Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đương nhiên là gấp…

Tần Lâm khoái mã ra roi một mạch đưa Vĩnh Ninh về Tử Cấm thành, sau đó lập tức chạy tới Từ Ninh cung, khó khăn lắm mới chạy tới đúng lúc này, mới không bị vạch trần chân tướng.

Vĩnh Ninh phải đi như chạy tới nơi này, vốn là cặp chân bủn rủn không còn chút sức lực nào, không biết làm sao chỉ đành phải cắn răng chịu khổ, trong lòng không khỏi âm thầm oán trách Tần tỷ phu, vì sao đêm qua lại mạnh mẽ như vậy, thật là đáng ghét…

Đương nhiên trong oán trách cũng mang theo mùi vị ngọt ngào.

Lý Thái hậu vừa nhìn thấy nữ nhi, tâm trạng buồn bực lập tức tan biến, đứng lên vẫy vẫy tay:

- Con ta, tới đây cho mẫu hậu xem thử, sắc mặt có hơi đỏ, chẳng lẽ là gió rét, là phong nhiệt sao?

Đó là nhiệt, tối hôm qua trước hết lạnh vô cùng, sau nửa đêm lại biến thành mồ hôi chảy ướt lưng...

Sắc mặt Vĩnh Ninh càng đỏ hơn nữa, do dự đi tới, lạy phục xuống thỉnh an mẫu thân, thình lình hự một tiếng, thân thể ngã nghiêng sang bên.

Hai chân bủn rủn không còn chút sức lực nào, có một chỗ xấu hổ vừa đau vừa sưng. Vốn thân thể Vĩnh Ninh đã yếu, cố gắng đi như chạy đến nơi đây đã là cực hạn, lúc quỳ lạy không còn gắng gượng được nữa mới ngã xuống.

Ai bảo Tần Lâm ra tay quá nặng, không chiếu cố tới thân thể tiểu cô nương yếu ớt chẳng khác nào một đóa hoa.

Lý Thái hậu thình lình chộp lấy Vĩnh Ninh, sắc mặt đã thay đổi. Biết con gái không ai bằng mẹ, hôm nay gặp mặt đã cảm thấy nữ nhi có vẻ khác với trước kia, dường như mất đi thứ gì đó, lại như có thêm thứ gì đó. Nhìn lại dáng vẻ của nàng, Lý Thái hậu là người từng trải đã hiểu ra được bảy tám phần.

Phất tay một cái cho cung nữ theo hầu lui ra, trong cung thất lớn như thế chỉ còn lại hai mẹ con, Lý Thái hậu gằn giọng nói:

- Nghiêu Anh, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt của mẫu hậu nói cho ta biết, hắn là ai?

Mặt của Vĩnh Ninh đỏ giống như ráng chiều, hai tay vò vò vạt áo, chỉ là không nói tiếng nào, tuyệt không chịu khai ra Tần Lâm.

Nữ nhi ngu ngốc này… tên tiểu tử nào làm chuyện xấu như vậy!? Lý Thái hậu vừa tức vừa vội, chợt thoáng động trong lòng:

- Có phải Tần Lâm hay không?!

Vĩnh Ninh giật mình bưng kín cái miệng nhỏ nhắn, ngẩng đầu lên, thấy trên mặt mẫu hậu lộ ra dáng vẻ ‘quả nhiên là như vậy’.

- Mẫu hậu, tội toàn là do nhi thần, là, là nhi thần... câu, câu dẫn hắn!

Vĩnh Ninh quỳ sụp xuống, không ai ngờ rằng Vĩnh Ninh hết sức thẹn thùng lại có thể nhẫn nhịn nói ra hai chữ câu dẫn như vậy.

Lý Thái hậu vừa đau lòng vừa dở khóc dở cười, vuốt ve đầu nữ nhi, buồn bã nói:

- Là hắn, mẫu hậu cũng biết là hắn! Đã như vậy...

-----------

Vĩnh Ninh bất ngờ trở lại trong cung lúc Lý Thái hậu triệu kiến, không khí quỷ dị bên trong Tử Cấm thành chẳng những không tiêu tan, ngược lại trở nên càng thêm quỷ dị.

Hai chú cháu Trương Kình và Trương Tiểu Dương thở phào nhẹ nhõm thật dài, xem ra chuyện Vĩnh Ninh đi trắng đêm không về cũng không bị vạch trần, Tần Đốc Chủ sẽ không rơi đài, tạm thời Trương Ty Lễ vẫn chưa có cơ hội động thủ với bọn họ.

Bất quá cô nam quả nữ ở trong băng thiên tuyết địa cả đêm, thân thể Vĩnh Ninh yếu ớt còn có thể khỏe mạnh như thường trở lại Từ Ninh cung, rốt cuộc bọn họ sưởi ấm thế nào? Chỉ sợ có một số việc cũng không thể nói cho người ngoài biết.

Nếu tra cứu tới cùng, thật ra là một tai họa ngầm không nhỏ.

Không giống với chú cháu Trương Thành vội vàng bôn tẩu cứu viện Tần Lâm, Trương Kình ngồi yên ở Ty Lễ giám nhận tin tức. Trong khoảnh khắc biết được Vĩnh Ninh trở về cung, Trương Ty Lễ vốn đang ung dung nhàn nhã uống trà, tay y đột nhiên run lên một cái, cả chung trà rơi xuống, lá trà nước trà ướt dầm dề tưới vào ngực.

Vĩnh Ninh kịp thời trở về cung, có nghĩa kế hoạch lần này của y hoàn toàn tan tác. Không những không thể nhất cử đánh ngã Tần Lâm, mà còn bại lộ lá bài tẩy của mình ở trước mặt Trịnh Trinh. Nếu như Tần Lâm rơi đài, mưu cầu phế trưởng lập ấu của Trịnh Trinh cũng chỉ có thể lựa chọn hợp tác với Trương Kình, bây giờ Tần Lâm bình an vô sự, nàng có thể triển khai trả thù đối với hành động của Trương Kình trước đó hay không?

Cho tới chốc lát sau, Chử Thái Lai chật vật chạy về bẩm báo tình huống thương vong thảm trọng của đám cao thủ đại nội, cùng với tin tức giáo chủ Ma giáo Bạch Sương Hoa hiện thân tương trợ Tần Lâm, cũng không thể làm cho Trương Kình khiếp sợ hơn.

Trương Ty Lễ vỗ bàn, oán hận nói:

- Không trách, không trách họ Tần phá nhiều vụ án yêu phỉ Ma giáo như vậy, thì ra hắn đã sớm cấu kết với giáo chủ Ma giáo, e rằng chỉ là diễn trò cho triều đình xem!

Chử Thái Lai ngược lại thở phào, thấy Trương Ty Lễ không có ý trách tội mình vội vàng phụ họa:

- Trương Ty Lễ anh minh! Thuộc hạ thấy giáo chủ Ma giáo kia cùng Tần tặc có vẻ rất không minh bạch, hơn phân nửa đã sớm thông gian với nhau.

Trương Kình sửng sốt, tiếp theo muốn khóc lớn một trận, ngay cả giáo chủ Ma giáo cũng giúp đỡ Tần Lâm, vì sao ta xui xẻo như vậy… Không phải là thiếu tiểu đệ đệ thôi sao, thật quá khi dễ người khác!

Nhưng bây giờ cho dù là Trương Ty Lễ biết Tần Lâm có cấu kết với giáo chủ Ma giáo, cũng không tìm được chứng cớ rõ ràng. Chẳng lẽ còn có thể khui ra chuyện những cao thủ đại nội dũng sĩ doanh này đi ra ngoài hãm hại Công chúa, kết quả bị đánh cho tơi bời hoa lá, ôm đầu máu chạy về sao?!

Càng thêm cấp bách là rất có khả năng y phải đối mặt với sự trả thù của Trịnh Trinh.

Trên thực tế Trương Kình chơi Trịnh Trinh một vố, rốt cục vẫn không thể được như ý. Trịnh nương nương tranh đoạt nghiệp lớn có đồng minh Tần Lâm này đã chứng minh có thể tin được, có thể vứt bỏ Trương Ty Lễ hay không là chuyện không cần phải suy nghĩ.

Nghĩ đến vấn đề này, Trương Kình hết sức đau đầu nhức óc, y phiền não vò đầu bứt tai, đi qua đi lại trong phòng liên tục, mới vừa rồi mơ mơ hồ hồ tựa hồ nhớ lại chuyện gì, lại bị Chử Thái Lai làm cho quên mất… Trời không tuyệt đường người, đột nhiên y vỗ trán một cái:

- Đúng rồi, Tần Lâm cấu kết với giáo chủ Ma giáo, như vậy trước đó hắn phá vụ án Tôn Hoài Nhân thật giả khiến cho Vương nương nương thất sủng...

Trong khoảnh khắc trong lòng Trương Kình Trương Ty Lễ lão gian cự hoạt đã có mưu kế.

Sau đó y sải bước đi Ninh Tú cung, cố ý không lau mồ hôi, để cho mồ hôi đầm đìa trên trán, tới thỉnh an Trịnh nương nương.

Trịnh Trinh cũng không hề trách cứ Trương Kình, ngược lại dịu dàng an ủi y, bảo y tiếp tục ra sức cho mình. Không hề nhìn ra rằng trước đây không lâu nàng từng vô cùng hối hận và căm phẫn khi biết mình bị Trương Kình gài bẫy, đồng minh Tần Lâm rất có khả năng rơi đài.

Trịnh Trinh mỉm cười nói:

- Bản cung cũng biết ân oán trước đây giữa Trương Ty Lễ và Tần Bá gia. Hiện tại nếu đã ra sức cho bản cung, sau này phải hiệp lực đồng tâm, bỏ qua hết thảy chuyện trong quá khứ.

- Lão nô nhất thời hồ đồ, nương nương khoan hồng độ lượng, sau này lão nô ắt sẽ hòa hợp với Tần Bá gia, ra công khuyển mã vì nương nương.

Trương Kình cảm kích rơi nước mắt, vỗ ngực biểu lộ trung thành.

Thuận công công bên cạnh thấy vậy không khỏi âm thầm lắc đầu khinh bỉ. Thật sự hiệp lực đồng tâm sao, chỉ sợ ngươi không làm được, Tần Bá gia cũng không chịu…

Nhưng nương nương là có ý gì… Thuận công công suy đoán tâm ý chủ nhân mình, không tìm được đầu mối gì, chỉ có thể cho rằng nàng muốn bắt chước thuật chế hành của Vạn Lịch, làm cho Tần Lâm và Trương Kình cố gắng tranh tiên vì tranh đoạt nghiệp lớn.

Có thật như vậy không?!

Trịnh Trinh ôn tồn khuyên giải, Trương Kình cảm kích vô cùng, ra vẻ trung thành. Nhưng trong lòng hai người đều rất rõ ràng, e rằng từ nay về sau giữa hai bên chỉ có thể là mấy chữ: bằng mặt mà không bằng lòng.

-----------

Sau khi Tần Lâm hồi kinh, mấy ngày đầu coi như tiêu sái.

Từ Tân Di xa xa nhìn thấy Bạch Sương Hoa phi thân rời đi, chỉ cho là đêm qua ba người nàng cùng Tần Lâm, Vĩnh Ninh ở chung một chỗ, không hề nghĩ tới chuyện khác, còn cảm thấy hết sức xấu hổ vì trước đó nghĩ oan cho Bạch Sương Hoa đã bắt Vĩnh Ninh đi.

Nghĩ đến là Bạch Sương Hoa cứu phu quân và biểu muội, Từ Đại tiểu thư vốn có mười phần ghen tuông cũng chỉ còn lại ba phần. Nàng do dự hồi lâu, lặng lẽ véo vào eo lưng Tần Lâm, nhăn nhó nói:

- Hay là chàng xin lỗi với nàng ấy thay thiếp?

Ngưu Đại Lực và Lục Viễn Chí đứng cách đó không xa nghe vậy đều cười nghiêng ngả. Từ phu nhân thật sự quá thành thật, Tần ca đi nói lời xin lỗi với Bạch Đại giáo chủ chẳng khác nào sói đi chúc Tết gà.

Thế nhưng Tần Lâm lên mặt kẻ cả nói:

- Muốn đi thì nàng đi đi.

Sắc mặt Từ Tân Di có hơi đỏ lên:

- Ôi chao, thật là khó xử, chàng đi thay thiếp đi, bằng không tương lai gặp mặt sẽ vô cùng xấu hổ…

Bốn chữ ‘tương lai gặp mặt’ này mang ý nghĩa hết sức sâu xa.

Đừng nói Tần Lâm đang cười thầm trong bụng, ngay cả Vĩnh Ninh bên cạnh cũng đang âm thầm nghĩ ngợi: biểu tỷ lão nói ta đần, ta thấy nàng còn đần hơn cả ta. Ôi, trước kia không nhìn ra tỷ phu giảo hoạt như thế, tương lai... Ôi, Vĩnh Ninh ơi Vĩnh Ninh, ngươi và hắn sẽ có tương lai sao?

Không thể trách tiểu cô nương tham lam, nữ tử đang yêu lúc nào cũng hy vọng lấy được nhiều hơn.

Nhưng dù sao cũng là Trưởng Công chúa triều Đại Minh, thân muội muội một mẹ đồng bào của đương kim Vạn Lịch, dù Tần Lâm và nàng tâm đầu ý hợp luyến ái thế nào, cũng không phải tùy tiện là có thể chung sống được.

Từ Tân Di vẫn chẳng hay biết gì, cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử khoái mã ra roi đưa Vĩnh Ninh trở về cung, còn về trước cả bọn Chử Thái Lai.

Ngày hôm qua Đạp Tuyết Ô Chuy chở người giả bện bằng cỏ khô chạy đi không xa, vẫn loanh quanh gần đó, Tần Lâm không tốn bao nhiêu công phu đã tìm được nó. Hắn về nhà báo bình yên, Trương Tử Huyên đang dỗ con ngủ trưa không thèm nhìn hắn lần nào, nhìn qua dường như không hề lo lắng cho Tần Lâm.

- Người tốt sống không lâu, gieo họa di ngàn năm, cho nên mạng Tần huynh rất lớn, cũng chỉ có Từ Đại tiểu thư tính tình nông cạn mới lo lắng cho huynh mà thôi.

Trương Tử Huyên mím môi cười nhẹ nhàng, chợt lấy tay vỗ trán, làm ra vẻ bừng tỉnh ngộ:

- Không đúng, hẳn là nàng lo lắng cho Vĩnh Ninh, hoàng hoa khuê nữ đi chung với huynh như vậy, ngay cả tiểu muội cũng rất lo lắng!

Dường như lấy phải lão bà quá thông minh không phải là chuyện tốt gì, tỷ như thiên kim tướng phủ...

Dưới ánh mắt quan sát của Trương Tử Huyên, Tần Lâm có cảm giác như mình bị lột trần y phục, vội vàng cười lúng túng, nói muốn thay Từ Tân Di đi tìm Bạch Sương Hoa nói lời xin lỗi.

Trương Tử Huyên nhẹ nhàng nói:

- Nói xin lỗi phải có thành ý, có lẽ tối này Tần huynh không về phải không?

Chân Tần Lâm vấp phải ngưỡng cửa, thiếu chút nữa ngã quỵ, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt.

Hừ, Trương Tử Huyên bĩu môi, rốt cục không nhịn được phì cười một tiếng...

Trở về ta sẽ thu thập nàng! Tần Lâm thầm thề trong lòng, bất quá bây giờ còn có một vị giai nhân chờ hắn ‘Nói xin lỗi’, không thể làm gì khác hơn là tạm thời bỏ qua cho Trương Tử Huyên, lặng lẽ chuồn đi Trấn Thủy Quan Âm am.

Trên giường trong sương phòng trong am, Bạch Sương Hoa đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, hai tay chắp trước ngực thành hình hoa sen nở rộ, hai mắt băng hỏa đan xen nửa mở nửa khép, sắc mặt xinh đẹp không buồn không vui, diệu tướng đoan trang thánh khiết.

Nếu là tín đồ thành kính thấy bộ dáng nàng như vậy, e rằng sẽ lập tức quỳ xuống hành lễ.

Đáng tiếc người tới là một Tần Bá gia chuyên môn đốt đàn nấu hạc, tên này vừa tiến vào phòng cũng lấy làm kinh hãi, tiếp theo liền cười xấu xa lên

Bạch Sương Hoa không để ý tới, Tần Lâm cũng không giận, vừa đóng cửa lại đã cười hề hề xông tới, hôn mấy cái lên gương mặt phủ một lớp sương lạnh của nàng, sau đó không khách sáo chút nào thò móng vuốt sói vào ngực mỹ nhân.

Đáy lòng hắn có suy nghĩ tà ác muốn xúc phạm.

Bạch Sương Hoa cố nhịn quấy rầy, cắn răng nói:

- Ai cho ngươi vào? Đi ra ngoài! A...

Tiếng a cuối cùng là do Tần Lâm đã sờ đến đỉnh ngọc nữ phong, bóp mạnh một cái, khiến cho giáo chủ tỷ tỷ không nhịn được a lên thành tiếng.

Tần Lâm ghé vào bên tai nàng, vừa thổi hơi nóng vừa cười xấu xa:

- Nếu thật sự tức giận, Bạch tỷ tỷ cũng không sẽ ở lại chỗ này chờ ta.

- Hừ, tên háo sắc bại hoại đáng ghét, ai thèm chờ ngươi tới?

Bạch Sương Hoa thở dốc càng ngày càng nhanh, bộ ngực cao vút phập phồng lên xuống gương mặt, thật căng thẳng đã hiện ra sắc đỏ ửng mê người.

Tần Lâm ôm người ngọc vào trong ngực, sờ loạn từ trên xuống dưới:

- Hắc hắc, ta chính là giặc hái hoa!

- Có dâm tặc, bạch y nữ hiệp cứu ta...

Bạch Sương Hoa kêu thật nhỏ, sau đó cũng không kềm được nữa, u oán liếc Tần Lâm một cái, cười lên khanh khách.

Ánh mắt Tần Lâm sáng lên, bắt đầu chơi trò giặc hái hoa nghịch tập bạch y nữ hiệp.

Ngay đêm đó, Tần Lâm ở lại Trấn Thủy Quan Âm am, bạch y nữ hiệp uy chấn kinh sư mặc tình cho tiểu dâm tặc này giày xéo.

Đáng tiếc cuộc sống tiêu dao không quá hai ngày, vào một buổi chiều Từ Tân Di ở trong vườn hoa thưởng tuyết, bị gió lạnh thổi đến cuối cùng nghĩ ra vấn đề: nếu như Bạch Sương Hoa tìm ra Tần Lâm và Vĩnh Ninh vào ngày đầu, vậy ba người cần gì qua đêm giữa trời tuyết lạnh như vậy?! Nếu như vậy, ngay đêm đó cũng chỉ có Tần Lâm và Vĩnh Ninh trong động!

Ánh mắt trong suốt của Thanh Đại lộ đầy mê hoặc:

- Ủa, trong động lại không thể nổi lửa, băng thiên tuyết địa, không nói Tần ca ca, thân thể Vĩnh Ninh muội muội vốn yếu ớt, gió thổi cũng bay, nàng lấy gì sưởi ấm?

Nói tới chỗ này, nữ y tiên giật mình bưng kín cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt nhìn về phía Tần Lâm nói rõ nàng đã biết đáp án.

Địa động không thể đốt lửa, vậy làm sao có thể sưởi ấm?!

Từ Tân Di xoa xoa tay, không có hảo ý làm bộ nhìn chăm chú trêu đùa con trai Tần Trạch, thật ra thì trong lòng đang đay nghiến Tần Lâm: nói thật sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.

Trương Tử Huyên lắc đầu một cái vô cùng đen tối, Tần huynh, tiểu muội không nói gì hết...

- Ta khai thật, ta nói hết!

Tần Lâm giơ lên cao hai tay tỏ vẻ đầu hàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK