- Đây chỉ là chuyện, cũng không phải là thật, mẹ biết đi đâu tìm bạch y nữ hiệp cho con?

Thuận công công kể chuyện cũng không phải là bịa đặt, Thuận Thiên phủ nhận được không ít vụ án, bọn bộ khoái tỏa ra khắp nơi tìm kiếm, thế nhưng vẫn không tìm được bạch y nữ hiệp xuất quỷ nhập thần này.

- Trương Ty Lễ đến!

Thái giám trực nhật bên ngoài cung chợt lớn tiếng thông báo.

A, Trịnh Trinh đáp ứng một tiếng, tự có cung nữ thái giám dắt Chu Thường Tuân đi ra ngoài chơi đùa, những người không có nhiệm vụ nhất luật thối lui ra, chỉ còn lại Thuận công công.

Trương Kình tươi cười hớn hở tiến vào, gần đây bởi vì tranh quốc bản, Vạn Lịch sinh lòng chán ghét đám thanh lưu văn thần, thay đổi thái độ hết sức cất nhắc cựu đảng thanh lưu lúc ban đầu mới vừa lật đổ Giang Lăng đảng. Trương Kình nhân cơ hội động tay chân, môn đồ yêm đảng rối rít xuất động, lấy được ưu thế không nhỏ.

Bên nội đình vì được Trịnh Trinh ủng hộ, y đang ép người quá đáng khiến cho Trương Tiểu Dương nhường ra vị trí Đằng Tương tứ vệ, chạy trở về Ngự Dụng giám. Ngay cả đối thủ cũ Trương Thành cũng chỉ có thể cụp đuôi làm người, co đầu rụt cổ ở Ty Lễ giám, không dám tùy tiện lên tiếng.

- Tần Lâm ôi Tần Lâm, ngươi khổ cực bận rộn một phen vì ai, quay đầu lại chỉ là công cốc!

Trương Kình cười không khép miệng lại được.

Nhất cử nhất động bên trong Tử Cấm thành đều không qua được tai mắt vị Trương Ty Lễ này. Tần Lâm giả vờ một phen trước mặt Lý Thái hậu, giấu giếm được người khác nhưng không gạt được Trương Kình. Là Tần Lâm giúp cho Trịnh Trinh thoát khỏi quẫn cảnh, củng cố địa vị vững chắc hơn, là Tần Lâm nghĩ kế áp chế quan văn, khiến cho Cố Hiến Thành Dư Mậu Học phải thấp giọng xuống. Nhưng cuối cùng lại là Trương Kình từ giữa không trung nhảy ra, đưa tay hái được đào!

Phán đoán chính xác tình thế như vậy, quả quyết đưa ra quyết định như vậy, cuối cùng thu được ích lợi lớn nhất, Trương Kình thật sự cảm thấy vô cùng bội phục bản thân mình. Nghĩ đến lần này rốt cục tên Tần Lâm đáng ghét phải chịu thiệt thòi, bị mình đạp mạnh cho một cái, Trương Ty Lễ ngay cả nằm mộng cũng muốn cười, gương mặt âm trầm lạnh lẽo như người chết trở nên linh hoạt hơn rất nhiều.

- Lão nô thỉnh an Trịnh nương nương! Nương nương thiên tuế!

Trương Kình quỳ xuống, dập đầu thỉnh an Trịnh Trinh nghe bình bịch.

Trịnh Trinh chần chờ một chút, chưa nói đã cười:

- Trương Ty Lễ quá khách sáo, mau, mau dậy đi, tới chỗ bản cung không cần quá đa lễ như vậy.

- Nương nương thiên tuế, sớm muộn gì cũng là mẫu nghi thiên hạ, làm chủ nhân lục cung này, lão nô nên hành đại lễ.

Trương Kình nghiêm trang nói, sau đó mới từ dưới đất bò dậy.

Tuy rằng lời nói này nghe thật sự buồn nôn, nhưng lại rất hợp ý Trịnh Trinh, nàng cười khanh khách mấy tiếng:

- Nghe Trương Ty Lễ nói giống như người ta tổn hao tâm huyết muốn đoạt chức chính cung vậy. Nếu lời này truyền ra ngoài, bản cung thật sự gánh vác không nổi.

Trương Kình tỏ ra nghiêm trang nói:

- Ai nói nương nương gánh vác không nổi? Nương nương hiền lương thục đức, lại sinh ra được Hoàng thứ tử thông minh cơ trí, theo lão nô thấy hiện tại vị ở Khôn Ninh cung kia nên thức thời, thừa dịp sớm nhường vị trí lại, tránh cho bệ hạ đích thân động thủ, đến lúc đó càng khó coi hơn!

- Được rồi được rồi, Trương Ty Lễ ngươi thật là dẻo miệng, quạ đen cũng có thể bị ngươi nói thành phượng hoàng!

Trịnh Trinh cười một tiếng cho qua, ngược lại có chuyện nàng càng quan tâm hơn:

- Trương Ty Lễ được như mong muốn, tâm nguyện của bản cung lại chưa thành, ngươi đã bố trí bên ngoài thế nào rồi?

Trương Kình chắp tay một cái đáp:

- Nhờ phúc nương nương, hết thảy đều thuận lợi, bệ hạ dần dần xa cách với đám thanh lưu văn thần. Bọn chua lét Dư Mậu Học, Cố Hiến Thành lần trước bị nhục, khí thế giảm sút không ít, lão nô đã cài không ít người trung thành với nương nương nằm vùng ở vị trí thích hợp.

- Là người trung thành với Trương Ty Lễ ngươi phải không?

Trịnh Trinh như cười như không nhìn Trương Kình.

Trương Kình ung dung điềm tĩnh nói:

- Lão nô trung thành cảnh cảnh với bệ hạ và nương nương, thiên địa chứng giám, nhật nguyệt chiếu soi.

Trịnh Trinh gật đầu một cái:

- Thôi, bản cung không tranh miệng lưỡi với ngươi làm gì… Thật là có lỗi với Tần Bá gia, tương lai không cho phép ngươi tranh chấp với hắn, bất quá hiện tại bản cung còn…

Nói tới chỗ này, Trịnh Trinh muốn nói lại thôi, tuy rằng một chút tình cảm trước đó dù hết sức mơ hồ với Tần Lâm, còn chưa kịp mọc rễ nảy mầm đã bị chém đứt, sau đó lại bị nàng dùng lý do hiện thực thiêu sạch không còn để lại chút tro nào, nhưng giữa Trương Kình và Tần Lâm, đương nhiên là nàng nghiêng về phía Tần Lâm hơn.

Trịnh Trinh chiêu mộ Trương Kình, lại không bằng lòng vì vậy mà xa cách Tần Lâm, càng không muốn trở mặt thành thù cùng Tần Lâm. Vấn đề là chuyện nàng đáp ứng Tần Lâm cũng chậm chạp không thể làm được, nàng lo lắng Tần Lâm sẽ cho là mình trở quẻ, đi tới chỗ hoàn toàn quyết liệt.

Trương Kình rưng rưng lệ, biết địa vị mình ở trong lòng Trịnh nương nương vĩnh viễn không sánh bằng Tần Lâm, hâm mộ ghen tỵ vô cùng, không nhịn được gào thét trong lòng: không phải là nhà ta chỉ không có vật kia thôi sao…

Thái giám không nhân quyền...

Quan sát sắc mặt đoán ý của Trịnh Trinh được bảy tám thành, Trương Kình nghiến răng một cái, tiến tới thấp giọng:

- Lão nô có một kế sách, vừa có thể giúp cho nương nương thực hiện cam kết với Tần Bá gia, vừa có thể làm cho hắn thật lòng thật dạ ra sức vì nương nương!

-----------

Vào gần trưa hôm ấy Tần Lâm nhận được phong thư, phong bì màu vàng đất bình thường, bên trong là giấy Ngọc Bản hoa vàng xếp vuông vức, nét chữ nho nhỏ xinh đẹp rõ ràng là của nữ tử:

‘Cung thỉnh Tần tướng quân sau giờ Ngọ tới Tây Sơn Thiền Ứng tự một chuyến, sẽ làm tròn tâm nguyện của tướng quân, kết thúc trần duyên chưa dứt của tướng quân’, lạc khoản là ‘Tri danh bất cụ’.

Trịnh Trinh muốn giở trò quỷ gì đây… Tần Lâm thấy phong thư này cũng biết là do Trịnh Trinh viết. Hiện tại người khác đều gọi hắn là Bá gia, Đốc Chủ, chỉ có Trịnh Trinh thỉnh thoảng lại gọi theo cách xưng hô như lúc vừa quen biết, xưng hắn là tướng quân. Huống chỉ loại chữ trâm hoa nho nhỏ này xinh đẹp thật, nhưng hình thể cơ cấu lại kém xa không có uy nghiêm khí thế bằng chữ của Trương Tử Huyên, có vẻ như thông minh giảo hoạt, thật là chữ sao người vậy.

Lục Viễn Chí tay cầm thư tiến vào nở một nụ cười xấu xa, dáng vẻ bỉ ổi lộ rõ, hiển nhiên y đã mở thư ra xem. Không thể tùy tiện nhận được bất cứ thư tín gì cũng mang tới cho Tần Lâm xem, cho Đốc Chủ Đông Xưởng chúng ta là thư lại chuyên xử lý bản chương của Thông Chính Ty sao, tự nhiên phải kiểm tra trước đã.

Tần Lâm là Đốc Chủ Đông Xưởng, có lệnh bài xuyên cung, Trịnh Trinh ở trong cung cũng có thể gặp hắn bất cứ lúc nào, vì sao phải ước hẹn sau giờ Ngọ đi Tây Sơn Thiền Ứng tự gặp mặt?! Còn nói cái gì hoàn thành một tâm nguyện, liễu kết một đoạn trần duyên, mập mờ khó hiểu vô cùng.

Không cần nói cũng biết, đây là Trịnh nương nương đã động lòng xuân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK