Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trái giương cao cờ đỏ một trượng hai thước ‘Tổng lý sự vụ luyện binh trấn thủ Kế Châu Tổng Binh quan Thích’, chính là Thích Lão Hổ Thích Kế Quang mà Đồ Môn Hãn cùng Đổng Hồ Ly sợ nhất.

Bên phải là Hạnh Huỳnh Phi Ngư kỳ ‘Đốc Bắc Trấn Phủ Ty bạn sư quan giáo Tần’. Dưới cờ, Tần Lâm nụ cười đáng yêu, lắc đầu nhìn Đồ Môn Hãn cùng Đổng Hồ Ly, hiển nhiên xem hai vị Hãn vương là dê béo đợi làm thịt.

Thấy người quen cũ Thích Kế Quang trên đỉnh núi, Đồ Môn Hãn cả kinh há hốc mồm cứng lưỡi, đôi mắt trừng đến cơ hồ lòi ra từ trong hốc mắt. Mới vừa rồi y còn giơ roi thúc ngựa thề phải đánh vỡ Hỷ Phong khẩu, thẳng tiến lấy Mật Vân thành, bây giờ đã hồn phi phách tán, đầu lưỡi giống như cuốn lại, ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không thể nói ra:

- Thích, thích, thích, Thích Kế Quang, Thích Lão Hổ tại sao lại ở chỗ này? Đại sự không tốt, đại sự không tốt rồi!

Đổng Hồ Ly phát rét khắp cả người, cho dù y gian trá giảo hoạt, lúc này cũng tiến thối rối loạn, vội vàng thúc giục một tràng:

- Hỏng bét, chúng ta trúng quỷ kế Nam Man tử rồi, mau lui lại, toàn quân rút lui!

Làm gì còn kịp, ở Thập Bát Bàn sơn thế khúc chiết xoay quanh thành vòng này, tốc độ hành quân bình thường đã chậm rồi, lúc này quân Mông Cổ thấy đại kỳ ba mặt đỉnh núi, tất cả đều hồn bất phụ thể, giống như con ruồi không đầu bay loạn chung quanh, chà đạp lẫn nhau.

Lúc này nghe Đồ Môn Hãn cùng Đổng Hồ Ly nói trúng kế, cất tiếng thét lui binh, ngay cả những hãn tướng trong quân như Bạt Đô Lỗ, Triết Biệt, Na Nhan ai ai cũng hoảng hốt luống cuống tay chân, nắm không được quân đội dưới quyền.

Quân Mông Cổ kêu khổ vang trời:

- Khổ rồi, ra cửa không nhìn đường, đụng vào Thích Lão Hổ, lần này chúng ta dữ nhiều lành ít!

Thạch Trung Thiên là người trong giang hồ, chưa từng giao thủ cùng Thích Kế Quang, không sợ Thích Kế Quang giống người Mông Cổ vậy, lúc này ngược lại bình tĩnh hơn, kéo đầu ngựa Đồ Môn Hãn lại:

- Đại Hãn, lưu lại núi xanh không sợ không có củi đốt, ngài cùng Đổng Đại vương mau mau lui về, tương lai trùng chấn hùng phong, quyết thư hùng cùng Thích Kế Quang lần nữa.

Ai ngờ Thạch Trung Thiên không nhảy ra thì tốt, y mới vừa có động tác, lập tức bị một đôi ánh mắt thông minh linh động nhìn thấy rõ ràng.

A Sa mang theo Đại Hoàng đứng ở sau lưng Tần Lâm, nó liếc mắt nhìn thấy ngay Thạch Trung Thiên, nhất thời nổi cơn giận dữ: tên phản đồ bội phản giáo nghĩa, Hán gian cấu kết Thát Lỗ này, chính là thủ hạ của y hại chết Chu Lão Hàm cùng Cẩu Đản! Ha ha, ngươi cũng có ngày hôm nay!

Thân ảnh màu cánh sen triển khai, A Sa muốn xông qua, rút đồ chơi giết chết Thạch Trung Thiên.

Không ngờ Tần Lâm lanh tay lẹ mắt, nắm bắt cần cổ của nó lại, giữ nó đứng lại:

- Muốn làm gì?

