- Họ Tần khốn kiếp!
Sau khi Từ Tân Di biết được chân tướng, lập tức đấm cho Tần Lâm một quyền đau méo miệng.
Thanh Đại vịn vai an ủi nàng:
- Tỷ đừng nóng giận, Tần ca ca rất hư, nhưng huynh ấy cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ mà thôi. Thân thể Vĩnh Ninh vốn đã yếu ớt, âm thịnh dương hư, chịu đựng gió tuyết rét lạnh trên đường dài như vậy ắt sẽ bị tà phong hàn độc nhập thể, nếu như không nghĩ biện pháp sưởi ấm bổ túc dương khí, nói không chừng sẽ chết thật.
Tần Lâm cảm kích nhìn sang Thanh Đại, thầy thuốc chuyên nghiệp quyền uy giải thích thật là kịp thời.
Thanh Đại liếc hắn một cái, lén lút thè lưỡi.
Từ Tân Di vẫn còn đang tức tối, bộ ngực đầy đặn phập phồng rất nhanh theo nhịp thở, mắt hạnh nhìn chằm chằm Tần Lâm, một lúc lâu sau lại nện một quyền vào vai hắn:
- Vậy sao huynh không nghĩ cách mang Vĩnh Ninh ra khỏi cung về đây?! Hiện tại là lúc nào rồi, huynh còn muốn giả vờ như không có chuyện gì sao?! Chuyện huynh làm cũng đã làm rồi, chẳng lẽ còn muốn bỏ mặc nàng cô đơn đau khổ cả đời trong Tử Cấm thành sao?
Tần Lâm bị nện lún thấp người xuống, giả vờ nhăn nhó mặt mày, thật ra vui như mở cờ trong bụng, quả thật đúng với tâm nguyện hắn.
- Từ tỷ tỷ, tỷ đừng đánh huynh ấy, cẩn thận coi chừng động tới thai khí…
Thanh Đại dịu dàng an ủi Từ Tân Di, lại nhìn về phía Tần Lâm làm mặt quỷ:
- Tần ca ca, huynh được như nguyện rồi phải không…
Tiểu Tần Trạch mở đôi mắt ngây thơ thuần khiết tò mò nhìn phụ thân và hai dì của mình. Trương Tử Huyên ôm lấy con trai, ghé sát bên tai nói nhỏ:
- Thấy cha con giảo hoạt tới mức nào chưa, con à, tương lai chớ có bắt chước phụ thân đó…
Đứa nhỏ đột nhiên bật cười to, uốn éo giãy giụa trong lòng mẫu thân.
Trương Tử Huyên lấy tay vỗ trán, xem ra tương lai đứa nhỏ này cũng sẽ rất nghịch ngợm.
Đối với yêu cầu của Từ Tân Di, Tần Lâm đáp ứng luôn miệng. Bất quá muốn đem Trưởng Công chúa triều Đại Minh từ trong Tử Cấm thành ra cũng tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Từ Tân Di đã nguôi cơn giận, được Thanh Đại khuyên giải lại ngồi xuống ghế bọc da cừu, cảm kích nhìn Thanh Đại, chợt giật mình kêu lên:
- A, từ trước tới nay gả Công chúa chỉ cho làm chính thê, chẳng lẽ... Không thể nào!?
Thanh Đại mím cái miệng nhỏ nhắn cười cười:
- Không quan trọng, chỉ cần mọi người chung sống vui vẻ, danh phận cũng trở nên không quan trọng chút nào. Vĩnh Ninh khéo léo hiền lành như vậy, chẳng lẽ tỷ còn lo lắng nàng ức hiếp chúng ta sao? Hì hì, cho dù nàng ấy là Công chúa, tương lai cũng phải gọi chúng ta một tiếng tỷ tỷ.
Mấy vị phu nhân của Tần Đốc Chủ trước khi xuất giá vẫn chơi thân với nhau, đã quen xưng hô theo lớn nhỏ, Vĩnh Ninh tới đây chơi cũng là như vậy.
Lòng dạ nữ y tiên còn tinh khiết hơn pha lê, Từ Tân Di cảm động đến nước mắt cũng chực rơi xuống, cầm tay nàng thật chặt, kiên quyết lắc đầu một cái:
- Không được, như vậy muội quá thiệt thòi! Ta không đáp ứng!
Tần Lâm bĩu môi, các vị không nên như vậy có được chăng. Hắn nghiêm mặt hổ, tỏ vẻ tức giận nói:
- Làm Phò mã gia chớ nói bình thê, ngay cả nạp thiếp cũng không được, đến lúc đó đuổi hết tất cả các vị phu nhân đi, lão tử dứt khoát trở thành Trần Thế Mỹ!
Thật là đáng sợ, sát khí Tần Bá gia thật nặng! Nữ binh đứng hầu gần đó đưa ngón tay lên ngậm vào miệng, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.
Đần! Giáp Ất Bính cùng nhau gõ đầu nàng, cho dù là thật sự đuổi các phu nhân đi cũng sẽ không đuổi hết các nha hoàn ra khỏi cửa, sợ gì chứ. Huống chi Tần Bá gia chỉ là nói nhảm…
Quả nhiên ba vị phu nhân cùng nhau phất phất tay, vô cùng khinh bỉ Tần Lâm: hừ, với tính tình của ngươi…
Tần Lâm cười xấu hổ mấy tiếng, phu cương không chấn, không hù dọa được các phu nhân.
Cũng phải nói nữ y tiên Lý Thanh Đại, Từ Đại tiểu thư ngang ngược và thiên kim tướng phủ Trương Tử Huyên vô cùng hắc ám, đâu có ai giống như Tần Hương Liên (vợ Trần Thế Mỹ).
Ba vị phu nhân sôi nổi thảo luận làm thế nào đưa Vĩnh Ninh ra khỏi cung, bất kể là lừa gạt che giấu hoặc đường đường chính chính, rốt cục cũng phải có cách nào đó.
- Nếu qua vài năm nữa, chuyện này cũng rất dễ dàng…
Trương Tử Huyên nói tới chỗ này liền dừng lại, liếc Tần Lâm một cái đầy ẩn ý. Công chúa tiền triều, tần phi tân triều, đây vốn chỉ là chuyện bình thường.
Tần Lâm cười khổ sờ sờ mũi, thân thể Vĩnh Ninh yếu ớt, sống khô khan trong chốn thâm cung vài năm nữa, làm sao nàng có thể chịu đựng được?! Hơn nữa Vĩnh Ninh đã không còn là thân hoàn bích, để nàng ở trong cung chỉ sợ kẻ có lòng sẽ mượn chuyện này sinh sự. Tỷ như Trương Kình Trương Ty Lễ, ai mà biết được y sẽ nghĩ ra chủ ý xấu xa quỷ quái gì.
Khụ khụ… Tần Lâm ho khan hai tiếng, nhìn về phía Thanh Đại cười cười:
- Chuyện này nói khó cũng khó như lên trời, nói dễ thật ra cũng rất dễ dàng, rốt cuộc phải nhờ Thanh Đại giúp một tay.
Thanh Đại rất vui vẻ gật đầu một cái:
- Đem Vĩnh Ninh muội muội về đây rất hay, cuối cùng cũng có người gọi muội là tỷ tỷ.
Từ Tân Di cùng Trương Tử Huyên liếc mắt nhìn nhau, đồng thời dở khóc dở cười. Không phải vậy sao, Thanh Đại là chính thê nhưng từ trước tới nay không hề được hưởng thụ đãi ngộ này, gọi hai người các nàng là tỷ tỷ rất thân thiết. Nếu như Vĩnh Ninh tới đây, rốt cục cũng có người gọi Thanh Đại là tỷ tỷ.
Tần Lâm đang chuẩn bị nói ra hết kế hoạch của mình, chợt Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực dẫn một tên thái giám thân mặc áo bào tím cao phẩm đi tới bên ngoài, từ rất xa tên mập đã khản cổ kêu lên:
- Tần ca, Tần ca, Thái hậu nương nương Từ Ninh cung truyền kiến!
Tên mập và lão Ngưu giả bộ như không biết gì, thật ra đang cười gian trong lòng: hắc hắc hắc, ba ngày không có động tĩnh, Tần ca cho rằng chuyện này đã êm xuôi rồi sao?! Người khác không biết, hai chúng ta sao thể không biết, còn giả bộ hồ đồ… Lừa nữ nhi người ta còn vờ như không có chuyện gì, lần này mẹ vợ tương lai đã hưng binh hỏi tội.
Hai tên quỷ sứ này chỉ sợ thiên hạ không loạn, rất mong chứng kiến tình cảnh hiếm thấy trên đời. Tỷ như Từ Đại tiểu thư xăn tay áo lên nện Tần Bá gia một trận, Thanh Đại hô hào trợ uy, Trương Tử Huyên đích thân ép cung, thẩm vấn Trần Thế Mỹ đương đại: Tần Lâm Tần Bá gia.
Đáng tiếc làm cho hai người bọn họ rất là thất vọng, ba vị phu nhân chẳng qua chỉ lấy làm kinh hãi, sau đó Thanh Đại cau mày nói:
- Ôi, chẳng lẽ Thái hậu nương nương đã biết chuyện…
- Có khi nào Thái hậu hỏi tội huynh hay không?
Từ Tân Di ân cần nắm tay Tần Lâm tỏ vẻ lo âu.
Trương Tử Huyên khẽ nhướng mày:
- Sau khi Tần huynh vào cung phải cẩn thận ứng đối mới được.
Cái gì? Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực lệ rơi đầy mặt, bản lãnh dạy dỗ phu nhân của Tần Lâm cũng quá trâu bò, làm cho các huynh đệ hâm mộ muốn hộc máu!
Nữ binh Giáp lặng lẽ nhìn Lục mập giá giá quả đấm: nếu ngươi dám bắt chước Tần Bá gia, hãy coi chừng quả đấm này!
Mỗi người một số phận, không ai giống ai.
Thái giám do Lý Thái hậu sai tới là một trong những tâm phúc ít ỏi còn sót lại của nàng, họ Thôi, không nói lời nào, chỉ dẫn Tần Lâm từ Tây Hoa môn vào Tử Cấm thành, thẳng tiến Từ Ninh cung.
Bên trong bên ngoài cung, tất cả thái giám cung nữ đều không lý tới Tần Lâm, làm như hắn là một người đã chết.
Trong cung thất chỉ có Lý Thái hậu áo vải trâm gỗ ngồi trên Thái Sư ỷ, tất cả thái giám cung nữ nhất luật thối lui. Ngay cả Thôi thái giám kia sau khi đưa Tần Lâm tới cũng xuôi tay lui ra ngoài, đứng ở trong sân.
Bắt đầu từ khi Tần Lâm xuất hiện, Lý Thái hậu bèn nhìn chằm chằm Tần Lâm, trong Từ Ninh cung yên tĩnh không tiếng động, giống như khoảnh khắc yên tĩnh trước cơn cuồng phong bão táp.
- Vi thần ra mắt Thái hậu, Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!
Tần Lâm hành lễ tung hô.
Lão Thái hậu lộ vẻ giận dữ, oán hận nhìn chằm chằm Tần Lâm nửa ngày cũng không kêu bình thân, đột nhiên vỗ tay vịn một cái, gằn giọng quát:
- Tần Lâm, gan chó ngươi lớn thật!
Tần Lâm ngẩng đầu lên, không khiếp đảm chút nào nhìn thẳng vào mắt Lý Thái hậu:
- Thái hậu khen quá lời, lá gan vi thần quả thật không nhỏ.
Lý Thái hậu nhất thời ngơ ngẩn, vì chung thân đại sự của nữ nhi nàng bày ra trận thế hù dọa Tần Lâm, vốn nghĩ rằng tên này sẽ bị dọa sợ đến hồn phi phách tán dập đầu lia lịa, như vậy bước kế tiếp sẽ dễ dàng hơn.
Không nghĩ tới da mặt Tần Lâm dày lại lớn gan, dám ngủ với con gái người ta còn dám gân cổ lên tranh luận với mẹ vợ. Bất kể là tội danh xúc phạm uy quyền Thái hậu, hay làm ô nhục Công chúa cũng không hù dọa được hắn.
Sợ rằng lần này lão Thái hậu đã tính lầm, Tần Bá gia là ai chứ, năm xưa lão Thái Sơn Trương Cư Chính không hù dọa được hắn, bây giờ nhạc mẫu Lý Thái hậu cũng không hù dọa được hắn.
- Hừ!
Lý Thái hậu chống tay vịn ghế đứng lên, xoay người đi vào gian trong.
-----------
Chính điện Từ Ninh cung chỉ còn lại Tần Lâm lẻ loi quỳ ở chính giữa. Mùa Đông năm nay tới sớm hơn năm trước, tới rất kịch liệt, gió lùa theo khe hở cửa sổ mà vào, mặt đất lạnh như băng, cứng như sắt, cũng không lâu sau đầu gối Tần Lâm đã cảm thấy đau. Cũng may hắn đã luyện qua Chu Dịch Tham Đồng Khế, gân cốt toàn thân cường tráng hơn người, nên cũng còn chịu đựng được.
Không thể không chịu đựng, ý Lý Thái hậu là rất rõ ràng, nếu thật sự truy cứu tội ô nhục Công chúa cũng không phải như hiện tại. Huống chi nếu so đo tính toán từng ly, cố nhiên Tần Lâm cũng phải chịu xui xẻo nhưng chẳng lẽ danh tiếng Vĩnh Ninh không ảnh hưởng gì sao, chẳng lẽ Lý Thái hậu trơ mắt nhìn con gái treo cổ tự vận sao?!
Trong lòng Tần Lâm hiểu rất rõ ràng, đây là buộc hắn tỏ thái độ làm Phò mã!
Nhưng Phò mã triều Đại Minh thật sự rất khó làm.
Không được chưởng binh, không được dự chuyện Cửu Khanh, nhiều nhất đến khi tuổi cao, bối phận cũng lớn, tối đa chỉ nhận được chức Tông Chính ở Tông Nhân phủ, cai quản những chuyện vặt vãnh trong nội bộ hoàng tộc, không có chút thực quyền nào.
Tiểu nam nhân không thể một ngày không có tiền, đại trượng phu không thể một ngày không có quyền. Tần Lâm đã đi tới vị trí Đề Đốc Đông Xưởng, tung hoành khắp các nơi Mạc Bắc, Vân Nam, Doanh Châu, Sơn Tây… Đang định vạn dặm giang xuyên khởi hùng đồ, sơn hà cẩm tú thi diệu thủ, há chịu dễ dàng buông tha cho!
Về tư về công càng thêm không thể lui về phía sau nửa bước!
Triều Đại Minh đi tới năm Gia Tĩnh đã mắc bệnh đến thời kỳ cuối, Yêm Đáp Hãn ở phía Bắc tung vó sắt xâm lược tới tận dưới thành kinh sư, giặc Oa ở phía Nam xâm nhập đất Giang Nam màu mỡ như vào chỗ không người, đường đường đại quốc đến nông nỗi này sao?! May nhờ có danh tướng cứu thế Trương Cư Chính ra sức xoay chuyển đất trời, dùng thuật vương bá hành đạo Y Doãn Lã Thượng, san bằng giặc Oa, buộc Yêm Đáp Hãn phong cống, Nguyệt Cảng khai hải, đo đạc ruộng đất, vất vả lắm mới khai sáng ra được cục diện trung hưng.
Đến khi Trương Cư Chính qua đời, Vạn Lịch tự tung tự tác, phế bỏ triều chính mới, Thân Thời Hành không cầu có công chỉ cầu không có lỗi, cả ngày u mê ngơ ngác. Cựu đảng trở lại nắm quyền, không cần nói Trương Tứ Duy, Lưu Thủ Hữu, Trương Kình, bọn Dư Mậu Học, Cố Hiến Thành cũng không phải là loại tốt lành gì. Đây gọi là giữa triều đình gỗ mục làm quan, dưới bệ rồng cầm thú ăn lộc.
Một dãy Sơn Thiểm ruộng đất hào cường cò bay thẳng cánh, dân nghèo lại không có tấc đất cắm dùi. Tương lai gặp phải thiên tai chỉ cần một người đứng lên hô hào lập tức sẽ có vạn người hưởng ứng, cũng giống như Trần Thắng Ngô Quảng năm xưa. Giữa vùng bạch sơn hắc thủy người Nữ Chân đang giương cung săn thỏ tự do, đến khi bọn họ nhìn ra triều Đại Minh trống không, ắt sẽ bắn tên thẳng vào đất U Yến.
Huống chi so với đại thế thiên mệnh thay đổi liên tục, Kiến Nô và Lưu khấu không đáng kể gì, đây cũng không phải là thời nấp sau cửa đóng mà xưng thiên triều thượng quốc. Những nước Nam Dương đã từng triều cống Trung Hoa, hiện tại đã là thiên hạ của thực dân phương Tây, người Tây Ban Nha đã có thể vượt qua Thái Bình dương bát ngát, vận chuyển bạc trắng châu Mỹ tới Luzon, giao dịch với hải thương Trung Quốc.
Nếu triều Đại Minh cứ tiếp tục sa sút như vậy, cho dù là chống được Kiến Nô và Lưu khấu từng lật đổ nó trong lịch sử thực tế, cũng không tốt lành gì hơn. Nó cũng sẽ chìm đắm trong các cuộc đảng tranh chậm chạp mà không thể tránh khỏi, hao hết một chút nguyên khí văn minh cuối cùng. Lúc đấy chỉ đành trơ mắt nhìn thực dân phương Tây cắm cờ khắp thế giới, hoàn thành cách mạng kỹ nghệ, giày xéo nền văn minh cổ xưa của Trung Hoa dưới chân.
Gặp phải thời này khí vận dân tộc tiêu giảm, văn minh tranh hùng với nhau, Tần Lâm vì nghĩa chẳng thể quay đầu. Hắn đã làm rất nhiều, hắn sẽ làm nhiều hơn, con đường tơ lụa đã sống lại, mục dân Thổ Mặc Xuyên vui ca cười nói, phụ lão Quan Trung vui mừng một mùa bội thu, tiếng đếm nhịp sôi nổi của phu kéo thuyền trên Kinh Hàng Đại Vận Hà, Đông Hải Nam Dương cánh buồm dày đặc… Vì hết thảy, hắn sẽ tuyệt không buông tay, hắn không thể mất đi quyền lực!
Tần Lâm lẳng lặng quỳ, bụng giấu sấm sét mà mặt như nước hồ phẳng lặng.
Hậu điện Từ Ninh cung cũng có một bóng người mảnh khảnh đang quỳ dưới đất. Mặt trái xoan thanh tú của Vĩnh Ninh Công chúa Chu Nghiêu Anh tràn đầy nước mắt, răng cắn chặt đôi môi tái nhợt in hằn dấu vết thật sâu, cặp mắt lệ quang yêu kiều nhìn chằm chằm mẫu thân, thân thể mềm mại khẽ run, dáng vẻ khiến cho người ta trông thấy phải sinh lòng thương xót.
Tần Lâm quỳ ở chính điện bao lâu, Vĩnh Ninh cũng quỳ bấy lâu ở hậu điện.
Lý Thái hậu ngồi trên ghế, một tay đỡ trán, rõ ràng đã bị con gái si mê khiến cho không thể làm gì được.
Kể từ ngày trở về cung, Vĩnh Ninh ngoại trừ một mực nói là mình câu dẫn Tần Lâm, cũng không chịu thổ lộ nửa chữ, dù Lý Thái hậu là người từng trải cũng không hiểu con gái mình đã bị trúng loại tà gì.