Nếu như vận may kém cỏi một hai tháng vẫn chưa phá án, sẽ phải ăn ước chừng mấy trăm hèo, cặp chân bị đánh máu tươi đầm đìa, còn phải khập khễnh đi tra án.
Bộ khoái Ban Đầu bản châu họ Thôi, là một trung niên nam tử vóc người ngũ đoản tướng mạo không có gì nổi bật, nghe Tri Châu Trương Đại lão gia lập ra kỳ hạn, lập tức gấp đến độ đầu đổ mồ hôi.
Bên trong Kỳ Châu thành này có Nghi Vệ Ty Kinh Vương phủ cùng Bá Hộ Sở Cẩm Y Vệ, các nơi bên ngoài thành có năm Thiên Hộ Sở Kỳ Châu Vệ đóng quân, mặt sông Trường Giang lại có Giang Phòng Đạo cai quản. Ngoại trừ Bạch Liên giáo gan lớn tày trời, có tên thổ phỉ cường đạo nào có mắt như mù dám tới nơi này chịu chết? Luôn luôn thái bình vô sự, châu nha bộ khoái bắt đám giặc cỏ còn thích hợp, gặp gỡ vụ án nhân mạng lập tức trong lòng khiếp sợ trước ba phần.
Ánh mắt quét trên mặt mọi người một vòng, thấy vẻ mặt Tần Lâm thản nhiên dường như nắm chắc hết thảy mọi chuyện. Thoạt nhìn thái độ Trương Đại lão gia cùng Thạch Đại nhân đối với hắn không tệ, tráng ban Ngưu Đại Lực lại rất quen với hắn.
Thôi Bộ Đầu tình thế cấp bách trí sinh, bèn đi qua lắp ba lắp bắp nói:
- Ngưu Ban Đầu, ngươi có thể quen biết với vị Tần thiếu gia này ư? Tần thiếu gia hơn phân nửa biết rốt cuộc hung thủ vụ án này là người nào phải không? Đáng thương tiểu nhân bị cấp trên lập ra kỳ hạn, mắt thấy sắp sửa gặp nạn, kính xin Tần thiếu gia cứu tiểu nhân một mạng.
Lực chú ý của Thạch Vi cùng Trương Công Ngư cũng bị hấp dẫn vào người Tần Lâm
Trương Công Ngư là không thể hạ mình cầu người, bằng không y đã đi hỏi Tần Lâm từ sớm. Thạch Vi thân là Cẩm Y Vệ Bá Hộ cũng muốn xem thử, ‘Quý công tử’ tuổi còn quá trẻ này rốt cục có bản lãnh gì, dám quơ tay múa chân ở hiện trường án mạng? Theo như dáng vẻ nắm chắc mọi chuyện của hắn, chẳng lẽ đã xác định được hung thủ rồi sao?
Tần Lâm thấy lực chú ý của Tri Châu Đại lão gia cùng Cẩm Y Vệ Bá Hộ đều bị mình hấp dẫn, tuy rằng không để lộ ra ngoài mặt nhưng trong lòng mừng thầm, một phen biểu diễn của mình quả nhiên không tới nỗi diễn cho người mù xem.
Tứ dân triều Đại Minh là sĩ nông công thương, địa vị tối cao nhất thơm tho nhất chính là người đọc sách. Vì sao vậy? Bởi vì người đọc sách có thể làm quan.
Thanh lâu sở quán, quán rượu đổ trường bên trong Kỳ Châu thành hơn phân nửa có liên lạc cùng quan hoạn. Mà bá tánh bình dân giống như Lục Viễn Chí trong nhà mở hàng thịt, không có chỗ dựa về mặt quan trường, từ ba ban nha dịch đến sáu phòng thư lại rồi đến cẩm y quân dư, phàm là người có thể dính chữ quan một chút cũng có thể tới gõ đầu kiếm ăn. Chỉ cần gặp mặt mồm năm miệng mười, lập tức phải chắp hai tay dâng bạc.