Con ngươi A Sa xoay tròn vài vòng, lúc này mới nhớ ra mình không thể bại lộ thân có võ công, lập tức nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu giả mù sa mưa:

- Đại thúc, không phải là lần trước những người xấu kia bắt tiểu hài tử chúng ta giam ở Linh Quan miếu sao, người mang mạng che mặt đó là đầu lĩnh của người xấu đó, ta... Ta đi bắt y!

Thích Kế Quang cùng Cảnh Định Lực nhìn nhau mỉm cười, cảm thấy Tần Lâm mang theo tiểu nha đầu này có vẻ thú vị.

- Ngươi đi bắt y?

Tần Lâm cất tiếng cười ha hả,

- Ta cũng nhận ra, Linh Quan miếu Bạch Liên giáo xảy ra nội loạn, người khác gọi tên đó là ‘Thạch thiếu chủ’, là người Bắc tông. Bất quá, bây giờ là đánh giặc, ngươi cho rằng là tiểu hài tử chơi trò quan binh bắt cường đạo sao?

Ôi... Đại thúc thật đáng chán, A Sa bất đắc dĩ bĩu môi, nhắm hai mắt lại.

Lần này trên mông cũng không bị cước của Tần Lâm đá, ngược lại hai chân đạp lên mặt đất, A Sa mở mắt, trong lòng thầm nói kỳ quái: bị đại thúc xốc lên, động tác kế tiếp không phải là hắn đạp người ta một cước bay đi hay sao?

- Xem ta chỉnh trị y...

Tần Lâm nhìn A Sa cười cười, đi tới một khối nhô ra trên núi đá, hướng về phía vị trí Đồ Môn Hãn, Đổng Hồ Ly cùng Thạch Trung Thiên, hai tay bắt ở khóe miệng thành hình cái loa, lớn tiếng nói:

- Thạch thiếu chủ bỏ ám đầu minh, dụ địch vào vòng mai phục của ta, chiến công trác tuyệt, thật là đáng mừng! Kế Liêu Cảnh Tổng Đốc đã bảo đảm tiến cử ngươi tứ phẩm tiền trình, nếu chém đầu Đồ Môn Hãn, Đổng Hồ Ly trở về, lại tăng thêm quan ba cấp, thưởng vạn lượng bạc!

Tần Lâm ở cách chân núi chừng năm mươi trượng cao, võ sĩ Mông Cổ mũi tên bắn không lên, hắn từ trên cao nhìn xuống hét to, người phía dưới lại nghe rõ ràng, từng chữ từng câu truyền vào trong tai của võ sĩ Mông Cổ.

Những võ sĩ Mông Cổ này đang kỳ quái không hiểu làm thế nào Thích Kế Quang biết trước mai phục ở nơi này, nghe vậy lập tức chợt hiểu ra: hay thật, thì ra là họ Thạch chết bầm này lừa chúng ta!

Mấy tên Mông Cổ tướng quân đứng gần lập tức trợn mắt nhìn Thạch Trung Thiên.

Thạch Trung Thiên bị dọa sợ đến sắc mặt xám như màu đất, liên tiếp khoát tay:

- Chư vị, chư vị có lời gì cứ nói, đây là Nam Man tử sử dụng kế ly gián, chúng ta không thể mắc mưu!

Những võ sĩ Mông Cổ này đã sớm tức giận vô cùng, làm gì chịu nghe, bọn họ đua nhau rút chiến đao ra chém về phía Thạch Trung Thiên.

Mấy tên cao thủ Bạch Liên giáo Bắc tông cũng rút vũ khí ra, Thạch Trung Thiên thấy vậy ngay cả thần hồn đều bị hù dọa bay đi mất. Trong mấy vạn quân Mông Cổ này, võ công cao hơn nữa thì có ích lợi gì? Y vội vàng lớn tiếng quát lệnh bọn họ bỏ vũ khí xuống, không được động thủ.

Mặc dù Thạch Trung Thiên võ công không tệ, nhưng đón đỡ không nổi bốn năm tên Mông Cổ tướng quân mạnh mẽ hữu lực loạn đao đánh xuống, tránh né phải trái mấy cái, rốt cục trên cánh tay bị một đao, đau đến toát ra mồ hôi lạnh, hướng Đồ Môn Hãn, Đổng Hồ Ly lớn tiếng xin tha:

- Đại Hãn, Đổng Đại vương, tha mạng, tiểu nhân thực không bán đứng các vị anh hùng, đây là Nam Man tử sử dụng kế ly gián!

Hừ, Nam Man tử? Đồ Môn Hãn cười lạnh một tiếng, chẳng lẽ ngươi không phải là Nam Man tử sao?

Đổng Hồ Ly chỉ lo chỉ huy quân đội rút lui, cho đến khi nhìn thấy trên cánh tay Thạch Trung Thiên bị vết đao sâu thấy tới xương, hắn mới quát dừng mấy vị tướng quân lại:

- Thôi! Nếu Thạch thiếu chủ cấu kết cùng Nam Man tử, nhất định sẽ không bị vết đao như vậy chỉ tránh né không phản kích, đây là Nam Man tử dùng kế ly gián, chúng ta không được tự giết lẫn nhau.

Mấy vị tướng quân lúc này mới hậm hực dừng tay.

Lúc này quân Minh đã cho phục binh dậy lên khắp nơi, trong sơn cốc cờ đỏ phất phơ, bốn phương tám hướng trống hiệu rung trời, quân Mông Cổ đang bày ra đội hình hành quân ở trên Thập Bát Bàn, căn bản không có cách nào triển khai, bảy tám vạn nhân mã xếp thành Trường Xà trận, đầu đuôi không thể lo cho nhau, phía trước có địa phương đã bị quân Minh từ ngọn núi lao xuống, chặn thành mấy đoạn.

Đổng Hồ Ly thấy đại thế đã mất, vội vàng hạ lệnh:

- Nang Cáp Nhĩ Đài, ngươi dẫn người tử thủ đại lộ phía Nam

- Miệt Nhi Chi, ngươi mang năm Thiên Nhân đội cánh trái bảo vệ mặt Tây thung lũng, phòng bị phục binh tuôn ra. A Lạt Hãn, ngươi dẫn dắt thiết kỵ, bảo vệ Đại Hãn cùng bản vương từ phía Bắc xông ra!

Chư tướng lĩnh mệnh làm việc, từng lộ nhân mã liều mạng chặn đánh quân Minh trên đại lộ, lại có hai vị tướng quân dẫn dắt hai cánh, liều mạng vọt lên lên trên núi đánh mạnh hấp dẫn lực chú ý. Có túc tướng Bạt Đô Lỗ A Lạt Hãn dũng mãnh nhân cơ hội đó bảo vệ hai vị Hãn vương, chống chịu giữa rừng thương lửa đạn chạy thục mạng về phía Bắc.

Thạch Trung Thiên ngay cả vết thương cũng không kịp băng bó, cũng chỉ đành cắn răng dẫn dắt mấy tên thủ hạ, đi theo phía sau mông ngựa của hai vị Hãn vương, ôm đầu trốn như chuột.

Trên đỉnh núi mọi người nhìn thấy rõ ràng cảnh này, thấy Thạch Trung Thiên bị chém một đao nặng nề, A Sa cao hứng vỗ tay, nhưng cuối cùng vẫn không khỏi thất vọng:

- Tiện nghi cho tên kia rồi, chỉ bị một đao, nếu như chủ nhân Mông Cổ đem tên Hán gian này làm thịt, mới hả lòng hả dạ!

- Một đao làm thịt chẳng phải là tiện nghi cho y quá sao?

Tần Lâm ha hả cười lớn.

Thích Kế Quang đã sớm có bố trí, hạ lệnh kỳ bài quan phất động trung quân lệnh kỳ, cây cờ cao một trượng hai thước tà tà chỉ một cái, trên ngọn núi phía Bắc lập tức đẩy ra mấy khẩu Hổ Tồn pháo.

Trong sơn cốc hai vị Mông Cổ Hãn vương đang chạy như điên, thấy vậy lập tức sợ mất cả hồn, vội vàng sử dụng kế ẩn thân trong đèn, núp ở bên cạnh bụng ngựa.

Các võ sĩ Mông Cổ bất kể là Thiên Hộ, Bá Hộ khiếp sợ vô cùng, chen chúc với nhau chung một chỗ, mấy tiếng pháo vang lên, chỗ bị bắn huyết nhục văng tung tóe, nhân mã rào rào ngã xuống một mảng lớn.

Đáng tiếc đại pháo ngàn cân trở lên không cách nào vận chuyển lên núi, quân Minh sử dụng đều là Hổ Tồn pháo, tiểu Pháo Bồ Đào Nha, uy lực có hạn, cuối cùng đã để cho Đồ Môn Hãn cùng Đổng Hồ Ly tránh được một kiếp.

Bất quá đột nhiên nổ vang một chuỗi tiếng pháo, tiến một bước làm gia tăng sự hỗn loạn của quân Mông Cổ.

Các võ sĩ Mông Cổ đều vội vã chạy mau, chỉ hận cha mẹ không sinh cho mình bốn cái chân, ngược lại ở chỗ hẹp chen chúu chung một chỗ, tự giày xéo lẫn nhau.

Mắt thấy quân Minh đã từ từ hợp vây, pháo hỏa cũng đuổi theo đến mông mình mà bắn, Đồ Môn Hãn cùng Đổng Hồ Ly gấp đến độ chẳng quan tâm cái gì nữa, bất chấp tất cả đã hạ lệnh cho thị vệ võ sĩ cầm đao mở đường, chém chết tất cả quân Mông Cổ cản đường.

Chỉ thấy Bạt Đô Lỗ A Lạt Hãn cương đao tung bay, trung quân thiết kỵ thiết lưu cuồn cuộn, uy phong lẫm lẫm, chỉ tiếc dưới vó sắt kẻ cất tiếng kêu cha gọi mẹ đồng dạng là võ sĩ Mông Cổ, bị chém rơi đầu thành quỷ không đầu, trước đó còn mộng đánh vỡ Mật Vân thành, cướp suốt cả ba ngày.

Một tên thương binh bị A thiết kỵ Lạt Hãn mở đường đạp gãy chân, nằm ở ven đường, mắt thấy Đồ Môn Hãn tuyệt trần bỏ đi, không khỏi sinh lòng bi thương, lên tiếng khóc lóc:

- Trời ơi, Đại Hãn, Đại Hãn không cần chúng ta nữa rồi!

Chủ tướng dần dần đi xa, tất cả quân Mông Cổ bị quân Minh vây ở trong sơn cốc đều kinh hồn táng đởm, cảm giác bị vứt bỏ tự nhiên sanh ra, ngay cả trong lòng tướng quân trung thành cũng sinh ra chút do dự như vậy.

Thấy địch nhân sắp tan rã, lúc này Thích Kế Quang mới phóng trung quân lệnh kỳ xuống, nhất thời bốn phương tám hướng tiếng hô giết rung trời, trong các thung lũng toàn bộ quân Minh mặc uyên ương chiến giáp tuôn ra, quân Minh trên sườn núi cũng từ trên đánh xuống, lấy thế Thái Sơn áp đỉnh đánh về phía địch nhân.

Thích Kim một ngựa đi trước, mang theo mấy viên Du Kích, Bả Tổng, dẫn dắt một chi kỵ binh từ cánh thọc vào trong, mã đội ấy dùng Xế Điện Thương, cỡi ở trên lưng ngựa bắn súng, khi rút lui liền nạp đạn, sau đó xông lên bắn tiếp, tới lui qua lại, bắn cho quân Mông Cổ đua nhau té xuống ngựa.

Lại có kỵ binh xách theo Tam Nhãn Súng, sau khi đốt dây thuốc nổ bắn ra ba phát đạn xong, xách theo Tam Nhãn Súng nặng mười mấy cân xông lên, ôm báng súng quật thân súng, xem nó như thiết chùy, khiến cho quân Mông Cổ bị đập đầu óc vỡ toát.

Xa doanh từ đại lộ phía Nam đẩy chiến xa đi lên, bảy tám chiếc như một tổ ong xếp thành một hàng, đồng thời đốt dây thuốc nổ.

Một tổ ong này chính là Xung Thiên pháo làm lớn hơn, trên mũi tên có buộc ống hỏa dược, sau khi đốt mượn lực hỏa dược bắn ra, một chiếc xe lắp một trăm mũi tên hỏa dược, đốt dây dẫn thì có thể bắn ra liên hoàn.

Nhất thời, trong thung lũng giống như kim xà cuồng vũ, từng mũi tên kéo theo hỏa dược cháy bừng bừng bay về hướng địch nhân. Mấy trăm mũi hỏa tiễn phá vỡ chân trời, chỉ nhìn một cách đơn thuần thanh thế, còn lợi hại hơn so với đại pháo.

- Thật là một buổi biểu diễn diễm hỏa long trọng...

Tần Lâm tặc lưỡi sách sách than thở.

Tâm trạng Cảnh Định Lực tốt cực kỳ, cười bồi nói:

- Tần trưởng quan liệu tiên cơ của địch, cho nên trong lúc cười nói đả đánh cho Lỗ kỵ tan thành tro bụi, ngay cả hạ quan cũng có may mắn thấy kỳ quan như vầy, thật chính là tam sinh hữu hạnh... Ủa, đây là mùi gì vậy?

Cảnh Định Lực hít hít mũi, là sĩ lâm thanh lưu quân tử, cũng chưa quen thuộc đối với loại mùi này.

- Mùi thịt bị đốt nướng...

Tần Lâm căn bản không vấn đề, có vẻ hăng hái đàm luận:

- Người trước của vị trí Cảnh Tổng Đốc đảm nhiệm là tên họ Dương, thiêu chết Sư Gia Tiền Lương của y, khi đó còn chưa tiến vào hỏa tràng ta ngửi được mùi này, liền biết Thiệu Hưng Sư Gia kia nguy rồi...

- A...

Cảnh Định Lực cố hết sức nhịn chịu sự nhộn nhạo trong dạ dày, cuối cùng cũng không phun ra tại chỗ.

Bất quá Tần Lâm nói cũng không sai, võ sĩ Mông Cổ dưới chân núi từng tên bể đầu sứt trán, có mấy chỗ cỏ hoang trên đất bị hỏa tiễn đốt, thi thể cháy sạch bốc khói nghi ngút.

- Đầu hàng khỏi chết, đầu hàng khỏi chết!

Trên núi dưới núi, quân Minh cùng kêu lên thật to.

Quân Mông Cổ sớm biết Thích Lão Hổ uy danh hiển hách, lại thấy hai vị Hãn vương đều đã bỏ chạy, chính là binh không còn sĩ khí, mất hết ý chí chiến đấu, dù võ sĩ Mông Cổ xưa nay hãn dũng cũng đã có người bắt đầu bỏ vũ khí, quỳ trên mặt đất đầu hàng.

Loại chuyện đầu hàng như vậy, có người thứ nhất thì có kẻ thứ hai thứ ba, giống như cờ domino vậy, càng ngày càng nhiều quân Mông Cổ quỳ xuống đất.

Mấy vạn đại quân lớp chết, lớp bị thương, lớp đầu hàng, từ đầu tới đuôi chưa tới một canh giờ, trận chiến tại Thập Bát Bàn bên ngoài Hỷ Phong khẩu cũng đã tuyên cáo kết thúc.

- Đại tiệp, Tần trưởng quan, đây là đại tiệp chưa từng có nha!

Cảnh Định Lực vui vô cùng, thanh âm có chút run rẩy.

Nhờ phúc của Tần Lâm, Cảnh Nhị tiên sinh biến thành Cảnh Tổng Đốc, trước kia ở Đô Sát Viện mặc dù là lãnh tụ thanh lưu, gần với mặt trời, nhưng dù sao trong tay không quyền, trong túi thiếu tiền, làm gì được như bây giờ nắm đại quyền, tiền lương quá tay sảng khoái? Cho dù là Tần Lâm hạn chế y hàng năm chỉ có thể lấy hai vạn, cũng còn béo bở hơn so với lúc ở Đô Sát Viện nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK