Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Lâm và Trương Tử Huyên chào đón ở khách sảnh, Doãn Tân Thương rửa mặt trở lại, thấy Trương Tử Huyên không rời đi, Tần Lâm cũng không có ý tứ gì khác, trong lòng lập tức hiểu rất rõ ràng.

Tần Lâm còn trông cậy vào thiên kim tướng phủ ra mưu tính kế thay hắn, nên không muốn Doãn Tân Thương tị hiềm chuyện một thân hai chủ. Chúng ta phu thê một thể, chẳng phân biệt với nhau!

Doãn Tân Thương uống một hớp trà, thấm cổ họng khô khốc, sau đó nhìn Tần Lâm vái chào tới đất:

- May mà không nhục mệnh, quả nhiên học trò có thu hoạch ở Tây Diêu trấn.

Thì ra Trương Tử Huyên lệnh cho Doãn Tân Thương, Du Thất đi Tây Diêu trấn dò xét xem Trương Doãn Linh có thật sự dùng xe vận chuyển vũ khí cấm hay không. Doãn Tân Thương dùng ống nhòm quan sát thấy thợ thuyền ở đó có một số người có vẻ giận dữ không cam lòng.

Sau đó y kể lại chuyện này với Tần Lâm, với trực giác nhạy bén của hắn lập tức phát hiện ra cơ hội phá án, bèn lệnh cho Doãn Tân Thương dẫn người lẻn về Tây Diêu trấn, tìm vài tên thợ xem có thể tìm được đột phá khẩu hay không.

- Có một tên gọi là Hoắc Thiết Sơn, rất có khả năng giúp được chúng ta lật đổ Thiếu Sư phủ.

Doãn Tân Thương nói tới chỗ này dừng một chút, dưới ánh mắt thăm dò của Tần Lâm và Trương Tử Huyên, y thở dài:

- Cũng phải nói đây là một người mệnh khổ.

Hoắc Thiết Sơn là cai thợ rèn có tư cách cao nhất ở Tây Diêu trấn, Thiếu Sư phủ bèn dùng lễ vật ngàn vàng mời y tới quản lý thợ rèn công trường. Nhận tiền của người phải làm việc cho người, Hoắc Thiết Sơn xử lý chuyện công trường đâu vào đấy, một lòng một dạ đi theo Trương Doãn Linh. Đối với chuyện công trường sản xuất vũ khí cấm, từ trước tới nay y vẫn mắt nhắm mắt mở. Theo y thì:

- Chúng ta không bán những thứ này cũng có người khác bán, ta nhận lễ vật của Thiếu Sư phủ, không ăn lương của Hoàng thượng, không cần để ý quá nhiều!

Hoắc Thiết Sơn có con trai, con nhà thợ rèn đương nhiên không thể nào đi học thi Tiến Sĩ, ngược lại có được một thân sức lực khỏe mạnh, từ nhỏ đã thích chơi đao múa gậy. Đến năm hai mươi tuổi được Hoắc Thiết Sơn nhờ Thiếu Sư phủ gởi vào Vạn Toàn Hữu Vệ Tuyên Phủ làm một tên Bả Tổng.

Đứa con trai này của y cũng rất có tài, lại có Thiếu Sư phủ làm chỗ dựa, mấy năm qua đã lên tới Du Kích Tướng quân, Hoắc Thiết Sơn cũng nở mày nở mặt.

Không ngờ rằng trong một trận chiến mai phục ở biên quan, con trai Hoắc gia lực chiến mà chết, huynh đệ biên quân liều chết đoạt lại thi thể. Hoắc Thiết Sơn và vợ mình ngàn dặm bôn ba đi nhận thi thể con trai mang về quê nhà chôn cất, kết quả suýt chút nữa chết vì tức nghẹn: con trai y trúng tên mà chết, cán tên gãy rời, đầu mũi tên còn cắm xuyên qua áo giáp vào trong thịt, rút ra hàn quang sáng chói. Hoắc Thiết Sơn liếc mắt nhìn qua lập tức nhận ra là sản phẩm do công trường mình sản xuất.

Nghe Doãn Tân Thương kể ra tao ngộ của Hoắc gia, Trương Tử Huyên im lặng không nói, thầm nhủ Hoắc Thiết Sơn tuổi già mất con như vậy quả thật hết sức đáng thương. Nhưng y làm trành cho hổ giúp Trương Doãn Linh, quả thật rất đáng hận. Đúng là người đáng thương cũng có chỗ đáng hận, mà Thiên Đạo tuần hoàn báo ứng chẳng sai, báo ứng này là vô cùng thảm khốc.

Tần Lâm khẽ nhướng mày:

- Như vậy tên Hoắc Thiết Sơn này là vì mất con mới bằng lòng hợp tác với chúng ta, đối phó chủ nhân Thiếu Sư phủ của y ư?

- Chúa công, nếu đơn giản như vậy thì quá tốt.

Doãn Tân Thương lắc đầu một cái.

Phu thê Hoắc Thiết Sơn mất con, oái oăm ở chỗ mũi tên giết con mình xuất phát từ công trường của y. Lão thê y thứ nhất không chịu nổi trường đồ bạt thiệp, thứ hai suy sụp vì cái chết của con mình, sau khi trở về mắc bệnh không dậy nổi, chỉ sau hai tháng thì nhắm mắt xuôi tay, trước lúc lâm chung còn dặn dò y chớ nên đi theo Trương Doãn Linh làm chuyện táng tận lương tâm nữa.

Hoắc Thiết Sơn trải qua biến cố tày trời này đã hoàn toàn thay đổi tâm tính, e rằng tối ngủ cũng khó mà yên giấc. Theo như đồ đệ y kể lại, thường là sư phó nửa đêm tỉnh giấc thét to một tiếng ngồi bật dậy, đầy đầu toàn là mồ hôi lạnh, buổi tối cũng buồn bực vô cùng, cắm đầu uống rượu không nói lời nào.

Rốt cục vào năm ngoái, một lần Thiếu Sư phủ lại chuẩn bị vận chuyển quân giới ra Tái Ngoại, Hoắc Thiết Sơn đứng ra kiên quyết ngăn cản, nói mình không muốn làm chuyện thương thiên bại lý này nữa. Con trai mình đã chết, không nên để cho Thát Tử cầm vũ khí do công trường mình sản xuất, sẽ tiếp tục gieo họa cho con người khác. Con ai cũng là cha sinh mẹ dưỡng ra, sao thể nhẫn tâm như vậy được!?

Lúc ấy chuyện này khuấy động không nhỏ, trong công trường không ít người nghe được, quản gia Thiếu Sư phủ Triệu Phúc nói với bên ngoài rằng lần này cũng không vận chuyển quân giới ra Tái Ngoại, còn để tạm trên xe. Kết quả hai ngày sau Hoắc Thiết Sơn lại đột nhiên mất tích, mà rốt cục vũ khí cũng được chở đi.

Từ đó về sau trên công trường không còn tin tức gì về Hoắc Thiết Sơn nữa, cũng không còn ai dám phản kháng Thiếu Sư phủ...

Trương Tử Huyên nghe đến đó lấy làm kinh hãi:

- Bọn họ giết Hoắc Thiết Sơn rồi sao?

- Hẳn sẽ không.

Tần Lâm sờ sờ cằm, nghĩ ngợi nói:

- Một lão bả đầu (cai) giỏi như vậy, kinh nghiệm mà y tích lũy được mấy chục năm chắc chắn là một tài sản vô cùng quý giá, chắc chắn Trương Doãn Linh không thể giết y như vậy. Hơn nữa thế lực Thiếu Sư phủ như mặt trời ban trưa, tuyệt đối không sợ một lão bả đầu cai quản thợ rèn công trường có thể gây ra sóng gió gì, cho nên ta đoán bọn họ đã bí mật nhốt Hoắc Thiết Sơn lại.

- Chúa công liệu sự như thần!

Doãn Tân Thương vuốt mông ngựa Tần Lâm một cái.

Lúc ấy Doãn Tân Thương và Du Thất ở Tây Diêu trấn nhìn thấy đám thợ rèn lộ vẻ căm phẫn trên mặt, chính là sư đệ, đồ đệ của Hoắc Thiết Sơn, lần này Doãn Tân Thương tới đó là âm thầm liên lạc với bọn họ. Quả thật Thiếu Sư phủ làm việc không chút kiêng kỵ, thợ rèn địa vị thấp kém, không ai dám đối nghịch với Thiếu Sư phủ. Ai dám sẽ bị đánh chết vứt thi thể ra đồng mặc cho chó hoang ăn thịt, lấy đó uy hiếp số thợ còn lại.

Hoắc Thiết Sơn công khai nói làm chuyện này thương thiên hại lý chính là công khai khiêu khích Thiếu Sư phủ. Theo lệ thường đúng ra Triệu Phúc sẽ đánh chết y trước mặt mọi người để dằn mặt, nhưng đám thợ thủy chung vẫn không nghe tin y đã chết, cho nên vẫn còn nửa tin nửa ngờ.

Vốn là Thiếu Sư phủ đối xử với thợ rèn hết sức cay nghiệt khắc bạc, toàn là bằng vào thế lực đè nén bất mãn, chuyện của Hoắc Thiết Sơn, đồ đệ sư đệ của hắn y chỉ có thể giận mà không dám nói gì. Kết quả tin Trương Doãn Linh chết truyền ra, Trương Tứ Duy nhất định đinh ưu, uy phong Thiếu Sư phủ hơi giảm sút, Doãn Tân Thương tới đó ngấm ngầm liên lạc.

Sau nhiều lần thử dò xét đám thợ rèn, rốt cục bọn họ cũng lặng lẽ nói cho y biết, rất có khả năng Hoắc Thiết Sơn vẫn chưa chết.

Trong tay y có sổ sách xuất nhập thợ rèn công trường, số lượng than củi, sắt thép hàng năm chở vào công trường, số lượng binh khí khôi giáp sản xuất hàng năm.

Trương Tử Huyên vui mừng hớn hở, vỗ tay cười nói:

- Hay quá, có được quyển sổ này mang đi đối chiếu với số lượng vũ khí mà biên quân nhận được hàng năm, Thiếu Sư phủ sẽ không thể nào chạy khỏi tội tư thông với địch bán nước, buôn lậu quân giới. Dù Trương Doãn Linh đã chết, Trương Tứ Duy cũng không thoát khỏi liên quan!

Tần Lâm co tay gõ gõ khay trà:

- Đầu tiên làm thế nào xác định Hoắc Thiết Sơn còn trên nhân thế này không? Tiếp theo, làm sao tìm được người này, Doãn tiên sinh, ngươi có đầu mối gì không?

Doãn Tân Thương cười hắc hắc, cũng không úp mở nói:

- Hoắc Thiết Sơn lớn tuổi, có bệnh suyễn, từ trước đến giờ hay đến y sĩ Phạm Nhất Thiếp Phong Lăng trấn xem bệnh lấy thuốc!

Tần Lâm quắc mắt một cái đứng lên, lớn tiếng kêu:

- Tên mập chuẩn bị ngựa!

Chỉ chốc lát sau, trên quan đạo từ Bồ Châu đi thông Phong Lăng trấn, hơn mười kỵ sĩ giục ngựa phi nhanh như điện chớp. Tần Lâm giục ngựa chạy trước, gió Thu thổi vào mặt ào ào, ba viên Đại tướng Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, Doãn Tân Thương theo sát phía sau, sau nữa là các huynh đệ quan giáo bừng bừng khí thế.

Chúng huynh đệ có cảm giác như vậy là vì hôm qua sông ở Phong Lăng độ cũng là trải qua con đường này đi tới Bồ Châu. Khi đó Thiếu Sư phủ Trương Doãn Linh như mặt trời ban trưa, đám hào môn Tam Tấn vững như tường đồng vách sắt, nhìn qua tựa hồ ngày mình ngóc đầu còn xa không hẹn. Không ngờ rằng Hạ đi Thu tới, thế cục đã hoàn toàn đổi ngược, đến phiên Tần Lâm truy quét Thiếu Sư phủ tới cùng.

Thấy Phong Lâm trấn đã xuất hiện trong tầm nhìn, Tần Lâm bèn dẫn người rẽ vào đường nhỏ, xuống ngựa bên cạnh một cánh rừng nhỏ, để vài huynh đệ lại trông chừng. Mọi người còn lại thảy đều mặc thường phục, theo hắn tiến vào Phong Lăng trấn.

Phạm Nhất Thiếp tọa đường hội chẩn y quán ở góc Đông Bắc trấn, lần trước Tần Lâm dẫn theo người Đỗ gia tới một lần, đã quen đường sá, không kinh động tới bất cứ người nào, lặng lẽ không tiếng động mò tới.

Cuối Thu khí trời thật tốt, mối làm ăn y quán cũng giảm bớt, Phạm Nhất Thiếp đang nằm tựa lưng trên ghế ngoài cửa, phơi ánh mặt trời, tay cầm một chén trà xanh nghi ngút khói, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hai tiểu học đồ thấy là Tần Lâm tới lập tức kinh hoảng thất thố, vội vàng lay lay Phạm Nhất Thiếp:

- Sư phụ, sư phụ, lần trước, lần trước chính là hắn... Hắn... Hắn... là người mà Thiếu Sư phủ Tào Tứ gia tới hỏi... Hỏi... Hỏi qua...

Đáng thương hai tên tiểu học đồ này nhất định đã bị Tào Tứ dọa sợ, lại thấy Tần Lâm, hai hàm răng va vào nhau lách cách, đầu gối run run.

Phạm Nhất Thiếp ngủ trưa vừa tỉnh, còn không chưa biết có chuyện gì xảy ra, lười biếng mở mắt. Sau đó đồng tử lão thình lình giãn to hết cỡ, đang muốn đứng dậy thế nhưng sau giấc ngủ trưa thân thể như nhũn ra, đột nhiên thức dậy, tay chân không nghe theo điều khiển, bất ngờ ngã lăn ra đất.

Tần Lâm dở khóc dở cười, đang muốn khom lưng đỡ Phạm Nhất Thiếp, chợt thấy lão này đứng bật dậy.

Chúng huynh đệ kinh hãi, còn tưởng rằng lão nhân này muốn làm khó dễ, Ngưu Đại Lực đưa ra quyền to bằng miệng bát chuẩn bị nện cho lão mấy cái. Không ngờ rằng Phạm Nhất Thiếp ôm lấy cánh cửa đứng dậy tựa vào khung cửa thật nhanh, động tác nhạy bén khiến cho người ta phải tặc lưỡi khen ngợi, chớp mắt đã kéo mấy chục tấm ván cửa đóng lại hoàn toàn.

Phù… Lúc này Phạm Nhất Thiếp mới thở hổn hển ngồi xuống, đưa tay xoa xoa trán ướt đẫm mồ hôi, bưng trà nóng lên ực mạnh mấy hớp.

Trong lòng Tần Lâm đoán được đại khái, ngoài mặt vẫn cười hì hì:

- Xin hỏi Phạm đại phu làm như vậy là ý gì?

- Ý gì ý gì, còn có thể có ý gì?!

Phạm Nhất Thiếp tức giận liếc Tần Lâm một cái, lại đứng lên chắp tay thi lễ:

- Tần tướng quân Tần Thái Bảo, coi như ngài là gia gia ta, có thể tha cho bộ xương già này được chăng?! Phạm mỗ chỉ là một bá tánh hết sức tầm thường, không dám dây vào trận chiến giữa đám thần tiên các vị.

Lần trước Tần Lâm đưa người Đỗ gia tới đây xem bệnh, Tào Tứ tùy tiện hỏi thăm một chút lập tức biết ngay. Y tới đây hung hăng uy hiếp Phạm Nhất Thiếp, hai tiểu học đồ kia mỗi người bị năm sáu bạt tai. May nhờ Phạm Nhất Thiếp là danh y có bản lãnh nhất trong phạm vi trăm dặm, rất được lòng người, ngay cả Thiếu Sư phủ cũng có lúc tìm lão xem bệnh, lúc này mới tránh được một kiếp.

Sau đó Trương Doãn Linh, Tào Tứ, Tôn Hữu Đạo đều chết oan chết uổng, Thiếu Sư phủ nói với bên ngoài là bọn họ mắc bệnh qua đời, nhưng bên ngoài hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút phong thanh.

Mấy vị này đều chết hết, đến phiên mấy huynh đệ Trương Doãn Linh cũng chính là thúc bá Trương Tứ Duy là to nhất trong phủ. Chủ sự quản gia chân chính lại là Triệu Phúc, người ta gọi là Triệu Nhị gia, ít ngày trước lại đến y quán hung thần ác sát tra hỏi Phạm Nhất Thiếp một phen.

Dù sao Phạm Nhất Thiếp chỉ từng xem bệnh cho hài tử Đỗ gia, cũng không có lui tới gì với Tần Lâm. Triệu Phúc thấy lão quả thật không biết nội tình, cũng chỉ có thể tha cho, đồng thời nghiêm nghị cảnh cáo lão, nói Tần Lâm là cừu nhân của Thiếu Sư phủ, ai dám lui tới với hắn nhất định Thiếu Sư phủ sẽ không tha.

Cho nên nhìn thấy Tần Lâm lại tìm tới cửa, Phạm Nhất Thiếp nhất thời bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, e sợ bị Thiếu Sư phủ nghe được phong thanh, lúc ấy cái đầu trên cổ mình hoàn toàn bất ổn.

- Lá gan tên khốn này còn nhỏ hơn gan chuột!

Lục Viễn Chí không nhịn được khẽ mắng.

Ngưu Đại Lực cũng nắm quả đấm to bằng miệng chén, hai mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm Phạm Nhất Thiếp:

- Thiếu Sư phủ có thể làm thịt lão, cẩm y quan giáo bọn ta không thể sao? Mười tám bộ khốc hình chính là mười tám tầng địa ngục, liệu bộ xương già của lão có thể chịu đựng mấy hiệp?!

Doãn Tân Thương lại không lên tiếng, chỉ thấy Tần Lâm cười hắc hắc.

- Phạm Nhất Thiếp ôi Phạm Nhất Thiếp, lão cần gì phải giả bộ thăm dò ta như vậy?

Hai tay Tần Lâm đè lên vai Phạm Nhất Thiếp, ấn lão ngồi xuống ghế trở lại, mình cũng kéo một cái ghế ngồi xuống, khóe miệng nở một nụ cười vui vẻ, không nhanh không chậm nói:

- Nếu quả thật là rất sợ hãi, lão đã kêu thét lên gọi người của Thiếu Sư phủ đến đối phó chúng ta, đuổi chúng ta ra ngoài. Nhưng lão lại đóng kín cửa như vậy, hừ hừ, e rằng có mấy lời không cho ai biết muốn nói với ta…

Thần sắc Phạm Nhất Thiếp tỏ ra lúng túng, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt tha thiết nhìn Tần Lâm, muốn nói lại thôi.

Tần Lâm thở dài, sau đó vân đạm phong khinh cười cười:

- Thiếu Sư phủ hoành hành Tam Tấn áp bức dân chúng, Trương Doãn Linh thân là đầu lãnh thương nhân Tam Tấn lại Thát Lỗ bán nước tư thông với địch, làm việc không chừa thủ đoạn nào. Các ngươi sợ hãi tới mức như vậy thật sự là quan phủ thất chức, chỉ biết lo cho thân mình. Hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt, quân tử không đứng dưới tường sắp đổ, được rồi, dù sợ cũng phải có đạo lý…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK