Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không Thanh Tử nhất thời cả người phát run, kéo Uy Linh Tiên một cái:

- Sư phụ, chúng ta chạy mau đi, nhất định là người nhà sáng sớm bị chúng ta lừa bữa cơm kia đuổi tới.

Vân Hoa Tử vẻ mặt đưa đám, đáng thương lắp bắp nói:

- Hỏng bét, đệ ăn no như vậy, muốn chạy cũng không chạy nổi!

Uy Linh Tiên nóng nảy, dứt khoát đặt mông ngồi phịch xuống đất:

- Năm cái bánh bao, ba chén cháo loãng, nửa miếng dưa muối, đáng để đại động can qua như vậy sao? Thôi thôi thôi, Đạo gia không đi, cứ mặc cho bọn họ đánh chết!

Không có tiền đồ… Lục Viễn Chí lộ vẻ khinh bỉ, xem ra thầy trò ba người này cũng đã quen ăn vạ.

Tần Lâm cười nói:

- Làm người làm đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây, nếu chúng ta gặp nhau chính là duyên phận, dù sao số lượng không lớn, ta thay ba vị trả cho bọn họ mấy văn tiền, cũng coi như xong.

Uy Linh Tiên nghe vậy trong lòng đại định, lần này lão làm bộ cũng chỉ chờ những lời này của Tần Lâm, liền cười hì hì từ dưới đất bò dậy.

Người đuổi tới càng ngày càng gần, đã có thể nghe rõ bọn họ kêu cái gì:

- Không nên để cường đạo giết người chạy thoát!

- Mũi trâu giết người cướp của, chạy đi đâu!

Má ơi! Không Thanh Tử cùng Vân Hoa Tử bị dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt, đây cũng không phải là bánh bao cơm cháo, mà là chuyện liên quan tới mạng người phải lên quan.

Uy Linh Tiên cũng không hoảng không vội vàng, trong lòng càng thêm đại định:

- Xem ra các ngươi không có tiền đồ chút nào, chúng ta làm không ít chuyện lừa gạt, nhưng đã bao giờ làm qua chuyện giết người hại mạng như vậy? Không cần lo lắng, nhất định là đám nhà quê này lầm rồi.

- Đại án nhân mạng ư?

Tần Lâm hứng thú lẩm bẩm, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn.

Lục Viễn Chí vô cùng cẩn thận kéo kéo vạt áo của hắn, hạ thấp thanh âm nói:

- Chúng ta có cần né tránh hay không? Mấy đạo sĩ này có thể là hung thủ giết người đó…

Tần Lâm lắc đầu một cái:

- Nhìn dáng dấp bọn họ... Không giống.

Đám người trên quan đạo từ phía Đông Nam đuổi theo kia hô to gọi nhỏ, nhìn dáng dấp hận không được bổ vài cuốc giết chết thầy trò Uy Linh Tiên. May là lão đạo sĩ lưu lạc giang hồ đã từng trải không ít, chân cũng có chút nhũn ra, về phần hai tên đồ đệ ngốc của lão đã bị dọa sợ tới nỗi ngay cả rắm cũng không đánh được.

Tần Lâm nhảy ra một bước, đưa ra hai tay cản hờ lại:

- Chậm đã, cho dù là hung thủ giết người cũng phải thẩm tra rõ ràng hãy nói, có câu nói chết không đối chứng, nếu thật sự đánh chết bọn họ, hung án các ngươi nói ngược lại trở thành món nợ hồ đồ.

Cảm thấy Tần Lâm nói rất có đạo lý, đám người kia liền chần chờ, hồ nghi không chừng nhìn bọn họ, hai tên người tuổi trẻ ăn mặc tục gia cùng ba tên đạo sĩ ở chung một chỗ, không biết là lai lịch thế nào.

Trong đó có một thanh niên lỗ mãng cầm xoa lắc cổ một cái, kêu gào rất lớn:

- Người này cùng một phe với tặc đạo sĩ, không nên bị hắn lừa gạt, đánh chết người thì đã sao? Mau đền mạng cho thím Ba ta!

Dứt lời thanh niên lỗ mãng này giơ xoa lên, cũng không biết nặng nhẹ tốt xấu bổ vào đầu Tần Lâm.

- Ngươi tìm chết!

Đúng lúc này giữa không trung vang lên một tiếng quát như sấm nổ, thanh niên lỗ mãng cả người rung lên, hai tay cầm xoa không vững, keng một tiếng rơi xuống đất.

Ngưu Đại Lực sải bước chạy tới như bay, sắc mặt có chút khó coi, mới vừa rồi y cất tiếng rống to, chấn động ai nấy lùng bùng lỗ tai.

Thanh niên lỗ mãng không hiểu vì sao, ấm ức nói:

- Ngưu thúc, tiểu tử này ngồi một bàn cùng tặc đạo sĩ, nói không chừng không phải là người tốt lành gì.

- Đúng vậy đúng vậy…

Mọi người mồm năm miệng mười phân giải. Bởi vì định kiến, bọn họ nhận định thầy trò Uy Linh Tiên là hung thủ, ghét lây cho rằng cả bọn Tần Lâm, Lục Viễn Chí cũng là người xấu.

Ngưu Đại Lực hừ mũi thật mạnh một tiếng, không để ý tới một đám hương thân, đi tới trước người Tần Lâm thình lình quỳ sụp xuống dập đầu, Tần Lâm muốn ngăn cũng không được.

Chúng hương dân cả kinh ai nấy trợn trừng mắt, ai cũng biết Ngưu Đại Lực mới vừa lên làm Ban Đầu tráng ban châu nha.

Tuy rằng trên danh nghĩa ba ban nha dịch là tiện dân, thật ra thì chỉ là con cháu không cho phép đi ứng khoa thi cử mà thôi, quyền lực trong tay quả thật không nhỏ. Ngưu Đại Lực thân là Ban Đầu, ngay cả hương thân bình thường đều phải kính y ba phần, vì sao lại quỳ xuống dập đầu trước mặt một người trẻ tuổi ăn mặc tầm thường như vậy?

Thanh niên lỗ mãng mới vừa nhặt xoa dưới đất lên, đột ngột buông tay ra làm cho xoa rơi xuống lần nữa. Lần này không may mắn như trước, rơi trúng vào mu bàn chân, đau tới nỗi nhe răng toét miệng ôm chân nhảy nhổm.

- Vị Tần huynh đệ này chính là tiểu thần y chữa khỏi cho mẫu thân ta!

Ngưu Đại Lực từ dưới đất đứng lên, nhìn về phía các hương dân hô to:

- Hắn là đệ tử tái truyền của Lý thần y, các ngươi nói hắn là đồng đảng giết người cướp của sao?

Lý Thời Trân hành y ở Kỳ Châu mấy chục năm, mỗi khi gặp ôn dịch tất đem hết toàn lực cấp thuốc chẩn tể, thật có thể nói là ban ân khắp cả một phương. Các hương dân nghe Ngưu Đại Lực nói như vậy, nhất thời địch ý giảm nhiều, nhưng vẫn tỏ ra vô cùng cẩn thận bao vây thầy trò Uy Linh Tiên, e sợ bọn họ nhân cơ hội chạy mất.

Thanh niên lỗ mãng kia không dám tranh luận với Ngưu Đại Lực, chỉ có thể cúi đầu lẩm bẩm:

- Vậy cũng không thể để cho thím Ba chết vô ích, ta thấy mấy người này lén lén lút lút...

Ngưu Đại Lực hung hăng trợn mắt nhìn y một cái, thanh niên lỗ mãng cuống quít rụt cổ lại lui về phía sau.

Tần Lâm lắc đầu một cái, hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có báo quan chưa?

Uy Linh Tiên cũng xúm lại, bày ra dáng vẻ cao thâm khó lường:

- Bần đạo tình cờ tâm huyết dâng trào, bấm ngón tay tính toán mạng mình hẳn gặp phải tai ương vô vọng, cho nên mới ở lại chỗ này chờ đợi ứng kiếp, sau khi rửa sạch ô danh sẽ tiếp tục vân du tứ hải. Cũng không biết án mạng cụ thể như thế nào, bần đạo cũng tiện bấm một quẻ, để xem hung thủ ở nơi nào.

- Lão tử thấy lão mũi trâu ngươi cũng không giống như người tốt lành gì!

Ngưu Đại Lực hung thần ác sát trợn mắt nhìn Uy Linh Tiên một cái, lão đạo bị dọa sợ đến lui về phía sau hai bước, lúc này y mới thần sắc ngưng trọng kéo Tần Lâm sang bên cạnh, tỉ mỉ kể lại án mạng xảy ra:

Xóa Loan thôn này là một ngư thôn bên bờ Kỳ Hà, buổi sáng vào khoảng khắc đầu tiên của giờ Tỵ (Khoảng 9h - 9h15 sáng), Trần Bì Tượng trong thôn đi ngang qua Mã gia, trong lúc vô tình phát hiện nữ chủ nhân Mã Đường thị nằm ở trong sân bất tỉnh nhân sự, dưới người đọng một vũng máu tươi, lại gặp ngư phu Ngưu Biển Mao cũng đi ngang qua, hai người bèn lên tiếng tri hô mọi người chạy tới.

Người trong thôn chất vấn, có người nói nhìn thấy sáng sớm hôm nay có ba đạo sĩ ăn cơm ở Mã gia, sợ là ba người này thấy tiền của nổi lên ý sát hại Mã Đường thị.

Cũng không lâu lắm Ngưu Biển Mao lại phát hiện bên trong phòng một thanh Thất Tinh Kiếm dính máu, các thôn dân nhất thời nhận định là đạo sĩ giết người, cho nên hai ba mươi tiểu tử cường tráng liền cầm vũ khí đuổi theo.

Ngưu Đại Lực vốn là ở nhà bận rộn tổ chức yến tiệc ăn mừng thăng chức, nghe nói chuyện này sợ hương dân ngu muội tự mình đánh chết hung thủ ngược lại gây ra đại sự án mạng, vội vàng bỏ lại tất cả mọi việc chạy nước đại một mạch, rốt cục đã kịp ngăn các hương dân trước khi bọn họ động thủ.

- Tần huynh đệ, ngài chữa bệnh là hảo thủ, nhưng đây là án mạng…

Ngưu Đại Lực xoa xoa tay, chần chờ hồi lâu mới tỏ vẻ do dự nói:

- Nhân chứng vật chứng đều có, theo như dáng vóc chính là ba đạo sĩ kia giết. Dù sao ngài cùng bọn họ cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần, ta thấy hay là cứ mặc kệ bọn họ.

Tần Lâm lắc đầu một cái, sở trường của hắn vừa khéo ngược lại với Ngưu Đại Lực, chữa bệnh bất quá cũng chỉ biết qua loa, bất quá chó ngáp phải ruồi mới gặp ca sốt rét của Ngưu thị, về án mạng ngược lại mới đúng sở trường của hắn.

- Vụ án này nghi điểm quá nhiều, nếu như ta không đi chỉ sợ sẽ xảy ra án oan, chớ có nói nhiều, dẫn chúng ta đi hiện trường xem một chút đi.

Ngưu Đại Lực bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là vừa lệnh tráng đinh trông coi thầy trò Uy Linh Tiên nghiêm ngặt, vừa phái người đi Kỳ Châu thành báo quan, còn mình dẫn bọn Tần Lâm đi tới hiện trường phát hiện án mạng.

Đột nhiên cuốn vào một đại án nhân mạng, gương mặt tròn trịa của Lục Viễn Chí tỏ ra mấy phần hưng phấn, cố ý hạ thấp thanh âm hơi có vẻ khàn khàn:

- Tần ca, ta thấy ba đạo sĩ này cũng không giống như hung thủ giết người.

- Ủa?

Tần Lâm cau mày lại.

Lục Viễn Chí cười ngây ngô mấy tiếng, tiếp tục nói:

- Ba thầy trò này, hai đồ đệ là ngu ngốc cũng không cần nói, sư phụ mặc dù giảo hoạt nhưng không giống hung thủ giết người hại mệnh. Bằng không hai tên đồ đệ đần thành sự không đủ bại sự có thừa đã sớm bị lão bỏ rơi, ta thấy bọn họ không có khả năng quá lớn là hung thủ giết người.

Tần Lâm gật đầu một cái, nói vắn tắt:

- Tiếp tục.

- Hôm nay Vạn Lịch gia ngồi long đình, Trương Tướng gia nắm triều chính, thiên hạ thái bình, hương dân dù nghèo cũng có chút bạc vụn, vài xâu tiền. Nếu thầy trò Uy Linh Tiên thật sự giết người, cướp tiền, vì sao ngay cả trứng gà, bánh nướng cũng không mua nổi…

Lục Viễn Chí càng nói càng hưng phấn, trên gương mặt mập thoáng hiện ánh sáng, siết chặt nắm tay ra sức vung lên:

- Theo ta thấy, tên Ngưu Biển Mao kia rất có vấn đề, lúc phát hiện án mạng có y, tìm được hung khí cũng là y, chẳng lẽ vốn chính là y gây ra án mạng?!

Nói xong, thật lâu cũng không nghe thấy Tần Lâm đánh giá, Lục Viễn Chí có vẻ bất an hỏi:

- Tần ca, ta nói như vậy có đúng không?

Tần Lâm mỉm cười lắc đầu một cái, vỗ vỗ bờ vai của y:

- Mập, hãy nhớ một câu, trước khi chưa cẩn thận khám xét hiện trường, cộng thêm thông qua thủ đoạn hỏi han điều tra toàn phương vị thu thập đầu mối, tất cả phân tích phán đoán đều là suy đoán không bằng không chứng, cũng có thể may mà đoán trúng, cũng có thể cách chân tướng sự thật mười vạn tám ngàn dặm.

Lục Viễn Chí nghe vậy im lặng, chợt toét miệng cười:

- Tần ca nói thật là lợi hại, kẻ không biết còn tưởng là huynh là thủ lĩnh nha môn bộ khoái Kỳ Châu chúng ta.

- Đúng rồi, đúng là nói như vậy...

Ngưu Đại Lực chợt vỗ đùi, khâm phục vạn phần nhìn Tần Lâm:

- Mới vừa rồi ta còn suy nghĩ xem đã nghe qua những lời này ở chỗ nào. Hiện tại Lục tiểu ca nhắc nhở mới nhớ, năm trước ta ở châu nha, một vị Hoắc Đương Đầu Đông Xưởng xuống tra án, ta đi theo lão gần nửa tháng, lão nhân gia nói cũng không khác bao nhiêu so với Tần huynh đệ.

Trong lúc bọn họ nói chuyện đã đi tới Xóa Loan thôn.

Ngư thôn này lưng tựa núi, mặt hướng ra sông, phong cảnh thanh nhã xinh đẹp, đáng tiếc mới vừa phát sinh vụ án giết người khiến cho phủ lên một bóng ma màu máu lên trên bề ngoài bình yên xinh đẹp của nó, ai nấy đều lộ vẻ kinh hoàng ngoài mặt.

Đến khi thấy thầy trò Uy Linh Tiên bị tráng đinh vây lại, các thôn dân nổi giận, giơ xoa, cuốc xẻng, đá… lên kêu đánh kêu giết. Nếu không phải Tần Lâm bảo Ngưu Đại Lực tìm cách ngăn cản, chỉ sợ chưa kịp quan phủ xét xử, thầy trò Uy Linh Tiên đã bị đập thành bánh thịt.

Đến lúc này, Không Thanh Tử, Vân Hoa Tử bị dọa sợ đến nỗi nửa câu cũng không thể nói ra, ngược lại Uy Linh Tiên đã từng trải không ít, vịt chết mỏ còn cứng:

- Tần thí chủ, đây gọi là 'Đường lớn không thông, Trọng Ni kẹt vì Trần Thái', bần đạo gặp kiếp này nhờ thí chủ ngài hộ trì mà không bị hương dân làm nhục, quả thật tiên duyên đã định...

Ách... Trọng Ni kẹt vì Trần Thái, lão nhân gia ngươi khẩu khí thật đúng là lớn, dám sánh mình với Văn Tuyên Vương Khổng lão phu tử đại thành chí thánh. Tần Lâm không thể làm gì khác hơn là lấy tay xoa trán, đối với da mặt dày của Uy Linh Tiên thật sự là bội phục như Trường Giang cuồn cuộn liên miên không dứt, lại như Hoàng Hà tràn lan một phát không thể thu thập...

Nhưng sau khi đến hiện trường án mạng, mỏ Uy Linh Tiên cũng không cứng nổi nữa, lão kinh hãi vô cùng nhìn thi thể nằm sấp dưới đất, vẻ mặt vô cùng kinh hãi nhìn chằm chằm một thanh Thất Tinh Kiếm dính không ít máu tươi, rõ ràng là pháp khí mà đạo sĩ thường mang theo bên người, thanh âm run rẩy mang theo nức nở:

- Thanh… thanh kiếm này không phải là của ta… con bà nó, có người hãm hại Đạo gia!

Thanh niên lỗ mãng đuổi theo trước tiên, xoay tròn thanh xoa trong tay kêu lên một tiếng, quát mắng:

- Thả lão ư, thanh kiếm nầy không phải là đạo sĩ các ngươi thường mang theo bên người sao? Vì sao trong nhà thím Ba ta lại có thanh kiếm này? Sáng hôm nay chỉ có ba tên đạo sĩ các ngươi đi qua Xóa Loan thôn ta, hung khí ở nơi này, không cho phép chống chế!

Uy Linh Tiên mặt xám như tro tàn, thân hình mềm nhũn ngã quỵ xuống chân tường, miệng lẩm bẩm:

- Làm sao có thể như vậy được? Vì sao Thất Tinh Kiếm lại ở chỗ này… đây không phải là kiếm của ta…

Có người nhìn thấy ba thầy trò bọn họ ăn điểm tâm ở nhà này, ước chừng sau nửa canh giờ phát hiện thi thể, còn ném Thất Tinh Kiếm dính máu ở hiện trường. Loại kiếm này thường là đạo sĩ dùng làm pháp khí, hơn nữa hôm nay chỉ có ba đạo sĩ đi qua Xóa Loan thôn...

Quả thật chính là chứng cớ hoàn mỹ không sứt mẻ, nhân chứng vật chứng đều có, một vòng lại một vòng. Bằng vào những chứng cớ này, thầy trò Uy Linh Tiên không thể làm gì khác hơn là chờ đại hình trong châu nha phục vụ, Hình bộ chu bút phê son đỏ, sau đó khai đao vấn trảm.

Tần Lâm lấy khăn tay bọc lấy tay mình, nhẹ nhàng cầm bảo kiếm kia lên quan sát.

Thấy một tên tiểu tử chưa lớn cầm hung khí làm lộn xộn hiện trường án mạng, có hương dân muốn nói cái gì, nhưng Ngưu Đại Lực trừng mắt, hương dân không thể làm gì khác hơn là nuốt lời lại trở về trong bụng, mặc cho Tần Lâm khám xét hiện trường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK