Hiện tại đang là tháng Giêng, địa khu Mật Vân ở vùng biên ải phía Bắc kinh sư gió rét thấu xương. Tuy rằng đứng cách nơi phát hỏa xa mấy trượng nhưng sức nóng ngọn lửa phát ra đã làm cho mặt người đỏ bừng. Khói đen thỉnh thoảng bị gió thổi bay ra ngoài khiến cho mắt những binh sĩ cứu hỏa đỏ lên, không ngừng lui về phía sau.
- Dương Triệu hạ thủ thật là tàn độc…
Từ Văn Trường vuốt râu dê hơi có vẻ động dung, lẩm bẩm nói:
- Lưu Lương Phụ cổ hủ mà chết, cũng một phần là vì lão đầu tử khích bác ly gián, có thể nói ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân vì ta mà chết.
Tần Lâm lại cười khành khạch:
- Chết rất tốt, không phải là chúng ta không cho y cơ hội, lúc ấy giao ra quyển sổ không phải không có chuyện gì sao? Lưu Lương Phụ lại cứng đầu như vậy, hừ hừ, y tự chuốc lấy diệt vong, có liên quan gì tới Từ tiên sinh chứ?
Tần trưởng quan chúng ta cũng là hạng người lòng dạ độc ác!
Nội bộ phe Dương Triệu vững chắc như tường đồng vách sắt, Tần Lâm vô kế khả thi, sở dĩ quyết định dùng kế ly gián khích bác chính là muốn cho Dương Triệu, Triệu Sư Thần cùng Lưu Lương Phụ cấu xé lẫn nhau, hắn mới có thể làm ngư ông đắc lợi.
Nếu như nói có cái gì ra ngoài ý liệu, đó chính là Dương Triệu cùng Triệu Sư Thần động tác quá nhanh, hạ thủ tàn độc, không ngờ rằng Từ Văn Trường mới vừa tiến hành kế ly gián rời đi, tiểu viện chỗ Lưu Lương Phụ đã dấy lên hỏa hoạn ngút trời.
Bất quá đối với Tần Lâm, điều tra hình sự vốn chính là sở trường, Dương Triệu không giết người thì thôi, một khi chó gấp nhảy tường dùng đến chiêu giết người diệt khẩu này, quả thật vừa đúng như hắn mong muốn.
Bất kỳ hành động cố gắng che giấu phạm tội nào, cũng sẽ cung cấp càng nhiều đầu mối hơn cho việc điều tra phá án.
Tần Lâm tràn đầy tự tin nhìn lửa cháy, ngọn lửa phản chiếu trong tròng mắt hắn nhảy múa lấp lánh, ánh mắt sắc bén dường như đã xuyên thấu ngọn lửa cùng khói dày đặc, dò xét chân tướng vụ án.
Từ Văn Trường cũng không phải thiện nam tín nữ gì, chẳng qua là làm người luôn có vài phần tình cảm, nghĩ đến mới vừa rồi Lưu Lương Phụ còn cùng mình chuốc chén chuyện trò, hiện tại quá nửa đã táng thân trong biển lửa, cho nên mới bùi ngùi cảm khái.
Hiện tại trở lại vụ án, lão lập tức phấn chấn tinh thần, âm thầm quan sát Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu, Tổng Văn Án Triệu Sư Thần đứng ở bên kia.
Tằng Tỉnh Ngô, Trương Tiểu Dương biết được Tổng Đốc phủ xảy ra hỏa hoạn, lập tức từ hành dinh Khâm Sai chạy tới, Dương Triệu đang phụng bồi hai người bọn họ nói chuyện, giả bộ làm ra dáng vẻ hết sức đau lòng, ôm đầu nói:
- Tằng Thị Lang, Trương công công, đây thật là tai bay vạ gió, lão phu thân mang trọng nhiệm biên phòng, ở Mật Vân nơm nớp lo sợ không dám có chút lười biếng, chẳng biết tại sao lại đắc tội với trời, gặp phải kiếp nạn lửa thiêu như vậy.
Tằng Tỉnh Ngô cùng Trương Tiểu Dương không biết đầu đuôi, cũng không biết trong đám cháy có người hay không, bèn dùng lời an ủi y vài câu.
Thích Kế Quang cũng từ dịch quán chạy tới, chỉ huy Thích Kim cùng mấy tên thân binh giúp đỡ cứu hỏa. Vị Đại Soái này biểu hiện hết sức tích cực ở trước mặt Tổng Đốc, thậm chí tự mình bưng nước xông lên trước nhất.
Tâm trạng Triệu Sư Thần cực tốt, nghiến răng nghiến lợi nhìn lửa cháy bừng bừng, trong lòng vui như mở hội, nghe Dương Triệu nói như thế liền nịnh nọt nói:
- Đông ông, theo học sinh thấy tuy rằng trận lửa này lớn thật, nhưng chỉ đốt hai ba gian phòng chỗ ở của Lưu tiên sinh lân cận Tổng Đốc phủ, cũng không có tổn thất gì quá lớn. Hơn nữa bên trong ngọn lửa rừng rực, bên dưới chính là đại địa, theo như quẻ tượng chính là thượng Ly hạ Khôn, Hỏa Địa Tấn. Quẻ này có nghĩa ‘Quang minh lỗi lạc, nương đồng loại để thăng tiến, hậu lễ phong phú, đại minh giao thiệp, tự chiểu minh đức’, có lẽ không bao lâu sau đông ông sẽ thăng thiên.
Ha ha, Dương Triệu cười khan một trận, lại cố ý nói:
- Hy vọng Triệu tiên sinh chúc lành ứng nghiệm, chỉ không biết Lưu tiên sinh có chạy thoát hay không, trong lòng lão phu vẫn hết sức bất an.
- Không phải vậy!
Từ Văn Trường cười khanh khách đi tới, lắc đầu thở dài nói:
- Triệu tiên sinh tuy học Kinh Dịch lại không nghiên cứu sâu xa. Viện này cháy ngọn lửa hừng hực, đúng là dấu hiệu của Ly Hỏa, nhưng dưới lửa lại không phải là đại địa, mà là nước do tuyết tan ra…
Quả thật như vậy, Tằng Tỉnh Ngô, Trương Tiểu Dương giương mắt nhìn, trong sân vốn ngưng đọng rất nhiều tuyết, bị lửa đốt đều tan thành nước, lại có binh sĩ tưới nước cứu hỏa, bên trên lửa cháy mãnh liệt, bên dưới rõ ràng là một đầm lầy.
Từ Văn Trường cố ý dừng một chút, lúc này mới cau mày nói:
- Cho nên đây là quẻ tượng thượng Ly hạ Khảm, Hỏa Thủy Vị Tế, có nghĩa ‘lửa quái ở trên nước, hai khí không giao nhau, mọi chuyện bất lợi, có trắc trở’. Dương Tổng Đốc, Triệu tiên sinh, hai vị hãy sớm chuẩn bị, cẩn thận coi chừng rơi vào khốn cảnh.
Thời này này người ta có mấy phần nửa tin nửa ngờ đối với Kinh Dịch âm dương, nghe Từ Văn Trường nói như vậy, sắc mặt của Dương Triệu lập tức trở nên hết sức khó coi, Triệu Sư Thần ặc ặc vài tiếng, rốt cục không tìm được lời giải thích phản bác Từ Văn Trường.
Tằng Tỉnh Ngô quan sát trận lửa, như có điều suy nghĩ.
Ầm một tiếng, nóc phòng bị đốt sập, cả phòng cũng sập xuống.
Tằng Tỉnh Ngô, Trương Tiểu Dương đều che mặt lui về phía sau hai bước.
Bụi mù tung bay bốn phía, Thích Kế Quang, Thích Kim tro bụi bám đầy đầu cổ vẫn hô gọi thân binh dập lửa, còn tích cực hơn binh sĩ Tổng Đốc phủ, chiến bào đã cũ trên người lão cũng bị ngọn lửa đốt cháy nám đen mấy lỗ.
- Thích Soái, không cần uổng phí sức lực...
Tần Lâm không nhịn được lên tiếng, kéo Thích Kế Quang lui về phía sau mấy bước:
- Lão ca phí sức dập lửa ở nơi này, nói không chừng người nào đó còn trông mong cho lửa cháy lớn hơn…
- Đâu có, đâu có, Khâm Sai Đại lão gia nói đùa...
Thích Kế Quang cúi đầu thật thấp, hiện trường bất kể Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu, Binh bộ Thị Lang Tằng Tỉnh Ngô hay là chưởng Nam Nha Cẩm Y Vệ Tần Lâm, lão không muốn đắc tội với bất cứ người nào.
Đáng thương cho Thích Đại Soái khả kính!
Triệu Sư Thần nghe Tần Lâm nói với giọng điệu chế giễu, mắt ong vò vẽ liếc liếc về phía Từ Văn Trường, lại nhìn nhìn Tần Lâm, cười hăng hắc thầm nhủ: trận lửa này đốt cho cả người lẫn nhà Lưu Lương Phụ thành tro bụi, cho dù là có quyển sổ kia cũng không còn manh giấy, còn nói lão tử có khốn cảnh gì chứ, các ngươi có thể tìm được chứng cớ sao?
Tiểu viện Lưu Lương Phụ ở bằng gỗ, sau lưng lại là kho cỏ khô dành cho ngựa, trận lửa này cháy chừng một canh giờ mới dập tắt được.
Hoặc có thể nói ngọn lửa đã đốt cháy hết tất cả, sau đó mới chịu tắt.
Không những tiểu viện Lưu Lương Phụ cháy thành đất bằng, mấy gian phòng lân cận Tổng Đốc phủ cũng gặp tai ương, thật may là được cứu kịp thời, thế lửa không có tiến thêm một bước lan tràn.
Không biết tung tích Lưu Lương Phụ, tất cả mọi người tại trường đều quan tâm không biết y có ở trong viện hay không, bèn nhấc chân tiến vào bên trong.
- Chậm đã!
Tần Lâm đưa tay ngăn lại, không cần suy nghĩ nói:
- Trừ Tằng Thị Lang, Dương Tổng Đốc, Trương công công cùng người của bản quan, những người còn lại nhất luật không cho phép đi vào, để tránh phá hư hiện trường!
Triệu Sư Thần là người thứ nhất nhảy dựng lên phản đối, giọng sài lang khó nghe hết sức:
- Dựa vào cái gì phải nghe lời ngươi? Đây là Tổng Đốc phủ đông ông!
Dương Triệu cũng muốn tương trợ, không ngờ Tằng Tỉnh Ngô nghiêm mặt, lạnh như băng nói:
- Khâm Sai phá án, Triệu tiên sinh không nên buông lời xằng bậy cản trở là hơn.
Dương Triệu, Triệu Sư Thần giật nảy mình, thấy Tằng Tỉnh Ngô không giống nói đùa, vội vàng ngậm miệng lại.
- Tần tướng quân, ngươi cứ việc thẳng tay phá án, bản quan tin tưởng bản lãnh phá án tập hung của ngươi...
Tằng Tỉnh Ngô nhìn về phía Tần Lâm chắp tay một cái, trong thần sắc toát ra một tia vui vẻ không dễ phát giác.
Đây cũng là nhờ tác dụng của phong thư mà Trương Tử Huyên ngụy tạo.
Tằng Tỉnh Ngô là nhân vật nòng cốt của Giang Lăng đảng, đế sư Thủ Phụ Trương Cư Chính chỉ đâu, Tằng Thị Lang liền đánh tới nơi đó, quả thật là một viên Đại tướng tiên phong dưới quyền Tướng gia.
Nếu Tướng gia quân đã nói sớm có giao phó đối với Tần Lâm, Chính Khâm Sai Tằng Tỉnh Ngô bèn tự động bãi bỏ vị trí chính của mình, hết lòng hết dạ phối hợp với Tần Lâm.
Huống chi Tằng Tỉnh Ngô lăn lộn quan trường đã lâu, là năng thần được trong ngoài triều công nhận. Khâm Sai phá án, Tổng Đốc phủ đột nhiên nổi lên hỏa hoạn, bản thân chuyện này cũng khiến cho y sinh lòng nghi ngờ đối với Dương Triệu, Triệu Sư Thần.
Tần Lâm hiểu được căn do, cũng nhìn Tằng Tỉnh Ngô chắp tay một cái, bất chấp nhiệt khí nóng bức vẫn còn một mình xông vào trước.
Bởi vì Lưu Lương Phụ thích thưởng thức cảnh tuyết, trong sân tích trữ rất nhiều tuyết trắng, cộng thêm mới vừa rồi cứu hỏa tưới nước, nước trên mặt đất sâu đến mắt cá chân, trên mặt nước còn nổi lơ lửng thật nhiều mảnh gỗ chưa cháy hết, có cả tạp vật cùng bụi bặm, dơ bẩn không chịu nổi.
Nhiệt độ nóng rực lưu lại trong không trung sau trận hỏa hoạn làm cho thân thể Tần Lâm nóng rực theo, giày bước trên mặt đất sũng nước, chân của hắn ngâm trong nước nóng.
Trương Tiểu Dương nắm lỗ mũi, có hơi không tình nguyện lội nước tiến vào theo, ngược lại Tằng Tỉnh Ngô vén vạt quan phục lên, không chút do dự lội nước vào trong cực kỳ nhanh nhẹn, có tác phong của năng thần dày dạn lão luyện.
Hỏa hoạn vừa rồi mang theo khói dày đặc hoành hành ngang ngược ở chỗ này, trên vách tường tiểu viện vẫn còn dấu vết lửa cháy. Lưỡi lửa bị gió thổi bạt in dấu nám đen như giương nanh múa vuốt, giống như một bức tranh trường phái trừu tượng của đời sau. Bất quá mũi ngửi mùi khét không ngừng nhắc nhở Tần Lâm đây là một hiện trường phạm tội.
Tằng Tỉnh Ngô, Trương Tiểu Dương cũng ngửi thấy mùi là lạ, nhưng dù sao bọn họ không quen thuộc, mùi này xen lẫn trong mùi khói dày đặc và mùi gỗ cháy khét càng thêm khó có thể phân biệt rõ ràng.
- Đây… đây là mùi con bà nó gì vậy?
Trương Tiểu Dương cau mày:
- Giống như mùi thịt chưng bị khét.
Cánh mũi Tần Lâm phập phồng, ra sức hít mạnh, phân biệt mùi khét quen thuộc đó, cuối cùng thở dài:
- Chư vị ngửi được mùi khét loại này cũng không phải là thịt chưng khét gì cả. Đó là… ta suy đoán bên dưới đống đổ nát sẽ tìm được thi thể cháy rụi.
Đây là mùi khét đặc trưng của protein cháy, nói chính xác là mùi thân thể con người bị đốt cháy. Tần Lâm vô cùng quen thuộc mùi này, hắn cơ hồ trăm phần trăm xác định trong trận hỏa hoạn này có một cỗ thi thể cháy đen.
Tằng Tỉnh Ngô nghe vậy thần sắc khẽ biến, sắc mặt Trương Tiểu Dương lập tức trắng bệch:
- Mẹ của ta ôi, Lưu Sư Gia ở phía dưới thật sao? Không được không được, nhà ta, nhà ta…
Nghĩ đến mới vừa rồi ngửi thấy chính là mùi thi thể cháy, Trương Tiểu Dương bước nhanh chạy ra ngoài, lập tức nôn mửa.
- Tằng Thị Lang thế nào?
Tần Lâm nhìn Tằng Tỉnh Ngô một chút.
- Không sao đâu...
Tằng Tỉnh Ngô cười khoát khoát tay:
- Lúc bản quan dẫn dắt đại quân tiêu diệt Đô Chưởng Man, cũng từng chứng kiến qua núi thây biển máu.
Tần Lâm gật đầu một cái, nhìn mặt đất lầy lội, vẫy vẫy tay với đám thân binh Hiệu Úy dưới quyền, bảo bọn họ tiến vào chỗ phòng ốc dọn dẹp đất đá vụn.
Sau khoảng thời gian tàn một nén nhang, đám Cẩm Y Hiệu Úy kêu lên:
- Trưởng quan, quả nhiên phía dưới có một cỗ thi thể cháy khét!
Thi thể nằm nghiêng ôm đầu gối co rút, lửa cháy làm cho toàn thân không còn nguyên vẹn, nhìn đâu cũng thấy một màu đen kịt, bên ngoài thân thể đã hoàn toàn thành than.
Vị trí đôi mắt thi thể là hai lỗ đen như mực, miệng há to như đang kêu lên. Trên thực tế là kết quả của cơ nhục bị nhiệt độ đốt nóng nên co lại, hơn nữa bởi vì đôi môi thoát nước héo rút, nên miệng há to lộ vẻ đặc biệt kinh khủng. Giữa những cơ quan tổ chức cháy thành than lộ ra hai hàm răng trắng hếu, dường như muốn cắn người khác, hận không được nuốt chửng hồn phách người sống vào trong bụng mình.
Cho dù là oan hồn dưới Uổng Tử thành nơi địa ngục, e rằng cũng không đáng sợ như cỗ thi thể chết cháy này.
Tằng Tỉnh Ngô cau mày, lúc y bình loạn người Bặc từng thấy qua núi thây biển máu không ít, thế nhưng nhìn thấy cỗ thi thể cháy này trong lòng vẫn giống như bị cái gì ngăn chận, buồn bực khó chịu hết sức.
Dương Triệu thấy bộ dáng thi thể ghê rợn như vậy, tự nhiên có tật giật mình, may là y lòng dạ độc ác, lúc này cũng không tránh khỏi biến sắc mặt.
Duy chỉ có Tần Lâm không né không tránh, cầm cây côn gỗ tới khều thi thể kia, thần sắc bình tĩnh như thường, thần thái chuyên chú thậm chí không chênh lệch với lúc thưởng thức danh họa của họa sĩ tài ba.
Đối với pháp y, mỗi một cỗ thi thể bị hại đều là một tác phẩm tội phạm đáng để nghiên cứu cẩn thận.
Tằng Tỉnh Ngô ở bên cạnh nhìn thấy kinh hãi vô cùng, trong lòng thầm nhủ ‘Tử không nói quái lực loạn thần’, đọc đi đọc lại câu này không biết bao nhiêu lần.
Nhìn lại Tần Lâm, ánh mắt Tằng Tỉnh Ngô toát ra vẻ bội phục trước đó chưa từng có: chuyện khác không nói, lòng can đảm như vậy quả thật còn hơn sắt đá.
Lúc Tần Lâm phá án, từ trước đến giờ không bị ngoại vật làm động, hắn đang dùng côn gỗ lật thi thể lại, mới vừa lật được một nửa chợt nghe sau lưng Trương Tiểu Dương nói:
- Tần trưởng quan, nhà ta không sợ, cùng lắm cũng chỉ là một cỗ thi thể đã chết cháy, chẳng lẽ nó còn có thể cắn nhà ta được sao?
Trương công công vừa nói vừa từ bên ngoài đi vào, cố ý nói chuyện lớn tiếng cho mình thêm can đảm.
Không nghĩ tới mới vừa tiến vào đã nhìn thấy Tần Lâm lật nửa bên thi thể lại, miệng đen như mực, lỗ hổng vị trí mắt đang nhìn về phía y, đôi môi cháy tiêu lộ ra hàm răng trắng hếu.
Cạch cạch cạch…
Hai hàm răng Trương Tiểu Dương va vào nhau lập cập, thân thể mềm nhũn lập tức ngồi bệt xuống mặt đất ướt sũng. Thích Kế Quang thấy vậy bèn đỡ y ra bên ngoài viện, bấm Nhân Trung, xoa huyệt Thái Dương cho y.
- Trời ơi, đó là người hay quỷ vậy?
Trương Tiểu Dương vẫn còn hồn bất phụ thể.