Bất kể là muốn làm một phen sự nghiệp, hay là bảo vệ người bên cạnh, đều chỉ có làm quan mới có thể nở mày nở mặt. Tần Lâm biết rõ hy vọng không lớn còn muốn đi tiệm sách coi ghi chép về khoa thi Bính Tý chính là vì chuyện này, đáng tiếc, kết luận cuối cùng là đường này không thông.
Văn không được còn có võ, dĩ nhiên không phải làm võ tướng, triều Đại Minh trọng văn khinh võ, địa vị võ tướng cực thấp, cho dù là làm được biên quan Đại Soái đi Binh bộ cũng phải biết dòm trước ngó sau dập đầu đúng chỗ. Lương thảo binh mã còn phải nhìn sắc mặt của quan văn địa phương, không để ý phạm chút ít lỗi lại bị Ngự Sử nghe tin vạch tội, quả thật không dễ chịu chút nào. Còn nữa, Tần Lâm cũng không biết cỡi ngựa đánh giặc!
Hắn nhắm vào chính là Cẩm Y Vệ, thiên tử thân quân, Phi Ngư phục Tú Xuân đao uy phong lẫm lẫm, đương triều Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ Lưu Thủ Hữu dùng võ thần mà được sắc phong Thái Phó, uy vũ nhất thời, bằng vào bản lãnh trinh sát hình sự của mình, thăng chức bên trong hệ thống Cẩm Y Vệ sẽ dễ dàng hơn...
Án mạng phát sinh, vốn cho là chỉ có Tri Châu lão gia tới, không nghĩ tới Trương Công Ngư cũng ra sức lôi Thạch Vi tới, thật sự là buồn ngủ gặp chiếu manh. Hơn nữa vụ án vào lúc đầu đã trở nên phức tạp khó khăn, Trương Công Ngư bó tay hết cách, rốt cục phải gởi gắm hy vọng vào người Tần Lâm chỉ chỉ chỏ chỏ ở hiện trường.
Đến đây Tần Lâm cũng không giấu diếm úp mở nữa, chắp tay nhìn Trương Công Ngư, Thạch Vi nói:
- Đối với vụ án vãn sinh quả thật có mấy phần nắm chắc, bất quá lớn mật làm càn, còn phải xin hai vị Đại nhân thứ tội.
Trương Công Ngư nghe được câu này, mồ hôi cũng không chảy đầm đìa nữa, tim cũng không nhảy loạn, thật là niềm vui từ trên trời giáng xuống:
- Làm sao lại trách ngươi? Nếu có thể bắt được hung thủ, bản quan niệm A Di Đà Phật còn không còn kịp nữa là, làm bài vị trường sinh cho lão huynh cũng không quá đáng.
Tần Lâm nói lời cảm tạ, thầm nhủ trong lòng: muốn tìm một vai diễn phụ phù hợp, nhưng nhìn qua Trương Công Ngư, Thạch Vi là thượng quan không mấy thích hợp, Ngưu Đại Lực là một kẻ lòng dạ ngay thẳng, những người khác càng chưa quen thuộc, không thể làm gì khác hơn là hỏi Lục Viễn Chí bên cạnh:
- Mập, mới vừa rồi không phải chúng ta nói bảo kiếm này là hung thủ vì giá họa mới bỏ lại hiện trường sau khi giết người sao?
Vốn là Lục Viễn Chí thấy Tri Châu Đại lão gia cùng cẩm y Bá Hộ cũng có chút khiếp đảm, một mực núp ở góc tường, cũng không biết tại sao Tần Lâm vừa hỏi y liền lớn gan hơn, nói theo:
- Đúng vậy, thanh kiếm này là hung thủ vì để cho người ta tưởng lầm là đạo sĩ giết người, cho nên cố ý để lại nơi này, nhưng đến tột cùng ai là hung thủ đây?
Thiếu niên mập phối hợp rất tốt, Tần Lâm trong lòng hứng khởi:
- Là ai phát hiện bảo kiếm, phát hiện ở nơi nào, dường như trong chuyện này có uẩn khúc.
Thôi Bộ Đầu nghe đến đó ánh mắt sáng lên, vô cùng phối hợp lệnh cho mấy tên bộ khoái dẫn Ngưu Biển Mao cùng Trần Bì Tượng phát hiện thi thể tới, cũng lệnh cho bảo an địa phương giới thiệu tình huống căn bản hai người.
Trần Bì Tượng là một kẻ góa vợ hơn bốn mươi tuổi, cũng có một chiếc thuyền câu nhỏ giống như tuyệt đại đa số nam nhân trong thôn, dựa vào đánh cá mà sống. Bất quá y còn có tay nghề làm da thuộc tương đối khá, mượn đó dán đồ gia dụng, cho nên cuộc sống tương đối rộng rãi, nghe nói thỉnh thoảng đi vào kỹ viện hạ đẳng Kỳ Châu thành dạo chơi một chuyến.
Ngưu Biển Mao chừng hai mươi, thân cao thể tráng, tính khí cực kỳ nóng nảy, hàng năm đánh cá ở Kỳ Hà và Trường Giang, nổi danh quỷ lỗ mãng trong thôn.
Hai người này vừa tới, không ngoài dự liệu Trần Bì Tượng vóc người nhỏ thấp còng lưng, đôi mắt đảo liên hồi, thoạt nhìn có vẻ tinh minh khôn khéo của loại người làm ăn nhỏ. Ngưu Biển Mao làm cho Lục Viễn Chí lấy làm kinh hãi: không ai xa lạ, chính là thanh niên lỗ mãng cầm xoa kia!
- Ha ha, không phải là y giết người mới lạ!
Lục Viễn Chí cười lạnh, thấp giọng nói với Tần Lâm:
- Ngưu Biển Mao này sau khi giết người gài tang vật hãm hại, cho nên chạy nhanh nhất, trong lòng thầm nghĩ phải đuổi kịp thầy trò Uy Linh Tiên, y mới có thể thoát tội. Hừ hừ, y còn phát hiện hung khí, ta thấy chính là y để lại nơi này.
Tần Lâm cười cười, từ chối cho ý kiến, bảo hai người kia nói qua một lần quá trình phát hiện thi thể. Thì ra là Trần Bì Tượng đi qua bên ngoài viện, trong lúc vô tình từ cửa phên che một nửa nhìn vào trong, phát hiện Mã Đường thị ngã trong vũng máu. Y vừa định kêu lên, vừa lúc Ngưu Biển Mao cũng tới nơi này, hai người đồng thời đi gọi người trong thôn tới.
Lời nói của bọn họ hoàn toàn giống như lúc trước, từ Trương Công Ngư, Thạch Vi đến Thôi Bộ Đầu đều cẩn thận suy ngẫm lời nói này, cảm thấy cũng không có đầu mối gì.
Tiếp theo Tần Lâm lại hỏi quá trình phát hiện Thất Tinh Kiếm.
May là Ngưu Biển Mao nổi danh thanh niên lỗ mãng, thấy các đại nhân vật Tri Châu, cẩm y Bá Hộ đều ở đây, cũng không khỏi bất an trong dạ, cẩn thận kể lại:
- Ta đây vừa thấy thím Ba bị giết, liền cùng Trần Bì Tượng Trần thúc kêu to lên, chỉ chốc lát sau già trẻ lớn bé trong thôn kéo tới. Mọi người đều thi nhau nói buổi sáng có ba đạo sĩ ăn cơm ở Mã gia, chẳng lẽ là tặc đạo sĩ giết người hại mệnh?
- Trần thúc vỗ đùi, nói: Quan phủ tới đây ít nhất còn phải một canh giờ, chúng ta vào phòng tìm cẩn thận một chút, nói không chừng có thể tìm ra chứng cớ. Mọi người vào Mã gia, mạnh ai nấy tìm một gian phòng, ta đi sang Tây sương phòng. Vốn là lần đầu tiên đi vào nhìn lướt qua là không có phát hiện thanh bảo kiếm vứt đi này.
- Sau đó ta đau bụng đi nhà xí, khi trở về chợt nghe Trần thúc nói ‘Đông sương phòng không tìm được gì, ngay cả dưới giường cũng không có', đột nhiên ta nhớ tới còn chưa xem qua dưới giường. Lập tức ta đi tới Tây sương phòng xem dưới giường một chút, không ngờ rằng vật này nằm dưới giường, quả thật là trùng hợp…
Trong sân trong lúc nhất thời vô cùng yên tĩnh, không khí trở nên quỷ dị.
Nghe lời nói này, Trương Công Ngư như có điều suy nghĩ, Thạch Vi lại hơi nheo mắt lại, ánh mắt giống như đinh nhìn chằm chằm vào người Ngưu Biển Mao.
Thôi Bộ Đầu hắc hắc cười lạnh:
- Vốn là không có gì cả, nhưng ngươi đi ra ngoài tới nhà xí, kiếm lại ở đó, có phải thế không?
- Cũng không thể nói như vậy, lần đầu tiên ta không có nhìn xuống đáy giường...
Ngưu Biển Mao dứt lời đã cảm thấy không khí có vẻ khác thường, tất cả mọi người nhìn y giống như nhìn người chết. Nhất thời trong lòng y vô cùng sợ hãi, muốn lên tiếng thóa mạ, nhưng thân phận của những người trong sân này lại làm cho y không dám mắng ra lời.
Uy Linh Tiên nhổ toẹt xuống đất:
- Cái thá gì chứ, còn cầm xoa đuổi theo Đạo gia, thì ra chính là ngươi giá họa cho Đạo gia! Thái Thượng Lão Quân ở trên cao, sẽ cho ngươi sinh con trai không có mắt, à không, ngươi không có cơ hội sinh con trai, chờ khai đao vấn trảm đi!
Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử càng tỏ ra căm phẫn:
- Ta không có dụng chạm gì tới ngươi, kiếp trước không oán kiếp này không thù, vì sao ngươi lại vu oan cho chúng ta như vậy? Ôi chao, thật may là Thái Thượng Lão Quân linh nghiệm, cuối cùng làm cho trò bỉ ổi của ngươi trở nên vô ích như dã tràng xe cát, ngược lại tự hại mạng mình.
Thôi Bộ Đầu cười lạnh liên tục, móc trong xích sắt lòng ngực ra run lên loảng xoảng, chuẩn bị trói Ngưu Biển Mao lại.
- Chậm đã, không phải là ta...
Ngưu Biển Mao kinh hoảng khua loạn hai tay:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Thôi đại gia, ngươi không có lầm chứ?
Lục Viễn Chí cười ha hả nói:
- Tần ca cùng ta đã sớm hoài nghi ngươi, nói thật cho ngươi biết, mới vừa rồi Tần ca cùng Tiêu Ngọ Tác đã nghiệm ra, thanh Thất Tinh Kiếm này là sau khi giết người mới đâm vào trên thi thể một kiếm, mưu đồ giá họa cho ba vị đạo sĩ Uy Linh Tiên này.
- Người khác không phát hiện bảo kiếm, lại là ngươi phát hiện; lần đầu tiên không phát hiện, ngươi đi ra ngoài tới nhà xí, bảo kiếm chạy đến dưới giường Tây sương phòng. Bảo kiếm này không phải là ngươi mang tới, còn có thể tự mình mọc chân chạy được hay sao? Hung thủ giết người không phải là ngươi, chẳng lẽ là ta?
Ngưu Biển Mao bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, y là thanh niên lỗ mãng nổi danh trong thôn, tội giết người hại mạng chắc chắn là phải rơi đầu.
Y dập đầu với Ngưu Đại Lực hết sức đáng thương:
- Thập Thất thúc cứu mạng, Thập Thất thúc cứu mạng, thật không phải điệt nhi giết người, bọn họ lầm rồi...
Ngưu Đại Lực thở dài thật dài một tiếng, xoay người đi không muốn nhìn y.
Đầu đường thôn dân vây xem náo nhiệt, thấy tình cảnh như vậy bàn tán xôn xao, tỏ vẻ khinh bỉ:
- Không nghĩ tới Ngưu Biển Mao lại là kẻ mặt người dạ thú, con dâu Mã gia là thím Ba y, y cũng hạ thủ được sao?
- Ôi, thật là biết người biết mặt nhưng không biết lòng!
Ngưu Biển Mao nghe những lời bàn tán này, nhất thời toàn thân mềm nhũn, thân thể ngã ra đất mềm như bún.
- Đi thôi, có lời gì đi lên công đường nói!
Thôi Bộ Đầu run xích sắt nghe loảng xoảng, mấy vị bộ khoái như lang như hổ xông tới.
- Chậm đã!
Đột nhiên Tần Lâm lên tiếng ngăn cản
Tần Lâm giả điên giả dại biết màn kịch đến lúc này đã có hiệu quả tương đối, đã lưu lại ấn tượng sâu đậm cho Trương Công Ngư cùng Thạch Vi, giả bộ tiếp nữa ngược lại sẽ đi quá trớn.
Thôi Bộ Đầu sững sờ nhìn Tần Lâm, không biết vị công tử gia này còn có lời gì muốn nói.
Tần Lâm thấy Trương Công Ngư một mực cầm chiết phiến phe phẩy không ngừng, bèn đi lên thi lễ nói:
- Trương Đại lão gia, có thể mượn thanh chiết phiến này dùng một chút hay không?
Vụ án đã có manh mối, tâm trạng Trương Công Ngư cực tốt, lập tức đưa chiết phiến cho Tần Lâm:
- Nhãn quang lão huynh không tệ, cây quạt này còn là bút tích thật của Đường Bá Hổ, coi như cho ngươi. Nhìn nét chữ này như nước chảy mây trôi, rõ ràng khí tức tài tử, lại mang theo vài phần mưa khói Giang Nam...
Tần Lâm cũng không nói gì, cầm cây quạt đứng ở trước người Ngưu Biển Mao:
- Đứng lên, nam tử hán đại trượng phu, chút chuyện nhỏ đã bị dọa sợ đến mức này sao, đứng lên cho ta!
Ngưu Biển Mao vẻ mặt như đưa đám, lòng thầm nhủ: nói không chừng sẽ bị chém đầu, coi như chút chuyện nhỏ sao? Bất quá nghe trong lời nói Tần Lâm có ý tứ gì khác, y cũng không dám cãi, ngoan ngoãn đứng dậy.
Tần Lâm quay đầu hỏi:
- Tiêu Ngọ Tác, thân lão cao bao nhiêu?
Mặc dù trong đầu không hiểu, Tiêu Ngọ Tác vẫn thành thật đáp:
- Bốn thước bảy tấc (một thước sáu).
Tần Lâm lại hỏi Ngưu Biển Mao:
- Ngươi thân cao bao nhiêu?
- Năm… năm thước ba tấc (một thước tám).
- Tốt lắm...
Tần Lâm xếp chiết phiến lại đưa cho Ngưu Biển Mao:
- Ngươi cầm thanh chiết phiến này, xem nó như hung khí, từ từ đâm Tiêu Ngọ Tác, đâm vào sườn lão.
Mặt Ngưu Biển Mao cũng đã méo xệch đi:
- Thật sự không phải là ta giết người…
Ngưu Đại Lực nhìn ra mấy phần đầu mối, hùng hổ quát to:
- Tần thiếu gia bảo ngươi làm gì, ngươi cứ ngoan ngoãn làm theo là được, chắc chắn sẽ không hại ngươi!
Ngưu Biển Mao nghe vậy từ từ đâm chiết phiến về phía ba sườn Tiêu Ngọ Tác, vóc người y cực cao, Tiêu Ngọ Tác cũng là vóc người ngũ đoản, lần này chính là đâm nghiêng từ trên đi xuống, góc độ chếch xuống không nhỏ.